"Muội đừng trách Di Á..." Lúc Vân Tịch đang trù trừ chuẩn bị chạy đi tìm Tô Di Á thì trên vai bỗng nhiên có bàn tay nhỏ hết sức mềm mại đè lại ngăn nàng. Vân Tịch ngoái đầu nhìn, liền thấy một nữ tử trắng trong thuần khiết như đóa hoa sen đứng ở bên cạnh, nhìn có mấy phần tương tự như Tô Di Á, gương mặt tú lệ nhưng lại trắng bệch, Tô Lãnh - người đứng đầu thập tam Thánh nữ nàng lộ ra nụ cười thản nhiên: "Tính tình Di Á vẫn như đứa trẻ mãi không trưởng thành, cứ để cho muội ấy yên lặng một chút là tốt rồi."
"Uhm, thật ra muội ấy giận cũng không phải, mấy năm nay, thật sự thiệt thòi cho mọi người rồi..." Vân Tịch thở dài nói, trong lòng có chút buồn bực không vui. Tô Lãnh bất đắc dĩ cười khổ nói: "Chúng ta đều là trẻ mồ côi, cho dù có rời khỏi Côn Luân thì cũng chỉ lang thang phiêu bạc giang hồ, hoặc là đi tìm một nam nhân rồi kết hôn sinh con, người sống ở trên đời này nếu mở rộng lòng mình, thì kỳ thật sống ở nơi nào cũng như vậy mà thôi..."
Trong tươi cười của Thủ tọa Thánh nữ bao hàm rất nhiều cảm tình phức tạp, mơ hồ có thể nhìn thấy sự phản kháng ngoan cố không cam lòng ban đầu và ẩn nhẫn của hiện tại, thậm chí là dần dần khuất phục để cho số phận an bài... Ba năm qua nhìn bề ngoài người này trầm lặng ít nói nhưng nàng vẫn luôn âm thầm cố gắng làm tròn vai trò của một Đại sư tỷ, luôn luôn chu toàn mọi chuyện, phục vụ cho nữ Giáo vương có tính khí hay thay đổi thất thường, ở lúc nước sôi lửa bỏng thì hòa giải bảo vệ bình an cho các sư muội trên Côn Luân giáo...
"Chúng ta phải đi Quang Hoa Điện bồi Giáo vương dùng bữa rồi." Tô Lãnh cười yếu ớt ý bảo Vân Tịch, trong mắt nàng rốt cuộc nhìn không rõ buồn vui. Vân Tịch đứng trước trước gương đồng sửa sang lại bộ cẩm bào Thánh sứ màu trắng, cầm lấy pháp trượng "Ngự tứ" mạ vàng, theo Tô Lãnh đi ra cửa Thánh Nữ cung. Tô Lãnh bận một bộ bạch y trắng như tuyết, tay cầm trường kiếm, phong tư yểu điệu giống như một đóa bạch liên nở rộ trong hồ, thanh lịch mà yên tĩnh.
Hai người đến Quang Hoa Điện thì bữa trưa đã bắt đầu. Trong điện đặt một cái bàn dài thật lớn, bày ly vàng chén ngọc như có yến tiệc linh đình, chín món khai vị cùng mười tám món ăn trên đĩa vàng, mỗi lần nữ Giáo vương dùng bữa đều là hết sức xa hoa, các món ăn đặc sắc mang phong cách ở nhiều nơi từ Trung Nguyên đến Tây Vực thịt dê, thịt bò, lúa mì thanh khoa, bơ trà... Cái gì cần có đều có.
Thương Tuyết Vi tay cầm ấm bạc đang ngồi ở chủ vị, tiểu thị nữ trẻ hầu hạ một cách cẩn thận, hai thị sủng như hình với bóng bên người nữ Giáo vương lại không thấy đâu. Hai bên bàn dài chia ra ngồi gồm có vu thần Thương Lưu Yên, ái tướng Liễu Vô Ảnh, Dương Duệ thống lĩnh Côn Luân quân, cùng với ngũ đại lão hộ pháp. Mọi người cùng nhau dùng cơm nhưng đều vạn phần cẩn thận, không dám phát ra chút động tĩnh nào, còn hai vị trí Thánh sứ và Thánh nữ lại không thấy...
Cuối cùng vẫn trễ, Vân Tịch và Tô Lãnh khom người quỳ xuống, đồng thanh nói: "Thuộc hạ tới chậm, thỉnh giáo vương Bệ Hạ trách phạt!"
Thương Tuyết Vi đem kim bôi vừa mới rót đầy đưa tới bên môi, không chút để ý ngẩng đầu đánh giá Sở Vân Tịch. Mấy người còn lại đang dùng bữa cũng buông bát đũa, quẳng đến ánh mắt ý vị thâm trường. Im lặng sau một lúc lâu, Thương Tuyết Vi bỗng nhiên nghĩ đến đêm qua khi Vân Tịch rời đi dược tính còn chưa giải, chẳng lẽ sau khi trở về cùng Tô Di Á 'đêm xuân ngắn ngủi' đến mặt trời lên, nên lúc này mới tới trễ! Nghĩ đến đây, khóe môi Thương Tuyết Vi nhếch lên tia cười lạnh: "Đứng dậy đi, Thánh sứ của ta, ngươi mới tỉnh ngủ sao?"
Vân Tịch từ từ đứng dậy đối mặt với người nọ, nữ Giáo vương khoác áo lông chồn trắng như tuyết đã khôi phục lại lạnh lùng như cũ, đầu đội ngọc quan tử kim dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ, ánh mắt của nàng xa cách, khóe miệng ý cười như có như không, như mây ở chân trời trôi đi bất định.
Khoảnh khắc đêm qua, bộ sa y lưu vân, đôi môi đỏ mọng, Thương Tuyết Vi bá đạo mà ôn nhu bổng cùng nữ Giáo vương trước mắt không có một tia độ ấm này lại chồng chéo lên nhau. Vân Tịch theo bản năng mím môi, đêm qua hết thảy chỉ là giấc mộng, không có thật...
Thánh sứ lâm vào muôn vàn suy nghĩ giật mình đứng nguyên tại chỗ, nhất thời không thể mở miệng đáp lại lời Thương Tuyết Vi. Tô Lãnh phía sau bỗng nhiên tiến lên, dùng ngữ khí kính cẩn bình thản bẩm báo: "Thỉnh giáo vương Bệ Hạ thứ tội, đêm qua Sở Vân Tịch từ Tây Lương cung trở về không hiểu sao liền bị sốt cao không dứt, sáng nay vừa mới khôi phục, thân thể còn không tốt, nên mới làm trễ nãi việc hầu hạ Giáo vương Bệ Hạ..."
Tô Lãnh vừa nói xong, nhất thời khơi dậy ngàn tầng sóng, mấy người đang ăn trưa kia đều kinh ngạc trừng mắt, không ngờ Sở Vân Tịch đêm qua đi Tây Lương cung, hơn nữa trở về còn bị sốt cao... Ánh mắt của Thương Lưu Yên thay đổi trong nháy mắt, kinh ngạc mà há to miệng, lại cuống quít che lại.
Nàng quay đầu nhìn tỷ tỷ, chỉ thấy Thương Tuyết Vi đang cười giễu bổng nhiên cứng lại, lại càng không chú ý đến phản ứng của mọi người đang ngồi đây, chỉ để ý trọng điểm trong nữa câu nói sau của Tô Lãnh... Ánh mắt Thương Tuyết Vi sáng lên nhìn chằm chằm Sở Vân Tịch vẫn không nhúc nhích, giống như rất muốn đem cả người nàng nhìn thấu triệt để! Đôi môi đỏ mọng Thương Tuyết Vi hơi hơi mấp máy, tựa như muốn nói cái gì, nhưng không có cách nào nói ra miệng.
"Sở Vân Tịch..." Qua sau một lúc lâu, Thương Tuyết Vi rốt cục mở miệng gọi tên nàng, ý thức được mình vừa thất thố, ánh mắt liền nhìn sang hướng khác, như không có gì lại nói: "Lại đây dùng cơm đi!"
Không khí trong bữa trưa dường như ngưng kết, mỗi người đều im lặng không dám phát ra tiếng động. Vân Tịch ngồi gần thượng vị ở bên cạnh Thương Tuyết Vi, sau sốt cao thân thể suy yếu nhiều làm cho nàng rất đói, nhịn không được nên không hề cố kỵ mà bắt đầu lang thôn hổ yết... Thương Tuyết Vi luôn luôn như bức tượng điêu khắc ngồi đó không nói câu nào, mãi đến khi mọi người đều dùng cơm xong, nàng đưa mắt nhìn đến Vân Tịch, Vân Tịch lại mở to mắt nhìn lại, có chút ngượng ngùng cười, liền buông bát đũa xuống...
Thương Tuyết Vi lại bị hấp dẫn bởi nụ cười trong sáng rực rỡ đó mà nhìn không chuyển mắt, nàng dùng dư quang khóe mắt quan sát Vân Tịch, đôi mắt con lai dị tộc xanh thẳm vẫn luôn luôn tinh khiết thấy đáy, nhưng mà gương mặt thanh tú lại quá mức tái nhợt, cả người trông rất yếu ớt... Cái này không thể giả bộ rồi, ở nghi thức huyết tế thân thể cũng mất hơn phân nữa máu, còn có thể sống sót cũng coi như là vạn hạnh!
"Mọi người đều trở về làm việc của mình đi!" Ngọ yến kết thúc, Thương Tuyết Vi đứng dậy, thản nhiên phân phó nói. Mọi người lĩnh mệnh cáo lui, nhưng mà Thương Tuyết Vi bỗng nhiên lại nói: "Sở Vân Tịch, ngươi ở lại!"
"A? Dạ..." Vân Tịch chỉ cảm thấy trong lòng run lên, không biết Thương Tuyết Vi lại muốn phân phó cái gì, khom người nhận mệnh.
"Theo ta đi Dược sư điện bốc thuốc." Thương Tuyết Vi nói thêm, phẩy tay áo thân ảnh duyên dáng thoáng lướt qua người Vân Tịch, rời đi. Thương Lưu Yên ngẩn ra, giống như kẻ bị thất sủng mặt đỏ lên, ánh mắt sắc bén khinh miệt liếc về phía Vân Tịch, nhẹ nhàng lắc lư thân mình như rắn nước, đuổi theo hướng Vân Tịch và Thương Tuyết Vi...
Ba người một đường đi hướng Dược sư điện, dọc theo Thánh tháp Côn Luân giáo, đi qua đường lớn đường nhỏ, Thần Điện bao quanh Bạch Tháp, hương khói tràn ngập. Đây là lần đầu tiên từ khi Vân Tịch vào ở Kim Cung tới nay mới đi xuyên qua cấm địa Bạch Tháp, Thương Tuyết Vi trên đường đi như bay, rất nhanh liền tới trước cửa Dược sư điện.
Điện này kết hợp phong cách Hán - Tàng, điện phủ mái cong đấu củng*, cùng ngói lưu ly mạ vàng quý giá hòa lẫn tạo nên một mảnh kim quang chói lọi. Làm cho cấm địa luyện chế đan dược Côn Luân giáo, xa hoa không thua kém gì mấy tòa chủ điện kia.
*(Một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu).
Vào đại điện, chỉ thấy lương diêm (xà nhà - mái hiên) có vẽ đồ án hoa văn mang phong cách Tây Vực, màu bức tranh tinh tế sinh động, cột trụ cung điện đều có long phượng thải vân quấn quanh. Ở giữa đại điện đặt một cái lò luyện đan, bên trái lò luyện đan có một giá sách thật lớn, có các loại y điển chuyên tác trân quý và bí tịch luyện chế đan dược. Phía bên phải có mười mấy bàn thờ bằng gỗ đàn hương được lập san sát xen kẽ nhau, trên bàn bày rất nhiều dược vật được chế thành không biết tên, đều dùng bình hồ lô nhỏ màu vàng đựng. Đủ loại có thanh nhã có yêu dã, thậm chí còn có mùi thuốc đắng chát gay mũi tràn ngập trong Dược sư điện lộng lẫy mênh mông.
Trong đại điện yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở của ba người, Thương Tuyết Vi cầm lấy một bình nhỏ màu vàng để trong lòng bàn tay thưởng thức một lát, sau đối với Thương Lưu Yên phân phó nói: "Yên nhi, đi nội thất lấy Tuyết Sơn Mộc Ngạc Liên và Long Huyết Đan đến đây!"
Thương Lưu Yên nghe vậy ngẩn ra, đôi mắt đen nhấp nháy lưu chuyển, cười duyên nhẹ phẩy tay áo: "Vâng! Yên nhi làm ngay."
Nữ nhân yêu mị vừa đi, không khí bốn phía dường như tươi mát hơn nhiều. Vân Tịch hít sâu một hơi, cảm thấy cử chỉ gần đây của Thương Lưu Yên càng ngày càng kỳ lạ, trong ngoài không đồng nhất, tựa hồ còn muốn quỷ quyệt khó lường hơn cả tỷ tỷ song sinh... Đến gần bên người Thương Tuyết Vi, Vân Tịch thấp giọng hỏi: "Giáo vương Bệ Hạ... Chuyện tối hôm qua, người không hỏi thử vu thần đại nhân sao?"
"Ha ha..." Thương Tuyết Vi bất động thanh sắc, cười nhạt một tiếng, "Ngươi cho là, ta sẽ cùng nó đối chất sao? Vũ đã bị ta quăng vào địa lao, dù có tra tấn tàn nhẫn thế nào thì tiện nhân đó cũng không khai, cứ một mực cho là mình không cẩn thận bỏ quá liều, chấp nhận gánh hết tất cả. Ta cuối cùng cũng không thể lấy tội danh 'có lẽ có'* để trở mặt với muội muội thân sinh.
*(Thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ).
"Giáo vương Bệ Hạ nói rất đúng..." Vân Tịch vuốt cằm phụ họa. "Chuyện đêm qua sau này cũng sẽ không đề cập đến nữa." Đôi mắt sáng như tuyết của Thương Tuyết Vi tràn ngập ý cười dịu dàng, nhưng ngữ khí vẫn lăng lệ như băng: "Mê huyễn dược này tuy cho quá liều nhưng dùng trong nhất thời sẽ không mất mạng, nhưng nếu cứ để như vậy sẽ bị nghiện mãn tính, cho đến khi không thể loại trừ tận gốc độc sẽ phát tác. Bản lĩnh chế dược của ta so với Yên nhi kém hơn, nhưng mà nó cũng vậy không có đoán được công lực của ta đã tăng cao đến mức có thể phát hiện được dị tượng. Ta không vạch trần nó là để cho nó tự biết mà thu xếp, thủ đoạn vặt vãnh như vầy sao có thể qua mắt được ta!"
"Vâng... Giáo vương Bệ Hạ thật sáng suốt!" Vân Tịch phụ họa, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu thế nào đó, nàng biết tranh giành quyền lực trước nay luôn là ngấm ngầm dữ dội, thủ túc nghi kỵ. Nữ ma đầu trước mắt này cường thế kiêu ngạo như vậy, chắc sẽ không cần mình lo lắng dư thừa cho nàng ta đâu!
"Sở Vân Tịch, trí nhớ ngươi khôi phục thế nào rồi?" Hai người đang lặng lẽ trầm tư, thấy Thương Lưu Yên lâu lắc chưa lấy thuốc trở lại, Thương Tuyết Vi mới hỏi bệnh tình của Vân Tịch. Vân Tịch thành thật trả lời: "Từ lần trước Giáo vương sử dụng huyễn thuật đối với ta, đại khái mỗi đêm đều mơ thấy chuyện trước kia, đủ loại cảnh tượng từ nhỏ đến lớn đều có. Nhưng mà hết thảy cũng chỉ là những đoạn ngắn, giống như một cái bình hoa bị vỡ, mỗi lần sau khi tỉnh lại ta đều phải lắp ghép, mới có thể miễn cưỡng khôi phục được một đoạn ký ức hoàn chỉnh..."
"Vậy à..." Thương Tuyết Vi trầm ngâm suy tư, lại hỏi: "Vậy cuối cùng là ngươi bị kẻ nào đuổi giết, tại sao bị họa này, còn hình xăm kia thì sao, mấy cái đó có nhớ lại chưa?"
"Chưa nhớ được..." Vân Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, "Ta mới mơ hồ nhớ được năm ta tám tuổi, chúng ta một nhà ba người quanh năm lưu lạc tứ xứ, không có chỗ ở cố định, bị rất nhiều người đuổi giết. Khi đó do ta còn quá nhỏ, nên cha nương không có nói với ta chuyện gì, đến tám tuổi thì định cư bên bờ hồ Thanh Hải, từ đó gió êm sóng lặng mãi đến khi chuyện này xảy ra..."
"Lúc xảy ra chuyện cha ngươi đem Đoạn Thủy đao giao cho ngươi, vậy còn... mẫu thân của ngươi ở đâu? Thương Tuyết Vi chợt mềm giọng hỏi, tận lực làm cho ngữ điệu trở nên dịu dàng ấm áp, sợ chạm đến nổi đau trong hồi ức của nàng. Vân Tịch nhíu mày, nàng tựa hồ cố gắng nhớ lại, Ánh mắt xanh thẳm trở nên ưu thương ảm đạm: "Ta nhớ không được, khi ở trong mộng ta cảm nhận được sự tồn tại của mẫu thân, nhưng trực giác mãnh liệt của ta nói cho ta biết là người đã qua đời rồi!"
Vân Tịch khẽ cắn môi đến trắng bệch, có chút nghẹn ngào nói ra câu nói kia, chính nàng cũng không muốn tin tưởng vào điều đó. Thương Tuyết Vi bỗng nhiên giật mình, ngay khoảnh khắc đó nàng vậy mà đi đồng cảm với nổi thống khổ của Vân Tịch, có lẽ... bởi vì nàng cũng mất đi thân nương từ khi còn nhỏ chăng...
Ánh mắt Thương Tuyết Vi nhìn về nơi xa, tựa hồ như muốn giấu đi dòng suy nghĩ của chính mình, lẩm bẩm nói: "Cho nên ta mới mang ngươi tới đây bốc thuốc, Tuyết Sơn Mộc Ngạc Liên đối với việc trị liệu chứng mất trí nhớ có trợ giúp rất lớn, Long Huyết Đan ngươi cũng phải tiếp tục dùng để bổ sung khí huyết, như vậy thân thể mới có thể mau chóng hồi phục, mà nhớ lại chuyện quá khứ. Ta sẽ giúp ngươi vận công đả thông kinh mạch, như vậy hiệu quả hẳn là sẽ nhanh hơn một chút..."
Thương Tuyết Vi thản nhiên nhìn nàng mỉm cười, ngữ khí chân thành như vậy làm cho Vân Tịch rất sửng sốt, không nghĩ tới nữ Giáo vương lúc mới gặp mặt từng muốn đưa nàng vào chỗ chết thế nhưng giờ lại để ý đến bệnh tình của nàng. Chuyển biến quá lớn như vậy làm cho Vân Tịch nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, trong lòng lại không khỏi dâng lên một tia ấm áp, chợt nàng nhớ lại một màn ý loạn tình mê đêm qua, chỉ cảm thấy tim đập liên hồi, suy nghĩ trở nên rối loạn...
Ý tốt của cô ta, nên nhận hay nên cự tuyệt đây?
Vân Tịch đang do dự chưa biết nói gì, thì bên kia Thương Lưu Yên cuối cùng cũng quay lại, nữ nhân kia cử bộ khinh diêu, làn da nõn nà trơn bóng trên mặt mang theo tươi cười dịu dàng, toàn thân tản ra hơi thở mị hoặc, làm cho người ta không dám ngắm nhìu thêm một chút... Nàng lắc lư* tới trước mặt Thương Tuyết Vi, đưa hai bình thuốc nhỏ trong tay cho tỷ tỷ, nàng nhìn Vân Tịch từ trên xuống dưới, cười duyên mang theo trào phúng nói: "Đây chính là kỳ dược trân quý nhất ở Côn Luân Sơn chúng ta, Thánh sứ đại nhân thật là có phúc a! Từ lúc nương bắt đầu hoài thai Yên nhi đã ở cùng tỷ tỷ, vậy mà còn chưa nhận được ân sủng bậc này đâu!"
*(uhm ai coi Tần Thời Minh Nguyệt rồi thì có thể tưởng tượng 'Thương Lưu Yên' giống như 'Xích Luyện' vậy á, yêu dã ngoan độc à nhất là tướng đi đó. rồi nụ cười nữa. Hì, vậy là dễ hình dung về Thương Lưu Yên rồi ha).
Vân Tịch thoáng chốc mặt đỏ lên.
Thương Tuyết Vi liếc muội muội một cái, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ Yên nhi cũng mất trí nhớ rồi, từ nhỏ đến lớn ta thương yêu muội như thế nào, lại không đáng để nhớ tới sao?"
Mặt Thương Lưu Yên tức thì trắng bệch, cuống quít cười làm lành nói: "Là Yên nhi không đúng! Tỷ tỷ chớ tức giận a!"
Thương Tuyết Vi không để ý tới nàng, mở nắp hai bình thuốc nhỏ ra, đưa lên mũi ngửi ngửi, liền chau mày: "Long Huyết Đan thì đúng rồi, nhưng sao muội lại lấy Tuyết Sơn Mộc Ngạc Liên thành Mạn Hoa Ngọc Lộ rồi!"
Mạn Hoa Ngọc Lộ! Bốn chữ này giống như tia sét bổ xuống, Vân Tịch nhìn chằm chằm không chuyển mắt bình hồ lô nhỏ trong lòng bàn tay Thương Tuyết Vi, đó là... Cái có thể giải độc cho thập tam Thánh nữ Mạn Hoa Ngọc Lộ sao?
"Ây nha!" Thương Lưu Yên sợ hãi kêu lên, liền lấy Mạn Hoa Ngọc Lộ đưa lên mũi ngửi ngửi, cười khổ nói, "Mùi vị rất giống nhau, ngay cả muội cũng lầm! Thật xin lỗi tỷ tỷ, Yên nhi đi đổi liền." Thương Tuyết Vi gọi nàng lại, cười nói: "Cái này là Mạn Hoa Ngọc Lộ mới luyện chế sao cứ để ở chổ của ta đi, muội lấy Tuyết Sơn Mộc Ngạc Liên lại đây là được."
Thương Lưu Yên xoay người rời đi, Thương Tuyết Vi đem bình hồ lô nhỏ nắm trong lòng bàn tay, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt bức thiết thất thần của Vân Tịch, thật lâu nàng mới bình ổn dục vọng trong lòng muốn xông lên cướp lọ giải dược... Vân Tịch vội vàng quay đầu đi chỗ khác, nhưng mà trong nháy mắt đó phản ứng của nàng đã bị ánh mắt nhạy bén của nữ Giáo vương bắt được, Thương Tuyết Vi cười hỏi:
"Vân Tịch, biết Mạn Hoa Ngọc Lộ dùng để làm gì sao?"
"Thuộc hạ... Không biết." Vân Tịch vội vàng phủ nhận, "Thỉnh giáo vương chỉ giáo!"
"Ha ha..." Thương Tuyết Vi rất có hứng thú đánh giá Vân Tịch, ánh mắt trong suốt như vậy, che dấu ngốc nghếch như vậy, lại còn tự cho là đúng ở trước mặt mình nói dối, cho là có thể lừa được sao. Lấy quan hệ giữa nàng và thập tam Thánh nữ, như thế nào lại không biết Mạn Hoa Ngọc Lộ...
Sở Vân Tịch, lúc này ngươi nhất định hi vọng đoạt được Mạn Hoa Ngọc Lộ, để chạy đi giải độc cho Tô Di Á đi!
Từ nay về sau, ngươi vì tiếp cận Mạn Hoa Ngọc Lộ, nhất định sẽ đối với ta nói gì nghe nấy...
Thương Tuyết Vi ở trong lòng suy tính, nàng siết chặt giải dược trong lòng bàn tay, khiến cho nó trở thành mồi câu mê người, từng bước một hấp dẫn lấy, để Sở Vân Tịch chủ động tới gần. Cho dù biết nàng ấy ôm mục đích như vậy, nhưng vẫn có một loại chờ mong, quanh quẩn ở đáy lòng Thương Tuyết Vi...
- --------------