Hồng Nhan Loạn

Chương 29: Trao đổi



Thường nghe người Nỗ tộc tinh tường ca vũ, tới giờ được tận mắt chứng kiến, Quy Vãn vẫn cảm thấy kinh ngạc, không tiếc lời tán thưởng. Bước khỏi cung điện, nhìn ra thấy lửa trại tưng bừng trên bãi cỏ rộng giữa nội cung, vô số người không phân biệt nam nữ già trẻ vây quanh những đống lửa lớn vừa nhảy múa vừa ca hát rộn rã. Đảo mắt nhìn quanh, nàng nhận thấy một đám lửa có đông người nhất cũng tưng bừng náo nhiệt nhất, đoán ngay ra có lẽ là chỗ của Vương tộc, vì vậy nàng chậm rãi tiến về phía đó.

Gia Lịch đã nhận ra Quy Vãn từ khi nàng mới bước chân khỏi cung điện, dẫu hắn vẫn uống rượu chuyện trò vui vẻ nhưng ánh mắt một mực yên lặng dõi theo từng cử chỉ, hành động của nàng, một giây không rời, trong lòng âm thầm cảnh giác. Tựa hồ càng lúc hắn càng không muốn buông tha cho nàng, biết rõ nàng đã có chồng, hơn nữa phu quân của nàng còn là đương kim thủ phụ của Khải Lăng quốc, hắn vẫn nhất định phải cướp bằng được nàng đưa về. Ban đầu, hành động của hắn còn vì mục đích chính trị, dần dần hắn đắm đuối mê say mà quên bẵng mọi sự; chết người hơn hắn vì nàng mà ý loạn tình mê, còn nàng trước sau không lay chuyển mảy may. Lòng hắn không khỏi nảy sinh chút đố kỵ, ghen ghét với trượng phu của nàng. Lẽ nào Thừa tướng quyền uy của Khải Lăng quốc thực sự có mị lực tới vậy sao?

Nỗ tộc vương ngồi bên đống lửa ở chính giữa nhận ra biểu hiện khác thường của Gia Lịch, ngài đưa mắt trông theo hướng nhìn của hắn, đôi mắt khép hờ chợt lóe lên một tia sáng quắc bén nhọn, ẩn trong ánh lửa bập bùng giữa đêm đen. Ngài bật cười sang sảng hỏi: “Gia Lịch, báu vật con cất công mang từ Khải Lăng quốc về đó sao?”

“Dạ phải, thưa phụ vương.” Gia Lịch nhấp một ngụm rượu, vị chua chát xông thẳng từ miệng theo cổ họng lan xuống nhưng hắn hoàn toàn không nhận ra.

“Quả là tuyệt sắc khó gặp.” Vị vua già cất tiếng khen ngợi, tinh thần ngài có vẻ sáng láng, linh lợi, bất chợt hàn ý rực lên trong đáy mắt, “Nhưng không đáng đánh đổi bằng đại nghiệp của chúng ta.”

Thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị khiến Gia Lịch bất ngờ chấn động, hắn nhìn mặt phụ vương lại không biết đáp lời ra sao, đành nâng chén tợp một ngụm lớn, nuốt chút hương vị chua xót xuống tận đáy lòng.

Lửa trại rừng rực không xóa nhòa được thanh âm của Nỗ tộc vương, những người vây xung quanh đám lửa bỗng chốc yên ắng lại, cùng nhìn theo ánh mắt Nỗ Vương, nhận ra Quy Vãn đang chậm rãi tiến lại. Thoáng chốc mọi người đều nín thở, vùng đất quê mùa mông muội này đã khi nào được thấy một mỹ nhân diễm lệ nhường ấy. Trong lúc mọi người vẫn đang thổn thức không ngừng, Quy Vãn đã tới bên đám lửa.

Vị vua già cũng cảm thấy bội phục trước vẻ tự nhiên và trấn tĩnh của nàng, ngài tươi cười tiếp đón: “Phong thái của cô nương so với minh châu chốn thảo nguyên chỉ hơn chứ không có kém.”

Quy Vãn không hề ngạc nhiên chuyện người Nỗ tộc có thể nói tiếng Hán, Nỗ tộc đã bị Khải Lăng quốc khống chế gần hai trăm năm qua, người Nỗ tộc ai ai cũng biết dùng Hán ngữ. Dầu từ đời vua trước, Nỗ tộc đã bắt đầu muốn phản kháng, vùng lên thoát khỏi sự kiểm soát của Khải Lăng quốc để tách ra thành một quốc gia độc lập, nhưng Hán ngữ vẫn là một trong những ngôn ngữ thường dùng ở nơi đây. Quy Vãn cười nhẹ, hơi cúi mình hành lễ đơn giản để tỏ lòng tôn kính với Nỗ Vương rồi dịu dàng lên tiếng: “Nỗ Vương anh kiện khiến cho phi ưng chốn thảo nguyên cũng thua kém xa.”

Vị vua già bật cười sang sảng đầy vui thích, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng: “Phong nhã như mây, sáng ngời như tuyết, cứng cỏi như gió, khó trách nhi tử của bổn vương mê đắm cô nương như vậy. Nếu bổn vương trẻ lại hai mươi tuổi, nhất định cũng không thể bỏ qua cô nương.”

Đã quen với thái độ nhiệt tình, hào sảng của người Nỗ tộc, Quy Vãn chỉ cười cười cho qua, nhận ra ý cười của Nỗ Vương vẫn chưa lan tận đáy mắt, nàng bình tĩnh chờ đợi.

“Cô nương là cành vàng lá ngọc của Khải Lăng quốc, lần này phải tới Nỗ Đô, vất vả đường sá gập ghềnh khiến bốn vương cảm thấy áy náy vô cùng, có điều hiện tại vẫn phải cảm tạ cô nương.”

Ý thức được lời của đối phương còn có hàm ý khác, Quy Vãn liền ngồi xuống chiếc ghế dài hạ nhân vừa đưa tới: “Nô Vuơng khách khí quá, mặc dù dọc đường được 'chiếu cố đặc biệt' nhưng có thể thưởng thức cảnh sắc như vậy với ta đã là vinh hạnh vô cùng rồi.”

“Không phải bổn vương khách khí, sở dĩ phải cảm kích cô nương vì chính sự xuất hiện của cô nương đã mang lại sinh cơ cho Nỗ tộc chúng ta.”

Im lặng một chút, Quy Vãn cười nhẹ: “Ta không nhớ ra mình đã làm gì cho Nỗ tộc các vị.”

“Cô nương cũng không cần làm gì, sự tồn tại của cô nương đã là sự giúp đỡ lớn nhất cho chúng ta rồi.” Vị vua già nói thẳng, giọng nói vang dội, vẻ mặt cương nghị.

Không hiểu rõ ý tứ của đối phương, Quy Vãn có ý giận, nụ cười như mây thoảng qua gương mặt điềm tĩnh như thường, thử dò hỏi: “Xin lắng tai nghe chỉ giáo.”

“Bổn vương đã truyền tin tới thân nhân của cô nương, chắc hẳn hiện tại người nhà cô nương đang chuẩn bị hậu lễ từ kinh thành tới đây đón người rồi.”

Quy Vãn sửng sốt, trăm tính vạn toán chưa từng ngờ được nghe chính miệng Nỗ Vương nói ra những chuyện như vậy, trong lòng có cảm giác vô cùng xem thường, lấy chuyện bắt cóc để tống tiền, vơ vét tài sản đâu phải là hành vi vua của một nước có thể làm. Đồng thời nàng cũng cảm thấy mơ hồ, rốt cuộc bọn họ muốn trao đổi vật gì mà phải ngàn dặm xa xôi bắt nàng tới tận Nỗ Đô này?

Chỉ có Gia Lịch chốc chốc cười khổ, hắn khổ tâm nhọc lòng tìm cách bắt nàng tới đây, tình cảm quý mến ban sơ nay đã nồng đượm hơn nhiều, rạo rực tới độ khiến hắn bức bối vô cùng, hơi nóng hầm hập như sóng cuộn trào trong lòng hắn. Gia Lịch đột nhiên bật dậy, không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh, đưa tay chộp lấy cổ tay Quy Vãn, tuyên bố với Nỗ Vương, lời lẽ cứng rắn như chém đinh chặt sắt: “Phụ vương, con không đồng ý!”

Bao nhiêu ánh mắt hoài nghi và kỳ quặc cùng rọi về phía hắn, Gia Lịch không bận tâm, trầm giọng kiên định: “Cá hay tay gấu con đều muốn!” Lời nói ra khí thế sắc bén như đao, bá khí ngùn ngụt như cầu vồng.

Trừ rất ít người trong cuộc, đa số người có mặt đều có vẻ khó hiểu, Nỗ Vương không nói năng gì, đăm đăm nhìn hắn, ánh mắt kiên định không lộ ra vui buồn.

Gia Lịch nghiêng đầu, yên lặng nhìn Quy Vãn, chờ mong dù chỉ một chút, nàng cho hắn một chút cảm tình cũng được, một chút cổ vũ cũng được, hắn nguyện sẽ làm hết thảy vì nàng.

Ngây người một chút, do dự trong khoảnh khắc, nàng buông tay hắn ra, không thèm nhìn tới nét mặt Gia Lịch, nói với Nỗ Vương: “Ta ở đây dạo chơi ngoạn cảnh chờ đợi thân nhân tới đón, lần này được Nỗ Vương và các vị thâm tình khoản đãi, ta nguyện ghi khắc trong lòng, sau này có dịp sẽ báo đáp.”

“Không được!” Gia Lịch chợt bật ra tiếng, ánh mắt khóa chặt trên mình nàng, một giây không rời: “Không được, ta sẽ không để nàng đi...”

Nụ cười mờ ảo thoảng qua khóe miệng, ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn hắn: “Bầu trời của ta không ở nơi này.” Buông lại một câu không rõ hàm ý, nàng không thèm để ý tới người xung quanh, xoay gót rời đi, không mảy may do dự hay chùn bước.

* * *

Kinh thành, hơi nóng ngày hè đã từng bước xâm lấn, hiển hiện trong cảnh sắc, chỉ riêng trong sân Tướng phủ tựa hồ còn giữ được chút giá lạnh cuối mùa xuân.

Một bóng người vội vã tiến vào trong viện, bóng đen chợt lóe lên, một cây trường mâu ngăn trước khuôn cửa cong cong như dáng vành trăng non, giọng nói một thị vệ vang lên thờ ơ không cảm xúc lại có vẻ máy móc dị thường: “Nội viện dừng bước, không được tùy ý vào trong.”

Người vừa tới thở dốc từng hơi, gương mặt đã sớm trướng đỏ, hổn hến từng câu đứt quãng: “Có... Có... tin tức của phu nhân.”

Thị vệ vốn luôn bình tĩnh nghe xong vừa sợ hãi vừa mừng vui, thầm nghĩ, có tin tức của phu nhân rồi, những ngày khốn khổ trong phủ Thừa tướng cũng có thể chấm dứt, do dự một chút, thu trường mâu lại, không kìm được buột miệng hỏi: “Thật sự là tin tức của phu nhân sao?”

Người đưa tin thở hổn hển, chỉ biết gắng sức gật đầu.

“Vậy mau vào đi!” Thị vệ lộ ra nụ cười hiếm hoi, lập tức cho qua.

Người truyền tin tức khắc phấn chấn hẳn lên như được tiếp thêm sức lực, lại hồng hộc chạy tiếp vào trong, vừa chạy vừa hô: “Tin... Tin tức của phu nhân!”

Hơi nóng ngày hè trong thoáng chốc ùa vào nội viện Tướng phủ, cả phủ Thừa tướng náo nhiệt hẳn lên. Bầu không khí tịch mịch ngự trị suốt một tháng qua vì Tướng gia Lâu Triệt ủ dột và tức giận đã bị tin tức mới đến kia đánh tan...

* * *

Gió mát hiu hiu xuyên qua lá mành kéo vào thư phòng trong nội viện phủ Thừa tướng, gió vờn qua chiếc chuông lưu ly trong suốt trên mái hiên, chuông phát ra tiếng lanh lãnh, ngân nga vang vọng mãi những dư âm trong trẻo. Trong phòng lặng ngắt như tờ, chuông lưu ly chỉ lưu lại trong phòng những tiếng ngâm thán thanh lãnh.

Một nam tử áo quần sang quý đẹp đẽ, dáng vẻ tuấn nhã thanh tú đang ngồi bên bàn, đôi mắt u lãnh chăm chú nhìn mảnh giấy trên mặt bàn, bờ môi mím chặt khiến gương mặt ấm áp ẩn chứa vài phần hàn ý. Tay phải nam tử nắm chặt một chuỗi khuyên tai bằng trân châu đen, dẫu không nói một câu nhưng trên người vẫn ẩn ước một tầng uy nghiêm kinh người.

Người mang tin tới đang đứng cạnh bàn, mồ hôi nhỏ thành giọt trên trán nhưng hắn chỉ cảm thấy khắp người lạnh run không dám giơ tay lau mồ hôi, chỉ sợ một động tác nhỏ thôi cũng đủ hứng lấy sát thương từ khí lạnh thấu xương tỏa ra từ vị Thừa tướng trẻ tuổi quyền uy kia.

Lâu Triệt nắm chặt chuỗi hoa tai, hơi lạnh giá truyền từ lòng bàn tay xộc tới tận đáy lòng, động tới tận cùng suy nghĩ của chàng...

Lần đầu tiên thấy nàng đeo chuỗi hoa tai trân châu này là cuối năm ngoái, thứ hoa quang chuyển màu yêu mị này khiến người ta chỉ nhìn một lần tuyệt không thể quên. Vậy mà, giờ phút này hoa tai đã trờ về còn nàng vẫn vời vợi ngàn dặm xa cách. Nghĩ đến đây, bất giác lực trong tay lại mạnh hơn. Lâu Triệt liếc mảnh giấy trên mặt bàn thêm một lần nữa, khẽ hừ lạnh một tiếng, lửa giận đùng đùng sôi lên trong lòng.

Nỗ tộc muốn dùng Quy Vãn đổi lấy ngựa giống chiến mã, xem ra lần này Nỗ tộc phải chịu thiên tai hết sức nặng nề. Lâu Triệt đưa tay xé nát phong thư đưa tới, đứng dậy chậm rãi tiến về phía cửa sổ, ánh mắt dừng trước một mảng xanh biếc bên ngoài khung cửa, trăm mối cảm xúc lẫn lộn trong lòng, khó có thể nguôi ngoai.

Ngoài kia trời đã chuyên sang hè, ánh nắng đã chói chang từ khi nào, lẽ nào chàng đã quên bẵng cả thời gian sao? Trong đầu chàng từ bao lâu nay tựa như chỉ dừng lại vào đúng ngày ấy, ven thành Khúc Châu, chẳng thể tưởng tượng nổi vừa mới từ biệt cũng là lúc mất hẳn tin tức của nàng. Khi nghe đuợc tin nàng mất tích, trong lòng chàng cảm thấy sao? Là giận dữ? Là kinh hãi? Hay là khổ đau? Không thể nhận rõ thứ cảm giác đó suy cho cùng là gì, chỉ biết, dẫu cho phải đào ba thước đất, lật tung thành Khúc Châu cũng phải tìm cho được nàng trở lại.

Vậy mà nàng cứ thế biến mất, dù khắp Khải Lăng quốc canh gác nghiêm ngặt vẫn không tìm được tung tích nàng. Suốt một tháng nay, cơm ăn không biết vị, đêm ngủ chẳng ngon giấc, ngay đến những chuyện lớn như chuyện Huỳnh phi sảy thai, thư sinh cả nước công kích triều đình, lên án Thánh thượng sủng ái Huỳnh phi, chàng cũng không sao chú tâm xử lý được, tựa hồ giữa mênh mang, chàng đã mất đi nửa linh hồn.

Hoa viên không thấy bóng dáng nàng, bên tai không nghe thấy tiếng nàng cười dịu ngọt, nàng xinh đẹp, nàng yêu kiều, nàng cười nói, cứ như vậy biến mất trong không khí, khi chàng đã bắt đầu quen thuộc và mê đắm, đột nhiên nàng tan biến khỏi thế giới của chàng.

Cảm giác chua xót tột đỉnh ấy, chàng ghi lòng tạc dạ, cho chàng nếm trải tâm sự lo sợ được mất; thứ cảm giác này, hắn có thể gọi là yêu? Lâu Triệt lặng thinh cười khổ, ngày tân hôn chàng và Quy Vãn đã thương lượng rõ ràng, xác định bản thân không thể yêu đối phương, vạch ra ranh giới “không thể yêu” giữa hai người. Vậy mà, bất tri bất giác chính chàng vượt khỏi lằn ranh mong manh ấy, đắm chìm không thoát, còn nàng, tựa hồ vẫn chần chừ lưỡng lự phía kia ranh giới...

Một tràng cười cuồng phóng vang động khắp phòng, người truyền tin đứng hầu ở bên hai chân sắp cứng đờ cả kinh, đôi mắt trợn tròn, vẻ mặt không dám tin liếc nhìn Lâu Triệt, trong lòng hoảng hốt.

Lâu Triệt cười lớn một hồi, bao nhiêu âu sầu ủ dột suốt một tháng qua tuôn ra theo tràng cười điên cuồng; một khi đã phát hiện ra Quy Vãn ở đâu, chàng sẽ không do dự dù chỉ chốc lát. Nhớ lại chuyện Nỗ tộc xin cầu hòa, chuyện họ tìm kiếm mỹ nhân trong tranh, chắp vá lại từng chuyện từng chuyện rời rạc, mắt chàng lóe lên hàn quang lạnh giá, lửa giận hừng hực trong lồng ngực. Dám đem thê tử của Lâu Triệt này ra làm vật trao đổi, chàng nhất định khiến Nỗ tộc phải trả giá thật thảm khốc.

“Gia... Tướng gia...” Người truyền tin không chịu nổi không khí bức bối xung quanh đành run rẩy mở miệng, khẽ cất tiếng gọi.

“Lâu Dục, truyền cấm vệ Tướng phủ chuẩn bị, một canh giờ sau theo ta lên đường tới Nỗ Đô. Bây giờ lập tức tới bộ Binh điều vài thớt ngựa giống chiến mã khỏe mạnh.”

“Tướng gia... Lẽ nào người định đáp ứng yêu cầu của chúng sao? Có điều... Nói vậy...”

“Dám đem Quy Vãn ra làm điều kiện trao đổi, tưởng ta sẽ dễ dàng buông tha bọn chúng sao...” Trong lời nói nhàn nhạt của Lâu Triệt mang theo ý cười nhè nhẹ, tô đậm thêm lệ khí âm u vần vũ trong không khí; dẫu biết đối tượng chàng muốn đối phó không phải là mình nhưng người truyền tin vẫn bị ẩn ý âm lãnh của chàng ép cho toát mồ hôi lạnh đầy mình.

Khẽ nuốt nước bọt, người truyền tin ấp úng khe khẽ hỏi: “Có điều, nếu không đáp ứng yêu cầu của bọn chúng, không phải phu nhân sẽ gặp nguy hiểm...”

Tiếng cười trong vắt nhưng lạnh lẽo của Lâu Triệt không hề giảm, tựa hồ như đang cười nhạo đối phương ngu ngốc vô tri: “Chính trị đáng yêu ở chỗ, trong thế giới này không phải cái gì cũng có thể trao đổi đồng giá... Có khi ngươi có thể sẽ mất cả chì lẫn chài.”

Người truyền tin bị khí thế lạnh giá từ Lâu Triệt tỏa ra dọa đến kinh hồn bạt vía, không dám nhiều lời, khom lưng cúi mình chậm rãi rời khỏi thư phòng. Cảm giác bức bối tức thời biến mất, hắn mới nhè nhẹ thở phào một hơi, yên ắng liếc qua khe cửa nhìn vào, rõ ràng gương mặt kia anh tuấn nho nhã như thế, sao có thể tỏa ra cảm giác lạnh lẽo như băng lãnh cả không gian vậy? Cảm giác bức bách vừa rồi tựa hư ảo, thứ duy nhất xác minh tất cả đều là sự thật chính là những giọt mồ hôi lạnh buốt còn đọng lại trên người hắn, không dám suy nghĩ nhiều thêm, Lâu Dục bước nhanh ra khỏi cửa.

Không còn ai quấy rầy, Lâu Triệt cầm lấy hoa tai trân châu, cẩn thận ngắm nhìn, trầm ngâm không nói. Một lát sau, chàng tiến lại phía bàn, buông chuỗi hoa tai trên tay, nhấc cây bút trên bàn định bụng viết một phong thư rồi cho người mang vào cung dâng Hoàng thượng. Suy nghĩ một chút, chàng đang do dự dùng cớ gì để bẩm báo lại nhận ra trong vô thức mình đã đặt bút viết xuống mấy chữ; liếc mắt nhìn dòng chữ trên giấy, Lâu Triệt không nhịn được môi hé ra ý cười như làn gió xuân. Trên mặt giấy đề năm chữ:

Thê tử ta Quy Vãn

* * *

Quy Vãn buông chân trần ngồi trên tấm đệm lông cừu ấm áp, nàng tỉ mẩn quan sát những món đồ trang sức đặt trước mắt, gương mặt trầm tĩnh ánh lên vài tia giảo hoạt không dễ đoán biết.

Mạc Na tiến vào phòng, không ngớt ngạc nhiên: “Phu nhân, người đang làm gì vậy?” Từ sau bữa tiệc tối hôm đó, Nỗ Vương đã ra lệnh nghiêm ngặt, người người đều biết nữ tử Khải Lăng quốc này là khách quý, không ai dám sơ suất, thất lễ với nàng.

Quy Vãn ngẩng đầu lên, nở nụ cười duyên dáng, hiện ra ý hân hoan đã lâu mới thấy lại: “Đang tự hỏi làm thế nào cho hết những ngày tháng này.”

“Sao phu nhân không thử dạo chơi một vòng quanh Nỗ Đô xem, thần dân khắp thành này đều mong được tận mắt chứng kiến phong thái của người!” Mạc Na cười nói. Suốt nhiều ngày qua, Quy Vãn cơ hồ đã hỏi han nàng ta tường tận mọi chuyện ở Nỗ Đô, thậm chí những việc nhỏ nhặt nhất cũng không bỏ sót, dáng vẻ vô cùng hào hứng với chuyện ở nơi này.

Quy Vãn không trả lời ngay, cầm lấy mấy món đồ bên cạnh lên, dáng vẻ như đang suy tư, ánh sáng lấp lánh từ vật đó thu hút ánh nhìn của Mạc Na, nàng ta không kìm được tò mò bèn nhìn chằm chằm vào món đồ trong tay Quy Vãn. Những thứ này đều là đồ trang sức gỡ từ trên người Quy Vãn xuống lúc trước, có điều giờ xem lại hình như không giống lắm.

Quy Vãn nhận ra vẻ tò mò của nàng ta cũng không ngăn trở, để mặc nàng ta cẩn thận xem xét; Mạc Na cầm thứ đó trong tay lại thấy mình thật đa nghi, đây rõ ràng là món trang sức lúc trước, cũng chẳng có gì không giống... Nàng ta chuyển ánh mắt về phía Quy Vãn.

Quy Vãn trước sau vẫn cười nhàn nhạt, dịu dàng nói “Nếu rảnh rỗi quá, vậy chúng ta đi dạo một vòng quanh Nỗ Đô đi!” Dứt lời, nàng đứng lên, trên mặt ánh lên vẻ mong chờ.

Thấy nàng cao hứng như vậy, Mạc Na cũng vội vã đứng lên. Theo ý kiến của Quy Vãn, hai người vận nam trang rời phòng, có Mạc Na đi cùng, hai người dễ dàng rời khỏi hoàng cung.

Rời khỏi hoàng cung một lát, hai người cùng bước trên một con đường nhỏ vắng người qua lại, Mạc Na có vẻ hào hứng, giới thiệu những món đặc sản chỉ có ở Nỗ Đô cho Quy Vãn, chợt nhận ra nàng có vẻ lơ đễnh không tập trung, Mạc Na quay đầu hỏi: “Nơi này không đẹp bằng quê hương của người sao? Sao trông người không vui vậy?”

“Nỗ Đô và Khải Lăng quốc mỗi nơi một vẻ, ta rất thích.” Gương mặt nhàn nhạt ý cười lộ ra vẻ thê lương. Quy Vãn nghiêng đầu nói tiếp: “Nhưng bị đưa tới đây làm vật trao đổi... Có thế nào ta cũng không thể xem đây như cố hương của mình được.”

Nghe nàng nói vậy, Mạc Na có vẻ xấu hổ. Xưa nay, Nỗ tộc nổi danh hiếu chiến, lần này lại vì thiên tai nên chiến mã hao hụt quá nhiều, binh lực thiếu hụt trầm trọng, khiến khả năng đối mặt với kẻ thù ngoại bang của Nỗ tộc bị suy yếu nghiêm trọng, do đó Nỗ Vương mới phải dùng tới hạ sách đem một nữ nhân đổi lấy chiến mã, ngựa giống. Nhưng Vương tử Gia Lịch lại nổi lòng riêng, không những buộc nữ tử này tới Nỗ tộc, thậm chí còn muốn chiếm riêng lấy nàng, hành động như vậy quả thật có phần ti tiện.

Muốn nói lời xin lỗi, Mạc Na bèn quay đầu, vừa lúc đó bắt gặp gương mặt tươi cười như hoa xuân bừng nở của Quy Vãn, nàng ta ngẩn người, đang muốn hỏi nguyên do, chợt thấy có vật gì đâm vào cánh tay, thân thể nhói đau, lời chực nói vừa tới miệng đã hóa ra tiếng rên rỉ. Mạc Na gục xuống, gắng gượng tập trung tâm trí, nhưng nàng ta chỉ cảm thấy đầu óc mình chìm vào mơ hồ.

Quy Vãn ngồi xuống bên cạnh, nhìn hai mắt Mạc Na sắp khép chặt lại, ôn nhu thì thầm: “Loại thuốc này không phải chỉ mình Nỗ tộc các người mới có! Khải Lăng quốc chúng ta cũng có, ta vốn giữ bên mình chỉ để phòng thân, thật không ngờ tới nay phải dùng với ngươi. Ngươi cứ nghỉ ngơi một chút, bất luận thế nào cũng không cần xin lỗi ta, coi như chúng ta hòa nhau đi.”

Theo giọng nói ngọt ngào, ý thức của Mạc Na dần chìm vào hắc ám...

Quy Vãn đứng thẳng lên, cẩn thận kiểm tra toàn bộ trang sức trên người một lần nữa, nàng đứng nguyên tại chỗ thêm một lát, dẫu mấy ngày qua đã dò hỏi được toàn bộ tình hình trong Nỗ tộc, cũng đã lập ra kế hoạch tường tận để bỏ trốn nhưng nàng vẫn cần hết sức thận trọng, suy xét cẩn thận mới có thể thực sự thoát khỏi nơi này.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời cao rộng phía trên, Quy Vãn hé ra nụ cười nhẹ, phẩy ống tay áo, nàng nhận rõ phương hướng rồi xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.