Hồng Nhan Loạn

Chương 49: Ám chiến – 3



Cảm giác nghiêng ngả lan truyền từng đợt, từng đợt tới đỉnh đầu, Quy Vãn choàng tỉnh, trước mắt chỉ là khoảng xe trống trơn, chút ký ức trước khi chìm vào mê man tràn về trong tâm trí, nàng khẽ cắn răng, vén màn xe lên, Lâu Thịnh quay lưng về phía nàng, đang mải miết thúc ngựa rảo bước.

“Dừng xe.” Quy Vãn lớn tiếng ra lệnh, vì có chút kích động mà giọng nói mất hẳn vẻ bình tĩnh ngày thường.

Giả điếc làm ngơ mệnh lệnh, Lâu Thịnh vẫn tiếp tục đánh xe, bóng lưng y thoạt nhìn thấy kiên định vô cùng: “Phu nhân, xin hãy kiên nhẫn, hai ngày nữa sẽ tới thành Tấn Dương.”

Quy Vãn nghe vậy cả kinh, không thể tưởng tượng nổi mình đã cách kinh thành hơn hai ngày đường, lòng càng thêm âu lo, thấy cảnh sắc hai bên đường lùi xa vun vút, vô vàn ý niệm lộn xộn trong óc, nàng vén cao màn xe, làm bộ nuốn nhảy xuống.

Nhận ra hành động của người sau xe, Lâu Thịnh hốt hoảng mồ hôi đầm đìa, vội vàng ghì cương, ngựa kéo xe hí vang một tiếng thê thiết, trục xe bị hãm lại, xe ngừng. Lâu Thịnh vội vã nhảy xuống xe, thấy Quy Vãn vẫn yên vị ngồi trên xe, không mảy may tổn thương mới thở phào một hơi, cung kính thưa: “Phu nhân, Tướng gia đã có lệnh truyền, có thế nào cũng phải đưa người tới Tấn Dương an toàn trước.”

Nghiêm mặt ngồi trên xe, Quy Vãn buông tiếng hừ nhẹ, lãnh đạm nói: “Quay lại, về kinh.” Thiên hạ dẫu rộng lớn vẫn là đất đai hoàng triều, nếu lần này Lâu Triệt thất bại, nàng có chạy trốn đến đâu cũng chẳng dễ dàng tránh thoát...

Hai gối khuỵu xuống, Lâu Thịnh cúi rạp mình trên đất, miệng không ngớt lời khuyên nhủ: “Phu nhân, tiểu nhân nhận ủy thác của Thừa tướng, không dám chống mệnh.” Rất lâu sau không nghe thấy lời đáp, Lâu Thịnh cảm thấy thật kỳ lạ, ánh mắt cúi rạp lại thoáng thấy một đôi hài lụa tinh xảo đang đứng trước mặt mình, y kinh ngạc ngẩng đầu: “Phu nhân...”

“Bốp...” một tiếng vang lên, một cái tát sượt qua mặt Lâu Thịnh, da thịt không đau đớn, nhưng đầu óc y thoáng sững lại trong giây lát, máu huyết toàn thân như đông cứng lại.

“Chúng ta còn phí thời gian ở đây, không biết chừng kinh thành đã xảy ra chuyện long trời lở đất. Sao ngươi có thể hồ đồ đến vậy? Tổ không còn, lẽ nào trứng được yên? Chút đạo lý ấy ngươi còn không hiểu sao? Kẻ thực sự nắm giữ vận mệnh chúng ta không phải trời, không phải đất, cũng chẳng phải Hoàng thượng, mà là chính mình!” Quy Vãn cười khổ, buông từng tiếng, thoáng cao giọng, “Mau quay xe, chúng ta về kinh.” Trước sau không để đối phương có cơ hội cự tuyệt.

Bị vài lời của Quy Vãn làm chấn động, trước giờ chưa từng thấy cô gái nhẹ nhàng như gió như mây này nghiêm mặt nặng lời như thế, từng tiếng quát khẽ chẳng khác nào cây gậy quất thẳng lên đầu, Lâu Thịnh vội vã đứng dậy, đỡ Quy Vãn lên xe, hạ quyết tâm, vung roi, ghì chặt dây cương chuyển hướng. Xe ngựa quay đầu, chạy ngược lại con đường vừa đi.

Tròng trành lắc lư tựa hồ không phải là xe ngựa mà là chính tâm tư của bản thân, bật ra tiếng cười khổ nhè nhẹ, Quy Vãn nhắm mắt dưỡng thần, cẩn trọng suy xét lại từng chút sự kiện ám sát đã gặp trên Phong Sơn.

Lần theo đường cũ trở lại, chạy suốt hai ngày liền, xe ngựa trở lại được kinh thành cũng vừa lúc sáng sớm. Bánh xe lăn trên con đường lát đá xanh, dội lên từng chuỗi thanh âm, lộc cộc, Quy Vãn buồn ngủ, mơ màng trên xe, chập chờn giữa cơn tỉnh giấc mê, nàng nghe thấy một tràng tiếng động vang dội ồn ào, choàng tỉnh khỏi giấc ngủ lơ mơ. Xe ngựa đột nhiên ngừng lại.

“Phu nhân!” Lâu Thịnh ấp úng lên tiếng, “Phía trước hình như là cấm quân...”

Vén rèm trông ra, cấm quân bủa vây khắp mọi nẻo đường trong kinh thành, rầm rập tới lui không dứt, Quy Vãn nhìn quanh quất, đột nhiên phát hiện một bóng dáng quen thuộc, hiên ngang mạnh mẽ, tư thái oai hùng, thân cân quắc mà chẳng thua đấng mày râu. Nàng cau mày, buột miệng: “Lâm Nhiễm Y?”

Gặp lại nàng ta, giờ đây Quy Vãn mới hiểu vì sao vừa rồi giọng điệu của Lâu Thịnh lại kỳ lạ đến thế, nàng chợt thấy có chút hồ nghi. Lâm gia tướng môn vốn phân hai ngả, một bên giữ kinh thành, một bên trấn biên ải, rất hiếm khi tụ lại một chốn như thế này, Lâm Nhiễm Y đột nhiên xuất hiện giữa kinh thành, lẽ nào do Hoàng thượng bí mật triệu về ư?

“Phu nhân, hình như bọn họ đang bao vây phủ Đoan vương.”

“Chúng ta đi theo xem sao.” Hạ lệnh không chút nao núng, Quy Vãn cũng có phần tò mò, xa cách bốn ngày, rốt cuộc những đổi dời gì đã xảy ra giữa chốn kinh thành này.

Xe ngựa chậm rãi đuổi theo sau cấm quân, Lâu Thịnh điều khiển xe chậm lại, sợ bị Lâu Nhiễm Y nhận ra, lòng vô cùng phức tạp, cứ bám theo như vậy một đoạn đến tận cổng Đoan vương phủ.

Ngày cũ ngựa xe như nước, kẻ đến người đi đông như trảy hội, giờ đây lạnh lùng vắng vẻ, không bóng người thăm hỏi ngó ngàng. Đôi sư tử đá chạm khắc trước cổng mất đi nanh vuốt trong sắc xám mờ mịt như sương gió, lộ ra vẻ tiêu điều thê lương, cổng lớn sơn son thiếp vàng mở rộng, cấm quân ra vào nườm nượp, tới lui tất bật. Quy Vãn ngồi trong xe, tay chống cằm, chăm chú theo dõi.

Hết rương nọ đến rương kia lần lượt được bê khỏi phủ Đoan Vương, trên mặt lính cấm quân bừng lên nụ cười tựa như hỉ hả, tựa như giễu cợt. Quy Vãn thầm than, ngày thường đám quan binh đó muốn vào Vương phủ đều nơm nớp lo sợ, đến nay đúng là thế sự đổi dời.

Rất lâu sau đó, từ trong Vương phủ lại áp giải ra một đám người, cả nam cả nữ, áo quần gấm lụa, tổng cộng hơn hai mươi người, đặc biệt có một đứa nhỏ chừng ba bốn tuổi bị lính cấm vệ ép ra cửa sợ hãi khóc ré lên, tiếng khóc thê thiết, làm tê tái lòng người. Quy Vãn trông kĩ đám người một lượt, nhưng không thấy Đoan Vương đâu, âm thầm kinh ngạc.

“Phu nhân...” Lâu Thịnh khẽ cất tiếng gọi, “Người xem bên kia, hình như là Trạng nguyên gia.”

Bóng dáng một thiếu niên đột nhiên rơi vào tầm mắt Quy Vãn, kẻ cuối cùng ra khỏi Vương phủ lại là hắn. Quy Vãn còn lờ mờ nhớ lần đầu tiên thấy bộ dáng của hắn. Cậu thiếu niên dịu dàng, thanh nhã núp trong bụi cây ngày ấy, thứ cảm giác trong suốt như nước khiết không vướng bụi phàm ngày ấy, tất thảy đều là ảo giác thôi sao?

Lâm Nhiễm Y và Đốc vệ kinh thành cùng tiến lại, gã Đốc vệ xun xoe buông lời ton hót tâng bốc đến tột đỉnh, thế nhưng Quản Tu Văn trước sau vẫn một vẻ lãnh đạm như thường. Chẳng biết ba người họ đứng bên cửa bàn những chuyện gì, chỉ biết chốc lát sau Đốc vệ kinh thành vội vã tránh đi.

Quả thực có chút cảm giác như không thể tin nổi vào mắt mình, Quy Vãn vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực chứng kiến tất thảy mọi chuyện diễu qua trước mắt, kẻ kia thực sự là cậu thiếu niên hồn nhiên, chân phương ngâm nga “Xuân tứ” ngày trước sao? Lẽ nào chỉ khoác thêm tấm quan bào cũng đủ khiến người ta mất đi bản tính thiện lương vốn có? Quan trường nhơ nhuốc như vậy, sen trắng rồi có ngày hóa thành bùn nhơ sao?

“Phu nhân... Cấm quân sắp lục soát xong rồi, chúng ta nên sớm rời đi thì hơn.” Xe ngựa dừng ở đầu ngõ, rõ ràng không phải chuyện an toàn.

Gật đầu đồng ý, buông tay khép rèm lại, Quy Vãn dựa mình vào khoang xe, rốt cuộc vẫn không thể ngủ lại được, lòng bồn chồn không thôi, bốn ngày vừa qua, lẽ nào đã xảy ra biến cố long trời lở đất thật sao?

“Ngày thường Đoan Vương xưng hùng xưng bá, hung hăng càn quấy, bệ vệ hống hách không địch thủ, chẳng ngờ được hôm nay...” Lâu Thịnh thì thầm, không khỏi có chút cảm khái.

Nghiên đầu dựa trong khoang xe, Quy Vãn im lặng, tình cảnh thê lương vừa trải trước mắt đặc biệt cảm động lòng người, nước đầy ắt đến lúc tràn, trăng tròn tất có ngày hao khuyết, đạo lý này nàng thuộc nằm lòng từ nhỏ, làm việc tuyệt không thể quá trớn, nhất định phải lưu lại vài phần đường lui, ấy mới đúng là lẽ sinh tồn trên đời. Đoan Vương có thua, cũng chính bởi một chữ “đầy” này đây. Quy Vãn tâm niệm vừa chuyển, lại chợt nhớ, tình hình của Lâu Triệt hiện giờ có thể nói cũng không khá hơn Đoan Vương là bao, thực sự vô cùng nguy ngập...

Lẽ nào, trên đời này, thực sự chẳng có gì là mãi mãi sao?

Nghĩ nhiều nghĩ mãi, thân thể có phần mệt mỏi, Quy Vãn nghiêng người, uể oải nằm xuống, mặc cho mái tóc dài xõa ra, nàng khép hờ mi mắt, nói vọng ra ngoài xe: “Lâu Thịnh, tới Bắc viện trước.”

Không một tiếng hồi đáp, nhưng khoang xe rung lên một trận, rồi dần dần lấy lại tốc độ ban đầu. Rất lâu sau đó, xe dần chậm dần, bên ngoài xôn xao tiếng bước chân, ai đó nhẹ nhàng vén rèm xe từ phía ngoài, giọng nói êm dịu của Lạt Tây Thi vọng tới: “‘Công tử’, có gì phân phó sao?”

Vẫn giữ nguyên tư thế, Quy Vãn tựa như đang say ngủ, khẽ lên tiếng hỏi: “Tam Nương, bốn hôm nay kinh thành đã xảy ra chuyện gì?”

Tiếng cười lanh lảnh như chuông reo truyền tới, Lạt Tây Thi vui vẻ cười nói: “Đã xảy ra chuyện lớn như thế, lẽ nào ‘Công tử’ chẳng hay gì ư?”

Quy Vãn chậm rãi mở mắt, đồng tử đen sẫm thâm trầm tựa bóng đêm, lộ ra nụ cười như có như không: “Xin rửa tai lắng nghe.”

Gió mát thoảng qua, dịu dàng mê người.

Tam Nương đứng bên xe ngựa, tường tận thuật lại những chuyện xảy ra trong kinh thành suốt bốn ngày qua, bỡn cợt nói: “Gã thích khách kia chết trong ngục, Đoan vương khó bề biện bạch, nhưng cũng chẳng có chứng cớ gì buộc tội được y. Vốn tưởng chuyện ấy rồi cũng dở dang chẳng đi đến đâu, ai ngờ, vừa sang ngày thứ hai, đích thân tân khoa Trạng nguyên đứng ra làm chứng, nêu ra chứng cớ phạm tội, định tội Đoan vương.

Mà càng thú vị là, giờ đây khắp nơi còn lan truyền lời đồn đại, vị tân khoa Trạng nguyên kia vốn là môn sinh của Lâu Thừa tướng, tất cả chuyện này không biết chừng lại là mưu kế của Lâu Thừa tướng nhằm diệt Đoan vương. Hết thảy thích khách hay chứng cứ phạm tội gì đó đều do một tay Lâu Thừa tướng an bài cả mà thôi.

Hiện giờ, tân khoa Trạng nguyên đúng là một bước tới trời, vẻn vẹn hai ngày thăng tận ba cấp, có thể nói là ngự tiền đại hồng nhân rồi ấy...”

Giọng bỡn cợt dịu dàng uyển chuyển như thể đang xem tấu trò vui, trong khi ấy lòng Quy Vãn lại trầm xuống mấy phần vì những thông tin vừa nhận được. Mãi đến tận khi Tam Nương rời đi rồi, xe ngựa lại lăn bánh, lòng lặng xuống phẳng như mặt gương không gợn sóng, Quy Vãn mới lại ngả người, chìm dần vào giấc ngủ trong giai điệu lộc cộc âm vang của bánh xe.

Lúc nàng tỉnh dậy, xe ngựa đã đến trước cổng Tướng phủ. Bước xuống xe, thấy trước cửa Tướng phủ có vô số người đang thấp thỏm đợi chờ, dáng vẻ như thể đang lo lắng bất an, chốc chốc lại rầm rì thì thầm với nhau. Quy Vãn cười nhạt, nói với Lâu Thịnh đang ở cạnh, chừng như bông đùa: “Hôm nay đúng lả lạ thật đấy, đến đâu cũng thấy đông vui rộn rã thế này.”

Lâu Thịnh không dám tùy tiện đáp lời, chỉ cùng Quy Vãn đi vào Tướng phủ, đồng thời cười khổ và nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ trước vẻ mặt sửng sốt của quản gia.

Quản gia đang định tiến lên hỏi han, Quy Vãn đã vung tay lên, cắt ngang mọi sự dông dài của lão: “Tướng gia đâu rồi?”

Cúi đầu, quản gia thật thà chỉ về phía hậu viện.

Hậu viện nồng nàn hương sắc mùa thu, bước vào trong viện, lá phong đỏ ối lìa cành, tan tác xoay xoay trong không trung, hồ ngọc sóng biếc, sương khói mơ màng.

Lâu Triệt ngồi bên hồ, tà áo thư sinh thanh nhã, mũ ngọc ôm lấy búi tóc, tay nắm cần câu, nhàn hạ buông câu bên hồ. Nhận ra có ai đó đang tiến lại, khoảnh khắc quay đầu trông thấy Quy Vãn, ánh mắt lóe lên chút ngạc nhiên, rồi lập tức tắt ngấm, bật cười lên tiếng: “Xem ra Lâu Thịnh càng ngày càng không được việc.”

Quy Vãn lại gần, cúi mình ngồi xuống cạnh Lâu Triệt, đăm đăm nhìn mặt hồ, nói: “Ngoài cổng có rất nhiều quan viên cầu kiến, phu quân lại nhàn hạ ngồi đây buông câu, xem ra đã tính toán kỹ càng cả rồi.”

Làn môi mỏng thoáng nhếch, Lâu Triệt mỉm cười, nước hồ gặp gió, gợn sóng lăn tăn, cần câu trong tay chàng lại tuyệt không động tĩnh.

“Quy Vãn này, Thiên Sơn ở phương Bắc, tuyết trắng vô ngần, đất trời như quyện vào một khối; Giang Nam làng xã đông đúc, đẹp đẽ lại thanh nhã, như mưa như sầu; nàng thích chốn nào hơn?”

“Thiếp chưa từng tới những nơi đó, không biết so sánh ra sao.”

“Không bao lâu nữa, ta sẽ đưa nảng đi du ngoạn hết cảnh đẹp khắp thế gian này, có ưng không?”

Khẽ bật cười, ngắm nhìn một chiếc lá đỏ rực rớt xuống mặt hồ, nàng buông tiếng than nhè nhẹ: “Phu quân à, phải lừa cả thiếp nữa sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.