Hồng Nhan Loạn

Chương 19: Đối trắng thay đen



... Là Quy Vãn...

Cuộn tranh vừa bày ra, Lâu Triệt chỉ liếc mắt lập tức nhận ra mỹ nhân trong tranh là ai, không kiềm nổi sắc mặt biến đổi, ánh mắt phức tạp, tâm tình bất định, chàng nhìn bức họa, tỏ vẻ không hài lòng.

Tiếng bàn tán trên điện mỗi lúc một xôn xao, ồn ào hơn; phần đông quần thần xì xào nghị luận bình phẩm với nhau, nếu không phải kinh ngạc cảm thán không ngớt trước dung mạo hơn người trong tranh cũng là tò mò về thân phận của nàng. Số ít đại thần im lặng, trong đó vài người từng thoáng bắt gặp dung nhan kinh diễm kia trong yến tiệc tại hoàng cung, thật là một người nhìn rồi khó có thể quên được, chợt nhìn sang sắc mặt Lâu Triệt, liền nín thinh.

Vị võ tướng vừa lên tiếng là người đứng gần bức tranh nhất, trước sau không rời được ánh mắt khỏi người trong tranh, luôn miệng tấm tắc ngợi khen: “Nỗ tộc coi vậy mà cũng tinh mắt thật, lại có thể yêu cầu một mỹ nhân tuyệt sắc đến thế.” Nói xong liền cười hai tiếng với sứ thần, lớn tiếng khen ngợi con mắt tinh tế của Hoàng tử Nỗ tộc.

Thấy hắn bày ra bộ dạng ngu ngốc không hề hay biết tai họa sắp giáng xuống đầu, Thượng thu bộ Binh đứng trước liền quát khẽ: “Giữa đại điện cấm gây tiếng ồn ào!” Lúc ấy mọi người mới dần yên lặng lại.

Đúng lúc bầu không khí trầm xuống, Đoan vương đột nhiên bật cười thành tiếng, trước vô số ánh mắt đầy suy tư của mọi người, y tự cười tự nói: “Người tinh mắt đâu chỉ có mình Hoàng tử Nỗ tộc, nhãn quang của Lâu Thừa tướng chúng ta cũng vô cùng độc đáo đấy!”

Nghe được câu nói hàm chứa ẩn ý của y, chúng quan lắng tai nghe, hết liếc mắt coi sắc mặt Thừa tướng lại trông sang vẻ mặt Đoan vương. Hai bên đều không phải người có thể dễ động vào, đại thần khôn ngoan thức thời đều hiểu tốt nhất nên im lặng.

Hoàng thượng ngự trên long ỷ tò mò không dứt, thấy quần thần nhìn tranh rồi phản ứng không đồng nhất cũng muốn thượng lãm, đáng tiếc bức tranh ở quá xa, nhìn không rõ. Hoàng thượng liền ngoắc tay, bảo sứ thần mang bức tranh lại gần, tỉ mỉ xem xét, nhất thời ngẩn ngơ, buột miệng hỏi: “Đây không phải là... của Lâu khanh gia...” Lập tức ngậm miệng, liếc mắt nhìn xuống người đứng đầu hàng bên trái.

Lâu Triệt mỉm cười như gió xuân, sắc mặt ôn hòa, xoay người nói với sứ thần: “Phiền sứ giả Nỗ tộc để bức họa này lại, triều đình sẽ xem xét kỹ càng và có lời đáp thích đáng cho các vị. Xin mời các vị nghỉ lại kinh thành vài ngày.” Dứt lời liền vung tay, không để cho người ta có cơ hội trả lời và cự tuyệt.

Sứ giả Nỗ tộc có chút kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì, thấy thị vệ gác điện tiến lại đỡ lấy bức tranh, y do dự một chút, cuối cùng vừa cuộn tranh lại vừa nói: “Bức họa này là vật báu của Hoàng tử chúng ta… Hoàng tử có lệnh tranh này là vật bất khả ly thân, nếu Khải Lăng quốc cần dựa vào bức họa này để tìm người thì có thể cho họa sư tới sao chép lại vài bức. “Nói xong, liền cẩn trọng cất tranh lại trong rương.

Đoan vương nhịn không được bật cười thành tiếng, tựa hồ tâm tình vô cùng vui vẻ: “Quý Hoàng tử đúng là người có lòng nha!” Dứt lời ánh mắt đã liếc về phía Lâu Triệt.

Hoàng thượng cũng cảm thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng ngột ngạt, liền lệnh cho thái giám bên cạnh lại, nhẹ giọng nói: “Trước hết hãy tiễn sứ thần về dịch quán nghỉ ngơi, sau đó cho họa sư tới chép lại một bức tranh.”

Thấy sứ thần chớp nhoáng rời đi, vẻ mặt quần thần trong điện mỗi người mỗi khác, yên ắng tới khó tin.

Hoàng thượng khẽ ho một tiếng, phá tan bầu không khí nặng nề, thấy ánh mắt tất thảy quần thần đều hướng về phía mình, bản thân cũng không biết nói sao cho phải, chỉ biết cười nhẹ.

Võ tướng đứng bên phải mờ mịt không hiểu gì, lớn tiếng đề bạt: “Hoàng thượng, chỉ cần tìm được người trong tranh là ổn rồi, giờ có thể yết tin bảng vàng để tìm người.” Chinh chiến sa trường bao nhiêu năm cuối cùng cũng có được một tia hy vọng hòa bình, trong lòng có chút kích động, chỉ hận không thể lập tức hòa hảo để xoa dịu tình trạng cấp bách vùng biên ải mà thôi.

Lời vừa nói ra, người có con mắt tinh tường đều hơi biến sắc, ngay cả Hoàng thượng cũng có chút khó xử không thể tiếp lời, ngược lại Đoan vương lại hé ra một gương mặt hài hước nói: “Ha ha, muốn vậy phải xem ý từ của Thừa tướng đại nhân ra sao đã. Chẳng phải Thừa tướng đại nhân cũng vừa hay quen biết người trong tranh hay sao?”

Điện đường càng lặng ngắt, một số đại thần chưa từng gặp qua Quy Vãn lại càng hiếu kỳ, chấn động không thôi, dồn dập hướng ánh mắt về phía Lâu Triệt. Lâu Triệt điềm nhiên cười, giọng nói không hề biến đổi: “Thiên hạ, vật có vật tương tự, người có người giống nhau. Lẽ nào được vẽ thành tranh thì nhất định phải là người thật hay sao? Chỉ cần tìm được người có bảy phần giống trong tranh là được rồi.”

“Theo ta thấy thì dáng dấp, diện mạo người trong bức họa này vừa khéo giống hệt người thật ấy!” Đoan vương không thuận theo, nhất định không buông tha.

Khắp triều đình yên ắng, không ai dám lên tiếng, chỉ có vị võ tướng xếp ở hàng bên phải là kinh ngạc không thôi, ngây ngốc hỏi lại: “Là ai vậy?”

Đoan vương xoay người, hướng mắt về phía Lâu Triệt, tựa như vô tình mà nói: “Ngoại trừ mỹ nhân nhu mỹ phủ Thừa tướng ra, còn nữ nhân nhà ai có được phong tư như vậy đây?”

Một lời nói thẳng ra điều quan trọng nhất, triệt để xé toạc bức màn bí mật, khắp đại điện im phăng phắc, đại thần đưa mắt nhìn nhau không ai dám mở miệng. Đặc biệt là vị võ tướng vừa rồi mồm mép ba hoa, giờ sắc mặt tái nhợt, nghĩ lại những điều mình vừa nói ra, nhất thời mồ hôi lạnh tuôn như xối.

Lâu Triệt mặt không đổi sắc, trước sau vẫn dùng thứ thanh âm ôn hòa khiến lòng người thư thái mà đáp lại: “Lẽ nào Lâu Triệt ta ngay cả thê tử của mình cũng không nhận ra hay sao? Thật muốn nhờ Đoan vương chỉ giáo cho!”

Trong đại điện ai nấy đều hiểu rõ, lần này Lâu Triệt đã thực sự nổi giận rồi. Vị Thừa tướng trẻ tuổi này vốn nổi danh con người kín kẽ nguy hiểm, nụ cười ẩn giấu muôn ngàn đao bén, gương mặt đẹp đẽ đượm nét xuân phong, đoạt mạng kẻ địch đương khi nói cười, khắp trong triều ngoài nội cũng chỉ có vài vị đại thần dám đứng trước mặt người này thẳng thắn tranh luận, còn dám phản bác có lẽ chỉ mình Đoan vương.

Đoan vương cười lạnh một tiếng, không hề đáp lại, xoay người nhìn lên long ỷ, Lâu Triệt liếc mắt nhìn khắp triều đường, lại cười hỏi: “Những vị đã gặp qua thê tử của Lâu Triệt ta, chi bằng phiền các vị nói cho ta hay, người trong tranh có phải thê tử của ta hay không?”

Một luồng khí lưu khiếp người lộ ra, ngập kín đại điện, bá quan văn võ tới tấp cúi đầu, tất cả im lặng, không ai dám nói thẳng để tránh mũi nhọn hướng về phía mình. Lâm Thụy Ân nhăn mặt, ngẫm ngợi một hồi, rốt cuộc vẫn mím môi không hé một lời.

Bỗng một thanh âm nhẹ nhàng vang lên: “Người trong tranh xem ra cũng chỉ nhang nhác Lâu phu nhân mà thôi, vừa rồi đúng là có chút dễ nhầm lẫn.” Thấy Lâu Triệt đảo mắt về phía mình, y vội vã thêm vào: “Sau này sẽ không còn ai nhầm lẫn như vậy nữa.”

Khắp triều đình không biết ai trước ai sau, đều phụ họa theo lời người kia, nhất thời ai nấy đều cười nói: “Quả nhiên là tưởng nhầm mà.”

“Bức họa Lâu phu nhân sao có thể lọt vào tay người man tộc được chứ?”

“Chính thế.”

“Ta đã gặp Lâu phu nhân rồi, căn bản không hề giống gì người trong tranh đâu.”

Nghe mọi người sôi nổi bàn tán như vậy, Lâu Triệt mỉm cười, không bình luận gì thêm, chỉ nghiêng mình đối mặt Hoàng thượng.

Hoàng thượng thấy cảnh như vậy liền ngẩn người, sắc mặt biến hóa phức tạp, bình tĩnh hỏi: “Theo các khanh chuyện này nên xử lý sao cho phải?”

Lại thêm một vấn đề khó giải quyết, trải qua chuyện vừa rồi, giờ phút này còn ai dám đứng ra gánh vác, tất thảy đều nhất trí giữ im lặng. Triều đường chìm trong bầu không khí lặng yên, lúng túng và đầy gượng gạo.

Giữa bầu không khí quỷ dị một cách khó hiểu như vậy, đột nhiên một bóng người vận áo đỏ sẫm đứng cuối hàng bên phải đứng dậy, khom lưng, lên tiếng: “Hoàng thượng, chuyện này cứ giao cho vi thần đi!” Giọng nói thanh thúy êm tai mang tới cảm giác trong suốt, mát lành, khiến người nghe dịu lòng, phấn chấn lên.

Thân hình cao ráo, mảnh mai, khí chất thanh tú, tân khoa Trạng nguyên tựa như một làn gió xuân tươi mát thổi qua triều đường. Thấy người này đứng ra gánh vác, mọi người đều thoải mái thở phào một hơi, thầm nghĩ hắn là môn sinh của Thừa tướng, chắc chắn không vấn đề gì rồi.

Lâu Triệt quay đầu nhìn lại, thấy Quản Tu Văn đứng cuối hàng bên phải, niềm kinh nghi chợt lóe lên trong ánh mắt, cần nhìn nhận đánh giá lại thiếu niên này thêm lần nữa. Lâu Triệt đột nhiên cảm thấy thật kỳ quái, tựa hồ chàng chưa từng nhìn thấu thiếu niên này, chưa từng nhận ra rằng bản thân hắn cũng ẩn giấu một thứ khí tức ngập đầy nguy hiểm.

Hoàng thượng gật đầu khen ngợi, vừa thấy vị thiếu niên tuấn tài này cũng cảm giác vô cùng hài lòng. Đầu lại hướng sang bên trái hỏi ý kiến Lâu Triệt.

Lâu Triệt lặng lẽ gật đầu, một nửa số người trên đại điện thở phào nhẹ nhõm, Hoàng thượng lập tức phân phó Quản Tu Văn xử trí việc này, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần tìm một người giống người trong tranh sáu bảy phần là được rồi, sự tình cũng coi như được giải quyết hoàn hảo.

Thời gian của buổi thiết triều hôm nay đặc biệt kéo dài, cuối cùng cũng có thể an lành kết thúc. Hoàng thượng vừa rời gót, mọi người cũng dần dần tản đi, Lâu Triệt đang định bước ra ngoài điện thì tiếng của Đoan vương đã truyền tới bên tai: “Mỹ nhân trong bức họa kia quả thực không giống người thường, phong tư tuyệt thế vô song, chẳng trách đám Nỗ tộc phải ngàn dặm xa xôi bôn ba tới kinh thành tìm người.”

Khẽ ngừng bước, Lâu Triệt quay người lại im lặng nhìn Đoan vương, ánh mắt thâm trầm không nhìn ra được cảm giác gì trong đó.

Đoan vương lạnh lẽo cười, nói thẳng: “Chẳng lẽ Thừa tướng cũng không hề nhận ra là người trong họa vô cùng động lòng người sao? So ra cũng không thua kém Thừa tướng phu nhân đâu.”

Trên đại điện vẫn còn vài vị quan viên lưu lại chưa rời đi, tất cả đều dồn ánh mắt về phía hai người, Lâu Triệt và Đoan vương xưa nay không hòa hợp, luôn ở vào thế một núi chắng thể có hai hổ. Lần này Đoan vương cố tình kiếm cớ gây chuyện cũng có nguyên nhân ẩn tang.

Lâu Triệt chỉ cười nhạt một tiếng, không nói gì, lạnh lùng liếc nhìn Đoan vương rồi xoay người rời đi. Tất cả mọi người đều mờ mịt không hiểu, mơ hồ có chút thất vọng, vốn còn tưởng lần này sẽ nổ ra một cuộc đấu đá ác liệt giữa hai người.

Còn lại một mình Đoan vương đứng ngây tại chỗ, sắc mặt u ám, cảm xúc bất định, lẳng lặng nhìn bóng dáng Lâu Triệt rời đi. Lòng y dâng lên một niềm bất an, thật sự cảm nhận được sự uy hiếp nặng nề của Lâu Triệt; cái nụ cười tươi rói như gió xuân dịu ngọt nhưng kín kẽ không chút sơ hở của kẻ đó khiến y lạnh gáy sởn da gà. Hơn nữa, còn cái liếc mắt đầy thâm ý trước khi rời đi nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.