"A!" Cậu nhóc kêu to ôm lấy trường tỷ, Mộng Hoa cung lửa bốc tận trời, cậu như con thú nhỏ mắc nạn đạp loạn khắp nơi. Thương Lưu Yên nhìn đến tiểu đệ khác mẹ, nhếch môi cười lạnh rất rợn người, cổ tay vẩy mạnh một cái, nội tức lần nữa mạnh mẽ thúc giục kiếm khí, Thương Lưu Yên lăng không nhảy lên, phách xuống một đường kiếm màu hồng phá sơn, áp tới đỉnh đầu.
Ánh mắt Thương Vũ Y vốn dại ra tự dưng co lại, vứt quan tinh bàn trong tay đi, cách một tiếng, liền bị kiếm Thương Lưu Yên chém nát...
"Ha ha ha ha!" Thương Vũ Y điên khùng cười to, kiếm trong tay Thương Lưu Yên không biến chiêu, một đường lạnh lẽo thẳng tắp đâm tới, xuyên thẳng qua ngực nàng Thương Vũ Y...
Gương mặt xinh đẹp của Thương Vũ Y thoáng đau đớn vặn vẹo, máu tươi nhuộm đỏ hơn phân nửa tà váy trắng, nhưng nàng không kêu rên một tiếng, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy sát ý của Thương Lưu Yên, dịu dàng cười duyên: "Muội muội tốt, ngươi sẽ nhanh theo ta đó!"
"Tỷ tỷ!" Thương Vũ Trần đau đớn thất thanh, cậu nhóc rốt cuộc mạnh mẽ lên rồi, nổi điên muốn đến đánh Thương Lưu Yên. Chính ngay lúc đó một bóng trắng hiện ra túm lấy cậu, bóp chặt miệng cậu, lôi cậu ra ngoài.
Thương Lưu Yên thấy thế, rút trường kiếm ra, máu tươi theo đó văng tung tóe, dính đầy một nửa mặt nàng, rất đáng sợ. Đôi mắt nàng không còn nhân tính, lập tức đuổi theo, kiếm hoa đáng sợ lần thứ hai phá không đâm tới, bức đến Thương Vũ Trần mà nữ tử tóc bạc vừa cứu ra. Băng Diễm không có kiếm để kháng cự, dưới tình thế cấp bách cô bước dài một bước, xoay chân, dùng hết lực quét mạnh một cước, đá bay kiếm phong của Thôn Dương kiếm...
"Yên nhi, nàng ngừng tay cho ta!" Băng Diễm dùng thân hộ trước Thương Vũ Trần, "Thủ túc tương tàn, nàng làm vậy, hồn thiên của lão Giáo vương làm sao yên nghỉ!"
Sát chiêu bức đến, Băng Diễm lập tức cùng Thương Lưu Yên giao đấu, hai thân ảnh hắc bạch lần lượt nhoáng đổi, chỉ nghe xẹt một tiếng, trên tuyết trắng xuất hiện điểm điểm máu tươi, đẹp đẽ chói mắt. Thương Vũ Trần trân trối đứng đơ tại chổ, sợ tới mức không thể động đậy.
"Tứ công tử chạy mau!" Cánh tay Băng Diễm trúng kiếm, nữ tử tóc bạc chả chút quan tâm bản thân, chỉ lo hét to thúc giục Thương Vũ Trần: "Chạy đến thủy lao U Đàm Uyên, Giáo vương đã trở lại, mau đi tìm người!"
Chân trời hửng sáng, ánh bình minh nhuộm hồng cả vạn dặm tuyết phong, cảnh sắc tráng lệ, nghênh đón một ngày tàn rệu rã.
Ầm ầm vó ngựa đạp phá sơn đạo, rung chuyển vách đá, bông tuyết bay tán loạn, tung đầy đất tuyết, đây là lộ trình cuối cùng trở về Kim Cung...
Nữ Giáo vương cùng cha con Sở thị quay về, ba người nghỉ ngơi ở Nạp Xích Thai chỉnh đốn đội ngủ nhanh chóng chạy về, đại khái đã hiểu rõ diễn biến của nội loạn, Thương Tuyết Vi điều ba vạn tướng sĩ ở đại doanh Nạp Xích Thai tiến lên đỉnh núi. Quân lệnh nghiêm khắc tầng tầng truyền xuống, ba đại doanh kia cũng bắt đầu điều binh khiển tướng. Ngoài ra, Thương Tuyết Vi còn ra lệnh cho đàn chủ phân đàn ở La Ta Thành Thổ Phiên khẩn cấp ủng lập đứa con út năm tuổi của tướng quân Trác Lãng làm "Quốc chủ", tạm thời lấy lòng thế lực còn sót lại ở quốc nội Thổ Phiên là Trác Lãng tướng quân, để ngừa phát sinh chuỗi phiến loạn, sẽ hoàn toàn lật đổ sự thống trị của Côn Luân giáo.
Sơn đạo không rừng rung chuyển, binh mã đi tốc hành, ngay lúc này, một bóng đen đột ngột từ trên sườn núi lăn xuống, xuýt chút bị vó ngựa loạn đạp... Vân Tịch thúc ngựa chạy đằng trước, thấy thế lập tức ghìm cương ngựa, liệt mã hí vang không dứt, Vân Tịch ổn định ngựa xong liền nhảy xuống, rút kiếm đi lên, tướng sĩ quát to: "Bảo hộ Giáo vương!"
Đây là thời kỳ đặc thù, gió thổi cỏ lay chúng nhân đều cẩn trọng, Thương Tuyết Vi thúc ngựa tiến đến, Vân Tịch xem bóng đen kia, vừa lật người qua, liền thấy tuấn nhan non nớt dính đầy máu đen.
"Trần Nhi?!" Vân Tịch giật mình trợn mắt, kiểm tra thương thế trên người cậu nhóc, bộ đồ đen rách nát, cái trán có một vết thương sâu, hình như bị tét ra rất nhiều lần.
Thương Tuyết Vi phi thân xuống ngựa, chạy tới bên người Vân Tịch, Thương Vũ Trần sau một hồi cũng từ từ mở mắt, một màn trốn chạy cực kỳ gian khổ...
"Tỷ tỷ?" Dường như không tin đưuọc cảnh tượng trước mắt, Thương Vũ Trần thều thào vươn tay, chạm đến gương mặt trong trẻo lạnh lùng, "Người, đã trở về?"
Thương Tuyết Vi bắt được bàn tay lạnh lẽo mang đầy thương tích, đôi mắt sáng run lên: "Ai hại ngươi biến thành cái dạng này?"
"Là Tam tỷ!" Thương Vũ Trần kích động ngồi dậy, hai mắt phiếm hồng, ho khan không ngừng, "Tam tỷ điên rồi, tỷ ấy giết rất nhiều rất nhiều người, khắp Kim Cung đều là máu... Khụ khụ khụ, tỷ ấy giết tỷ tỷ ta, còn muốn giết ta, ngay cả Băng Diễm cũng không ngăn được!"
"Cô ta thực sự luyện thành tà thuật?" Vân Tịch nhướng mày hỏi.
"Đúng, Băng Diễm từ Trung Nguyên mang về cái Cổ gì đó, bị tỷ ấy ăn hết!"
"Cái gì!" Cả người Vân Tịch run lên, da đầu tê dại, "Thì ra là Băng Diễm lấy đi,... cô ta thế nhưng đi ăn... Xà Vương cổ?!"
Thương Tuyết Vi đứng bật dậy, nàng quay lưng cắn chặt môi mình đến trắng bệch, thần sắc kinh hãi phức tạp, đầu ngón tay gần như bấu vào vỏ kiếm... Thời gian ở Nạp Xích Thai cũng đã biết được hành động của Yên nhi, nhưng khi tận mắt nhìn Thương Vũ Trần cả người đầy máu từ Kim Cung trốn tới, nàng quả thật không thể tưởng tượng nổi, muội muội song sinh của nàng vì đối phó nàng mà tẩu hỏa nhập ma, sa vào dục vọng trở thành kẻ tội đồ, vạn kiếp bất phục!
Hình ảnh tỷ muội rút kiếm chỉa vào nhau nháy mắt ập vào não Thương Tuyết Vi, khiến hô hấp nàng trở nên rối loạn không khống chế được. Nàng nhắm chặt hai mắt bóp mạnh huyệt thái dương đè lại đau nhức, kình phong gào thét, Thương Tuyết Vi siết chặt áo lông linh miêu, làm bông tuyết trên đầu vai đua nhau rớt xuống.
Kêu quân y lập tức xử lý vết thương của Thương Vũ Trần, hành quân tạm dừng. Sở Thiếu Hành cũng xuống ngựa đi lại, Tuyết Sơn không khí loãng, khiến ông nhất thời khó thích ứng. Nhìn vách đá dựng đứng bốn bề tuyết phủ, nhớ tới đây là địa phương mà cả đời thê tử hướng đến, cũng là tâm nguyện cả đời chưa từng thực hiện, lão đao khách không chịu nổi thở dài cảm khái không thôi.
"Tuyết Vi..." Vân Tịch đi đến bên cạnh nàng, tay vừa mới chạm vào đầu vai, Thương Tuyết Vi bỗng dưng xoay người lại, ánh mắt nhẹ lướt qua, đầu ngón tay liền xuyên vào nhẹ nhàng mười ngón siết chặt. Lo âu trong mắt Nữ Giáo vương chưa giảm, đột nhiên nói với Sở Thiếu Hành: "Sở bá bá, có thể nhờ người một việc được không?"
Sở Thiếu Hành có chút kinh ngạc: "Đương nhiên, chỉ cần ta có khả năng."
Thương Tuyết Vi liếc mắt nhìn tiểu đệ suy yếu, nhẹ giọng khẩn cầu: "Tuyết Vi muốn nhờ Sở bá bá tạm thời chăm sóc Trần nhi, dẫn nó đến đèo Ngọc Hư Phong ở phía Tây, ở nơi đó con có một biệt uyển."
Thương Tuyết Vi cười nhẹ nói: "Kỳ thật chỉ là một gian nhà gỗ bình thường thôi, ở đó có hai ông cháu Đảng Hạng tộc. Vốn là chiến nô Hồi Cương bắt đi, hai năm trước trong một tràng chiến loạn được ta cứu về, luôn trung thành tận tâm, cũng là nội tuyến được ta an bài các nơi."
Vân Tịch như có suy nghĩ gì hé miệng cười, nàng biết Thương Tuyết Vi trời sinh có mị lực chế phục nhân tâm, bất luận là tình cảm hay là chính trị, nàng đều có thể khiến cho người ta không có sức kháng cự... Nghĩ đến đây, áp lực hồi cung bình định phản loạn dường như không còn đáng kể.
Sở Thiếu Hành sảng khoái nhận lời, đợi thương thế của Thương Vũ Trần khá hơn chút, ông ôm cậu nhóc suy yếu lên xe ngựa. Lúc gần đi, lão đao khách thâm tình nhìn con gái, thở dài dặn dò mấy lần: "Vân nhi, Tuyết Vi, lần này hồi cung không giống như xưa, ngàn vạn lần nên cẩn thận!"
Hai người cùng nhau gật đầu, Vân Tịch nắm chặt Huyền Tinh kiếm trong tay, con ngươi xanh thẳm nổi lên ướt át: "Phụ thân yên tâm, sau khi giải quyết xong chuyện, con cùng Tuyết Vi đón người trở lại!"
Tình thế nguy cấp, Tuyết Vi để bọn họ tạm thời tránh đi cũng là dụng tâm lương khổ. Sở Thiếu Hành nặng nề gật đầu, quất mạnh roi ngựa, xe ngựa lao nhanh về hướng Tây.
"Chúng ta cũng nên đi thôi." Thương Tuyết Vi phi thân lên ngựa, hai người song song ở phía trước đoàn quân, nữ Giáo vương hơi hơi nghiêng người hôn lên môi Vân Tịch, thoáng cái liền rời ra. Thương Tuyết Vi không nói thêm gì, ánh mắt sáng lên như kiếm ra khỏi vỏ, khẽ quát một tiếng, Tây tuấn hai vó vung lên, chở nàng chạy xa...
Đến tối, sẽ về đến Kim Cung.
Vân Tịch lấy ra bình thuốc nhỏ giấu trong tay áo, là "Thực Cổ Phấn" của Cổ bà đưa cho khi ở Nam Cương, nàng nắm chặt trong lòng bàn tay. Vốn là dùng để giết Xà Vương cổ, hiện giờ Xà Vương cổ đã hòa thành một thể với Thương Lưu Yên, thuốc bột này không biết dùng còn hiệu quả không. "Thực Cổ Phấn" cũng không phải là giải dược giải cổ độc Xà Vương cổ, như vậy độc tính trên người Thương Lưu Yên, cùng thuật đốt huyết nên ứng phó thế nào? Nếu không thể cứu lấy cô ta, cũng không thể trơ mắt nhìn đôi tỷ muội nương tựa nhau từ nhỏ đến lớn tương tàng? Đối với Tuyết Vi mà nói đây là tàn nhẫn cỡ nào!
"Là ta hại nàng ngàn dặm truy đuổi, là ta hại tỷ muội hai người biến thành như vậy..." Trong đáy mắt Vân Tịch lóe lên sự kiên quyết, "Tuyết Vi, ta không để nàng có việc! Nếu nàng không thể ngoan tâm, thì cứ để ta thay nàng gánh toàn bộ tội nghiệt này đi!"
Nàng gần như muốn bóp nát bình dược trong tay, nhanh chóng thúc ngựa đuổi theo Thương Tuyết Vi.
Đêm dài sắp bắt đầu rồi.
Hạo nguyệt thê lương, ánh trăng như nước trên đỉnh Côn Luân rơi xuống, như đại dương bàng bạc bao la. Tuyết phong thổi quét, xào xạc rít gào, thiên địa nhiễm lên huyết sắc bất thường...
Máu tươi rỉ ra từ "Thiên Chi môn" đóng chặt, gió tuyết càng ngày càng mạnh, tựa hồ muốn cuốn đi tiếng kêu gào thảm thiết của những vong hồ và tiếng đao kiếm va chạm. Nữ Giáo vương dẫn ba vạn viện binh Côn Luân quân vào núi, mạnh mẽ công phá Thiên Chi môn xong mới phát hiện, kỳ hạn mười ngày diệt trừ phản loạn sắp chuẩn bị kết thúc...
Thi thể chồng chất từ cửa kéo dài đến tòa chủ Điện, Thương Tuyết Vi và Sở Vân Tịch bước trên vết máu tươi uốn lượn đầy đất tiến lên phía trước, cung điện trùng điệp trước mắt kéo dài, kẻ được ủng lập đứng giữa Quang Hoa Điện. Mùi máu tươi ngập trời, khiến người ta buồn nôn nghẹt thở. Tay chân cụt lăn lóc khắp nơi, lờ mờ có thể nhận ra trang phục khác nhau, chủ mưu phiến loạn lần này là Thương Hỏa Trưởng lão, lão lệnh cho "Tuyết ngục" sát thủ dốc toàn bộ lực lượng.
Văn thần võ tướng ở Côn Luân giáo đều phân chia cấp bậc chặt chẽ, "Tuyết ngục" Là do Thương Tuyết Vi thành lập khi đăng cơ Giáo vương, ở trại huấn luyện sát thủ, sát thủ được chia làm ba cấp bậc, "Tuyết Phong doanh" đều là thiếu niên mồ côi từ hai mươi tuổi trở xuống, dùng hình thức đào tạo tàn khốc để tuyển chọn ra. Kẻ ưu tú cho thăng cấp nhập "Thần sát doanh" dưới sự chỉ huy của thập tam Băng Dực đi thi hành nhiệm vụ. Cao cấp nhất chính là thập tam Băng Dực, họ xếp dưới đám Trưởng lão, được ban thưởng mặt nạ bạc, ngân giáp, tên vàng, trực tiếp đi theo Giáo vương.
Tuyết Phong doanh và Thần Sát doanh cộng lại khoản ngàn người, Dương Duệ lúc suất quân lên núi hơn vạn. Võ công cùng sát kĩ của tướng sĩ Côn Luân quân kém xa hai đại doanh sát thủ, cho nên khi đồng bào sống mái với nhau, dẫn đến hai doanh gần như bị diệt, còn quân Côn Luân thì tổn thất thảm trọng.
Bất kể như thế nào, Côn Luân giáo trước nay chưa từng gặp phải cảnh ngộ đả kích trí mạng như vậy, nữ Giáo vương khổ tâm gầy dựng gần năm năm, lại bị hủy hoại trong phút chốc...
Hết thảy vẫn chưa kết thúc, tất cả chỉ mới bắt đầu thôi...
Tẩm cung Giáo vương ---- Tây Lương cung đột nhiên lửa bốc tận trời, muội muội nàng đang điên cuồng phóng hỏa, thiêu hủy cung điện của nàng.
Ngay sau đó, Thương Tuyết Vi nhìn thấy mười hai Băng Dực trên đài hành hình... Một đám lửa khác từ phía sau Quang Hoa Điện bốc lên, nếu cứu viện trễ, trận hỏa này sẽ thiêu chết mười hai Băng Dực chỉ còn lại hơi tàn, mọi thứ cùng lúc ập tới trước mắt, quả là một màn thịnh yến, Thương Lưu Yên dốc lòng chuẩn bị để nghênh đón tỷ tỷ hồi cung.
Tàn binh Thần Sát doanh đang dựa vào nơi hiểm yếu để chống cự, xe chở tù chậm rãi dời đi, mười hai Băng Dực từng hưởng quá phong quan vô hạn bị đưa lên đài hành hình, y phục rách nát thương tích đầy mình, mấy gương mặt anh tuấn đều ở luyện ngục giãy dụa không cam lòng... Nhìn tới Thương Tuyết Vi một khắc này, mấy nam tử thần trí còn thanh tỉnh ánh mắt đều toát lên vẻ kinh ngạc, thều thào gọi không ngừng:
"Giáo vương... Bệ Hạ..."
Thương Tuyết Vi giận run, hình ảnh thảm thiết trước mắt làm vỡ nát toàn bộ do dự và hy vọng trong lòng nàng, thi thể khắp nơi, thuộc hạ chém giết lẫn nhau, thiêu hủy cung điện, cánh tay đắc lực mà nàng và Liễu Vô Ảnh tự tay bồi dưỡng giờ lại bị bắt trên hình đài nhìn nàng gào khóc!
Tia sáng lạnh trong mắt Nữ Giáo vương ngày càng thịnh, Xích Nguyệt kiếm lặng yên rút ra, trong đêm đen như mực, lại tỏa ra hào quang chói mắt hơn cả lãnh nguyệt trên cao.
"Tuyết Vi!" Ngoài ý liệu chính là, Vân Tịch lại xuất chưởng đẩy bảo kiếm của nàng vào vỏ, nhanh chóng cùng tuấn mã chạy đến, thần sắc kiên định không cho phản đối, "Nàng đừng động thủ, để ta được rồi."
Thương Tuyết Vi không nói gì, chợt phát hiện do cảm xúc biến hóa quá mạnh mẽ nên không thốt được lời nào, giống như lúc trước tưởng mình bị vứt bỏ mà mất đi hồn phách, hận muốn hủy diệt tất cả vạn vật...
Nàng trơ mắt nhìn Vân Tịch múa kiếm như gió, bức đến thân ảnh đang chạy trốn của Thương Hỏa Trưởng lão. Phó tướng Quách Đông Liên suất binh mở đường, điên cuồng lao về phía trước nghĩ dốc toàn lực cứu lấy mười hai Băng Dực. Thần Sát doanh cũng không chịu yếu thế, nhóm dư nghiệt như ác lang, nhưng không thay đổi được cục diện, tình thế dần dần xoay chuyển.
Thương Tuyết Vi cởi bỏ áo lông linh miêu, sa y băng lăng trong gió bay bay, như cánh chim trắng tinh khôi.
Nữ Giáo vương cầm kiếm đứng dưới ánh trăng, xa xa trông thấy mây vút qua Bạch Tháp phía sau Quang Hoa Điện, trên thân Tháp màu sắc rực rỡ như đang cổ động, tiếng chuông đồng thoáng văng vẳng, giờ phút này nàng có cảm giác mình không phải đứng ở nơi cao quan sát thiên hạ, mà là đang thành kính chiêm ngưỡng trời cao. Rõ ràng là đang đứng ở nơi nàng lớn lên từ nhỏ, lại có loại ảo giác như trôi qua mấy đời...
Đúng là đã rời khỏi quá lâu! Nhưng nếu chọn lại lần nữa, ta vẫn như cũ chọn rời đi. Yên nhi, muội đến tột cùng là có hiểu ta hay không...
Qua không biết bao lâu, tiếng chém giết dần dần tiêu biến, lờ mờ phía xa nàng trông thấy Vân Tịch giết chết bốn hộ vệ của Thương Hỏa, Thương Hỏa trốn vào Quang Hoa Điện cầu viện. Vân Tịch như chim hạc lao vào đại điện âm u, thí giết phản nghịch chuyện này nàng không muốn Thương Tuyết Vi tự mình động thủ, không để cho tay nàng dính loại máu tươi dơ bẩn này, không để nàng khổ nhiều hơn nữa.
Bạch y nữ tử dừng bước trước tấm biển viết mấy chữ vàng Quang Hoa Điện, nàng biết người kia đang ở bên trong Điện, đợi nàng lâu lắm...
Trong bóng tối, đôi môi đỏ mọng như liệt hỏa bùng cháy nhẹ nhàng khép mở, như muốn thiêu đốt tất cả: