Hồng Nhan Loạn

Chương 25: Làm sao cho phải



Ngày thứ năm… Đã sang ngày thứ năm rồi sao?

Ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bầu rượu, âm thanh phát ra mang nhịp điệu riêng, khoan thai chậm rãi, đầu ngón tay truyền tới một cảm giác lạnh lẽo băng giá, Quy Vãn cảm thấy thư thái hài lòng. Một làn hương nhẹ vấn vương bên cánh mũi, dần dần khiến đầu óc nàng rơi vào mông lung, mất dần tỉnh táo. Nàng ngẩn ngơ nhìn xoáy vào bầu rượu trước mắt, mỉm cười thầm than, lẽ nào ta đã say?

Lúc rời đi người kia còn luôn miệng nói sẽ mau mau trở lại, tới giờ vẫn chẳng thấy đâu… Không thể nói rõ là thất vọng hay muộn phiền, nàng trước sau vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt có điều trong lòng vẫn mơ hồ cảm thấy buồn bực, lơ đãng nghĩ ngợi khôn nguôi…

Bàn tay vẫn gõ nhịp trên nắp hồ rượu bỗng nghe một tiếng “tinh” nho nhỏ, Quy Vãn giật mình nhận ra mình đã dùng bao nhiêu sức lực. Nàng nhếch miệng cười, buông nắp bình rượu trong tay ra, đậy kín miệng bình, cũng phong kín mùi hương mê người kia lại, dùng hết những suy tư miên man. Nhìn ra ngoài rèm thấy thư sinh nho sĩ đã lục tục rời đi cả rồi, chỉ còn Như Tình, Như Minh vẫn kiên nhẫn đứng chờ bên sảnh.

Quy Vãn vén rèm rời khỏi phòng khách, ngẩng đầu nhìn trời đã sụp tối. Mệt mỏi cả ngày giờ cũng nên nghỉ ngơi, nàng cười nhẹ phất tay ý bảo về phòng.

Như Tình, Như Minh sóng đôi đi trước dẫn đường, tám thị vệ bám sát phía sau, cả đoàn người hướng thẳng phía phòng lớn trên lầu hai.

Lúc lên cầu thang, họ bất ngờ gặp một cô gái từ trên lầu đi xuống, sắc mặt vàng bùng như sáp ong, động tác chậm chạp, nhìn qua cũng có thể nhận ra là người mang bệnh. Tay cô gái lạ bưng hai đĩa đồ ăn, đang hướng xuống lầu. Cầu thang chật chội, Như Minh và Như Tình phải nép sát người sang một bên để nhường cho cô gái xuống trước. Cô gái có vẻ ngạc nhiên khi thấy đoàn người đông đảo, chân run rẩy đứng không vững, cuối cùng mất thăng bằng trượt chân ngã. Như Tình, Như Minh đồng thời đưa tay, hai người một trái một phải cũng giữ cô gái đó lại; hai đĩa đồ ăn trên tay nàng ta bị nghiêng hất tung về phái họ. Hai người lo sẽ ảnh hưởng tới Quy Vãn đằng sau liền cau mày, không tránh né, hứng trọn cả đĩa đồ ăn và nước canh.

Cô gái kia nhận ra mình đã gây hoạ lớn vội vàng nghiêng người tạ tội, không ngừng cúi đầu khom lưng, Như Tình, Như Minh thấy nàng ta đáng thương, không nỡ trách cứ nhiều, cũng may chỉ bẩn quần áo, không thương tích gì.

Đoàn người trở lên lầu hai, tám thị vệ tự động tản ra về phòng riêng, Quy Vãn vội sai Như Tình, Như Minh đi thay quần áo. Nhìn hai nha hoàn lấy quần áo sạch sẽ, tất tả hướng về phía phòng tắm, nàng không khỏi mỉm cười. Bước vào phòng, tự rót cho mình một tách trà, bất chợt cúi đầu nhận ra áo khoác của mình cũng dính vài giọt nước sốt từ đĩa đồ ăn vừa rồi, nàng khẽ cau mày, buông tách trong tay, vào phòng trong, cởi bỏ dải ngọc bội thắt bên hông, thắt lưng gấm trượt khỏi tấm lưng ngọc ngà, nàng chậm rãi cởi áo khoác.

Đột nhiên có cảm giác vô cùng khác lạ, Quy Vãn nhận ra rõ ràng trong phòng còn hơi thở của người khác nữa. Nàng ngừng tay, còn đang nghi ngại, chợt nghe phía sau phát ra thanh âm như thể ai đó đang uống trà, lòng chấn kinh, tim đập rộn rã, nàng hốt hoảng, từ từ ngoảnh đầu lại.

Là hắn!

Gia Lịch đang ngồi bên bàn, nhàn nhã nâng tách trà nàng vừa rót, ung dung nhấm nháp từng ngụm. Thấy hắn ngồi đó, Quy Vãn cảm thấy thật hoang đường, đầu óc nàng rối bời, trống rỗng, lập tức cảm giác được nguy hiểm đang rình rập. Khẽ nhấp cánh môi, nàng phân vân có nên kêu lớn giục đám thị vệ chạy lại, nhưng nhanh chóng bỏ qua ý định đó; vẻ thong dong nhàn tản của Gia Lịch cho nàng cảm giác còn chuyện gì đó mình chưa đoán ra.

“Thị vệ của ngươi không tới được đâu, không cần lo lắng quá làm gì.” Gia Lịch lại ung dung nhấp thêm một ngụm trà, ánh mắt gắt gao dán vào Quy Vãn, nửa tán dương thưởng thức nửa ẩn ước suy tính phức tạp. “Đã lâu không gặp, Dư Vãn tiểu huynh đệ.”

Tiếng gọi dài giọng kết hợp với khẩu âm gượng gạo cứng nhắc, hình như vẫn còn lẫn tiếng rít qua kẽ răng nghiến chặt, Quy Vãn hơi giật mình, cảm thấy đầu óc quay cuồng, nàng trấn tĩnh lại cảm xúc, bình tĩnh nở một nụ cười mong manh xinh đẹp, hỏi thăm như thân hữu lâu ngày gặp lại: “Hoá ra là Gia Lịch đại ca.”

Gia Lịch không ngờ nàng có thể giữ được vẻ tự nhiên như vậy, sắc mặt tối sầm lại, lãnh đạm nói: “Không tưởng tượng nổi là ta còn giữ được mạng này mà gặp lại ngươi?”

“Gia Lịch đại ca đâu phải phàm nhân, sao có thể gặp được chuyện bất trắc được chứ!” Chất giọng trong trẻo, uyển chuyển dịu dàng, nụ cười sáng rỡ trên môi, không những không bị bức lui còn thừa thế tiến tới. Quy Vãn tiến thêm vài bước, chậm rãi ra gian ngoài, làm như không thấy biểu cảm lạnh lùng của Gia Lịch, cầm lấy bình trà và một chiếc tách trên bàn, tiêu sái rót thêm một chén, đẩy tới trước mặt Gia Lịch, tươi cười gợi chuyện: “Đã đắc tội nhiều, mong Gia Lịch đại ca rộng lòng bỏ qua cho.”

Gia Lịch chăm chú nhìn tách trà trước mắt không biết nói gì, tình cảnh hiện tại khác xa với dự tính ban đầu của hắn, kẻ trước mặt không hề quanh co mà thẳng thắn châm trà nhận lỗi, khiến hắn có cảm giác không thể bắt kịp. Mắt nhìn thấy lá trà dập dờn trên làn nước sóng sánh, lòng càng thêm rối bời.

Bất giác nhớ lại lần trước bị trọng thương, cũng chính “thiếu niên” tuấn mỹ này bưng chén canh sâm tới bên giường, lòng hắn chợt bị kích thích, đưa tay nhận lấy tách trà, một hơi cạn sạch.

Thấy hắn uống cạn tách trà, lòng Quy Vãn thoáng trấn tĩnh lại, ngồi xuống đối diện, hai người chung bàn, nàng bắt đầu gợi chuyện, thong thả ung dung như bàn chuyện lặt vặt trong nhà: “Nửa năm không gặp, Gia Lịch đại ca nhìn phong độ hơn hẳn, vết thương trước kia đã hồi phục hoàn toàn rồi chứ?”

Thanh âm trong trẻo du dương động lòng người, lời thăm hỏi ân cần nhiệt thành, Gia Lịch thoáng giật mình ngơ ngác, nét mặt lạnh lùng dịu xuống một chút, nhẹ nhàng trả lời: “Ừm.”

Hai người cùng ngồi im, Quy Vãn tự nhiên tự tại nói đủ chuyện trên trời dưới đất, sắc mặt Gia Lịch cũng dần trở lại bình thường, hai người tựa như đã trở lại những ngày dưỡng thương trong căn gác cũ kỹ.

Thấy Gia Lịch có vẻ không so đo nữa, Quy Vãn thầm thở phào một hơi, vừa trò chuyện nàng vừa bắt đầu suy nghĩ kiếm cách thoát thân.

Trong lòng Gia Lịch không hề điềm tĩnh như ngoài mặt, thấy Quy Vãn ngồi ngay trước mắt, cảm giác hỗn loạn khuấy đảo tâm tư khiến hắn không thể tập trung suy nghĩ được. Hắn bị người trước mặt bán đứng một lần, nhưng từ khi chạy thoát được về Nỗ Đô, nửa năm đã trôi qua, hắn từng giây từng khắc không thể quên được nữ tử này. Ngày đêm khắc khoải nhớ nhung, chỉ cần có cơ hội gặp được nàng, nhất định hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Hắn tìm họa sư tới vẽ một bức tranh của nàng, vì chỉ có thể dựa trên lời miêu tả mà vẽ lại nên tốn liền hai tháng tranh mới hoàn thành, đã thay tới mười mấy bị họa sư mới cho ra được tác phẩm khiến hắn hài lòng. Khi ấy hoàng huynh của hắn còn châm chọc nói thật chẳng giống tranh họa kẻ thù, giống tranh vẽ người trong mộng hơn.

Là người trong mộng ư? Nghiêng đầu nhìn nàng ngồi trước mặt nhoẻn miệng cười tươi thắm như đóa hoa xuân, rung động cực điểm, hắn vốn định tìm nàng báo thù, vậy mà hôm nay vừa gặp, hắn liền nhận ra mình đã nhầm hoàn toàn, hoá ra, chỉ vì hắn muốn được gặp lại nàng thêm lần nữa…

“Thật không ngờ ngươi chính là thê tử của Lâu Triệt…” Vừa nghĩ tới đó, hắn chợt buột miệng nói ra.

Sững sờ, Quy Vãn kinh ngạc, nàng chưa từng đề cập tới thân phận của mình, vì sao hắn biết? Lòng thầm than hỏng bét, nhưng ngoài miệng nàng vẫn tươi cười đáp: “Gia Lịch đại ca đúng là thần thông quảng đại.” Lời nói vừa như ngợi khen, lại như cảm thán.

Chăm chú nhìn nàng, ánh mắt Gia Lịch sáng rực: “Hẳn là… phu quân của ngươi vô cùng chiều chuộng ngươi?”

Bắt gặp ánh mắt của hắn nàng cảm thấy không được tự nhiên, khẽ cười hỏi: “Gia Lịch đại ca rốt cuộc có ý gì đây?”

“Hắn chưa kể với ngươi chuyện ta ngàn dặm dâng tranh sao?” Dứt lời, một cánh tay vươn qua chiếc bàn, chụp lấy cổ tay trắng nõn của Quy Vãn.

Tự nhiên bị kẻ khác nắm chặt cổ tay, Quy Vãn thất kinh, cố gắng giãy giụa nhưng không nhúc nhích được. Lòng thầm bực bội lại lo lắng cho tình cảnh hiện tại, nàng tỉnh bơ nói: “Ta chẳng hiểu gì cả, rốt cuộc đã có chuyện gì?” Mơ hồ cảm thấy rõ ràng đã có người lén tiết lộ hành tung của mình cho Gia Lịch, lòng nàng dấy lên một dự cảm bất an.

Gia Lịch đứng lên, bước tới trước mặt Quy Vãn, nàng hơi giật mình, đứng bật dậy lui về phía sau, đáng tiếc bàn tay đã bị Gia Lịch túm chặt cứng. Hắn siết mạnh tay, kéo thẳng Quy Vãn vào lòng rồi ngồi xuống chính chiếc ghế của nàng.

Càng lúc càng bực bội, nụ cười của Quy Vãn đã pha lẫn băng giá: “Dẫu ngươi là vương tử Nỗ tộc thì làm vậy cũng quá đáng lắm rồi!”

Nhận ra người ngồi trong lòng mình đang tức giận, Gia Lịch cười mỉa mai: “Ta còn tưởng ngươi chẳng biết tức giận cơ…” Hắn say sưa ngắm nàng, chợt nói: “Nhưng ngay cả lúc tức giận cũng thật đẹp!”

Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, nàng cười nhạt: “Gia Lịch đại ca, giờ ngươi muốn thế nào?”

“Người Nỗ tộc chúng ta không mưu toan xảo trá thâm sâu như Khải Lăng quốc các người.” Gia Lịch bóng gió mỉa mai, rồi lại nói tiếp: “Chúng ta muốn gì sẽ trực tiếp đoạt lấy, mà hiện giờ ta…” Hắn lấp lửng nói, ngữ điệu mập mờ, ánh mắt đắm đuối si mê…

Quy Vãn nghiêng đầu, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt nồng đậm ý tình của Gia Lịch, tim nàng đập rộn trong lồng ngực, nàng giật mình, miệng hé mở nhưng không thốt lên được một lời.

“Quy Vãn… Quy Vãn… Ngươi tên Quy Vãn phải không?” Gia Lịch kề tới sát mặt Quy Vãn khẽ gọi tên nàng, nhu tình vô hạn, chợt thấy thân thể người đang ngồi trong lòng đã cứng đờ, hắn lại thở dài: “Đến cả tên cũng dối ta.”

Nghe chính miệng hắn khe khẽ gọi tên mình, Quy Vãn đờ người, càng khẳng định suy đoán của mình là chính xác, nhất định đã có người tiết lộ tin tức, nếu không cách ngàn núi vạn sông, làm sao Gia Lịch có thể nắm rõ lai lịch của nàng đến thế.

“Từ nay cứ gọi nàng là Sách Cách Tháp đi. Theo ta về tới Nỗ Đô rồi nàng chính là Sách Cách Tháp.” Lời Gia Lịch chắc nịch như chém sát chặt đinh cho thấy niềm tin của hắn.

Giỏi cho một tên nam nhân hỗn xược, dám sửa cả tên của nàng. Quy Vãn nhướng mày, bình tĩnh nói: “Gia Lịch đại ca thật khéo đùa, ta là Lâu phu nhân, sao có thể tới Nỗ Đô được chứ!” Lời nói như ngầm cảnh cáo, nơi này vẫn là thành trấn trung tâm của Khải Lăng quốc, thân phận của nàng không phải thứ kẻ nào cũng có thể tuỳ tiện khinh dễ.

Cười khẽ một tiếng, Gia Lịch nhịn không được đưa tay chạm vào mái tóc nàng, nhìn suối tóc đen mượt như sấm lụa chảy tràn trên tay, chìm trong một thứ cảm giác thoả mãn khó hiểu: “Nếu ta không chuẩn bị kỹ lưỡng mọi đường, làm sao dám tuỳ tiện chạy tới đây… Sách Cách Tháp, theo ta tới Nỗ Đô đi, ta sẽ bảo vệ nàng cả đời.”

Lòng run lên, Quy Vãn chết lặng, cảm xúc ngổn ngang, nàng mơ màng nhớ ra hình như cũng từng có người hứa hẹn những điều như thế với mình. Thầm buông một tiếng thở dài, nàng lên tiếng nhắc nhở, thanh âm lạnh tanh không tình cảm: “Chỉ cần ta mất tích ba ngày, tất cả quan đạo sẽ đề cao canh phòng, ngươi không thể bình an trở lại Nỗ Đô đâu.”

“Không thử làm sao biết được đây!” Gia Lịch bày ra vẻ mặt hài hước, kéo sát Quy Vãn lại, nhả từng chữ bên tai nàng: “Theo ta về đi!”

Bực bội vô cùng, Quy Vãn chưa kịp nói gì chợt thấy đầu óc choáng váng, cơ thể không thể kiểm soát được, khuỵu ra sau, nằm gọn hoàn toàn trong lòng Gia Lịch. Khắp mình không còn chút sức lực, nàng hốt hoảng nhận ra đã bị chiếm tiên cơ, giờ nàng đã rơi vào thế hạ phong.

Biết nàng không cam tâm, Gia Lịch ôm chặt lấy nàng, thầm thì khuyên: “Hắn có thể cho nàng cái gì, ta cũng có thể cho nàng cái đó, đừng kháng cự ta, sẽ tổn thương chính nàng thôi.” Bàn tay hắn mơn man ve vuốt hai gò má mềm mại của nàng, ánh mắt chứa chất biết bao nhu tình cùng quyết liệt.

Nhếch miệng, Quy Vãn nhận ra giờ nàng chẳng còn đủ sắc để nói, lòng trầm xuống, đành mặc kệ hắn đem mình tới đặt xuống giường, thấy hắn đi về phía cửa gọi người đứng ngoài. Một thân ảnh bước vào, chính là cô gái sắc mặt vàng vọt còn té ngã mà nàng đã gặp ở cầu thang, không khỏi thở dài, hoá ra mình đã trúng kế ngay từ đầu.

Nữ tử sắc mặt nhợt nhạt kia vừa vào phòng, liền chăm chú ngắm nhìn Quy Vãn, săm soi đánh giá hồi lâu mới tươi cười nói: “Con mắt Vương tử thật tinh tường.”

Gia Lịch nhàn nhạt cười: “Không còn nhiều thời gian đâu, Mặc Na. Mau hoá trang cho nàng ta đi.”

Cô gái có gương mặt tái nhợt gật gật đầu, lại nói tiếp: “Đợi ta chuẩn bị một chút.” Rồi rời phòng. Lát sau nàng ta đã quay lại, tay còn bưng theo một chậu rửa mặt, đi tới bên gường.

Quy Vãn giật mình nhìn nàng ta, quần áo vẫn vậy nhưng gương mặt vàng búng như nghệ đã biến mất chỉ còn lại khuôn dung nõn nà động lòng người. So với bộ dạng bệnh hoạn vừa rồi, nàng lập tức hiểu ra đây mới chính là dung nhan thật của cô gái này, cũng ý thức được trước mắt mình là một cao thủ dịch dung.

Gia Lịch mang theo cao thủ như vậy bên mình rõ ràng là có chuẩn bị trước khi tới đây, nàng đành thôi chống cự, để cô gái tên Mạc Na kia khua tay động chân trên mặt mình, lòng tự nhủ, xem ra chỉ còn cách liệu đường hành động, chờ tìm đối sách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.