Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên

Chương 27: Một đêm múa hát



Đại mạc mênh mông vô tận, tiếng gió cát rít gào như ai oán.
Sa mạc Kumtag xa xôi, cát sỏi màu vàng theo cuồng phong chầm chậm thay đổi vị trí, cồn cát tuông xuống như nước. Nhiệt độ không khí sau giờ ngọ nóng hừng hực, gió rít gào cuốn cát đá, bay lên như diều gặp gió cuộn thẳng lên trời, dường như muốn hòa thành một thể với áng mây ảm đạm phía trời xa.
Con đường tơ lụa đã hoàn toàn bị phong bế, cũng vì tình hình căng thẳng ở Tây Vực, cổ đạo giờ đây hoang vắng, cảnh tượng tấp nập của từng đoàn thương lữ không còn, tiếng lục lạc đinh đang trên cổ lạc đà lâu nay cũng mất, nhìn về phía xa chỉ thấy lốm đốm vài ba cây hồng táo đỏ rực như đốm lửa trên sa mạc, và một mảnh nhỏ rừng hồ dương.
Trên hành trình chạy thẳng một đường về thủ đô đi qua muôn vàn cồn cát điên cuồn dời đổi nhấp nhô, các nàng tay dắt năm con lạc đà, chậm rãi đi trong sa mạc. Tiếng lục lạc đinh đang thanh thúy trong như suối chảy, phải nhìn thật gần thì mới biết mấy người đang đi trên đường này là nữ tử, bạch y theo gió cát mềm mại nhẹ nhàng bay bay, tựa như Bạch Liên hoa Tiên tử xuất trần, đại mạc mênh mông tịch liêu hoang vắng...
Vân Tịch vẫn luôn nằm trên lưng lạc đà, từ lúc tiến vào sa mạc Kumtag chừng khoảng nửa lộ trình thì thân thể của nàng bắt đầu không chịu nổi mà sinh bệnh. Sau khi rời khỏi Côn Luân thập tam Thánh nữ ngựa không dừng vó chạy trốn, lộ trình này phải dùng đến nửa tháng để đi, nhưng các nàng thì chỉ chạy trong bảy ngày, đã cách xa ngàn dặm. Từ Tuyết Sơn rét lạnh một đường chạy trốn tới sa mạc nóng bỏng khó chịu, hoàn cảnh biến hóa khắc nghiệt, lại lặn lội đường xa mệt nhọc, áp lực tâm lý phản bội và thống khổ dần dần đánh bại Vân Tịch, vô số lần vì mất nước mà té xỉu...
Nàng ôm thật chặt bướu lạc đà, ánh mặt trời nóng như thiêu đốt, gió cát như đao cắt vào da thịt, tàn phá làn da vốn dĩ oánh nhuận tinh tế của nàng... Mặt mũi tóc tai của mọi người đều rối bù bẩn thỉu, nhưng không nề hà vất vả bôn ba. Khác với tâm tình hưng phấn của thập tam Thánh nữ khi trở về Trung Nguyên, đi một bước, lòng nàng lại đau một phần. Vô luận là đầu óc có u mê như thế nào, thì Vân Tịch vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt kia, đôi đồng tử đỏ như máu chứa đầy nước mắt của nữ Giáo vương, ánh mắt thê lương như đao, giận trừng mắt nàng, như hình với bóng đuổi theo nàng...
"Tuyết Vi... Tuyết Vi... Nàng có khỏe không? Nàng nhất định... rất hận ta đi!" Trong lúc mê mang Vân Tịch nhớ đến. Đêm hôm đó Thương Lưu Yên mang theo các nàng nhảy xuống giếng cổ ở U Đàm Uyên. Thả ra thần thú Vượn Tuyết nhốt trong thủy lao. Con súc sinh lông trắng nhe nanh ở trong lao do dự bước chậm đi ra. Nó thấy Vân Tịch bổng lộ ra nụ cười lành lạnh kì quái... Y hệt ngày đó lần đầu tiên gặp nó ở Thiên Tuyệt Nhai, lúc nó rời đi cũng cười quỷ dị như vậy, làm người ta lần nữa giật mình...
Sau đó các nàng đi suốt một đêm trong mật đạo tối đen như đi vào Địa ngục, lúc ra khỏi đó thì đã ở giữa sườn núi Ngọc Châu Phong. Trước khi đi nàng thấy Thương Lưu Yên và Băng Diễm cùng lúc tự đâm lẫn nhau, ngụy tạo vết thương giả, nhầm lừa gạt Thương Tuyết Vi. Khi đó trời cũng bắt đầu hửng sáng, toàn bộ ánh sáng mặt trời ở tuyệt đỉnh Kim Cung chiếu xuống giống như ngọn lửa màu vàng chói lọi rực rỡ, Thánh tháp màu trắng xa xa đứng lặng thẳng đứng nơi chân trời, hoang vắng xa xăm... Gió từ Tuyết Sơn lướt xuống, mang theo bông tuyết đầy trời và mấy cánh hoa bay tán loạn, như thể nó là thứ ánh sáng duy nhất có trong trời đất...
"Tuyết Vi, ta đi đây... " Nàng ngồi trên lưng ngựa liên tục quay đầu, vạn tiễn xuyên tâm.
"Vân Tịch, tỷ cố thêm chút nữa!" Thanh âm Tô Di Á cắt đứt hồi ức của Vân Tịch, cô nắm chặt lạc đà, hai má vốn dĩ trắng nõn tú lệ giờ đây bị ánh nắng làm xạm thành màu đồng cổ. Cô đem túi nước đưa cho Vân Tịch, giọng nói tuy mệt mỏi nhưng vẫn mang theo nồng đậm chờ mong: "Xuyên qua vùng sa mạc này là đến thành Đôn Hoàng rồi, qua Đôn Hoàng, chính là Trung Nguyên!"
"Trung Nguyên... " Vân Tịch thì thào đọc lên hai chữ này, há miệng uống một ngụm nước, yết hầu khô khốc như lửa thiêu rốt cục cũng dịu lại. Năm nàng tám tuổi đã theo cha nương ẩn cư ở ven hồ Thanh Hải, đối với ấn tượng quê nhà Trung Nguyên, thật sự rất mơ hồ.
Nàng mơ màng nhìn hoàng hôn mênh mông bát ngát, lần nữa lâm vào mê mang, tiếng lục lạc theo gió lay động, vang xa hướng chân trời.
"Trời ~! Cái gì kia?" Không biết qua bao lâu, bôn ba ngàn dặm bên trong đám người một nữ tử bộc phát kinh hô lên...
Lạc đà đột nhiên dừng lại không đi, chân lạc đà cong lên run rẩy. Mười ba vị bạch y nữ tử đều dừng cước bộ nhìn phía chân trời, ngừng thở, sinh ra một trận sợ hãi khó có thể tin nổi.
"Chuyện gì vậy?" Vân Tịch từ trong mê mang tỉnh lại, nàng nhích thân thể vô lực mở hai mắt ra, thoáng chốc cả người run rẩy kinh ngạc...
Chỉ thấy biển cát mênh mông phía xa tiếp giáp với đường chân trời vô cùng vô tận, chậm rãi dâng lên một tầng bụi mù hư vô mờ mịt, sau đó tầng bụi mù kia dưới ánh dương quang chiếu rọi nhanh chóng tán đi, giống như có một cây bút vô hình quét qua bầu trời vẽ nên một bức họa... Tuyết Sơn cao vút hùng vĩ, vách đá dựng đứng vạn trượng, xuất hiện một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy trên đó, ngói ngọc lưu ly dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh vàng rực rỡ lóa mắt bức nhân. Một tòa Bạch Tháp thánh khiết đột ngột từ mặt đất mọc lên, chọc qua tầng mây hướng thẳng lên trời...
Đó... không phải là Kim Cung Côn Luân sao!
Trầm mặc thời gian dài, ánh mắt mỗi người đều si mê nhìn phương xa, rơi vào cái ảo ảnh đáng sợ đó. Ký ức như gió cát thổi qua, bắt lấy hoảng loạn ở sâu trong đáy lòng các nàng.
"Là Hải Thị Thần Lâu." Đại sư tỷ Tô Lãnh thản nhiên mở miệng, nàng là người đầu tiên tỉnh táo lại, vỗ vào đám sư muội đang thừ người ra: "Chỉ là Hải Thị Thần Lâu mà thôi, sa mạc thường có, mọi người tiếp tục đi đi!"
Nhưng Vân Tịch lại thoáng cái té từ trên lạc đà xuống. Cặp mắt kia... Cặp mắt kia... Đặc biệt rõ ràng từ trong đầu bay ra, cùng Hải Thị Thần Lâu thần bí mỹ lệ trước mắt hợp lại với nhau:
Ánh mắt ai oán, đoạn tuyệt, và phẫn hận như vậy... Ánh mắt Thương Tuyết Vi!
Vân Tịch nôn nóng liều mạng kêu, một cước bước vào trong biển cát chảy cuồn cuộn nóng bỏng. Gió cát làm mắt của nàng đau rát, không rơi được lệ, Vân Tịch cũng không dừng lại, kéo thân thể suy yếu hướng ảo ảnh đó chạy tới...
Đó thật sự là Kim Cung sao? Hay là do bầu trời biến thành tấm gương, phản chiếu ra tưởng niệm chân thật nhất cách nàng ngàn dặm? Tại sao đây không phải là sự thật... Tại sao?
Bên tai chỉ có gió cát gào thét mà qua, nàng chạy tới, đã không còn phân rõ là trốn đi, hay vẫn là trở về...
"Hứa với ta, nàng vĩnh viễn không được rời đi!" Trong trí nhớ trong mắt của nàng có hơi nước mê ly trong suốt, thắm thiết như vậy, khát cầu như vậy...
"Được, ta sẽ không rời đi. Chỉ cần... Nàng còn cần ta!"
"Sao lại nắm không được chứ, chỉ là vươn tay một cái mà thôi!"
Lời nói vẫn còn ở bên tai, nhưng giờ cảnh còn người mất!
"Nắm không được rồi... Tuyết Vi... Ta rốt cuộc chạm không được nàng..."
"Tại sao... " Vân Tịch phí công vươn tay, muốn chạm vào đôi mắt đẫm lệ mông lung đó tuy là ảo ảnh nhưng lại chân thật rõ ràng, chợt bước chân mềm nhũn, té xỉu nằm trong biển cát mênh mông mờ mịt...
.....
Kỳ Phong Linh ngồi yên trước bàn trang điểm, cầm trong tay một chiếc gương đồng nhỏ tinh xảo. Kính nhỏ hình bầu dục là thanh đồng dát vàng, bên rìa được khảm lên hoa văn diệp liên (lá sen), sinh cơ dạt dào. Trong gương phản chiếu gương mặt tuấn tú mỹ lệ nhưng lại trắng nhợt như tờ giấy... Mi mục thanh tú như tranh sơn thủy tao nhã ở cổ trấn Giang Nam, đuôi lông mày có nốt ruồi nhỏ tăng thêm thần thái, mặt nga đản (trứng ngỗng) hơi gầy, môi mỏng anh đào, làn da như sứ trắng sạch sẽ tinh tế...
Nàng nhìn gương mặt mình, lại cảm thấy thật xa lạ.
Đã quá giờ ngọ, Kỳ Phong Linh tắm rửa xong, còn chưa đổi y phục. Mái tóc ướt sũng đen nhánh của nữ tử trong gương rũ xuống bên tai, bốc lên chút hơi nước, mang theo mùi hương U Lan nhàn nhạt.
Gương mặt nàng thanh lãnh như nước, đối với bóng dáng trong kính nhẹ nhàng thở dài. Thường thường phân không rõ người nào mới chân chính là mình, đến tột cùng nên vì ai mà sinh, vì ai mà tử... Nhưng mà hết thảy đều không còn quan trọng, đầu tháng chín này nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ tử vong kia, trên đời này cũng sẽ không còn một cái thất hồn lạc phách, không nhà để về, cũng không cần tiếp tục tăng thêm phiền não.
Nàng ép buộc bản thân đứng dậy thay đổi trang phục, tập kết nhân mã xuất phát. Thời gian đã còn không nhiều lắm rồi, nếu không xuất phát, sẽ mất dấu "Con mồi" vốn không quen biết kia. Nhưng mà bất kể ép buộc như thế nào, thân thể quật cường vẫn bất động.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng nhẹ mở, khép lại cánh cửa.
Kỳ Phong Linh quay đầu vừa nhìn, thấy nha hoàn thiếp thân Bách Hợp nhà nàng đoan chính bưng một chén canh hạnh nhân hạt sen tiến vào. Cô gái áo đỏ thật cẩn thận đưa bát qua, ôn nhu khuyên nhủ: "Tiểu công tử, tốt xấu gì cũng ăn một chút đi, người đã hai bữa không có ăn gì rồi..."
Kỳ Phong Linh xoay người, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Bách Hợp không khỏi sững sờ, lần đầu tiên như thế cẩn thận đánh giá nàng... Bách Hợp mười tám tuổi đã trổ mã càng thêm duyên dáng yêu kiều rồi, môi son răng trắng, đôi mắt sáng trong như nước. Nàng rũ mắt xuống, mặt đỏ đỏ lên vì bị Phong Linh nhìn chằm chằm, thật sự là ngượng ngùng giống như hoa bách hợp nhỏ ở trong mưa, nụ hoa chớm nở, xinh đẹp chiêu nhân.
Đáng tiếc... Ngày ngày phải hầu hạ bên cạnh mình, thực rất đáng tiếc!
Kỳ Phong Linh nhanh chóng đứng dậy, đột nhiên khom lưng cúi xuống gầm giường. Nàng kéo ra một cái rương, lấy ra mấy bộ váy thêu hoa, mở một ngăn khác lấy ra một cái tráp kim loại nạm vàng... mở ra thấy đủ loại trâm ngọc, son phấn, thậm chí có một lượng lớn trân châu mỹ ngọc...
Tiểu nha hoàn Bách Hợp thấy một loạt động tác này của nàng mà sợ ngây người, liền để chén canh hạt sen xuống, nàng nhẹ xoa xoa tay không biết nên làm như thế nào cho phải.
Kỳ Phong Linh đem mấy bộ váy và tráp nạm vàng toàn bộ đặt vào trong tay Bách Hợp. Bách Hợp kinh hãi, vội vàng kêu lên: "Tiểu công tử... Người... Người làm gì vậy a?"
"Ngươi xem mấy cái này có đủ hay không?" Trong mắt Kỳ Phong Linh lóe lên tia sáng, không chút keo kiệt lấy ra toàn bộ tài sản, "Những thứ này đều do dưỡng phụ lúc sinh thời cho ta, nhưng như ngươi biết... Ta trường kỳ chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, đâu có dùng đến! Hiện tại tất cả đều cho ngươi, ngươi giữ cho kĩ! Để bản thân dùng hay đem bán lấy tiền cũng được, dùng tiết kiệm một chút là ổn..."
"Tiểu công tử!" Bách Hợp cầm cái tráp nặng nề, thất thanh khóc lên, "Người đây là ý gì, người muốn đuổi ta đi sao?"
Kỳ Phong Linh cười khổ nói: "Không phải đuổi ngươi đi a, là... là thả ngươi đi để ngươi có cuộc sống của riêng mình. Không cần ở lại Nam Võ Đường, không cần làm nha hoàn cho ta nữa, hiện tại ngươi tự do rồi. Bách Hợp, bây giờ tự thân ta khó bảo toàn, ta nếu như chết đi, ngươi phải làm sao bây giờ a!"
"Tiểu công tử... " Bách Hợp nức nở, bờ vai run run như lá khô trước gió, "Người sẽ không có việc gì đâu! Mỗi lần không phải người đều có thể làm được đấy sao, lần này cũng sẽ không có chuyện gì đâu mà!"
"Haizz... " Kỳ Phong Linh lắc đầu, nặng trĩu thở dài, "Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra được sao, ca là có ý định bức tử ta, coi như lần này có thể biến nguy thành an, nhưng lần sau nữa... "
"Đại công tử như thế nào có thể như vậy! Người là muội muội của hắn a!" Bách Hợp khóc càng hung.
"Ha... " Kỳ Phong Linh cười lạnh, ánh mắt lãnh liệt có chút đáng sợ, "Lợi huân tâm, trong lòng người không có thủ túc tình thân, huống chi... Ta cùng hắn căn bản không có quan hệ huyết thống. Ta là cô nhi, không ai muốn dung ta."
"Nhưng mà... Tiểu công tử, ta không muốn rời khỏi người! Để cho ta giúp người được không!"
Kỳ Phong Linh nhìn cô nương áo đỏ khóc thành lệ nhân, nàng làm sao bỏ được, sống qua hai mươi năm cũng chỉ có duy nhất Bách Hợp bên người nghe nàng tâm sự thổ lộ tâm tình, là người duy nhất nàng quý trọng, trăm triệu lần không thể để bị mình liên lụy.
"Ngươi không nghe lời ta sao!" Kỳ Phong Linh nhíu mày nổi giận lên, đem Bách Hợp kéo ra ngoài, "Rời khỏi ta, sau nên tìm một cái phu gia thật tốt có thể phó thác chung thân... Bách Hợp, ngươi mới mười tám tuổi a, nên sống vì chính mình, đừng giống như ta vậy!"
"Tiểu... Tiểu công tử... "
Kỳ Phong Linh không để ý thân phận mà đem Bách Hợp kéo đi ra ngoài, hai người dây dưa khóc rống đi tới chuồng ngựa, Kỳ Phong Linh liền dắt ra một con tuấn mã ôm Bách Hợp lên ngựa. Cô nương áo đỏ ôm cái tráp kim loại nạm vàng, khóc đến thê lương, khóc đến trong lòng Phong Linh thương yêu chua xót...
"Tiểu công tử, ta thật sự không muốn... "
"Đừng gọi ta Tiểu công tử nữa, trên đời này rất nhanh sẽ không còn Tiểu công tử nữa rồi... "
"Tiểu thư -- "
"Đi a!" Kỳ Phong Linh hét lớn một tiếng, hung hăng hướng mông con ngựa đạp một cước, tuấn mã kêu thảm thiết kêu hí vang, mang theo Bách Hợp cùng tiếng khóc càng lúc càng xa, cuốn bụi mà đi.
Nàng nhìn theo hướng Bách Hợp rời đi, đứng ngây người ở bên cạnh chuồng ngựa, thật lâu sau mới thờ thẫn quay về.
Xong rồi... Mọi thứ của nàng đều không còn gì nữa. Người duy nhất trên đời đã từng cho nàng ấm áp, vì nàng làm mọi thứ cũng đã đi xa, chỉ còn một mình nàng phiêu bạc trên thế đạo nhân tình lương bạc này, hoa rơi theo gió, rơi rụng thành bùn hóa thành tro bụi, chỉ có hương thơm vẫn còn lưu lại.
Kỳ Phong Linh trở lại khuê phòng, nhìn chính mình trong gương có vẻ càng thêm tái nhợt tiều tụy rồi. Không thể tiếp tục kéo dài, nàng gở thanh "Minh Quang" treo ở trên tường xuống... Tấm vải trắng quấn quanh thân kiếm rơi xuống, hoa lệ loá mắt như thác đổ.
Nàng thậm chí không biết Sở Vân Tịch đến tột cùng là trông như thế nào, chỉ nghe nói là tóc nâu mắt màu lam, dung mạo xuất chúng. Nếu không cải trang dịch dung, ở trong đám người liếc mắt một cái liền có thể tìm được!
Đầu ngón tay thon dài của nàng chạm nhẹ thân kiếm, Minh Quang kiếm chấn xuất thanh ngâm.
"Đến đi Sở Vân Tịch, đầu tháng chín này, không phải ngươi chết, thì chính là ta vong!"
......
Lãnh nguyệt như câu, bóng tối trong sa mạc giống như một vùng biển lớn vô biên vô tận. Gió đêm thấu xương, sâu trong sa mạc Kumtag có một vùng sa châu (ốc đảo), nơi đó hoan ca tiếu ngữ, nhiệt tình như lửa.
Lửa trại nhảy nhót, ánh lửa bập bùng soi rọi bầu trời sáng như ban ngày, dân du mục đông đúc, tiếng cười, tiếng chuyện trò chè chén, nữ nhi đại mạc rót liệt tửu vào chén sừng trâu, trên đống lửa đang nướng một con dê béo mập. Tiếng đàn của Mã đầu du dương, tâm tình vang dậy hàng loạt dân du mục chỉnh tề nắm tay, vây quanh lửa trại ca hát nhảy múa.
Bên đống lửa, hơn mười vị bạch y nữ tử thanh lệ thoát tục ngồi trên chiếu, dưới ánh lửa bập bùng ánh lên nét mặt vui tươi.
Ngàn dặm bôn ba chạy trốn, đói khát cuối cùng thập tam Thánh nữ cũng gặp được dân du mục Lâu Lan bộ ở Hồi Cương, nhận được khoản đãi cực kỳ nhiệt tình... Thủ lĩnh Nỗ Nhĩ Đan là tộc trưởng tuổi không quá bốn mươi vân vê râu dài, tươi cười từ ái thân thiện. Rót đầy một chén liệt tửu, tự mình kính khách quý đến từ phương xa: "Một chén trọc tửu không đủ thể hiện sự tôn kính, mong rằng thượng khách tối nay uống thật nhiều ăn thật no, ngày mai có sức tiếp tục lên đường!"
Tô Lãnh đón rượu mà cười, khuất thân đáp lễ: "Tạ ơn tộc trưởng rồi!"
"Các cô nương đến từ Thiên Sơn?" Nỗ Nhĩ Đan tinh tế đánh giá tướng mạo không tầm thường của mấy vị hi khách* (khách quý ít gặp), thần sắc khen ngợi.
"Đúng vậy, từ phía bắc Thiên Sơn tu hành trở về." Tô Lãnh lựa lời nói dối, đôi đồng tử đạm mạc dưới ánh lửa chiếu rọi không có nửa điểm gợn sóng, "Sau khi tôn sư ở Trung Nguyên quy ẩn, tỷ muội chúng ta liền đi khắp nơi ngao du, mấy năm nay vẫn luôn hoài niệm cố hương, nên muốn trở về an định, rời xa phân tranh hỗn loạn."
"À... " Nỗ Nhĩ Đan nghe được động dung, thần tình khâm phục: "Hóa ra là các vị nữ hiệp ở Trung Nguyên, thật sự hạnh ngộ rồi!"
"Tộc trưởng quá khen." Tô Lãnh cười nhạt, "Xin hỏi tộc trưởng, vì sao lại mang theo tộc nhân đi xa xứ, sinh sống ở nơi hoang vu này?"
"Haizz! " Nỗ Nhĩ Đan thở dài một tiếng, mày nhíu chặt, "Còn không phải do loạn lạc làm hại, Bát Bộ Hồi Cương đã tách ra rồi, Khố Xa bộ đầu nhập vào tà giáo Côn Luân xâm lấn Lâu Lan, chúng ta không địch lại, chỉ có thể đau đớn từ bỏ quê hương tránh đi ngàn dặm... " Vừa nghe đến húy danh Côn Luân giáo, Tô Lãnh trong lòng trầm xuống, nhìn sao trời trên đại mạc, vô thanh thở dài.
"Vân Tịch, Vân Tịch tỷ mau nhìn, các nàng khiêu vũ thật giỏi a!"
Đang ngủ mê, Vân Tịch nghe thấy được tiếng cười giống như chuông đồng của Tô Di Á. Hai mắt mơ hồ mở ra, nhìn theo hướng chỉ của Tô Di Á, chỉ thấy trong đám người bên cạnh đống lửa đạp ca nhảy múa, có một hồng y thiếu nữ tà váy tung bay, lướt nhẹ như chim Yến trên vũ đàn... Tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi vang dội như sấm bên tai, cô gái kia theo nhịp điệu nhảy múa mỗi bước đều khuấy động lòng người, dáng người uyển chuyển, xoay vòng như gió, bộ hồng y ở giữa liệt hỏa tung bay, xinh đẹp đến không gì sánh được...
"Là con gái của tộc trưởng Nỗ Nhĩ Đan, Lan Hạ công chúa!" Tô Di Á chìm đắm trong vũ điệu Hồi Cương, ngây ngốc nhìn.
Vân Tịch nhổm người ngồi dậy, thân mình được một cái áo khoác màu đen phủ kín, nghỉ ngơi trong chốc lát rốt cục thần sắc của nàng cũng khôi phục được chút ít. Buổi dạ yến long trọng theo vũ điệu của Lan Hạ công chúa dần dần lên cao trào...
Đây là tộc người Hồi Cương mà Thương Tuyết Vi ghét nhất, kỳ thật cũng có chỗ rất đáng yêu a!
Nam nhi dân du mục đều khá nhiệt tình, rất nhanh, nhóm bạch y thánh nữ từng người đều bị mời vào vũ đàn, hoan thanh tiếu ngữ, quên hết ưu phiền.
"Muội cũng ra nhảy đi!" Vân Tịch cười đẩy Tô Di Á, Tô Di Á bất vi sở động, quyệt quyệt miệng, đến gần Vân Tịch hơn: "Muội không đi, muội muốn ở cùng tỷ!"
Trong bầu không khí náo nhiệt cuốn hút như vậy, rốt cục khóe miệng Vân Tịch cong lên mỉm cười. Ca hát say sưa sau, nàng lại nhắm mắt lại, im lặng ngủ...
Trong con ngươi Tô Di Á chứa đầy ánh sao trên trời, ánh mắt của cô càng thêm tinh khiết trong suốt. Cô nắm bàn tay lạnh như băng của Vân Tịch đặt lên ngực mình, nhìn ánh trăng như luân ngân xoay về phía chân trời hoang mạc... Rốt cục đã muốn thực hiện được toàn bộ tâm nguyện rồi, cùng người yêu ở bên nhau, trở lại đại địa Trung Nguyên.
Cô quyết định giúp Vân Tịch cứu phụ thân ra, từ đây, cô sẽ từ từ xóa đi hình bóng chôn sâu trong đáy lòng Vân Tịch, hai người sẽ luôn tương kính như tân* (tôn trọng nhau) yêu nhau, sống yên bình hạnh phúc...
- ------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.