Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên

Chương 5: Huyết tế vu thiên



Khi ánh sáng màu vàng chói mắt dần dần dịu đi, Vân Tịch lại cảm thấy toàn thân nóng như thiêu như đốt, nàng cảm giác như thân thể mình đang ở một không gian hư vô nào đó, giống như bọt khí trôi nổi lơ lửng. Ánh sáng chói mắt qua đi, hai mắt khó chịu như bị đả thương, miễn cưỡng mở mắt ra, cũng chỉ thấy mơ hồ một mảnh...
Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng của Thương Tuyết Vi, nhưng ngữ điệu của nữ Giáo vương nàng lại nghe không hiểu.
Tiếng nói mờ ảo từ nơi rất xa xôi truyền đến, ảo giác cũng từ từ xuất hiện...
Nàng chợt phát hiện mình ở trong một căn phòng đang bốc cháy, bên trong một nhà gỗ nhỏ hẹp, vật dụng trong nhà được bày trí rất tao nhã, nhưng ngọn lửa lại vô tình chậm rãi cắn nuốt... Nàng nghe thấy bên ngoài nhà gỗ có tiếng chém giết kịch liệt, tiếng chém giết giống như từ Địa ngục vọng về, tiếng lửa cháy lốp bốp trong hỗn loạn... Ta đang ở đâu? Ở đâu đây! Vân Tịch đứng giữa đám cháy lay hoay tìm kiếm đường ra, ngọn lửa đã cháy tới trên người nàng, rõ ràng nàng cảm thấy đau đớn mãnh liệt, song khi nàng cố gắng đẩy cửa phòng ra để chạy ra thì tay của nàng ở trong hư vô xuyên thấu qua cánh cửa...
Trời ơi! Cái gì vậy... Mọi thứ trước mắt này đều là ảo giác không có thật sao? Là Thương Tuyết Vi tạo ra những ảo cảnh này sao? Vân Tịch hô lớn một tiếng, đầu nhức nhói lên...
"Vân nhi ----"Giọng của một nam nhân đột nhiên từ bên ngoài truyền vào, giọng nói kia rất nặng nề nhưng lại trầm ổn, đúng là thanh âm thân thiết quen thuộc!
"Cha? Cha ---- là người sao? Là người sao?" Vân Tịch ứa nước mắt vui mừng lớn tiếng hô, "Rầm" một tiếng, có người phá cửa sổ bay vào, xuyên qua ngọn lửa bừng bừng hướng nàng đánh tới...
"Vân nhi, con còn đứng ngây ra đó làm gì, trốn, mau trốn đi!" Nam nhân trung niên khoác áo choàng màu đen hướng Vân Tịch rống lên, người hắn toàn là máu đen, trường kiếm trên tay dính đầy máu, uốn lượn như con rắn nhỏ chảy xuống mặt đất. Sau lưng phụ thân đeo một thanh bảo đao nặng nề, mặt hắn bị khói đặc huân đen, chỉ còn cặp mắt kia vẫn tỏa ra sát khí, ở giữa ánh lửa chiếu vào phát sáng như sao trên trời...
"Đừng lo cho ta! Trốn nhanh đi ----" Vân Tịch còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị thân hình cao lớn của phụ thân túm lên, hắn vỗ một chưởng vào lưng Vân Tịch, đẩy cả người nàng phá cửa văng ra ngoài, té xuống mặt đất đầy cát đá...
"Cha! Cha ơi! ----" Vân Tịch bất chấp đau đớn kịch liệt hô, chỉ thấy hơn mười Hắc y nhân thần bí bao vây nhà gỗ đang bốc cháy, thanh bảo đao đột nhiên từ trong khe cửa bay ra, Vân Tịch nhảy đến nâng tay, tiếp nhận bảo đao...
"Trong đao có tín, đừng cùng bọn hắn giao thủ, trốn!" Phụ thân lớn tiếng quát rồi bị chôn vùi ở một mảnh chém giết bên trong, Vân Tịch lảo đảo nhấc bảo đao, hai mắt đẫm lệ dưới ánh trăng mờ xoay người chạy trốn..." Là con gái của Sở Thiếu Hành, đừng để nó chạy thoát!" Ngoài phòng đứng năm sát thủ hét to lên đuổi theo, đại bào màu đen ở trong bóng đêm phần phật theo gió, giống như đôi cách của tiểu ưng.
Thân thể hư vô nhẹ nhàng giống như một linh hồn không tồn tại ở không gian này, nhưng Vân Tịch thật sự có thể nắm chặt được thanh bảo đao. Nàng chạy như bay, điên cuồng chạy về phía trước, không có phương hướng, không có điểm dừng... Trong lòng tích tụ oán hận cùng thống khổ, gần như kích phát toàn bộ tiềm năng của nàng, nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể chạy nhanh như vậy, bỏ lại những sát thủ hung hăng tàn nhẫn phía sau, đột nhiên nàng cảm thấy kiệt lực ngạt thở, liền dùng bảo đao chống trên mặt đất, nửa quỳ trên đất thở gấp...
"Vân Tịch... Ngươi ở đâu? Nói cho ta biết... Ngươi đang ở đâu?"
Lúc này trong đầu Vân Tịch còn đang bị sức mạnh đáng sợ của "Huyễn thuật" thao túng, ở hiện thực thì nàng nằm cứng ngắc trên ván giường, hai mắt nhắm nghiền, ánh mắt càng không ngừng chuyển động, cả người đều đắm chìm trong mộng yểm, mồ hôi lạnh từ mọi nơi trên thân thể chảy ra, y sam phong phanh trên người đã ướt sũng. Thương Tuyết Vi thao túng hết thảy, ngón tay của nàng để lên huyệt thái dương của Vân Tịch, vận dụng niệm lực cao thâm, nên trán của nàng ta cũng chảy đầy mồ hôi, sắc mặt bắt đầu tái nhợt...
Nàng cúi thân xuống, ở bên tai Vân Tịch ôn nhu nhỏ nhẹ nói: "Nói cho ta biết... Ngươi nhìn thấy cái gì? Ngươi đến tột cùng đang ở nơi nào?"
"Vân Tịch... Ngươi đang ở đâu... Ngươi đang ở đâu?" Vân Tịch đột nhiên ngẩng đầu, ở trong ảo cảnh nàng nghe được giọng nói của Thương Tuyết Vi nó dường như ở thế giới kia truyền đến lại giống như ở phía cuối dãy núi rồi lại như từ trên trời cao vọng xuống, ôn nhu mà quỷ dị vẫy gọi quanh quẩn ở chung quanh nàng trong bóng đêm âm trầm, chỗ nào cũng có tiếng gọi lơ lửng vang vọng bên tai của nàng...
"Không! Ta không biết! Ta không biết!" Vân Tịch đối với tiếng gọi trong hư không hô, nàng đứng dậy lại điên cuồng mà chạy, nhưng mà lúc này, nàng chạy ra chưa đầy trăm thước, liền đột nhiên dừng lại...
Tiếng bước chân nặng nề hỗn loạn của nàng, làm đàn chim đang đậu trong một hồ nước trong suốt xanh biếc nghỉ ngơi bị hù dọa, bầy phi điểu tung cánh bay lên trời, xẹt qua trước mắt nàng...
Mặt hồ rộng lớn mênh mông, ở trong bóng đêm lan tỏa gợn sóng óng ánh màu bạc, giống như bảo thạch màu lam được khảm ở xung quanh Tuyết Sơn! Bóng trăng trong hồ màu bạc, bị gió thổi lên cuộn sóng nhẹ nhàng, một khung cảnh thanh bình trong trời đất mà không ai có thể phá vỡ.
Đây là... Hồ bạc danh tự này suýt nữa buột miệng nói ra, lại đột ngột bị ngăn trong cổ họng không phát ra được lời nào. Vân Tịch cố gắng hồi tưởng lại, nàng đi tới đồng cỏ cuối xuống nhìn mặt nước trong Hồ, thấy được bóng dáng của mình...
"Nói cho ta biết, Vân Tịch... Ngươi thấy cái gì?" giọng nói ôn nhu của Thương Tuyết Vi lại từ trong hư không vang lên, dường như cảnh sắc trước mắt làm cho tâm nàng an tĩnh trở lại, Vân Tịch bình tĩnh miêu tả: "Hồ... Vô biên vô tận, hồ... Đầm cỏ, Tuyết Sơn, phi điểu..."
Giọng nói trong hư không dừng một chút, dường như rất kinh ngạc, tiếp đó lại hỏi: "Vừa rồi đuổi giết ngươi là ai? Cha ngươi là ai? Nghe rõ ràng chưa?" "Nghe rõ ràng rồi, cha ta là Sở Thiếu Hành." Vân Tịch thì thào đáp, cảm thấy ý thức càng ngày càng mơ hồ, tay nàng bắt đầu mềm yếu vô lực, bảo đao rơi trên mặt đất. Vân Tịch cúi đầu, rõ ràng đã thấy bóng mình ở trong hồ, thế nhưng lại biến thành gương mặt của phụ thân!
"Cha..." Nàng phí công vươn tay muốn bắt lấy một tia ảo ảnh, sau đó cả người nghiêng về phía trước, thẳng tắp ngã xuống. Trong nháy mắt rơi vào trong hồ nước, toàn bộ ảo ảnh trước mắt đều nổ tung thành vô số mảnh nhỏ, bọt nước văng lên khắp nơi, hơi thở lạnh lẽo tràn lên mặt nàng...
"A!" Vân Tịch thét lên chói tai bừng tỉnh, nàng đột nhiên ngồi dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng thở gấp không dứt, giận dữ trừng mắt nhìn Thương Tuyết Vi, quát hỏi: "Sao lại thế này? Mới vừa rồi sao lại như thế? Nữ ma đầu... Ngươi đã làm gì đối với ta?"
Thương Tuyết Vi giống như một cái tượng băng không lộ vẻ gì, toàn bộ lực chú ý của Vân Tịch vẫn dừng ở trong ánh mắt của nàng, muốn cố gắng tìm ra bí mật trong cặp yêu đồng kia. Không ngờ Thương Tuyết Vi thừa dịp, nhanh chóng điểm thụy huyệt (huyệt ngủ) của Vân Tịch, Vân Tịch môi trắng bệch khẽ nhếch, còn chưa kịp nói gì, đã được Thương Tuyết Vi đỡ nằm xuống, lâm vào mê man.
"Haiz..." Thương Tuyết Vi nhẹ nhàng thở dài, nhìn đến gương mặt trắng bệch của Vân Tịch đang ngủ, cô ta hình như ngày càng yếu rồi. Còn mình cũng vì sử dụng huyễn thuật mà kiệt lực mỏi mệt không chịu nổi. Cuối cùng nàng cũng không có đào bới được cái bí mật gì của hình xăm, chỉ biết được phụ thân của Vân Tịch tên là Sở Thiếu Hành, Đoạn Thủy đao xác thực là của cha cô ta sở hữu. Mà ký ức trong ảo cảnh Vân Tịch miêu tả có lẽ là Thánh hồ ở Tuyết Sơn ---- Thanh Hải hồ chăng? Chẳng lẽ nhà cô ta ở gần Thánh hồ?
Nàng là bá chủ ở Tuyết Vực Côn Luân, đối với hỗn loạn ở Võ Lâm Trung Nguyên cũng không có dây dưa, lại chưa từng nghe nói qua Đoạn Thủy đao gì đó. Nhưng vì sao cái người tên Sở Thiếu Hành vốn dĩ không quen không biết, lại bảo nữ nhi đến đây tìm mình khi nhà hắn xảy ra biến cố? Manh mối vẫn còn quá ít, cũng không kịp nghiên cứu tìm hiểu từng cái nữa rồi.
Mười ngày sau sẽ mang cô ta đi cử hành nghi thức hiến tế long trọng, hết thảy đều đã chuẩn bị sắp xếp xong. Từ khi Côn Luân giáo trở thành quốc giáo ở Thổ Phiên, giáo đồ đột ngột tăng hơn mười vạn, giờ này họ cũng đã khởi hành leo lên Thánh Sơn, đến trước để dự lễ. Hết thảy sắp xếp xong, Thương Tuyết Vi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn xuống gương mặt Vân Tịch đang ngủ, trong lòng xẹt qua một tia bất an, cô ta chỉ là một kẻ yếu ớt bị trọng thương mất trí nhớ, cách làm của mình, có phải quá tàn nhẫn hay không...
Nhưng mà, nữ Giáo vương rất nhanh bác bỏ ý nghĩ của chính mình, nàng luôn luôn là một nữ nhân vì đạt đến mục đích mà không từ thủ đoạn, lãnh khốc của nàng, cao ngạo của nàng, từ lâu đã không còn người hiểu rõ. Nếu đã quyết định, không nên hối hận. Đối với người thần bí có lai lịch không rõ, bất kể như thế nào cũng không thể không đề phòng, sao có thể có lòng trắc ẩn đây!
Sở Vân Tịch, hẳn là rất khó sống qua màn hiến tế này! Thương Tuyết Vi nghĩ, cuối cùng nhìn nàng một cái, rốt cục đứng dậy rời đi.
Mười ngày sau, nghi thức huyết tế, Côn Luân Sơn khẩu.
Chim ưng màu đen sải rộng hai cánh thật lớn, lượn vòng giữa ánh tà dương chạng vạng trên chín tầng trời. Mây trắng trên cao nguyên Tuyết Vực rất dày đặc lại có nhiều hình dạng kỳ lạ, bị ánh chiều tà nhuộm thành huyết sắc đỏ thẳm, chói sáng ở chân trời.
Ngọc Hư Phong ở dưới Hoang Nguyên, có khắc bốn chữ to "Côn Luân Sơn khẩu" trên khối cự thạch rõ ràng bắt mắt...
Dưới tảng đá, ngọc thạch màu trắng xây thành vòng, chính là đàn tế thiên của Côn Luân giáo. Tuyết Vực ở núi cao, Tây Vực ở đại mạc, từ xưa đến nay dân phong phức tạp, có rất nhiều giáo phái nổi lên, hệ thống thuật pháp lại càng hay thay đổi, người khác cũng không lý giải được. Giờ này khắc này, máu chín mươi chín đầu dê bò lạnh như băng vẩy đầy tế đàn, ngày đêm luân phiên, âm dương thay đổi là lúc, nghi thức huyết tế chính thức bắt đầu...
Vân Tịch với thân phận "Linh hồ chuyển thế", bị áp giải quỳ gối giữa tế đàn, hai tay hai chân đều bị huyền thiết xích chặt, nàng bị đủ loại huyết tích vẽ loạn thành các ký hiệu quỷ dị khắp thân thể. Hơn nữa dọc theo chỗ nàng đứng, tế đàn bị đào ra rất nhiều hố sâu cỡ nửa xích, lấy Vân Tịch làm trung tâm, phóng ra hình tròn thông hướng tế đàn theo từng phương vị.
Ngũ đại hộ pháp Côn Luân giáo, trấn giữ Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, năm người lấy phương vị Bát Quái trấn thủ, đem tế phẩm vây quanh. Nghe nói là ngũ đại hộ pháp hai mươi năm trước đã đi theo lão Giáo vương, là Trưởng lão đức cao vọng trọng. Trong năm người chỉ có trấn giữ cửa Thủy là nữ nhân, ngũ đại hộ pháp mặc kỳ trang dị phục, tay cầm pháp khí, miệng khép mở, lẩm nhẩm... Mà ở bên ngoài ngũ đại hộ pháp, mười ba vị bạch y nữ tử trong tay cầm trường kiếm, lặng lẽ đứng im.
Vân Tịch liếc mắt liền nhận ra Tô Di Á, nữ tử rực rỡ như lửa, sắc mặt lại tái nhợt, không ngừng nức nở... Cũng chỉ có nàng, sẽ vì Vân Tịch chết mà cảm thấy khổ sở.
"Tô Di Á, đừng khóc..." Vân Tịch thì thào tự nói, chợt ngẩng đầu nhìn thiên không thấy màn đêm dần dần buông xuống, mỉm cười ảm đạm... Cha, người kêu ta tới Côn Luân tìm Thương Tuyết Vi, chính là dùng phương thức này để tìm đến cái chết sao?
"Giáo vương Bệ Hạ đại nghiệp thiên thu, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Có đến hàng nghìn giáo đồ phủ phục ở bên dưới tế đàn, thành kính quỳ bái, từng đợt hô to như sóng triều vang vọng phía chân trời, nó cũng là hiệu lệnh đáng sợ, thúc giục nữ Giáo vương đem "Linh hồ chuyển thế" huyết tế với thiên thần, để được Thiên Thần phù hộ, đời đời bất tử.
Nữ Vương trên ngọc tọa, đầu đội hoa y kim quan hờ hững ngạo thị chúng sinh, ánh mắt của nàng tựa bi tựa hỉ, làm người khác không đoán được.
"Thắp lên ngọn lửa của sự sống, xóa tan tất cả tội ác của bóng tối!" Vu thần Thương Lưu Yên giơ lên pháp trượng, chậm rãi đi hướng tế đàn. Dáng người xinh đẹp, trên mặt nữ tử này luôn luôn lộ ra nụ cười lấy lòng nhưng lúc này lại nghiêm túc dị thường, vu thần mặc một bộ hắc bào vung tay hô to: "Chúng ta chờ đợi hai mươi năm, rốt cục đã chờ được Tuyết Linh hồ quay lại! Hỡi thần thủ hộ của con dân Côn Luân, xin cho liệt hỏa cháy lên, để tế điện tiếp nhận vị thần tối cao ----"
"Phừng ----" Bốn phía tế đàn hình tròn dấy lên liệt diễm, đem Vân Tịch và ngũ đại hộ pháp vây quanh trong đó, Thương Lưu Yên bắt đầu cúi đầu lẩm nhẩm, ngũ đại hộ pháp nhắm chặt hai mắt, pháp khí trong tay phát ra tiếng khua đinh tai nhức óc. Dưới tế đàn nhóm thầy tụng bắt đầu cao giọng niệm chú, đó là Tàng văn Vân Tịch nghe không hiểu, thanh âm kéo dài quỷ dị, làm cho lông tóc người ta dựng đứng...
"Ha ha, một đám thần kinh tẩu hỏa nhập ma cả rồi!" Vân Tịch ở trung tâm tế đàn cười lạnh, mặc cho sóng nhiệt thiêu cháy hướng nàng ập tới. Sống có gì vui, chết có gì buồn! Có lẽ bản thân mình vốn là vật không may, tướng mạo không giống ai, huyết thống kì lạ, hình xăm quỷ dị... Bị thương mất trí nhớ về sau, nàng chỉ có hai bàn tay trắng hoàn toàn không biết gì cả. Nàng hận bản thân ngu xuẩn đi kỳ vọng vào Thương Tuyết Vi, đi làm tế phẩm sống không công cho nữ Giáo vương tuyên truyền tà môn ngoại đạo, cái này cỡ nào buồn cười, thật đáng buồn biết bao!
Ánh lửa bập bùng, Thương Tuyết Vi trên ngọc tọa chăm chú nhìn tế phẩm trong liệt diễm... Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt màu xanh yên tĩnh của nàng, trên gương mặt tái nhợt của người nọ lộ ra tươi cười tự giễu.
Sở Vân Tịch và Thương Tuyết Vi cách liệt hỏa nhìn nhau, ánh mắt kia tràn ngập tuyệt vọng, không cam lòng, cùng oán hận... Đúng vậy, có thể nào không hận! Nàng ta ôm hy vọng sống sót muốn tìm mình, lại ở vạn chúng chú mục bị mình đẩy xuống tuyệt lộ...
Thương Tuyết Vi thấy ánh mắt loại này, trong lòng hơi hơi rùng mình...
Thật sự muốn làm như vậy sao?
Nữ Giáo vương từ trên ngọc tọa đứng lên, mờ mịt suy nghĩ hướng tế đàn đi tới. Phía sau tiếng hoan hô của giáo đồ càng ngày càng vang, nàng cảm thấy bản thân mình dường như đang đứng trên bờ vực của sự lựa chọn, mỗi một bước dưới chân dường như cũng càng ngày càng nặng... Tuy là nữ tử, nhưng nàng lại có dã tâm muốn đạt được hoành đồ bá nghiệp, cũng luôn luôn hướng tới mục tiêu của chính mình mà vượt mọi chông gai, nàng làm gì còn có đường lui?
"Thiên Thần chí cao vô thượng! Xin Người hãy nhận lấy máu tươi hiến tế tinh khiết nhất, thỉnh phù hộ con dân của chúng ta! Xin ban cho chúng ta sức mạnh!" Vu thần kích động giơ cao pháp trượng, đối với thiên không, gần như là khàn giọng hô lên lời cầu khấn cuối cùng. Bên trong tế đàn hừng hực bốc cháy, ngũ đại hộ pháp đã muốn lui ra, nghi thức hiến tế tiến vào cao trào...
Lúc này Thương Lưu Yên giơ lên tiểu phi đao sắc bén, Sở Vân Tịch dùng đôi đồng tử yêu nhiêu như nước nhìn chằm chằm, đột nhiên cổ tay chấn động, phi đao như tên rời cung thoát khỏi tay bay đến, liền thẳng bức cánh tay bị xích sắt xích chặt, tay phải của nàng xuất hiện một vết máu, sau đó "Đinh" một tiếng, rơi trên mặt đất...
Tiếng hoan hô của các giáo đồ vang lên như sấm bên tai, trong nháy mắt cổ tay bị cứa đứt Vân Tịch cảm thấy một trận đau đớn khủng khiếp, máu tươi phun mạnh ra, theo cánh tay từng giọt chảy trên tế đàn lạnh như băng, chảy xuống cái hố đã được đào sẵn, máu đỏ chảy như suối, liên tục chảy xuôi xuống...
"Vân Tịch! Vân Tịch!" Nàng nghe được Tô Di Á kêu gào tê tâm liệt phế, gần như muốn xông vào vòng tròn liệt hỏa để cứu nàng, Tô Lãnh và Tử Kiếm, còn có mấy tỷ muội nữa ra sức kéo Tô Di Á lại, mười ba Thánh Nữ giận dữ hung hăng trừng mắt tỷ muội Thương thị, áp chế lửa giận, cũng không dám rút kiếm tương trợ...
"Vân Tịch, thực xin lỗi! Thực xin lỗi!" Tô Di Á bị nhóm tỷ muội của nàng ghì chặt, tiếng khóc đan vào trong ánh lửa dần dần mơ hồ không rõ. Vân Tịch trơ mắt nhìn sinh mệnh của mình đang từng chút trôi đi, máu nhuộm đỏ tế đàn, đã tạo ra cảnh tượng đáng sợ. Dưới tế đàn các giáo đồ quá vui mừng mà ứa nước mắt, điên cuồng mà dập đầu, còn Thương Tuyết Vi vẫn nhìn nàng, biểu tình kỳ lạ mà phức tạp...
Vân Tịch cười lạnh, nàng rất muốn dùng chút sức lực cuối cùng để vùng vẩy thoát ra khỏi xiềng xích này, sau đó bóp chặt yết hầu của nữ ma đầu kia mà chất vấn: Ngươi... Vì sao phải đối với ta tàn nhẫn như vậy?!
Đôi mắt xanh thẳm của Sở Vân Tịch càng ngày càng ảm đạm, cả người bởi vì mất máu mà nhanh chóng yếu đi, vốn là gương mặt thanh tú tinh xảo giờ lại trắng bệch như tờ giấy, lại không có một tiếng kêu gào nào, không có cầu xin tha mạng, không có giống như ả tỷ tỷ kia của nàng chửi bới nguyền rủa... Chỉ là nhìn chằm chằm nàng, sau đó thản nhiên nở nụ cười, tươi cười kia tinh khiết như tuyết, dường như làm cho sao trên trời cũng theo đó mà lu mờ đi, so với, nội tâm của mình lại có bao nhiêu âm u dơ bẩn!
Bỗng nhiên, Thương Tuyết Vi nhìn thấy người đang suy yếu sắp chết kia hướng nàng nói gì đó, đôi môi khép mở, nhưng mà nàng lại nghe không rõ. Sở Vân Tịch vẫn thản nhiên mỉm cười, nỗ lực, dường như dùng hết khí lực cuối cùng để nói với nàng cái gì...
Thương Tuyết Vi ngơ ngẩn nhìn nàng, cuối cùng từ khẩu hình biến ảo của nàng, nhận ra câu nói kia:
"Nữ ma đầu... Ta hận ngươi!"
- ----o o-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.