Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên

Chương 67



BĂNG HẠ GIAI NHÂN

"Tuyết Vi..." Vân Tịch nghẹn ngào, gọi một tiếng.

Thương Tuyết Vi chậm chạp dời mắt sang, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ướt át. Ánh mắt Nữ Giáo vương vẫn sâu như hàn đàm, lạnh lùng vô cảm, khó lòng chạm được.

Vân Tịch không thể nén nổi buồn bực trong lòng, trong một tháng này nàng luôn lãnh đạm như vậy. Suốt thời gian Thương Tuyết Vi dưỡng thương mỗi ngày đều ngủ sáu bảy canh giờ, sau khi tỉnh dậy cứ ngồi ngơ ngẩn, lảm nhảm một mình, tất cả đều nói về Thương Lưu Yên:

"Tại sao mùa đông năm nay kéo dài như vậy, Yên nhi sẽ lạnh mất, con bé sợ lạnh hơn ta nhiều..."

"Yên nhi trước đây thật sự rất ngoan, cũng rất tinh nghịch. Hồi năm sáu tuổi phụ thân kêu chúng ta chia ra đến Thiên Phong Các học thuộc ba trăm bài thơ, Yên nhi học không nổi, khóc ầm ĩ đòi ta giả nó quay lại trả bài, vậy mà phụ thân nhìn không ra..."

Nàng lần lượt kể lại kỉ niệm của hai người, mấy cái này Vân Tịch chưa bao giờ biết, cũng mãi mãi không thể tham dự... Vân Tịch cảm thấy đầu mình sắp nổ, Thương Lưu Yên tuy mất đi, nhưng đâu đâu cũng có mặt cô ta, cô ta chiếm hết tâm trí Thương Tuyết Vi rồi. Phải cô ta đã thành công, dùng phương thức đoạn tuyệt đó rốt cuộc đã chiếm được toàn bộ tâm tư của tỷ tỷ, đem những thứ vốn thuộc về Vân Tịch ném đến chín tầng mây!

Vân Tịch lúc này mới phát hiện mình cũng chỉ là con cờ của Thương Lưu Yên độc ác, thế mà nàng lại cảm thấy áy náy đi tìm xem cô ta sống chết thế nào. Nhưng ngay lúc này khi nàng đối mặt với ánh mắt dửng dưng cứng rắn của Thương Tuyết Vi, trái tim liền thắt lại tự trách, sợ hãi mất đi, nàng chưa từng suy tính kỹ càng, sợ rằng từ đây Thương Tuyết Vi sẽ oán hận nàng, bỏ nàng mà đi...

Nhưng nếu ngày ấy không dùng đến dược lực của "Thực Cổ Phấn", thì không thể vãn hồi vận mệnh đồng quy vu tận của hai tỷ muội họ...

"Nàng..." Thương Tuyết Vi nhìn thấy sắc mặt Vân Tịch biến đổi, ánh mắt tìm tòi của người nọ sáng đến không thể cưỡng lại, đẹp tới nỗi trong chớp mắt đã làm nàng ngừng thở, cái gì lãnh mạc cố thủ, xa cách, tựa hồ chỉ trong nháy mắt rung động rồi... Thương Tuyết Vi vừa muốn nói cái gì đó, thì hô hấp của nàng đã bị người ta chắn nghẹn...

Nụ hôn cường thế tấn công mạnh mẽ, Vân Tịch cạy mở bờ môi mềm của giai nhân không chút lưu tình tham lam quấn lấy, tìm kiếm mùi thơm tươi mát, tay cũng không quên vén lên áo mỏng của nàng, làn da trắng mịn lộ ra. Vân Tịch đem thân thể bệnh nặng mới khỏi ghì chặt trong lòng, tha thiết vỗ về, để thân thể nóng bỏng của mình từng bước xóa đi hơi lạnh quanh thân nàng, xoa dịu vết thương trong lòng Thương Tuyết Vi...

"Ha~..." Thương Tuyết Vi than nhẹ, khiến Vân Tịch chậm lại động tác, thương yêu vô cùng. Nụ hôn của nàng chặt đến không có một khe hở, đầu ngón tay âu yếm xẹt qua nơi thẹn thùng mẫn cảm... Thương Tuyết Vi vẫn không nhúc nhích chịu đựng, ánh mắt trong suốt lạnh lẽo càng thê lương, lần này động tình đến cực kỳ chậm, nhưng Vân Tịch vẫn kiên trì không tha. Thương Tuyết Vi không đành lòng đẩy nàng, theo bản năng vui thích cũng chậm rãi đến, hơi thở quen thuộc của người yêu phả lên cổ, làm nàng càng thêm hoảng hốt, khó khăn nén xuống men say...

"Tuyết Vi!" Vân Tịch không ngừng hôn nàng, không ngừng thì thầm: "Tỉnh lại được không, nếu cả đời nàng cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ dùng thời gian cả đời để chữa cho nàng!"

Thương Tuyết Vi mở mắt ra, nước mắt Vân Tịch nhỏ lên môi nàng, có chút mặn đắng, rồi lại có chút ngọt.

"Còn có..." Vân Tịch vừa nói, đầu ngón tay vừa vuốt ve nơi hoa tâm ẩm ướt xuyên thẳng đi vào, trong lòng ghen tuông cuồn cuộn, "Nếu cô ta còn sống, ta cho dù có lật tung Côn Luân, tìm khắp Tây Vực, cũng sẽ tìm về muội muội cho nàng!"

Thương Tuyết Vi giật mình, nhìn thẳng nữ tử hỗn huyết có ngũ quan đẹp đẽ vô song đang chiếm trọn tầm mắt nàng. Làn da như nhuyễn ngọc, đôi mày thanh tú, bờ môi phiếm hồng, đôi mắt đa tình, ẩn giấu khổ sở cùng xúc động, nóng bỏng đến mức khiến cho Thương Tuyết Vi không thể nào trốn tránh.

Bốn phía lặng thinh, chỉ có Vân Tịch ở nơi sâu rong ruổi... Động tác của nàng cực nhẹ, như một tia sáng chói mắt đâm thấu màn đen, như một làn gió ấm lướt nhẹ qua đáy lòng lạnh lẽo của Thương Tuyết Vi.

Cảm giác sung sướng dần dần bao trùm đau đớn trong lòng nàng, Thương Tuyết Vi hơi khép hờ đôi mắt thở gấp, nàng bây giờ rất yếu ớt, nàng rất sợ Vân Tịch hầu hạ dưới thân khóc lên, nàng sẽ càng không chịu nổi, nên cứ tùy ý người ta sắp đặt đi.

Vân Tịch đột ngột dừng động tác, mờ mịt hỏi một câu: "Tuyết Vi, nàng... Còn cần ta sao?"

Đồ ngốc, sao lại không cần, ta chỉ có nàng thôi!

Nhưng lời tâm tình này ngạnh trong yết hầu thốt không ra, nước mắt Vân Tịch mông lung. Thương Tuyết Vi quay mặt đi, một giọt nước mắt lớn lăn dài trên gối, lạnh lẽo làm ướt một mảng.

"Đừng khóc, Tuyết Vi... Đừng khóc..." Vân Tịch ôn nhu nỉ non, trong lòng đã giận đến nghiến răng nghiến lợi rồi. Nhìn nàng khóc thương tâm như vậy, chẳng lẽ ta chạm nàng một chút cũng không chịu được sao?! Ghen tuông chua chát lan tràn toàn thân, càng lúc càng bành trướng, Vân Tịch đột nhiên cong người dậy, hung hăng chống đầu gối, tay phải ra sức đâm nhanh vào!

Thương Tuyết Vi hết hồn toàn thân run lên, tiêu hồn thực cốt lan tràn, lệ quang làm cho bộ dáng càng thêm thẹn thùng mê hoặc, càng kích động tinh thần Vân Tịch đánh sâu vào trong, đây là cách mà trước giờ chưa từng thử qua. Từng trận sóng nhiệt tưới ướt nhụy hoa mê người, đầu ngón tay nóng hổi gần như phá hủy Vân Tịch... Băng cơ ngọc thể rốt cuộc ôm trọn ngọc chỉ mềm mại, mồ hôi thấm ướt thoàn thân...

"Nàng là của ta, là của ta! Không được nhớ tới người khác, cho dù là muội muội cũng không thể!"

"Tịch nhi... Tịch nhi!" Nàng cũng không cách nào tiếp tục kháng cự thân mật, thậm chí còn khao khát hơn dĩ vãng.

"Ta đây, Tuyết Vi, ta đây!"

Trong chốc lát đầu óc trống rỗng, hơi thở rối loạn, khoái ý lên tới đỉnh điểm khiến Thương Tuyết Vi hết cách khống chế chính mình, ôm vai Vân Tịch, chủ động hôn nàng nồng nhiệt, ôm nàng, nhịp nhàng theo động tác của nàng, giống như trước kích tình tăng cao, khó rời...

Ngoài cửa sổ tuyết rốt cuộc ngừng rơi, sắc trời mênh mông một mãnh trong vắt.

Vân Tịch đứng dậy mặc xiêm y, quay đi rửa mặt, nhưng vẫn cảm giác được mùi vị Thương Tuyết Vi trên người. Mát lạnh như hương hoa Tường Vi, loại cảm giác này... Thật tốt!

Nàng theo thường lệ bưng chậu gỗ đi đến bên giường thay Tuyết Vi lau thân thể, đổi cho nàng một bộ đồ khác, đắp lại chăn. Thương Tuyết Vi miễn cưỡng cuộn mình trong chăn, nặng nề ngọt ngào ngủ. Vân Tịch nhìn nàng kiềm lòng không được cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng luôn khiến người tâm loạn, đường cong mê người sắc sảo bướng bỉnh, nhưng chỉ cần một nụ cười, đã đủ khiến chúng sinh thất hồn lạc phách...

Vân Tịch nở nụ cười, lòng tràn đầy hạnh phúc.

Nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi Thương Tuyết Vi, đối với thiên hạ đang ngủ say thì thầm nói: "Ta phải trở về một chuyến, phụ thân và Trần nhi sẽ chăm sóc nàng thật tốt, ngoan ngoãn chờ ta trở lại!"

Tin tốt sẽ nhanh thôi.

Vân Tịch trở lại Kim Cung bận rộn thay Giáo vương xử lý chính vụ mới đó đã muốn bảy ngày, Tuyết Phong và Thần Sát Doanh cần tuyển thêm tinh anh, mười hai Băng Dực bị Thương Lưu Yên phế bỏ võ công được bổ nhiệm làm giáo quan. Tây Lương cung và Thánh Nữ cung bị thiêu rụi cũng cần được xây mới, tội ác của Thương Hỏa và dư nghiệt đang được cân nhắc mức hình phạt định tội, chúng tướng sĩ bình định có công được phong thưởng, phần lớn hệ thống giáo quyền phải cải cách, Vân Tịch vạch kế hoạch giảm bớt gánh nặng cho Thương Tuyết Vi trước khi nàng hồi cung, còn có cống nạp hàng năm của các phân đàn lớn...

Nàng bận rộn đến tối tăm mặt mũi, liên tục hai buổi tối nằm gục trên đống công văn chồng chất như núi mà ngủ. Sáng sớm, ngày thứ tám hồi cung, phân đội nàng phái ra đi tìm tin tức Thương Lưu Yên đã có tin về, nói là phát hiện người có lai lịch không rõ đi lại trong khe núi phá Bắc Mộc Tư Tháp, trong đám giáo đồ có người thấy qua đó là một nữ tử tóc bạc...

Vân Tịch hơi kinh ngạc, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút liền nhớ ra chổ đó gần "Thiên Tuyệt Nhai" nơi lần đầu tiên nàng chạy vào Côn Luân Sơn, hoàn cảnh ở Mộc Tư Tháp cực kỳ khắc nghiệt. Nói chung chỉ có loài như Vượn Tuyết thần bí mới sinh hoạt nổi ở đó. Nàng không nói hai lời, phủ thêm áo choàng lông đen ra ngoài...

Gió lạnh căm căm, thổi tuyết bay mù mịt khắp núi, gần như che phủ trời chiều.

Chim ưng trên đỉnh đầu chao lượn vòng quanh, Thánh sứ Côn Luân giáo dẫn theo khoảng mười lăm người cận vệ hỏa tốc chạy tới điểm khả nghi. Vân Tịch xuống ngựa đi vài bước, đứng giữa ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, biển mây bay ngang người. Nhìn hoàng hôn dần tàn dưới chân, một khắc này nàng cảm giác như mình đang đứng trên đỉnh thế giới, mặc dù sớm đã quen, nhìn cảnh tượng hùng vĩ tráng lệ nhưng cũng không khỏi cảm khái.

Theo chỉ dẫn của Giáo đồ, quả nhiên tìm thấy cái hang giữa sườn núi.

Ngoài động có nhiều dấu chân lộn xộn và một ít than củi cháy dỡ, Vân Tịch nhìn bốn phía, gió như đao cắt, quét qua mặt đau rát từng cơn. Đây là một cái thông đạo nhỏ, chỉ đủ cho một người đi. Vân Tịch cúi đầu một chốc, rồi quay lại phía sau phân phó: "Ta đi vào một mình trước, các ngươi chờ ở bên ngoài!"

"Thánh sứ đại nhân -- "

Vân Tịch quay đầu lại ý bảo bọn họ chớ có ồn ào, bước nhanh vào cửa động.

Đi sâu vào bên trong bóng tối che kín không thấy điểm cuối, đường đi bên trong so với ngoài kia càng thêm lạnh lẽo ẩm ướt. Tầm nhìn cũng từ từ tốt hơn, lạnh lẽo dưới bàn chân truyền đến, một con bò cạp độc lớn cỡ bàn tay bò qua giày của nàng... Vân Tịch rùng mình một cái, kéo chặt áo lông bước nhanh vào bên trong. Mùi xung quanh càng ngày càng lạ, dường như có một loại dược thảo âm hàn nào đó mọc đầy dưới chân bò lan phủ khắp vách đá lạnh lẽo. Trong bóng tối bổng chớp lên một cái bóng, Vân Tịch rút kiếm, thân kiếm loáng lên ánh sáng óng ánh...

Bóng đen biến mất, bốn phía có tiếng nước nhỏ giọt, cuối tầm mắt xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ.

Một nữ tử tóc bạc ngồi trên tảng đá màu đỏ, dưới thân của nàng là một cổ quan tài băng được tạo thành từ khối băng ngàn năm, cả người nhợt nhạt nữ tử hơi hơi cúi đầu, không nhúc nhích nhìn chằm chằm thiên hạ trong băng quan, vẻ mặt an tường thoải mái...

Băng Diễm!

Vân Tịch bước nhanh tới trước, tim trong lồng ngực đập loạn nhẹ nhàng chạm đến mặt ngoài của băng quan, hàn khí thấu xương... Nàng thu tay lại nhìn chăm chú, thấy băng quan này bị phong kín không một khe hở, Thương Lưu Yên nằm đó lẳng lặng ngủ say. Vết kiếm trên bụng đã đóng vảy, tiết y tơ tằm thuần trắng bó sát người tạo nên đường cong uyển chuyển, tóc mây đen nhánh tản mát xung quanh, gương mặt trong suốt... Nàng là Thương Lưu Yên, nhưng lúc này lại không quá giống, nàng nằm trong khối băng ngủ say, âm tà yêu mị đều được cởi bỏ, nữ tử trong băng cùng Băng Diễm người yêu nàng nhất cách một lớp băng nhìn nhau, tựa hồ tùy thời nàng đều có thể mở mắt ra, rời khỏi mộng cảnh trắng xóa, trở về thế giới này.

"Cô ta... Cô ta đã chết rồi sao?" Vân Tịch hít sâu một hơi, thật cẩn thận nhìn về phía Băng Diễm.

Ánh mắt Băng Diễm vẫn nhìn chằm chằm nữ nhân trong băng quan, không thèm liếc Vân Tịch một cái. Đầu ngón tay nàng vuốt qua khối băng lạnh, như thể vuốt ve gương mặt xinh đẹp của người nọ... "Yên nhi không có chết, Yên nhi sẽ tỉnh lại..."

Mấy thứ này là do ai làm, là Băng Diễm tự đem thi thể cô ta đặt vào băng quan? Hay là do cô ấy thương tâm quá độ.. nên điên rồi?

Đang chồng chất nghi ngờ, một bàn tay từ trong bóng tối chìa ra, kéo góc áo Vân Tịch!

Nàng sợ tới mức hét to một tiếng xoay người lại, trước mắt... xuất hiện một gương mặt quỷ dị quen thuộc.

"Là bà?!"

Gió tuyết đã muốn ngừng. Đi ra khỏi động, ánh mắt thản thốt của Vân Tịch vẫn chưa rời khỏi vị khách thần bí nọ.

Thân hình tinh tế nhỏ nhắn đứng trên tảng đá, tay áo trong gió bay phần phật. Đầu bà đội nón phủ mạn che mặt, chỉ có đôi mắt đen lãnh tiếu âm u là không giấu nổi.

Bà đứng lẻ loi, bộ dáng có chút đáng sợ, nhưng khí độ lại không khác gì Tiên nhân.

Cổ bà Giang Tâm Nguyệt, vậy mà lại ngàn dặm xa xôi chạy tới Tây Vực!

"Còn chưa nhìn đủ?" Cổ bà hừ lạnh một tiếng, trong hình hài một đứa nhỏ, giọng the thé cất lên, bà vẫn y như ngày cáo biệt rời khỏi Nam Cương. Vân Tịch chuyển mắt không dám nhìn thẳng ánh mắt sáng quắc của người nọ, tuy rằng Cổ bà đã nói qua với nàng, bà tới là vì muốn diệt trừ hoàn toàn Xà Vương cổ, trong lúc ẩn mình theo dõi tình hình nội loạn của Côn Luân giáo, thì thấy Băng Diễm cướp người chạy đi, bà đã ra tay cứu Thương Lưu Yên lúc đó...

Nhưng vẫn còn nhiều chi tiết nghĩ mãi chưa thông, nàng hoài nghi Cổ bà đến đây là để bắt nàng và Thương Tuyết Vi, công lực bà thâm hậu đến nỗi một chút khác thường cũng không nhận ra. Vừa nghĩ đến đây, Vân Tịch cảm thấy lông tóc dựng đứng, không rét mà run.

Sắc trời dần tối, bầu trời ảm đạm. Ba đồ đệ của Cổ bà luôn đứng bên cạnh bà, diện mạo rất điển hình của dân Nam Cương, ba lớp trong ngoài quấn kín như nhộng, bọn họ không thích ứng nổi với khí hậu cao hàn nơi đây.

"Thật là nực cười, gần hai năm trước, ta hết lòng giúp đỡ ngươi chuyện Xà Vương cổ, bây giờ giáo Vương Côn Luân giáo cùng Vu thần đấu đá, ta có năng lực gì mà nhúng tay?" Thấy Vân Tịch không nói lời nào, Cổ bà đột nhiên mở miệng, không rõ ẩn ý tự giễu: "Thứ đó là do chính người Tiên Ti dùng bí thuật nuôi ra, hiện giờ coi như nhân quả báo ứng! Nếu không bởi vì ngươi ở Côn Luân giáo..."

"Ta?!" Vân Tịch kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi trợn mắt nhìn Cổ bà.

Cổ bà ngẩn ra, chợt ý thức được mình lỡ lời, mắt đen hiện lên hàn ý chăm chọc, khàn giọng cười nói: "Haha, bị một lão yêu quái nhớ nhung, nên cảm thấy ghê tởm hả?"

"Không, không phải! Tiền bối người hiểu lầm!" Mặt Vân Tịch đỏ lên, hai tay xoa xoa run rẩy. Chợt nhớ đến khuôn mặt mà bà đã từng cho nàng xem lúc ở Loan Nguyệt cung, cùng đoạn chuyện cũ. Khi đó bà không phải là Cổ bà mà là nữ kiếm tiên Giang Tâm Nguyệt của Trung Nguyên, người đúc ra Đoạn Thủy đao... Vân Tịch thật ra không có ghê tởm chỉ là có chút sợ hãi mà thôi.

"Thôi thôi, lão lười đùa ngươi!" Cổ bà mắt lạnh liếc nàng một cái, từ tốn nói, "Nói chính sự đi, ngươi đã thấy Thương Lưu Yên rồi đó, chỉ giữ được một hơi, tùy thời đều có thể đi..."

Vân Tịch căng thẳng trong lòng: "Là do... một kiếm kia sao?"

"Độc tính của Xà Vương cổ đã được Thực Cổ Phấn trung hoà gần như hoàn toàn, chỉ là... do cô ta luyện công nên huyết mạch toàn thân nghịch chuyển, cộng thêm vết kiếm trên bụng làm mất máu quá nhiều..." Cổ bà thở dài, kiên nhẫn giải thích nói: "Hiện tại phong cô ta trong băng quan là để giữ lại một tia chân khí cuối cùng, lão rời khỏi Nam Cương không mang theo nhiều dược liệu, hoàn hồn thảo trong dược động chỉ là một trong số đó, một tháng rồi, cũng không thấy hiệu quả gì."

Đôi mắt xanh của Vân Tịch lóe lên, ngọc nhan trắng bệch, cực kỳ khẩn trương: "Tiền bối sẽ có biện pháp cứu cô ta... Đúng không?"

"Cầu tiền bối cứu cô ấy!" Vân Tịch bộp một tiếng quỳ xuống, hai đầu gối ấn sâu vào tuyết. Nàng nâng mâu nhìn Cổ bà Giang Tâm Nguyệt sắc mặt không rõ, trên gương mặt hiện rõ rối rắm: "Xin người, xin người cứu Yên nhi được không?"

"Ngươi làm cái gì vậy..." Đôi mắt lạnh sâu xa, Cổ bà không đoán được nàng sẽ hành động như vậy, "Chẳng lẽ ngươi không hi vọng cô ta chết sao?"

Vân Tịch tái mặt, rùng mình một cái, cúi đầu không biểu lộ thái độ, chỉ cố ổn định giọng nói: "Đúng, ta từng ước gì cô ta biến mất khỏi thế giới này! Cô ta làm ác quá nhiều, bản tính bất lương. Nhưng hiện tại... Hiện tại ta lại có hy vọng xa vời là cô ta có thể khởi tử hồi sinh, Tuyết Vi không thể mất đi muội muội duy nhất này, nàng sẽ đau đớn cả đời, nàng thật sự sẽ như vậy..."

"Vì Thương Tuyết Vi." Cổ bà cười lạnh, bà nhảy khỏi tảng đá, đi tới chổ Vân Tịch: "Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, một khi Thương Lưu Yên khỏe rồi, cô ta sẽ không ngừng tình yêu cấm kị với tỷ tỷ mình, sẽ không ngừng hại ngươi?"

"Ta biết, nhưng ta chưa bao giờ sợ cô ta, ta thậm chí chấp nhận..." Vân Tịch chợt ngừng lại, ấn đường nhíu chặt dường như đang kiềm nén đau đớn gì đó, rồi nói tiếp: "Ta sẽ cố gắng cùng Thương Lưu Yên chung sống hòa bình, chỉ cần Tuyết Vi vui vẻ, chỉ cần nàng tốt!"

"Ha ha!" Cổ bà đột nhiên cười to, "Lời này nghe như thế nào giống... Như ngươi có thể chấp nhận Thương Tuyết Vi trái ôm phải ấp? Ngươi thật đúng là rộng lượng!"

Bà nói thẳng ra, Vân Tịch cũng ứa mồ hôi, ngẩng đầu giải thích: "Không... Ta không phải có ý này! Ta là nói..."

"Cho nên ngươi phải suy nghĩ cho kỹ," Cổ bà ngắt ngang lời nàng, cố ý vạch trần mặt tàn khốc để cho Vân Tịch lựa chọn, "Thương Lưu Yên sống lại... Đối với ngươi không có lợi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.