Vấn đề này, sâu thẳm trong lòng nàng, đã từng phân vân, từng cười cợt, từng thở than, nhưng chưa một lần đưa ra đáp án, trong khoảnh khắc này, nàng có chút hối hận vừa rồi lại buột miệng nói ra những lời như vậy, tựa như xé toạc lớp màng chở che, nỗi lòng phơi bày, không nơi trốn tránh.
Nắm lấy bờ vai Quy Vãn, nhận ra thần sắc đầy phức tạp của nàng, Lâu Triệt cười tao nhã, đưa tay vòng quanh cổ nàng, dịu dàng chạm tới cánh môi như đóa anh đào, hương thơm dìu dịu quấy đảo lý trí chàng. Khoảnh khắc khi hai bờ môi chạm nhau, cảm giác tê dại như điện chạy xẹt qua, lại ngây ngất mê say như rượu khiết, mê mẩn si dại, triền miên gắn bó, khiến chàng say đắm trong làn hương ủ trong tóc nàng, chìm ngập trong đó, thỏa ước nguyện mong.
Thấy chàng cận kề, nàng chớp chớp mắt, nhưng tuyệt không có bất kỳ phản ứng nào, lạc lối giữa những đòi hỏi chừng như ôn nhu mà rất bá đạo của chàng, hơi thở dần dà suy yếu, chút không khí mỏng manh đều bị chàng cướp đoạt, nhắm hờ mắt, lại cảm thấy sự quyến rũ tuyệt diệu trong hơi thở dồn dập của chàng pha lẫn trong những dằn vặt ngọt ngào. Cuối cùng, chính vào lúc nàng sắp không thể khống chế được hơi thở nữa, chàng nhẹ buông nàng, mơn man trên bờ môi mọng đỏ của nàng, kề sát bờ môi ấy lúc gần gũi khi tưởng như xa vời, nửa mê say nửa hưởng thụ.
“… Dẫu rằng không được nghe chính miệng nàng nói một lời ghen tuông, ta cũng thỏa mãn rồi.” Giọng của Lâu Triệt trầm xuống vài phần, trong giọng nói khàn khàn mang theo chút đè nén, sóng tình âm thầm cuộn trào.
Nghe vậy, Quy Vãn cười dịu dàng như gió Nam ấm áp, chủ động nghiêng người, chính vào lúc ánh mắt Lâu Triệt nhìn xuống, bờ môi đón lấy, nàng nhẹ nghiêng đầu, khi môi chàng lướt qua, hơi thở hòa lẫn nhau, mang theo chút ám mị dụ tình, nhưng lại không cho phép chàng chạm tới, gương mặt vui vẻ tươi cười, thúc giục: “Phu quân còn chưa trả lời thiếp?”
Ánh mắt lấp loáng, dừng lại trước làn thu ba long lanh mị hoặc của nàng, trước dung nhan tú lệ như hoa yêu kiều của nàng, bàn tay vọng động, chiếm lấy thân thể nàng, hung hăng phủ lên bờ môi nàng, mang theo niềm say sưa ngây ngất, mặc ý quấn quýt một phen, chàng mới thỏa mãn buông nàng ra, ánh mắt nhìn nàng càng thêm chuyên chú, càng thêm sâu thẳm, gần như muốn khiến người ta chìm đắm trong cái nhìn mị hoặc không đáy ấy.
Điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp, chàng mới lên tiếng lần nữa.
“… Gặp Diêu Huỳnh lần đầu trong phủ Thái tử, khi ấy ta mới đậu Trạng nguyên…” Lần đầu tiên kể cho Quy Vãn nghe, không hề giấu giếm, trong lòng thậm chí có cảm giác như được giải thoát, người phụ nữ này là thê tử của chàng, vốn nên là người cùng chàng sẻ chia hết thảy, cùng lúc thuật lại quá khứ đã xa, chàng đột nhiên cảm thấy xúc động, muốn hỏi nàng, người vợ kết tóc, có thể nắm tay nhau cùng bước tới già?
Như mộng…
Như say…
Chuyện nửa đời người, một lời khái quát, lời mỏng ý sâu, nàng có thấu cho lòng ta?
…
“Hoàng thượng hạ thánh chỉ sau ngày hai người tới chùa Hồng Phúc bái Phật sao?” Nghe đến đây, Quy Vãn nhịn không được ngắt lời, giọng điệu vô cùng quái lại, Trịnh Lưu giảo hoạt như vậy, thừa lúc bọn họ rời đi, ban thánh chỉ triệu cáo thiên hạ, lời vua nói nào phải trò đùa, lập tức có thể thay đổi tương lai số phận biết bao người. Còn nhớ mãi tình cảnh lần đầu tiên gặp lại chùa Hồng Phúc năm ấy, lẽ nào chính là vận mệnh đưa đẩy?
Lòng dấy lên một nỗi bất an vô cớ, Quy Vãn nhìn đăm đắm vào mắt Lâu Triệt: “Phu quân, ngày đó, Huỳnh phi nương nương rút phải quẻ gì?”
Cơ hồ sắp kinh hô một tiếng, Quy Vãn cố nén nhịp tim cứ rộn lên, dẫu cho vậy, sắc mặt của nàng vẫn bất giác biến đổi, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.
“Quy Vãn?” Cảm thấy người trong lòng mình có điều bất an, Lâu Triệt xót xa ôm chặt lấy nàng, chậm rãi vỗ nhẹ trên lưng nàng, “Sao vậy?”
Không có tiếng trả lời, Quy Vãn vòng tay ôm chặt lấy cổ Lâu Triệt, thân mật kề sát vào chàng, mặc cho thời gian chảy trôi, lát sau mới lên tiếng: “Phu quân, nếu kể từ lúc này, chàng giúp Hoàng thượng xúc tiến cải cách Trung thư viện, khuyên được Đoan Vương và Nam Quận vương, từng chút từng chút chậm rãi buông bỏ quyền lực, cho dù Hoàng thượng đố kỵ chàng đến đâu, dăm ba năm sau chúng ta chuyển tới La Lăng, nơi đó gần sát Nam Quận, có Nam Quận vương chiếu cố nhưng không thuộc phạm vi của Nam Quận, cứ vào niềm kiêu hãnh của Hoàng thượng, cũng không thể tùy tiện hạ thủ. Dùng cách đó mà suy tính, mười năm sau, hết thảy sẽ bình an như ban đầu. Phu quân, chàng nói xem?”
Lâu Triệt không tiếp lời, vòng tay vẫn dịu dàng như vậy, nhưng không khí thật lặng yên, không ấm không lạnh. Quy Vãn thầm than, dịu dàng uyển chuyển, nhàn nhạt hỏi: “Phu quân có biết, thành thân hơn hai năm qua, thiếp hận nhất điều gì không?”
Thoáng chấn kinh, Lâu Triệt cúi đầu, má kề má, cảm giác mềm mại truyền tới, vành tai mái tóc sát cạnh nhau, ngây ngất: “Là chuyện gì?”
“Thiếp hận nhất chàng lưu lại cho thiếp một bóng hình: “Quy Vãn cười nhẹ, “Lần nào cũng vậy, đều là chàng bỏ thiếp mà đi trước...”
Không cho Lâu Triệt cơ hội bài bác: “Cho nên, sau này thiếp sẽ không đợi trông đến lúc chàng quay lưng lại nữa, trước lúc ấy, thiếp sẽ quên chàng...” Nàng cười, mày cười, mắt cười, môi cũng cười, chỉ riêng cõi lòng lại trống không, chẳng mảy may chút xúc cảm.
Ánh mắt sắc nhọn của Lâu Triệt xoẹt qua, chợt trầm xuống nhìn nàng, giận giữ cực điểm vồn không đành lòng mà lại thấy ngợp trời ngờ vực, không rõ vì sao hôm nay trước sau nàng đều chỉ xoay quanh mấy chữ “từ bỏ quyền lực”, hơn nữa sau khi nghe thấy “Đế Vương Yến” còn gần như có ý ép chàng buộc phải chọn lựa.
Chàng không thể chọn lựa, cũng không muốn lựa chọn, đây là đường chàng đi, giữa quan trường hô phong hoán vũ, nắm đại quyền át thiên hạ, là thần tử đệ nhất thiên hạ.
Quyền thế trân quý, trước khi chưa từng biết tới, sẽ không thể tưởng nổi thứ hương vị của nó, nhưng một khi đã biết qua, thứ tôn quý có thể nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, thứ ngạo nghễ chứng kiến kẻ khác cúi đầu dưới chân, muốn buông bỏ đi, mới thật gian nan làm sao...
Không thể buông...
“Không được!”, chàng cắn răng gằn từng tiếng một, “Không thể buông, nàng cũng không, thiên hạ cũng không...”
Đều không thể buông bỏ.
Thoáng kinh ngạc, Quy Vãn trầm tĩnh lại, vẫn thân mật dựa sát vào lòng Lâu Triệt, tựa như chòng ghẹo mà rằng: “Phu quân này, ngày đó, chàng có biết thiếp rút trúng quẻ gì ở chùa Hồng Phúc không?” Cảm thấy Lâu Triệt không có chút khác thường nào, thầm cảm khái cho sự bình thản của chàng, nàng đưa tay nắm lấy tay chàng, thấy chút ướt át lành lạnh. Nàng cười nhàn nhạt tựa như cay đắng lại như ngọt ngào, người đàn ông này rốt cuộc vẫn có chút căng thẳng... Vì đã đoán được sao?
Là số mệnh? Hay vẫn là cùng nắm tay nhau bước trọn tới già?
“Là Đế Vương Yến đó, phu quân.”
“Hoàng thượng...” Đức Vũ cung kính và lễ độ hướng nhìn bóng dáng đang lưỡng lự kia, thấp giọng lên tiếng.
Không chút bận tâm quay lại liếc nhìn tên hoạn quan trẻ tuổi, Trịnh Lưu hé ra một nụ cười không thể nhận biết, bước vào cung Cảnh Nghi. Trong cung, vài cung nữ thái gíam biếng nhác chậm rãi quét tước sân vườn, thấy người đang tiến tới, mới thấy quái lạ, vội vàng quỳ sụp xuống, không dám mảy may bất kính.
Không nhìn ra chút biểu cảm của bậc cửu ngũ chí tôn, nhưng tất thảy đều thấy nghi hoặc, nghe nói lúc này Ấn phi nương nương được nhất mực sủng ái đang lâm bồn, Hoàng thượng còn không thèm chờ đợi trong cung Văn Tân, lại chạy tới Cảnh Nghi cung lâu nay quạnh quẽ làm gì, lẽ nào chuyện Hoàng thượng vẫn chưa dứt tình với vị Huỳnh phi biệt tăm biệt tích kia là sự thực sao? Hay là như một lời đồn khác, Hoàng thượng từng giấu trong cung này một vị tuyệt sắc giai nhân? Lời đồn đoán ấy lan truyền trong cung, ba thật bảy ảo, mọi người ai nấy chỉ dám âm thầm nghe lời đoán tiếng, lặng lẽ suy đoán nguyên do để xua tan đi chút tịch lieu nhuốm phủ trong hoàng cung, giờ đây chứng kiến Hoàng thượng ở nơi này, càng làm mối ngờ vực trong lòng đám cung nhân nhân lên mỗi lúc một lớn hơn.
Trịnh Lưu tùy tiện phất tay: “Lui hết đi.” Chẳng buồn liếc mắt trông tới đám cung nhân đang phủ phục dưới chân, y tiến thẳng vào cung, đi qua cửa chính điện, ngẩng đầu nhìn lên tấm hoành phi vuông vắn khắc hai chữ “Ấn Nguyệt” đẹp đẽ, tựa như trầm ngâm, cau mày không nói.
Đức Vũ nhất mực bước theo sau, giữ nguyên khoảng cách ba thước, thấy vẻ mặt Trịnh Lưu, không khỏi rùng mình trong dạ, lại lên tiếng: “Hoàng thượng, bên phía Ấn phi nương nương đã qua giục giã mấy lần, nói là nương nương sinh khó... Hoàng thượng, người có nên...”
Dường như hoàn toàn không để những lời của Đức Vũ vào tai, Trịnh Lưu chẳng buồn quay đầu lại, hỏi: “Ngươi thấy điện Ẩn Nguyệt này có phải quá trống trải hay không?”
“Vâng...” Bị hỏi bất ngờ, Đức Vũ ngớ ra, bật lên một tiếng trả lời, lập tức nín lặng, cũng ngước mắt nhìn tấm hoành phi, lòng chợt dậy sóng cồn, đăm chiêu quan sát bóng lưng Trịnh Lưu, Hoàng thượng rốt cuộc đang suy tính chuyện gì? Ẩn Nguyệt? Lẽ nào...
Mày vừa cau, thầm nghĩ không nên để Hoàng thượng đứng lâu ở nơi này, bèn đem chuyện đại sự ra nhắc thêm lần nữa, nhưng Trịnh Lưu vẫn chỉ bày ra một dáng vẻ không quan tâm, Đức Vũ không còn cách nào khác, lòng như lửa đốt. Hắn từng thấy qua bộ mặt âm trầm lạnh lùng của Hoàng thượng, tim đập rộn rã, lăn lộn trong cung cấm bao nhiêu năm như vậy, ưu điểm duy nhất chính là “nhìn người”, dẫu rằng chẳng thể tỏ tường mười phân, nhưng hắn mơ hồ nhận ra được, bậc chí tôn dường như có chút cảm tình khác thường với Lâu phu nhân... Lòng đanh lại, hắn những muốn lên tiếng cắt đứt mối tương tư của Trịnh Lưu, đột nhiên một tràng tiếng chân chạy hỗn độn mà háo hức xộc thẳng vào cung Cảnh Nghi.
“Hoàng thượng... Ấn... Ấn phi nương nương... sinh hạ long tử...” Vừa chạy vừa hét lên tin tức khiến lòng người phấn chấn ấy, tên tiểu thái giám chạy thẳng một mạch tới trước mặt Hoàng thượng và Đức Vũ, đến khi ấy mới dừng chân, y ngẩng đầu, thấy Hoàng thượng nở nụ cười nho nhã, nhưng tuyệt nhiên không thấy chút gì mừng rỡ khác lạ, tựa như tin tốt lành qua tai đã trở thành sự tầm thường. Tiểu thái giám nuốt nước bọt, do dự không biết có nên lặp lại tin tức ấy thêm lần nữa không, liền liếc mắt trông qua Tổng quản Đức Vũ đang đứng bên, ai dè chính hắn cũng đang bồn chồn, còn bận suy tư gì đó.
“Trịnh Lịch.”
Đức Vũ và tên tiểu thái giám đồng thời nhìn nhau đầy nghi hoặc, không hiểu chuyện gì. Trịnh Lưu bèn bổ sung thêm: “Hoàng tử lấy tên ‘Lịch’.”
Kịch liệt chấn động, Đức Vũ nhìn sang Hoàng thượng, “Nguyệt” và “Lịch”(1), hy vọng không phải là hắn quá đa nghi, vì sao vừa nghe đến cái tên này, tim hắn liền nhói lên, lập tức liên tưởng đến cô gái từng bị giam lỏng tại nơi này.
(1) Trong tiếng Trung, “Nguyệt” và “Lịch” có âm đọc giống nhau.
Tiểu thái giám lập tức quỳ sụp xuống đất, luôn miệng xưng tụng Hoàng thượng anh minh, điềm báo may mắn an lành, phù hộ cho Khải Lăng quốc chúng ta vân vân, Trịnh Lưu trước sau chỉ một nụ cười nhàn nhạt, không bình không xét, Đức Vũ lẳng lặng đứng bên, trăm thứ tư vị quấy đảo, nỗi lòng thâm trầm sâu kín.
Ca xong một bản dài dặc những lời có cánh, tên tiểu thái giám cuối cùng cũng có chút mệt nhọc đứng lên, thu hồi bộ dạng tươi cười hớn hở, trầm tĩnh lui sang một bên, không lên tiếng. Lúc này Trịnh Lưu mới quay đầu lại, ánh mắt xoáy trên mình Đức Vũ và tên tiểu thái giám, nói: “Tới phủ Tướng quân, hạ chỉ cho Lâm Tướng quân, trời xanh phù hộ Khải Lăng quốc, long tử giáng thế, điều tất thảy binh lính đồn trú Bắc phương về kinh đô chúc mừng, tin mừng ban bố khắp chốn.”
Nghe vậy, tiểu thái giám lập tức dạ ran, lao đi như chớp, thậm chí còn nhanh hơn lúc tới mấy phần.
Nhìn theo bóng y chạy mỗi lúc một xa, cảm giác về chuyện chẳng lành càng trĩu nặng trong lòng Đức Vũ, vì sao thứ mệnh lệnh vừa truyền đến tai kia lại giống như Hoàng thượng có ý điều động binh mã, càng nghĩ càng thấy lạnh, lòng khẩn trương không ít.
“Nơi này quả nhiên lạnh lẽo!”, dường như đang lẩm bẩm một mình, Trịnh Lưu quay đầu lại, như cố ý lại như vô tình liếc nhìn Đức Vũ, “Qủa nhiên vẫn thiếu một nữ chủ nhân, ngươi nói xem có phải không?”
Bị ánh mắt lạnh giá của y xẹt qua, Đức Vũ vội vã cúi đầu, không dám đáp lại, mặc cho y lưỡng lự bên ngoài điện Ẩn Nguyệt, còn chốc chốc thốt ra rất nhiều nghi vấn kì quặc, rốt cuộc đa phần vẫn là tự hỏi tự trả lời.
* * *
“Tướng quân!”, văn sĩ đứng bên khuôn cửa bán nguyệt, nhìn nam tử múa kiếm trong sân, “Vừa rồi đã có lệnh truyền xuống, không bao lâu nữa, Vũ Lâm quân phương Bắc có thể về đến kinh thành, lại cộng thêm cấm quan vốn chịu trách nhiệm bảo vệ kinh thành, Hoàng thượng có thể tránh được mối lo về sau.”
Trong sân không một tiếng đáp lời, chỉ còn tiếng gió ào ào kéo qua, ánh sáng xanh lóe lên bốn phương, một bóng dáng như du long vọt lên, kiếm bén trong tay bổ ngang chém xéo, hơi lạnh như sao, cắt giữa thinh không, mang theo khí thế của thiên binh vạn mã, thạch phá thiên kinh, đột nhiên cổ tay khẽ chuyển, kiếm khí uốn lượn, tinh diệu không một kẽ hở, lúc như kim câu treo ngược, khi lại như hồng nhạn dang cánh chao lượn. Kiếm tùy ý mà lướt đi, tiêu sái tự nhiên, hội đủ cương nhu, kiếm quang ánh lên sáng quắc.
Chợt ánh sáng bạc lướt nhẹ, tiếng rít xé gió càng gấp lên, gió cắt qua mặt đau rát, văn sĩ chớp mắt, không ngờ được mũi kiếm nhọn hoắt kia đang nhắm thẳng về phía mình, lòng hoảng hốt, chưa kịp lên tiếng, mũi kiếm đã kề sát yết hầu.
“Tướng quân?” Mũi kiếm lạnh toát chỉ cách yết hầu y chừng nửa tấc, y ngước mắt, bắt gặp ánh mắt còn lạnh lẽo hơn kiếm bén của Lâm Thụy Ân, trong khoảnh khắc có cảm giác vừa ngã xuống hầm băng giá lạnh muôn trùng, văn sĩ thốt lên một tiếng “Tướng quân”, giọng nói run rẩy.
Cực nhanh đảo qua mặt văn sĩ, gương mặt Lâm Thụy Ân không mảy may đổi khác, cổ tay nhẹ chuyển, kiếm quang nhạt đi, văn sĩ thấy hoa mắt, hàn khí hư hao, không kịp nhìn rõ động tác, đã thấy kiếm nằm gọn trong vỏ, trái tim vọt lên giờ đây được buông xuống, thở phào một hơi.
“Lệnh truyền tới lúc nào?” Giọng nói lạnh nhạt, từng chữ từng chữ không chút hơi ấm thoát khỏi miệng Lâm Thụy Ân.
Văn sĩ ngẩn người, lập tức nhớ lại sự việc vừa bẩm báo, nhìn vào mắt Lâm Thụy Ân, tựa hồ nhận ra hắn đang phẫn nộ.
“Sáng nay, không lâu sau khi Ấn phi sinh hạ long tử...”
“Ta hỏi ngươi khi nào thì truyền lệnh tới Vũ Lâm quân?”. Lớn tiếng ngắt lời văn sĩ, Lâm Thụy Ân lộ ra cơn giận dữ không thể kiềm chế pha lẫn trong sự thiếu kiên nhẫn.
Văn sĩ không hề lên tiếng, sáng nay nhận được mật lệnh trong cung truyền tới, lập tức truyền tin cho Vũ Lâm quân, là y một mình thực hiện, lẽ nào Tướng quân muốn truy cứu chuyện này? Miệng thoáng nhếch lên, tựa như cười lại như không, y không kiềm chế được một tiếng thở dài. Trước kia, những chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra, truyền lệnh thay cho Tướng quân không thể ra lệnh, sau đó cũng chẳng có gì không thỏa đáng, mà đây tựa hồ là lần đầu tien Tướng quân tỏ rõ bất mãn đến vậy.
Vì cái gì? Trong đầu đột nhiên thoáng hiện một khuôn dung như hoa thắm, vì nàng ta ư, vì Lâu phu nhân như vầng nguyệt thanh nhã mỹ lệ. Chỉ nguyên nhân ấy mới có thể lý giải được những hành động kì lạ của Tướng quân... Tình thế trong kinh thành hiện tại vô cùng rõ ràng, phe phái Hoàng thượng cùng phe phái Lâu Triệt, Đoan Vương, Nam Quận Vương đối đầu, mỗi bên đều chấp nhất không khoan nhượng, quan lại trong triều đều tỏ rõ lập trường, đôi bên giằng co không dứt, Hoàng thượng mượn cớ long tử giáng thế, điều binh về kinh, chỉ nhằm giải tỏa cục diện bế tắc trước mắt, bức lui đám người Lâu Triệt, mà thâm ý sâu trong đó, ít nhiều gì cũng liên quan tới nữ nhân kia...
Thực đúng là mầm họa... Ngay từ phút đầu gặp mặt, đã cho y cảm giác về điềm xấu, nhìn vị thiếu niên Tướng quân từ nhỏ một tay y dạy dỗ, từng chút từng chút nảy sinh cảm tình, để cán cân lệch về phía tình cảm, thậm chí còn ảnh hưởng đến quyết định lý trí của mình. Lòng văn sĩ hét lên một tiếng không được. Lâm Thụy Ân là đệ tử đích thân y chăm chút bồi dưỡng, là hiền tài y hao phí nửa đời người dạy dỗ, sao có thể bị hủy trong tay một ả đàn bà. Y đã dạy ra, hắn là hổ tướng oai phong một cõi, ngày sau còn lưu danh sử xanh đời đời, tuyệt không phải thứ nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản như giờ.
“Tướng quân, hoàng mệnh không thể trái, thuộc hạ cũng chỉ vâng mệnh làm theo mà thôi.”
Con ngươi băng lãnh xói vào y, Lâm Thụy Ân nắm chặt kiếm trong tay, môi mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt càng lạnh lẽo âm trầm, do dự phức tạp cuộn lên trong đáy mắt, rất lâu sau đó mới có thể bình thản lại, rút thanh kiếm nằm yên trong vỏ ra, kiếm quang chói ngời, rồi lại cất vào vỏ, tất thảy biểu cảm biến mất không tăm tích, chỉ còn lại hờ hững: “Nếu đã như vậy, thì tuân mệnh làm việc thôi.”.
“Tướng quân!”, cất tiếng gọi với theo bóng hình Lâm Thụy Ân đang phăm phăm rời đi, văn sĩ cũng có phần bực bội, “Tướng quân có biết như thế nào là công, thế nào là tư không?”
Lâm Thụy Ân dừng bước, nhưng không quay lại, một mình đứng lặng trong sân.
“Nếu Tướng quân chỉ vì một chút tư tình mà buông bỏ đại nghĩa, tất bị hậu thế cười chê, mê luyến những gì không thuộc về mình, kết quả cũng chỉ là ngắm hoa trong gương, vớt trăng đáy nước, uổng công dã tràng mà thôi. Mong rằng Tướng quân biết kiềm cương bên vực thẳm.”
Không hề quay đầu lại, Lâm Thụy Ân nhíu mày, từ nhỏ đã quen nghe lời chỉ dạy, giờ phút này lại như kim đâm rát lòng, ngắm hoa trong gương, vớt trăng đáy nước, từng chữ từng chữ xoáy sâu vào lòng. Bước chân không hề ngừng lại, lập tức tiến thẳng, bỏ lại văn sĩ phía sau, thứ cảm giác này chẳng cần nói cũng hiểu, chỉ có y biết, thứ tình cảm vừa là thầy vừa là bạn giữa hai người, chính vào lúc này đây, đã vô thanh vô tức mà phai nhạt...
Trong trướng phù dung, cảnh xuân vô hạn, có khi vang vọng tiếng thở hổn hển, có khi là tiếng ngâm nga rên rỉ kiều mị, lúc tỏ lúc mờ, vẻ kiều diễm khiến ánh trăng trong cũng ảm đạm mấy phần, chìm trong bóng tối.
Nhẹ nhàng xoay người, quần áo trôi dọc theo thân, da thịt nõn nà tuyết hờn sương ghen lộ ra giữa đêm ma quái giống như hào quang ngọc quý, xói thẳng vào mắt Lâu Triệt, tất nhiên khó có thể kháng cự sức mị hoặc, lập tức ùa lên, hôn tới tấm lưng, bàn tay thăm dò len qua làn áo mỏng, vỗ về đùa bỡn thân thể mềm mại của nàng.
“A...” Rên rỉ thành tiếng, mi mắt Quy Vãn nhắm chặt rồi mở ra mê man, đáy mắt ngất ngây mê say lộ ra chút gì bất đắc dĩ, chìa cánh tay ngọc, giữ chặt lấy bàn tay không chịu an phận của Lâu Triệt, xoay người, tựa mình vào ngực chàng, thủ thỉ “Phu quân...”
Giọng điệu ngọt ngào mang theo mấy phần nũng nịu, Lâu Triệt ngây ngất, mơn man mái tóc nàng, nhìn nàng khép hờ đôi mắt, biết rõ nàng mệt mỏi. Đêm khuya cảm tình mãnh liệt như vậy, vẻ kiều mị của nàng cắn xé tâm can kẻ khác, khiến chàng sa mãi vào, tới lúc này biết nàng không thể ráng sức được nữa, chàng bật cười, kéo nàng vào lòng, lựa một tư thế thoải mái, cùng nàng say giấc nồng.
Thê tử của chàng suốt hai tháng nay hao tâm tổn sức chỉ mong làm lu mờ dã tâm của chàng, luôn như gần như xa dụ hoặc chàng, khiến chàng không lúc rảnh rỗi, chỉ có thể ngày ngày ở trong phủ bầu bạn nàng. Trước kia chàng thường cười nhạo kẻ khác sa chân vùi đầu vào sắc đẹp, đến nay mới bắt đầu hiểu ra “Mỹ nhân kế” lợi hại đến mức nào, khiến bản thân cam tâm tình nguyện đắm chìm không buông.
Ôm chặt Quy Vãn, chàng vô cùng thỏa mãn, vỗ về an ủi nỗi bất an trước sau vẫn quẩn quanh trong lòng. Nhớ lại ngày ấy, mấy chữ “Đế Vương Yến” bật khỏi miệng Quy Vãn, giống như cái gai đâm vào tim chàng. Từ tấm bé, chàng chưa một lần tin mấy chữ “vận mệnh an bài”, nhưng chuyện có liên quan tới Quy Vãn, chàng vẫn phải đắn đo suy nghĩ.
Đế Vương Yến cùng lời tiên tri của mụ già điên, mơ hồ gợi lên điều gì...
“Vận mệnh...” Tiếng cười bật ra như trào phúng, thấy dung nhan say ngủ của Quy Vãn. Chàng cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng, cố gắng không làm nàng tỉnh giấc, chỉ đành lướt qua nhè nhẹ, “Không được... Nàng là vợ ta, dẫu cho đó là số mệnh của nàng, ta cũng hủy nó.”
Đêm sâu thăm thẳm, thủy chung không có tiếng ai trả lời, chỉ còn tiếng chàng khe khẽ vang vọng.
“Không tin vào số mệnh, thế gian này chẳng có vận mệnh... Nếu có, ta cũng biến nó thành không, Quy Vãn, nếu như có kẻ dám đoạt nàng, ta sẽ hủy diệt hết.”
Giữa bóng đêm trùng trùng, không hề có báo trước, cửa phòng đột nhiên vang lên một giọng nói già nua: “Bẩm Tướng gia, Đoan Vương, Nam Quận Vương đang đợi trong sảnh, nói có việc cần thương lượng”. Gắng sức kiềm chế âm thanh, tránh vọng động đến người trong phòng.
Đến rồi ư? Bờ môi gợn lên nụ cười toan tính, Lâu Triệt nhẹ nhàng rút tay, cẩn thận ôm lấy người trong lòng, dịu dàng kéo chăn cho nàng, thuận tay vén gọn mái tóc lòa xòa của nàng, đứng dậy bước khỏi giường, ánh mắt lưu luyến mãi không rời được bóng dáng mềm mại yếu ớt trên giường. Chàng mặc áo quần, nhẹ bước tiến ra, khe khẽ mở cửa, thong thả bước ra ngoài.
Lão quản gia tận trung vẫn cung kính đứng bên ngoài, thấy Lâu Triệt đi ra, lão liền tiến lên trước, đang định mở miệng, liền bị ánh mắt sáng quắc của Lâu Triệt dọa im, chỉ đến khi hai người đi thật xa, Lâu Triệt mới ra hiệu cho lão lên tiếng.
“Đoan Vương và Nam Quận Vương vừa tới, tiểu nhân nói Tướng gia đã đi nghỉ, nhưng bọn họ nói có chuyện gấp, nên...”
Lâu Triệt xua tay ý bảo lão không cần nói thêm, ý cười trầm trầm trên môi, xem ra bọn họ đã nhận được tin tức, Hoàng thượng nhịn không được bắt đầu muốn rat tay... Lòng rần rật niềm hưng phấn, chàng ngẩng đầu nhìn trời.