Hồng Nương - Phu Thê Vạn Năm Bất Hòa

Chương 14



"Ngươi -- ngươi --" Lễ thân vương tức đến mức suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

Văn võ bá quan há hốc mồm đứng nhìn, có người còn liều mạng cúi đầu nhịn cười.

Lão thỏ? Không ngờ vương gia oai phong lẫm liệt lại đoạn tụ chi phích, thật bất ngờ nha.

Hoàng thượng chống tay trên mép ghế, bả vai run rẩy khả nghi.

Phạm Lôi Đình vừa bực mình vừa buồn cười, ánh mắt trìu mến nhìn nàng: "Hỉ Nhi, dù sao Vương Gia cũng là quý nhân, nàng thẳng thắn như thế, còn gì là mặt mũi của Vương Gia? Còn không mau nhận lỗi với Vương Gia.”

Lời nói của hắn giống như âu yếm trách cứ tiểu cô nương, nhưng trên thực tế rõ ràng khẳng định 'Sự thực' chuyện Vương Gia là lão thỏ.

Lễ thân vương suýt nữa ngã ngửa ra đằng sau, "Các ngươi... các ngươi dám bôi nhọ bản vương như vậy, hôm nay nhất định bản vương phải lột da tróc thịt bọn ngươi --"

"Lôi Đình đại nhân, Vương Gia như vậy có được tính là thẹn quá hóa giận, giết người diệt khẩu hay không?" Hỉ Thước ngửa đầu nhìn hắn, trông có vẻ sợ sệt.

"Đừng sợ, Vương Gia chỉ nói đùa với nàng thôi." Phạm Lôi Đình ôn nhu trả lời.

"Là như vậy nha." Nàng thở dài một hơi, lập tức mặt mày hớn hở vỗ vỗ ngực, "Thì ra là như vậy, vậy ta yên tâm rồi."

Nhìn bọn họ người tung kẻ hứng, Lễ thân vương tức giận suýt chút nữa ngất đi, quả thực mở mang tầm mắt của mọi người.

"Hoàng thượng!" Trên mặt Lễ thân vương lộ ra sát khí, lớn tiếng hô: "Nếu Hoàng Thượng không cho bản vương một lời công đạo, bất chấp vương pháp chống gậy giết chết hai tặc tử này, cho dù bản vương nhịn được, hai mươi vạn binh mã theo bản vương nhiều năm sợ rằng cũng không nhịn được!"

Lần này công khai không để ý đến mặt mũi, hiện rõ ra ý đồ muốn dùng đao kiếm.

Ánh mắt Phạm Lôi Đình lạnh lẽo.

Hỉ Thước cả kinh, vạn phần hối hận vì bản thân mình nhất thời khoa trương, miệng thối gây ra họa lớn ngập trời?!

Vạn nhất làm cho Vương Gia dấy binh tạo phản, khiến trăm họ lầm than, Hỉ Thước nàng đáng chết muôn lần...

Cảm thấy tiểu nữ nhân bên cạnh run rẩy, Phạm Lôi Đình đau lòng không thôi, không để ý đến ánh mắt của mọi người, vòng tay ôm lấy bả vai nàng.

"Yên tâm, có Gia ở đây."

Nàng ngước nhìn hắn, vành mắt hơi đỏ, ngập ngừng nói: "Xin lỗi, là tại ta..."

"Việc này không liên quan đến nàng." Sự kiên định nhu tình tràn ngập trong mắt hắn.

"Nhưng là--"

"Hoàng thượng, bản vương còn đang chờ câu trả lời của ngài đây!" Lễ thân vương tùy tiện nở nụ cười.

"Hừm, thực sự điều này là một vấn đề." Thanh Hoàng vuốt nhẹ cằm, mặt lộ vẻ suy nghĩ sâu sắc.

"Hoàng thượng anh minh." Một lần nữa Lễ thân vương nắm giữ đại cục, khuôn mặt đỏ ngầu giận dữ lóe lên tia đắc ý, "Bản vương chỉ muốn giữ mặt mũi, tin rằng Hoàng thượng vì sự yên ổn của thiên hạ, cũng sẽ cho bản vương mặt mũi. Bản vương cả gan nói một câu, hiện nay thế cục vẫn duy trì tốt như trước, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Hoàng thượng, ngài nói có đúng không?"

"Cái này cũng đúng, hai mươi vạn quân mã, rất phiền toái đây!" Đột nhiên Thanh Hoàng nhấc chân lên.

Đầu tiên Hỉ Thước mê mẩn nhìn thiên tử trên cao, luôn cảm thấy người này quen quen, cách nói chuyện này, cơn giận này... Khi nàng vừa thấy bộ dạng cà lơ phất phơ kia của Hoàng thượng, đầu óc chấn động vù vù, mạnh mẽ hít vào một hơi.

Lại là hắn?! Yêu dã Cửu vĩ hồ ngàn năm kia -- không không không, là mỹ nam tử yêu diễm, hắn hắn hắn... Vậy mà là đương kim thiên tử vạn tuế gia?

Bởi vì quá mức khiếp sợ, cằm Hỉ Thước suýt nữa rớt xuống.

Phạm Lôi Đình cảm giác được tình trạng nàng khác thường, chưa kịp hỏi gì, liền nghe Hoàng thượng gọi tên hắn.

"Ái khanh a, không bằng ngươi nói cho Vương Gia một chút, hai mươi vạn quân mã này tính toán sao nhỉ?"

"Vâng!" Hắn lấy lại bình tĩnh, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn Lễ thân vương, "Mộc tướng quân có lệnh bài Hổ phù nắm giữ năm vạn quân, đại công tử tướng phủ cũng nắm năm vạn, mặt khác mười vạn quân mã này nằm trong tay Vương Gia. Có điều Hổ Phù của Mộc tướng quân, ngày trước thần đã nhân cơ hội vào bên trong tướng phủ thu hồi nộp lên cho Hoàng thượng, năm vạn quân mã cùng 170 tên phó tướng của đại công tử tướng phủ, đã dâng lên huyết thư thề sống chết tận hiến với Hoàng thượng, bây giờ năm vạn tinh binh này do Phó thống lĩnh cấm vệ quân Thiết Tập toàn quyền tiếp quản.”

"Hừm, không sai, tĩnh như Thái Sơn, động như Lôi Đình, quả nhiên ái khanh của trẫm không phụ với danh tiếng đó, thật đáng khen!" Hoàng thượng gật đầu cười tủm tỉm, "Những năm gần đây Hoàng thúc công khai lôi kéo Phạm ái khanh của trẫm về phía người, thậm chí không tiếc sử dụng nữ nhi ruột thịt thuần khiết, chà chà, ngài, quả nhiên ánh mắt rất tốt a."

Quần thần khiếp sợ không thôi, hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng khó nén được vẻ khâm phục kính nể.

Trong nháy mắt, đã tước mất nửa số binh mã dưới tay Lễ thân vương, còn lại mười vạn, nếu thật sự muốn gây sự, sợ rằng cũng là tự tìm đường chết.

Thoáng chốc sắc mặt Lễ thân vương trắng bệch, cơ thể lay động hai lần, cũng không kìm nén được phun ra một ngụm máu lớn.

Sắc mặt Hoàng thượng giống như vô cùng lo lắng, "Ai nha! Thân thể Hoàng thúc của trẫm không thoải mái, người đâu, đến đưa hoàng thúc hồi phủ, 'Chăm sóc' cho tốt."

"Thần tuân chỉ." Ánh mắt Phạm Lôi Đình quét qua, Hàn Binh cùng Thiết Tập tiến vào điện tự mình khiêng người ra, còn tiện tay điểm huyệt Lễ thân vương, để Vương Gia "Một đường ngủ ngon".

Lợi hại, thật lợi hại... Cả người Hỉ Thước hoàn toàn sững sờ.

Trong lúc hoảng hoảng hốt hốt, nhìn nam nhân bên cạnh trước sau vẫn bình tĩnh thong dong, trong đầu nàng có một suy nghĩ --

Hóa ra hắn đập phá phủ tướng quân, đánh Mộc tướng quân, không đơn thuần chỉ vì giúp nàng hả giận?

Trên điện Kim Loan yên lặng như tờ, ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Không ai mở miệng nói chuyện, tất cả đang chờ Hoàng thượng lên tiếng, Phạm Lôi Đình vẫn trầm tĩnh, cũng không hiểu vì sao, nhưng lòng bàn tay phải của hắn cảm giác được bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo dị thường, hắn khó nén lo lắng cúi đầu nhìn nàng một chút.

Sắc mặt Hỉ Thước trắng bệch, thần sắc bình tĩnh, nhưng bên trong là sóng lớn mãnh liệt, đầu óc hỗn loạn như muôn ngựa rong ruổi, trước sau nghi ngờ không thôi.

Nàng đang hồi tưởng, đang sợ hãi... Ngoài ra, chuyện gì là sự thật, chuyện gì là giả?

Có phải việc hôn sự của hắn cũng là giả, hắn gây khó khăn đủ đường cũng là giả, thậm chí hắn ôn nhu che chở yêu thương nuông chiều nàng... Hết thảy đều là giả?

Ngay cả đêm qua... Đêm qua...

Nàng không thể thở nổi, tim thắt lại lạnh toát.

Kẻ ngu ngốc, Hỉ Thước, từ đầu đến cuối ngươi chính là đại ngốc tử, coi như đây chỉ là một ván cờ, một vở tuồng, thì có sao? Không ai thiếu nợ ngươi cái gì, nói cho cùng, ngươi không thể thiên trường địa cửu với hắn, cần gì phải quan tâm hắn chân tâm hay giả dối?

...Không quan trọng, tất cả đều không quan trọng.

Trong lòng nàng lo lắng đủ điều, tuy chỉ trong chốc lát, trăm nghìn ý nghĩ thoáng qua.

Mặc kệ đau khổ thế nào, khổ sở ra sao, đây là số mệnh, nàng hạ phàm vượt qua bảy kiếp người.

Bởi vì, nàng là thủ phạm, nàng thiếu nợ tất cả mọi người... Nàng nhận.

"Hỉ Nhi?" Ngữ khí Phạm Lôi Đình hoang mang xen lẫn một tia hoảng sợ vô danh.

Rõ ràng nàng ở ngay bên cạnh mình, tại sao lại giống như cách hắn rất xa?

Hỉ Thước không hề trả lời, tất cả khí lực đều đang cố gắng đè nén cảm giác thống khổ kia, gương mặt tròn miễn cưỡng nhìn hắn cười, nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn.

Sắc mặt hắn nhất thời thay đổi: "Làm sao? Đau ở chỗ nào?"

Tâm... Rất đau.

Nàng lắc lắc đầu, tay nhỏ muốn thoát khỏi cái nắm tay của hắn, lại bị hắn nắm thật chặt.

"Hỉ Nhi -"

Nhưng vào lúc này, rốt cục Hoàng thượng cũng mở miệng: "Ân khụ, nếu vị Hỉ Thước cô nương này đã cùng ái khanh của trẫm gạo nấu thành cơm, tuy trẫm luyến tiếc, nhưng vẫn giúp hai người hoàn thành ước vọng." Hắn thở dài như thật, lập tức cười hi hi nói: "Ái khanh."

"Có thần!" Phạm Lôi Đình đè nén sự hoảng loạn trong lòng, hít sâu một hơi nghiêm nghị đáp.

"Hôm nay trẫm vì ngươi làm chủ ban hôn, cho phép ngươi cùng Hỉ Thước cô nương cùng nhau đơm hoa kết trái, ngày đại hôn sẽ vào thất tịch tháng sau, thất tịch chính là đêm tình nhân, mong muốn hai người các ngươi giai ngẫu thiên thành (trời sinh một đôi), bạch thủ giai lão (Chung sống hòa hợp trọn đời bên nhau)." Hoàng thượng dừng lại một chút, tự cảm thấy vô cùng hài lòng mà than thở: "Trẫm quan tâm đến bề tôi như vậy, thật không hổ là minh quân đương thời nhé!"

Nhóm quan lại thấy đến phiên bọn họ nói chuyện, hiểu ngầm hành lễ quỳ lạy: "Ngô Hoàng chính là thánh minh nhân tâm thiên tử, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..."

Phạm Lôi Đình khó nhịn được sự vui sướng trong lòng, ôm lấy bả vai nho nhỏ của Hỉ Thước cúi người muốn tạ lễ: "Tạ Hoàng thượng tứ hôn --"

"Dân nữ không muốn!" Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, ngay cả Hoàng thượng cùng Phạm Lôi Đình cũng không ngoại lệ, đều cảm thấy ngạc nhiên trừng mắt nhìn nàng.

"Cái gì?" Hoàng thượng thốt lên hỏi.

Phạm Lôi Đình không nói một câu, nhưng vẫn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt kinh ngạc khó tin xem lẫn bi phẫn nóng rực.

"Dân nữ Hỉ Thước, không muốn trèo cao Phạm Lôi Đình đại nhân." Nàng mở miệng nói rõ ràng từng chữ một.

Bầu không khí trong điện rét căm căm, giống như có một lớp băng lạnh lẽo niêm phong hơi thở của mỗi người, tất cả ánh mắt đều dồn về phía phát ra hơi lạnh kia --

Phạm Lôi Đình.

Dường như rất lâu, rất lâu...

"Hỉ Nhi, ngươi giận Gia sao?" Hắn khẽ mở miệng, thanh âm trầm thấp.

Hỉ Thước cứng đờ, lập tức từng chút từng chút một rút tay về: "Đại nhân, ngài hiểu lầm, từ đầu đến cuối, Hỉ Thước chỉ là bà mối của ngài, phụ trách làm mai cho ngài. Như vậy mà thôi."

"Như vậy mà thôi... Được lắm, như vậy mà thôi."

Hắn bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, dường như muốn tìm ra bất kỳ tia cảm xúc nào trên mặt nàng, nhưng nàng lạnh nhạt nhìn lại, trong mắt không có ý cười, không có kích động, không có gì cả.

Hắn ép mình nuốt xuống vị chua xót trong miệng hỏi: "Như vậy, đêm qua là gì?"

"Đêm qua, chẳng qua là nghĩa khí."

"Hỉ Nhi, chớ coi Gia là kẻ ngốc!" Tất cả sự kiềm chế của hắn gần như sụp đổ, khàn giọng gầm nhẹ lên. Nàng nhìn sâu vào hắn, dường như muốn đem vẻ mặt của hắn, tất cả, toàn bộ khắc sâu vào trong lòng.

Sự triền miên đêm qua, như đóa hoa nở rộ, nhưng sáng nay, mưa gió vừa đến, mới biết tất cả chỉ như giấc mộng.

"Lôi Đình đại nhân, xưa nay chúng ta không đi chung cùng một đường, trước đây không phải, say này vĩnh viễn cũng không phải. Ta không đồng ý, bởi vì ta không thể gả cho ngươi được." Hỉ Thước chậm rãi đứng dậy, hướng về Hoàng thượng trên Kim Loan điện nở nụ cười ngọt ngào: "Hoàng thượng, ngài yên tâm, hắn là người của ngài, mãi mãi cũng là của ngài."

Thanh Hoàng cứng họng, hoàn toàn không nói nên lời, chờ hắn phục hồi tinh thần muốn nói điều gì đó, thì Hỉ Thước đã cung kính hạ thấp người cúi chào, thân thể nhỏ nhắn cứ thế nghênh ngang rời đi.

Phạm Lôi Đình vẫn cứng ngắc như cũ, không nhúc nhích, thân hình cao to kiên cường này khiến cho người ta cảm thấy cô độc bi thương không nói ra được.

Thế giới của hắn, sụp đổ ngay trước mắt...

Quán trà vẫn huyên náo tiếng người, người hầu trà kể chuyện xin nghỉ đã trở lại, lần thứ hai từ bên trong phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người.

Trong một gian phòng trang nhã trên lầu, Hỉ Thước ngồi ngây người, hoàn toàn không để ý đến cặp nam nữ chính đang lúng túng không biết nói gì, nhìn nàng cầu viện.

"Hỉ Thước cô nương..." Nhà trai hắng giọng, trừng mắt kinh hãi khi thấy nàng rơi lệ: "Cô nương, cô nương làm sao vậy?"

Hỉ Thước lắc lắc đầu, vội vàng dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt, "Bệnh cũ, các ngươi tiếp tục, không cần để ý đến ta."

Nhà gái muốn nói lại thôi, có chút bất an nhìn nàng: "Ngươi...Có phải thân thể không thoải mái? Nếu không thoải mái, ngươi có muốn về trước nghỉ ngơi không, tự chúng ta hoàn thành?"

"Không sao." Nàng vẫn lắc đầu một cái, "Các ngươi cứ coi như ta không có ở đây, tiếp tục đi."

Vấn đề là nàng ngồi rơi nước mắt ngay ở bên cạnh, người nào còn có tâm tư liên lạc cảm tình a?

Đôi nam nữ nhìn nhau một lúc, cái mông đều có chút ngồi không yên, vội vã cáo từ rời đi.

Hỉ Thước không ngăn cản, chỉ thở dài một hơi, ánh mắt buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dù thế nào đi nữa, cũng sắp đến Thất Tịch, hồn bay phách tán, nàng còn gì để mất?

Từ ngày từ chối Hoàng thượng tứ hôn, nàng đã nửa tháng không gặp lại hắn.

"Đương nhiên là phải như vậy a." Nàng thẫn thờ lẩm bẩm, nở nụ cười cô đơn: "Đường đường là tổng giáo đầu lại bị nữ nhân cự hôn, mất hết mặt mũi, chắc chắn hắn hận chết ta. Không tìm ta tính sổ, cũng coi như nể tình xưa lắm rồi."

Hận đi, hận càng nhiều càng tốt, như vậy hắn có thể đem những chuyện từng xảy ra mặc kệ tốt hay xấu, hài lòng hay bất mãn, vô tình hay hữu ý, tất cả quên hết đi.

Hai người bên trong, chỉ cần một người đau khổ là đủ rồi.

"Aiz, bà mối a, ngày hôm nay không làm mai à?" Một thanh âm già nua cười hì hì vang lên ở cửa.

Hỉ Thước ngẩng đầu kinh ngạc, nhìn người hầu trà tóc bạc trắng búi gọn: "Lão gia tử, hôm nay không kể chuyện nữa à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.