Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 11: Ngưu Thường Thắng thăm dò




Nhìn thấy Diệp Trạch Đào muốn rời đi, Ngưu Thường Thắng đột nhiên nói một câu:
- Tiểu Diệp, vào trong nhà uống hai chén chứ?
Nhìn thấy Phương Di Mai và Khương Quốc Bình đã đi xa, Diệp Trạch đào mỉm cười nói:
- Sớm đã được nghe nói chị dâu làm đồ ăn rất ngon!
Ngưu Thường Thắng cười nói:
- Cậu đến xã làm việc vẫn chưa đến nhà tôi uống rượu nhỉ.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Được, tôi xin phép về trước thay y phục, thay xong liền qua bên đó.
Vội vàng một trận liền đi làm ngay, mồ hôi trên người làm cho Diệp Trạch Đào cả người không thoải mái chút nào.
Ngưu Thường Thắng khẽ mỉm cười, đi ra phòng làm việc.
Nhìn thấy Ngưu Thường Thắng đi rồi, Diệp Trạch Đào liền nghĩ dụng ý của Ngưu Thường Thắng đột nhiên mời mình đến nhà hắn ăn cơm, hình như từ sau khi Bí thư Cao đến xã, sự việc trong xã đều xảy ra hiện tượng kì lạ, mà Ngưu Thường Thắng rất ít khi mời người khác đến nhà hắn ăn cơm.
Diệp Trạch Đào ngay lúc ấy liền chạy về phòng ký túc xá của mình, khi nhìn thấy cây hoa lan ở trong chậu không có gì thay đổi, trong lòng Diệp Trạch Đào lúc này mới yên tâm, đây chính là vật bảo bối, ngàn vạn lần không thể xảy ra vấn đề gì!
- Thầy Diệp…
Một thanh âm sợ hãi làm Diệp Trạch Đào xoay người từ phía sau lại.
Nghe thấy có tiếng nói, khi Diệp Trạch Đào xoay người, lúc này mới phát hiện Dương Ngọc Tiên đã đứng ở cửa ký túc xá.
Vẫy vẫy tay, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Ngọc Tiên đến rồi à, mau vào đi.
Dương Ngọc Tiên hoàn toàn là một cô gái không hề trang điểm gì cũng đã xinh đẹp hơn người, từ cách ăn mặc rất mộc mạc khiến cho người ta có cảm giác trìu mến.
Cắn cắn môi, Dương Ngọc Tiên cẩn thận bước vào, cái kiểu dáng muốn hỏi lại sợ hỏi khiến cho trên mặt Diệp Trạch Đào lộ ra ý cười.
- Yên tâm đi, lầm này tôi với ba em đã bàn xong cả rồi, em sau này yên tâm học tập, chỉ cần là em mong muốn, không chỉ là trung học cơ sở, mà đến trung học phổ thông và đại học thì đều có thể học được!

Xong không bị lời nói này hấp dẫn, Dương Ngọc Tiên trên mặt lộ ra vẻ khổ sở nói:
- Gia đình em rất nghèo, em biết cách nghĩ của bố mẹ, họ dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không nuôi nổi việc cho em đi học, hôm nay em đến chính là muốn cáo từ thầy Diệp, em vẫn là muốn về nhà lấy chồng ạ!
Nhìn dáng vẻ Dương Ngọc Tiên dường như đã quyết tâm rồi, Nhìn Diệp Trạch Đào trong cảm thán, những đứa con nhà nghèo thưởng hiểu chuyện, con thành phố có bao nhiêu người nghĩ được như cô.
Trên mặt cố gắng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, Diệp Trạch Đào nói:
- Em là một học sinh, nên tập trung vào việc học tập, đừng có nghĩ đông nghĩ tây. Hoàn cảnh gia đình nhà em tôi đã thấy rõ cả, tôi xũng đã cùng với bố em bàn bạc kỹ càng rồi, em nên tập trung vào việc học hành là được rồi, thầy sẽ phụ trách việc nuôi em ăn học cho đến khi em học xong thì thôi!
Vẻ mặt là một loại giật mình thảng thốt, khuôn mặt Dương Ngọc Tiên lúc này mới lộ ra vẻ cảm kích, nhỏ nhẹ nói:
- Thật không ạ?
Vẻ mặt trầm xuống, Diệp Trạch Đào nói:
- Thầy Diệp đã từng lừa gạt các em sao?
Mạnh mẽ tiến lên một bước liền nhào vào trong lòng Diệp Trạch Đào, Dương Ngọc Tiên thất thanh khóc lên.
Toàn thân cô run lẩy bẩy, phảng phất như muốn trút hết tất cả sự oan ức từ cõi lòng ra.
Cô chính là hai ngày nay suy nghĩ quá nhiều sự việc, có quá nhiều sự oan ức, hiện tại khi nghe thấy thầy Diệp sẽ giúp đỡ mình, cảm thấy Diệp Trạch Đào chính là cái ô to lớn của cô.
Cảm nhận được tình hình trong lòng người con gái này, Diệp Trạch Đào cảm động toàn thân không khỏi thẹn thùng. Bình thường không có cảm nhận được, hiện tại lại mạnh mẽ ôm Diệp Trạch Đào ở trước ngực, lại nói Diệp Trạch Đào và Dương Ngọc Tiên đều là mặc áo mỏng manh, điều này làm cho Diệp Trạch Đào phút chốc cảm nhận được thân thể đầy đặn của Dương Ngọc Tiên.
Mới hơn mười lăm tuổi mà đã đầy đặn như vậy rồi!
Cố gắng loại bỏ ý nghĩ xấu trong đầu ra khỏi trí óc của mình, những cách làm của bố mẹ Dương Ngọc Tiên đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Diệp Trạch Đào.
Cố gắng nghị lực hết sức mình, Diệp Trạch Đào đẩy nhẹ Dương Ngọc Tiên ra một chút, vỗ nhẹ trên lưng cô rồi nói:
- Đừng khóc, đừng khóc, để người khác nhìn thấy họ sẽ cho là có chuyện gì xảy ra đấy!
Nghe được Diệp Trạch Đào nói như vậy, Dương Ngọc Tiên mặc dù vẫn nức nở cũng cố gắng không để phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Nhận từ phía Diệp Trạch Đào khăn lau nước mắt, nhưng mà, nước mắt kia vẫn không ngừng rơi xuống.
Một lúc lâu sau, sau khi Diệp Trạch Đào trấn an được Dương Ngọc Tiên rồi, tràn đầy vui mừng khi Dương Ngọc Tiên đi khỏi phòng mình, thở dài một tiếng, trong lòng lại nghĩ, năng lực của bản thân dù sao thì cũng quá kém cỏi, cả xã có quá nhiều gia đình nghèo khó như vậy, bản thân mình rốt cuộc có thể giúp được bao nhiêu người đây?

Khóa của cẩn thận, trước khi đi còn nhìn thoáng qua về phía cửa sổ, Diệp Trạch Đào là lần đầu tiên để mắt tới nơi ở của bản thân mình.
Sau khi đi được vài bước, Diệp Trạch Đào chính là cười, mặc dù trong thành có không ít người buôn bán hoa lan, ở cái xã Xuân Trúc này là vẫn chưa có ai nghe nói rằng có người để ý đến việc này.
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào lúc này thả lỏng tâm tình.
Ngưu Thường Thắng vốn là người của xã Xuân Trúc, trước kia làm ủy viên tuyên truyền xã, năm ngoái mới chuyển lên làm Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính, bất luận là ủy viên tuyên truyền hay chủ nhiệm văn phòng đảng chính đều thuộc vào là ỷ viên đảng ủy. Trong xã lần này xảy ra một số chuyện như thế này, y nhất định nhìn thấy một cơ hội, quãng thời gian này đều dốc sức đến huyện tìm mối quan hệ. Nhưng mà đạt được thông tin đâu có dễ dàng, vì vậy mà tâm trạng không được tốt cho lắm.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào tay cầm một bình rượu đến, Ngưu Thường Thắng nói:
- Làm cái gì đây vậy? chỉ là đến ăn cơm thôi mà còn đem theo đồ làm gì chứ!
- Ha ha, chủ nhiệm, lần đầu đến nhà ngại đi tay không lắm ạ! Diệp Trạch Đào rất tự nhiên nói ra như vậy.
Ngưu Thường Thắng lúc này mới cười lớn:
- Nhanh ngồi xuống rồi nói, chị dâu cậu đang làm thức ăn rồi, chúng ta không giúp được gì thì ngồi nói chuyện một lúc vậy.
Diệp Trạch Đào đặt rượu sang bàn bên cạnh, đi đến ngồi xuống.
Trong nhà Ngưu Thường Thắng hiển nhiên là rất rộng, đây là một tòa nhà nhỏ che chở cho riêng mình, nghe nói nhà của Ngưu Thường Thắng là được cấp.
Trong Tivi đang phát một tiết mục giải trí, Ngưu Thường Thắng vặn nhỏ âm thanh một chút rồi đưa cho Diệp Trạch Đào một điếu thuốc lá.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy trên bàn có bật lửa vội châm lửa giúp Ngưu Thường Thắng trước, sau đó mới châm điếu của mình.
- Tiểu Diệp à, ở trong xã làm việc đã quen rồi nhỉ?
Hút một hơi thuốc, Ngưu Thường Thắng cười hỏi.
- Dạ, vẫn tốt ạ!
Diệp Trạch Đào trả lời.
- Nhà cậu ở huyện nào vậy?
Đây chính là biết nhưng cố tình hỏi lại.

Diệp Trạch Đào cũng không vì đối phương biết nhưng cố tình hỏi lại mà có biểu hiện đặc biệt gì, mỉm cười nói:
- Đúng vậy, mẹ tôi đã nghỉ hưu rồi, lương một tháng có hơn một nghìn tệ, bố tôi hiện nay là nghỉ hưu ở trong xí nghiệp, lương chỉ có mấy trăm tệ thôi, chị cả cũng là nghỉ làm, anh rể làm công ở bên ngoài, em trai thì vẫn đang học trung học phổ thông.
Gật gật đầu, Ngưu Thường Thắng nói:
- Làm bậc bề trên đều thật không dễ dàng gì, nếu như gia đình có mấy người điều kiện tốt thì còn có thể giúp đỡ một chút.
Sau khi những lời này được nói ra, Diệp Trạch Đào trong lòng rùng mình, Hắn rốt cuộc đã hiểu rõ ý nghĩ cảu Ngưu Thường Thắng, hôm nay gọi mình đến ăn cơm xem ra ý là muốn thăm dò bối cảnh của bản thân.
- Chủ nhiệm nói rất đúng, nhưng mà, nhà nhà đều có chỗ khó riêng, chủ yếu vẫn là dựa vào bản thân mình là chính!
Đang nói chuyện thì vợ Ngưu Thường Thắng đã bê đồ ăn đi ra.
Vợ Ngưu Thường Thắng dáng vẻ cũng là rất xinh đẹp, người cũng có vẻ hiền hòa, gọi mọi người sang bàn ăn.
Sau khi dọn xong bàn ăn, Ngưu Thường Thắng cầm một cái bình thủy tinh nói:
- Đây là bình tôi chuyên ngâm rượu thuốc, rất tốt cho sức khỏe, chúng ta uống vài chén nhé!
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện gia thế, Diệp Trạch Đào lúc này mới biết vợ y là người trong huyện thành, con cái cũng đang học trong huyện thành, vợ y cũng là công nhân nghỉ việc ở một xí nghiệp.
Nhìn được như vậy có khả năng gả cho một chủ nhiệm văn phòng Đảng chính, vợ y có vẻ như rất hài lòng.
Chuyện trong nhà người khác Diệp Trạch Đào cũng ngại không dám hỏi quá nhiều.
Sau khi uống được mấy chén, Diệp Trạch Đào liền nói tới cảnh ngộ nghèo khó của Âm Lương Thiến.
Ngưu Thường Thắng đối với việc này chỉ thở dài nói:
- Tiểu Diệp à, tình trạng cả xã Xuân Trúc chính là ở chỗ này, vấn đề nghèo khó ở toàn huyện cũng là nổi tiếng, ở đây giao thông không thuận tiện, tài nguyên cũng không nhiều, muốn phát triển cũng rất khó khăn, các ban trong xã cũng đã đều đang nghĩ biện pháp, kết quả là đều không thay đổi được hiện trạng!
Diệp Trạch Đào nhìn thấy vẻ mặt Ngưu Thường Thắng không muốn nói về vấn đề này, tiếp tục nói:
- Chủ nhiệm, lần này sau khi tôi tới Âm Lương Thiến có nhiều cảm xúc lắm, nếu như tiếp tục không thay đổi tình hình hiện nay, tôi e rằng sẽ xảy ra vấn đề!
Ngưu Thường Thắng nâng chén nói:
- Uống rượu, uống rượu, lần này bí thư Cao đến xã Xuân Trúc cũng là kiểm tra công tác rồi, đối với công việc trong xã rất coi trọng, tin rằng sau khi bộ máy mới được trang bị xong, diện mạo trong toàn xã sẽ có một sự thay đổi lớn!
Diệp Trạch Đào chỉ có thể gật gật đầu nâng cốc uống rượu.
- Tiểu Diệp trước kia có quen biết bí thư Cao rồi ư?
Ngưu Thường Thắng hỏi.

Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tôi chỉ quen biết Ngưu chủ nhiệm ngài thôi!
Ngưu Thường Thắng cười chỉ tay về hướng Diệp Trạch Đào nói:
- Thằng ranh này!
Nói xong câu nói đó, Ngưu Thường Thắng híp mắt nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng cũng có một chút cảnh giác đối với Diệp Trạch Đào. Lần đầu tiên y phát hiện tên Diệp Trạch Đào này không hề đơn giản, lời nói như thật mà như giả, càng khiến cho người khác khó có thể đoán biết được.
Không khí trên bàn rượu thật không tồi, Vợ Ngưu Thường Thắng không ngừng hỏi Diệp Trạch Đào đã có đối tượng chưa, đại khái có ý muốn giúp Diệp Trạch Đào giới thiệu đối tượng.
Diệp Trạch Đào chỉ có thể dùng việc mình mới đi làm việc mà chối từ.
Ngưu Thường Thắng thể hiện tâm sự không ngừng, uống rượu cũng là uống từng ngụm, từng ngụm lớn.
Hoàn cảnh của mấy người trong phòng làm việc y đều nắm rất rõ, không có chỗ dựa nhất vốn là Diệp Trạch Đào, hiện tại thằng ranh này lại trở lên rất thần bí, thăm dò một trận mà cũng không moi móc trong miệng của hắn được cái gì có tác dụng.
Nghĩ đến Khương Quốc Bình có người nhà là phó trưởng phòng Tài chính huyện, Ngưu Thường Thắng lần đầu tiên lo lắng cho cái ghế của mình, Cục tài chính cũng là cơ quan then chốt, nếu như được ông phó trưởng phòng kia để mắt tới cái ghế của mình, làm không tốt thật sự sẽ xảy ra một số chuyện.
Lại nghĩ đến Phương Di Mai, hắn cũng không ít lần nghe nói Phương Di Mai có quan hệ mờ ám với một vị phó Chủ tịch huyện trong thị trấn, việc này làm không tốt, đòng nghĩa với việc sẽ ảnh hưởng tới cái ghế đang ngồi của mình.
Càng nghĩ lại càng thấy buồn phiền, ba tên thuộc hạ, ba tên đều không phải là ba cái đèn cạn dầu ( có thế lực, ngay tức khắc có thể chiếm được cái ghế của hắn ta)
Cái ghế của bản thân mình càng ngày càng trở lên gấp gáp rồi.
Không được rồi, xem ra phải tốn một khoản tiền lớn mới được!
Ngưu Thường Thắng phát hiện sự uy hiếp của đám người Diệp Trạch Đào càng ngày càng lớn, trong cái loại cảm xúc phức tạp này, rất nhanh đã tựa vào sô pha uống rượu.
- Uống
Bàn tay giơ lên không trung khoa tay múa chân một trận, tiếng ngáy của Ngưu Thường Thắng phút chốc đã truyền đến.
Diệp Trạch Đào vốn là đang uống tiếp, chẳng ngờ Ngưu Thường Thắng phút chốc đã đổ rồi, giật mình mới phát hiện y đã say .
Giúp vợ y đem y lên giường nằm ngủ, nghĩ đến việc đến nhà người khác làm cho chủ nhiệm uống say, Diệp Trạch Đào không khỏi có chút ngại ngùng, chỉ có thể nhanh chóng rời đi.
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy Ngưu Thường Thắng tâm trạng không được tốt, nhưng chẳng ngờ vì sau khi nhận thấy sự uy hiếp của mình đối với bản thân y cũng rất lớn mới uống say dễ dàng như vậy.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.