Màn kịch chiến chỉ vẻn vẹn trong thời gian đủ uống nửa tách trà, mà một thoáng đó như trải nửa ngày, vốn cảnh sắc lung linh, rực rỡ của lá đỏ trùng trùng, giờ đây lại thêm mấy phần bóng đao ánh kiếm, trải một trận gió tanh mưa máu. Xác người la liệt khắp sườn núi, lẫn trong đó là mấy vị quan viên ngất lịm vì khói mê. Đám thị vệ nhanh chóng xử lý gọn ghẽ những kẻ bị thương, mặc dù vài vị đại thần vẫn rất điềm đạm trấn tĩnh, nhưng chẳng tránh khỏi chút hãi hùng bởi dư âm cuộc kịch chiến, vẻ mặt đờ ra âu sầu, ủ dột, nhã hứng du ngoạn núi non đã trôi tuốt chín tầng trời, hoàn toàn không còn bóng dáng.
Quy Vãn tận mắt thấy Lâm Thụy Ân tróc nã thủ lĩnh đám thích khách, lôi ra một nơi xa thẩm vấn, khi ấy lòng mới trấn tĩnh lại. Thế nhưng ngó sang phía Lâu Triệt, ánh mắt vừa liếc thấy, lòng lại trầm xuống, tự nhủ không xong rồi.
Diêu Huỳnh mắt đẫm lệ nắm lấy Lâu Triệt không buông, dáng vẻ khổ sở tựa như không còn chốn nương tựa, thực làm người ta mềm lòng xót xa. Tình hình an ổn trở lại, vài quan viên kề cận là người đầu tiên nhận ra tình hình này, liền sau đó, càng lúc càng nhiều ánh mắt hồ nghi cùng sửng sốt hướng về phía hai người, nhưng một người là thủ phụ đương triều, người kia là Quý phi được sủng ái bậc nhất hậu cung, chẳng thể tự nhiên xôn xao bàn tán, chỉ biết âm thầm quan sát.
Bầu không khí quỷ dị khó lường ấy nhanh chóng lan khắp sườn núi, tiếng xì xào bàn tán bắt đầu trôi nổi trong không gian. Mọi người dường như quên béng câu chuyện ám sát kinh khủng vừa rồi, đột nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú với cảnh tượng cổ quái đang bày ra trước mắt.
Lâu Triệt cau mày, trước ánh mắt bao người, không thể mạnh tay đẩy Diêu Huỳnh ra, nhưng nhác thấy vô vàn cái liếc nhìn công khai lẫn âm thầm lén lút cũng cảm thấy bực bội, bao nhiêu kiên nhẫn bay biến cả, bèn đánh mắt sang hai người bên cạnh. Hai thị vệ lập tức tiến lên phía trước, mỗi người một bên túm lấy cánh tay Huỳnh phi, kéo thật mạnh mới làm Huỳnh phi chịu buông Lâu Triệt ra. Huỳnh phi vốn đầu óc trống rỗng, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ phải nắm chặt lấy hi vọng cuối cùng, giờ đây bị ngoại lực chấn động, lập tức tỉnh táo lại, nhìn khắp bốn bề, chết lặng giữa đương trường, không dám hé răng.
Tình cảnh lúc ấy dường như đã gượng gạo đến cực điểm, mọi người không hẹn mà cùng hướng mắt trông về phía Hoàng thượng, muốn tìm chút manh mối gì từ vẻ mặt của y.
Trịnh Lưu trước sau vẫn một gương mặt ôn hòa nho nhã, ôn tồn hỏi Lâu Triệt và Huỳnh phi: “Lâu khanh và ái phi không sao chứ?” Giọng điệu thân mật nhường ấy, như có thể làm ấm lòng bất kỳ ai.
Hơi lạnh chạy dọc sống lưng Quy Vãn, tận mắt chứng kiến bộ dạng giả nhân giả nghĩa đến không một sơ hở của Trịnh Lưu, lòng càng nặng trĩu, tự biết, y hỏi như vậy là tự khoác lên cho bản thân cái vỏ vô tội, đồng thời đổ vấy tất cả nguồn cơn oán hận trách móc lên mình Lâu Triệt và Huỳnh phi.
Quả nhiên, người sáng suốt chỉ thoáng qua cũng nhận ra huyền cơ trong tình cảnh ấy, thế mà lúc này Hoàng thượng còn lơ mơ hệt như người chẳng hay biết gì, ánh mắt mọi người nhìn Lâu Triệt và Huỳnh phi lại càng thêm một phần lên án cùng khinh bỉ, còn với Hoàng thượng ít nhiều cũng có chút đồng tình, thậm chí vài vị quyền thần đức cao vọng trọng còn bắt đầu nảy sinh ngờ vực, có khi nào quyền lực của Lâu Thừa tướng quá lớn hay không? Giữa cảnh mơ mơ hồ hồ, lòng người sản sinh vô vàn thứ âu lo.
Hai mày Lâu Triệt dãn ra, chàng cúi mình đầy cung kính, dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh đáp: “Đa tạ Hoàng thượng đã quan tâm, vừa rồi Huỳnh phi nương nương và Hoàng thượng vô tình lạc mất nhau, túm lấy thần rồi khăng khăng phải quay lại chỗ Hoàng thượng, thật khiến thần lo lắng không yên...”
Giọng nói thong thả đầy ung dung của chàng lọt tới tai, lập tức xoa dịu bầu không khí căng thẳng nặng nề vừa rồi, có thể tạm thời giải quyết mối ngờ vực trong lòng mọi người, song một màn vừa rồi đã ăn sâu bắt rễ trong tâm trí, dẫu ngoài miệng không nói ra nhưng vẫn chôn xuống một mối tai vạ ngầm.
Giữa bầu không khí mờ mịt ngờ vực ấy, ngay trong tình cảnh rối ren khác thường ấy, Lâm Thụy Ân đã quay lại, cúi mình hành lễ: “Hoàng thượng, có muốn thẩm vấn thích khách ngay không?”
Trịnh Lưu vừa nghe thấy, sắc mặt thoáng chuyển nghiêm nghị, phiến quạt giấy trong tay giơ lên, chạm nhẹ cằm, thản nhiên đáp: “Dẫn hắn lại đây.”
Thủ lĩnh thích khách bị trói gô lại nhanh chóng được giải tới, chúng quan vửa rồi đã tận mắt chứng kiến sự hung tàn của hắn, giờ đây dẫu đã bị bắt nhưng vẻ hung ác còn sục sôi, ai nấy nhao nhao quay mặt đi, không dám nhìn thẳng.
“Phịch” một tiếng, hai gối hắn đã quỳ sát đất, thị vệ đứng sát cạnh. Trịnh Lưu cẩn thận đánh giá đối phương một lượt, cất tiếng hỏi: “Ai phái ngươi tới?”
Tới tận lúc này hắn mới hiểu ra mình đã giết nhầm người rồi, kinh ngạc xẹt qua đáy mắt, vụt lóe lên rồi tắt ngấm, câm lặng không hé răng. Thị vệ bên cạnh thấy vậy lập tức tiến lên, hung hăng quất một roi vào giữa ngực tên thủ lĩnh thích khách, vệt máu tươi ẩn hiện sau lớp y phục rách nát, tia máu ri rỉ, đừng nói thân nhân nữ quyến các quan lại không đành lòng chứng kiến mà không ít quan viên cũng không khỏi thương cảm.
Vây mà tên thủ lĩnh đám thích khách thực sự là kẻ rắn rỏi, kiên quyết không hé nửa lời rên rỉ, trước sau vẫn một dáng vẻ phó mặc tất thảy, hời hợt chẳng buồn để tâm. Trước tình cảnh ấy, đám thị vệ chỉ biết cắn răng âm thầm rủa hận, không biết làm gì hơn.
Trịnh Lưu khép mi, nhìn chằm chằm tên thủ lĩnh thích khách, trước sau chưa mở miệng. Lâu Triệt vốn muốn hạ lệnh, lại nghĩ tới tình cảnh vửa diễn ra, lúc này thực sự không phải thời điểm để lên tiếng, con ngươi trầm xuống một màu u ám, mím môi nín lặng/
“Xem ra ngươi thật sự rất cứng cỏi, trẫm chẳng nỡ lòng tổn thương ngươi. Nghĩ thử xem, trong nhà ngươi còn cha mẹ vợ con, nếu ngươi có mệnh hệ gì, chẳng phải họ cũng đau lòng sao?” Lời lẽ thương cảm xót xa, những mong khơi gợi chút sơ hở trong lòng kẻ đang quỳ kia.
Biểu cảm trên gương mặt thích khách thoáng mềm xuống, hắn điều chỉnh tư thế, lầm bầm trong miệng: “Ngươi không cần ngọt nhạt vờ vịt, ta sẽ không khai ra danh tính chủ nhân.” Trong giọng nói dường như đã không còn sự kiên định vừa rồi.
“Ngươi không muốn nói cũng chẳng sao, trẫm sẽ không ép buộc ngươi... Nhưng trẫm thực sự không hiểu, mình đã gây thù chuốc oán với người chốn nào, đến mức phải lấy mạng ra đền?” Lời nói vô tội lại thêm dáng vẻ nho nhã thanh tao cùng vẻ mặt thống thiết, khiến kẻ khác như cảm thông với nỗi đau xót thấu tận tâm can cùng sự vô tội của y.
“Rốt cuộc kẻ muốn hành thích trẫm là ai?”
Quy Vãn thoáng thất kinh vì âm điệu cố ý kéo dài của y, quay ngoắt đầu lại nhìn, thấy rõ một nụ cười nhạt treo trên khóe môi Trịnh Lưu ẩn sau phiến quạt giấy, vô cùng ma mị.
Lý công công bên cạnh lập tức hiểu được ẩn ý trong lời ám chỉ của Hoàng thượng, nhanh chóng đỡ lời: “Hoàng thượng, không phải là... Đoan Vương chứ?”
Lời vừa thốt ra, bốn bề kinh hãi, chưa kịp ồn ào, thủ lĩnh thích khách kia đã chấn kinh, ánh mắt vụt bén nhọn, sửng sốt nhìn thẳng vào Hoàng thượng. Mọi người thấy hành động của hắn, kinh ngạc ngây ra giữa đương trường. Biểu cảm của tên thủ lĩnh thích khách rõ ràng là lời khẳng định chắc nịch trước lời phỏng đoán vừa đưa ra. Sườn núi heo hút bỗng chốc rộn lên vô vàn tiếng xôn xao.
Lần du ngoạn này, quả thực Đoan Vương không đi cùng, lẽ nào... kẻ muốn hành thích Hoàng thượng, đúng là Đoan Vương?
Tim Quy Vãn đột nhiên rộn lên, nàng nhìn sang phía Lâu Triệt, thấy chàng trước sau không đổi sắc mặt, dáng vẻ như thể chuyện không can hệ đến mình, dẫu rằng hiểu rõ chàng nên chẳng nói năng cũng chẳng hỏi han, nhưng phút chốc kia, lòng vẫn hoảng hốt.
Phép chế triều đình từ ngàn đời nay vẫn duy trì nguyên tắc quân bằng quyền lực, trước sau không bao giờ có một thế lực một tay khuynh đảo triều chính, mà luôn luôn có đối thủ tương đương, khắc chế quyền lực lẫn nhau, có vậy mới đảm bảo sự an ổn của vương triều. Vậy mà lúc này, có kẻ cung khai ra Đoan Vương, rõ ràng phe Đoan Vương sẽ chịu liên lụy thậm chí bị triệt hạ, đối với Lâu Triệt, chuyện này có thể coi là nửa mừng nửa lo. Thế cục hiện tại nảy sinh biến hóa vi diệu, dẫu mắt thường chẳng thấu suốt, nhưng Quy Vãn cảm thấy trong chuyện mừng lo này, chỉ sợ lo nhiều hơn mừng...
Lá đỏ rợp đất lao xao trong gió lạnh, bị nhuốm máu tươi, càng ánh lên vẻ thê thiết tiêu điều, hơn mấy chục ánh mắt hoặc kinh ngạc, hoặc giễu cợt, hoặc hào hứng, đủ loại sóng ngầm lô xô chen tới, đứng cạnh Hoàng thượng, chừng đó ánh mắt lướt qua, không tránh khỏi cảm thấy hốt hoảng trong lòng. Quy Vãn cắn nhẹ môi dưới, thấy Lâm Tướng quân đang tra hỏi thủ lĩnh đám thích khách điều gì đó, thế nhưng tất cả lời nói đều như gió thoảng qua tai, tuyệt nhiên không đọng lại gì.
“Xem Lâu phu nhân thực sự bị kinh hãi...” Bị Trịnh Lưu chỉ mặt điểm tên, Quy Vãn nhất thời thanh tỉnh, lấy lại tinh thần, thấy tất cả mọi người đang nhìn mình với vẻ cảm thông. Nhìn xuống mặt đất, gã thủ lĩnh thích khách đã mất dạng từ lúc nào, khi ấy mới nhận ra trong khoảnh khắc bản thân đã thẫn thờ như lạc tới chốn nào.
“Đa tạ Hoàng thượng đã quan tâm, vừa rồi đúng là hung hiểm vô cùng.” Giả bộ yếu đuối nhu nhược cũng chẳng mất gì, hơn nữa còn là biện pháp tốt tránh đi tình cảnh phức tạp này.
“Khiến bao nhiêu người hoảng sợ như vậy, đúng là tội ác tày trời, trẫm quyết không dễ dàng buông tha cho kẻ đứng sau chuyện này.” Trịnh Lưu đảo mắt trông khắp quần thần một lượt, cất tiếng hỏi: “Vậy, chuyện này giao cho ai xử lý là hơn?”
Lại bày ra thêm một chuyện khó nhằn, đã biết rõ chuyện này can dự tới Đoan Vương, mấy kẻ dám xăm xắn đừng ra lãnh trách nhiệm. Chúng quan đưa mắt nhìn nhau, không hẹn cùng cúi rạp đầu, tránh ánh mắt trông chờ của Thánh thượng. Một lời buông xuống, rất lâu sau vẫn chưa thấy ai đáp lại.
Cuối cùng đành đưa mắt trông sang phía Lâu Triệt, Trịnh Lưu cười nhạt: “Xem ra vẫn phải phiền Lâu khanh rồi.”
Lời vừa thốt ra, lọt vào tai Quy Vãn nghe sao có chút bỡn cợt giễu nhại, lòng thấy ấm ức khó chịu, như có dằm đâm, vậy mà lại thấy Lâu Triệt đáp lại không chút cảm xúc: “Thưa vâng, kính cẩn tuân hoàng mệnh.”
Sự tình đến đây coi như tạm kết thúc, thị vệ vội vàng sửa soạn, quan lại lát sau cũng khôi phục được chút ít hào hứng, chỉ còn Huỳnh phi vẫn vậy, dáng vẻ yếu nhược vô cùng đáng thương, Hoàng thượng dường như không còn nhớ tới nàng ta nữa, chẳng hề mảy may để tâm, khắp lượt quan viên cũng chẳng ai dám hé răng nhắc lại chuyện vừa rồi, Quy Vãn chậm rãi trở về bên cạnh Lâu Triệt, lệnh cho Lâu Thịnh nâng Huỳnh phi lên, bấy giờ mới giải quyết xong cái tình cảnh kỳ cục vì nàng đứng kề bên Hoàng thượng trong khi Huỳnh phi lại đeo sát bên mình Lâu Triệt.
Lâu Triệt trước sau không nói một lời, chẳng giận dữ chẳng mừng vui, dáng vẻ như người ngoài cuộc. Đến tận khi bước lên xe ngựa trở về, chàng mới lộ ra chút cảm xúc, thoáng ủ ê, nhẹ giọng nói với Quy Vãn: “Quy Vãn, tạm thời nàng hãy lánh khỏi kinh thành, tới nhà huynh trưởng nàng nghỉ ngơi một chút, được không?” Nói rồi đưa tay vuốt má nàng, thân mật lưu luyến.
Lòng dâng lên vô vàn dự cảm chẳng lành, Quy Vãn nhìn lại chàng, kiên quyết lắc đầu: “Không, thiếp muốn ở lại đây.” Kinh thành gió giục sóng cồn đã lộ ra điềm báo đổi thay, chốn quan trường lâm vào cảnh thăng trầm, thắng bại chỉ trong khoảnh khắc, nàng há còn lạ đạo lý đó sao? Biết rõ lần nảy Lâu Triệt làm vậy chỉ vì muốn bảo vệ cho nàng, nàng không phải không chịu đón nhận tình cảm ấy, có điều lòng vẫn sợ hãi, nếu lúc này trốn tránh, tất sẽ ân hận một đời.
Mắt Lâu Triệt trầm xuống, thở dài, khẽ ôm nàng vào lòng, không thốt nổi một lời, đưa tay vén rèm xe, vài chiếc xe ngựa đã thong dong chạy tới gần bên, Quy Vãn đưa mắt trông sang, thấy chiếc xe lớn nhất cách đó không xa, ắt hẳn Hoàng thượng đang ngồi trong đó ngấm ngầm cười cợt, nghĩ tới đây, buồn bực ngập lòng, hừ nhẹ một tiếng.
“Quy Vãn, Đoan Vương dẫu ngang ngược, nhưng nói về khả năng toan tính phản nghịch, chẳng có nổi vài phân...” Chậm rãi rót từng lời vào tai Quy Vãn, Lâu Triệt vẫn có vẻ thật bình thản.
“Có người hãm hại ư?” Bắt đầu cảm thấy sự tình có điều không phải, Đoan Vương có ngu ngốc đến mấy cũng không thể hành động tùy tiện như vậy.
Dẫu rắng ý nghĩ này đã trăn trở cả ngàn cả vạn lần trong lòng, nhưng giờ phút này buột miệng nói ra, vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, vị Hoàng đế kia sẽ không vì muốn thâu tóm vương quyền mà bắt đầu ra tay trừ diệt các thế lực khác chứ?
“Đoan vương cũng chẳng phải đèn cạn dầu, chuyện này không dễ dàng vậy...” Lâu Triệt trước sau vẫn thật dịu dàng, mỉm cười phân tích, “Kinh thành lại sắp phát sinh biến hóa lớn rồi, nàng còn ở đây, lòng ta lo lắng bất an, tốt nhất nên tạm lánh đi.”
Không còn khuyên lơn quanh co, Lâu Triệt nói rõ ràng ý tứ, chỉ mong có thể đưa điểm vướng mắc, điều lo âu nhất trong lòng tới nơi an toàn: “Chờ cho sóng gió qua đi, ta lại đón nàng về.”
Nghe nói vậy Quy Vãn buông tay chàng ra, ngồi thẳng lên, có phần giận dữ trừng mắt lườm chàng một cái: “Rời khỏi kinh thành rồi có thể an toàn tuyệt đối được sao? Thiếp không đi, riêng lần này, thiếp kiên quyết không nghe theo chàng.”
Tựa hồ không còn đường nào chu toàn, Lâu Triệt nhìn vẻ mặt kiên quyết của Quy Vãn, chẳng biết phải làm sao. Cuối cùng, hai người đành tạm gác chủ đề ấy lại, nói sang chuyện khác được một lát, xe ngựa đã dừng trước cổng phủ Thừa tướng.
Về đến phủ, quản gia đã chuẩn bị bữa tối tươm tất tự bao giờ, Quy Vãn thực sự đói bụng, dẫu lòng không mấy vui vẻ, nhưng vẫn hăm hở ăn uống no say. Cơm vừa gác đũa, quản gia đã bưng rượu vào, đặt lên bàn, Lâu Triệt tự tay rót một chén, đưa tới tận tay Quy Vãn, thủ thỉ: “Hôm nay nàng vừa kinh hãi lại vừa gặp phải gió lạnh, uống chút rượu vào, sưởi ấm thân mình, xua tan khí lạnh.”
Quy Vãn đỡ lấy ly rượu, thấy chàng cũng tự rót một chén, ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt chan chứa biết bao ý tình, lòng nàng dấy lên cảm giác ngọt ngào âm ỉ, rượu tới miệng, hương thơm ngọt ngào thanh khiết lan tỏa, bèn buông tiếng ngợi khen. Lâu Triệt cười dịu dàng, hai người uống rượu tâm tình, mau chóng gác lại tất cả chuyên bực bội hôm nay. Từ khi thành thân đến giờ, đây là bữa cơm vui vẻ nhất của hai người.
Quy Vãn mỉm cười dịu dàng, vừa nói vừa cười, càng lúc càng cảm thấy đầu óc nặng nề dần, cơn buồn ngủ kéo sụp mi mắt, cảnh vật trước mắt mỗi lúc một mơ hồ, bóng người loang loáng lay động. Nàng bật ra một tiếng, như lời nỉ non rên xiết: “Trong rượu...”
Lâu Triệt đỡ lấy thân thể nàng vừa nghiêng đi, xót xa vô hạn cất lời: “Quy Vãn, ở lại Tấn Dương chờ ta đón nàng.” Người trong lòng đã chìm vào mộng đẹp, chàng ôm lấy nàng, yên lặng thật lâu, da diết ngắm nhìn gương mặt say ngủ của nàng, đến tận khi biết rõ không thể lần lữa được nữa, một đêm ròng trôi qua, trời đã tờ mờ sáng, chàng mới ôm Quy Vãn tới sân sau, Lâu Thịnh đã chờ ở đó từ khi nào.
Sớm tinh mơ, cửa sau phủ Thừa tướng bật mở, một chiếc xe ngựa lao ra, tung vó để lại bụi trần mà đi.