Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 12: Cách nghĩ của Giang “bố”




Nhìn thấy chiếc xe dừng trước cổng trường trung học, Diệp Trạch Đào liền mỉm cười, Tên Giang Triều Vĩ này có lẽ là đã đi qua đêm từ tỉnh thành vội về thì phải, cái “ Mẫu đơn Thịnh Thế” này quả có tác dụng đến lòng hắn.
Nhận được điện thoại Diệp Trạch Đào liền vội chạy đến.
Nhìn từ xa đã thấy Giang Triều Vĩ đang đứng bên cạnh xe cùng với một ông già mập mạp khoảng hơn năm mươi tuổi.
-Triều Vĩ!
Diệp Trạch Đào kêu lên một tiếng
Xoay mặt nhìn lại là Diệp Trạch Đào, bộ mặt đau khổ hắn liền nói:
- Thằng ranh con, sao lại đến cái nơi quái quỷ này vậy? ở đây đường đi khó quá à!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào là hướng về ông già hơn năm mươi kia.
Nhìn thấy được ánh mắt chuyển sang nhìn mình, ông già hơn năm mươi mỉm cười nói:
- Triều Vĩ là con tôi, tôi là Giang Thuận Chương.
- Chào bác ạ!
Diệp Trạch Đào chẳng ngờ bố tên Giang lại đích thân mình chạy tới đây, vội vàng lên tiếng chào hỏi.
- Đừng nói nữa, mau đưa chúng ta đi xem chậu hoa đó!
Giang Triều Vĩ vội vàng nói.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Hoa không chạy đi đâu được đâu, hai người từ xa xôi đến đây, tôi phải mời hai người ăn bữa cơm đã chứ!
- Nói thừa, bố tôi chỉ cần nghe nói có hoa đẹp, cơm cũng có thể không ăn!
Diệp Trạch Đào nhìn thấy điệu bộ của hai cha con nếu như không nhìn thấy hoa chắc sẽ không ăn cơm, đành đưa bọn họ đi về hướng nơi ở của mình.
Vừa mở của ra, Giang Thuận Chương liền nhìn thấy ngay chậu hoa lan được đặt ngay trên bàn học, đừng nói ông ấy béo, tốc độ tiến lên thật sự không chậm chạp chút nào.
Nhìn một hồi, lại còn lấy kính lúp ra cẩn thận quan sát.
Được một lúc lâu, Giang Thuận Chương mới kêu lên rằng:
- Tuyệt lắm, tuyệt lắm, đúng là “ Mẫu đơn Thịnh Thế”!
Nghe được bố mình nói như vậy, Giang Triều Vĩ lớn tiếng nói với hắn:

- Không nói nữa, chậu hoa này là thuộc về tôi rồi nhé!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nhìn về phía Giang Thuận Chương.
Ông ta cũng mỉm cười nhìn về phía hắn.
Dù sao cũng là người trên thương trường, Giang Thuận Chương nói:
- Tiểu Diệp, tôi nhìn thấy cậu không thể trồng được loài hoa này, nghe cậu nói như vậy, không chừng vài ngày nữa sẽ hỏng thôi, nếu như cậu muốn nhường lại cho tôi, tôi sẽ trả cho cậu một cái giá hợp lý.
Nói xong những lời này, Giang Thuận Chương liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Cháu tin tưởng vào bác.
Nghe nói như vậy, ánh mắt Giang Thuận Chương chính là nghi hoặc, trong lòng thầm nghĩ, chỉ dùng một câu nói như vậy mà có thể nhìn ra được, tên bạn học cùng con trai mình rất khá.
Vốn định muốn chiếm thêm chút thuận tiện, Giang Thuận Chương cười nói:
- Đi, chúng ta trước tiên đi ăn cơm, ăn xong tiếp tục bàn về hoa.
Trong khi đứa con vẫn còn chưa hiểu nổi thì Giang Thuận Chương đã đưa hai chàng trai trẻ tuổi đến một quán ăn nhỏ.
Gọi một nồi lẩu, mấy người bọn họ trên bàn rượu bắt đầu ăn.
Giang Triều Vĩ lúc này mới nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Cậu hiện tại thế nào?
Hắn mỉm cười nói:
- Không tệ chút nào.
Giang Thuận Chương nói:
- Trường học nơi cậu ở tôi thấy phòng dường như đã bị đổ rồi!
Diệp Trạch Đào liền đem chuyện của ngày hôm trước nói lại một lần nữa với hai người.
Giang Triều Vĩ nghe được tâm kinh sợ nói:
- Như vậy thì hiểm ác quá, nếu như không có yêu cầu cứng rắn của cậu, không chừng lần này có không ít học sinh bị đè chết mất!

- Đúng vậy, việc này Bí thư huyện ủy Cao đã đích thân đến đây rồi ạ!
Diệp Trạch Đào nói.
Giang Thuận Chương lúc này lại chăm chú nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng sớm đã tiến hành một số tính toán. Đối với những người làm ăn như ông ta mà nói, khuyết thiếu lớn nhất chính là bạn bè là cán bộ, nhìn thoáng qua con trai mình, trong lòng liền có quyết định.
Giang Thuận Chương liền nói với hắn:
- Tiểu Diệp, giá trị của chậu hoa tôi bây giờ cũng chưa tiện nói ra, lấy cái giá trong hội chợ triển lãm thì nó không thấp hơn một trăm năm mươi ngàn tệ. Nhưng kỳ thực trong này còn có một số đạo lý nữa, chậu hoa này, nếu nói nó không có giá trị, vẫn là không đáng giá một đòng, nhưng chỉ cần khi có người cần chủng loại hoa này thì nó chính là báu vật vô giá!
Diệp Trạch Đào hơi gật đầu một cái, hắn biết rõ bất kỳ đồ vật gì thì cũng có chung đạo lý như vậy.
Uống xong một chén, Giang Thuận Chương nói:
- Tôi kể cho một chuyện nhé! Trong tỉnh tôi có mở một cửa hàng hoa lan, chính là ở bên cạnh tỉnh ủy, việc làm ăn hết sức thịnh vượng, cậu biết là nguyên nhân là vì sao không?

Câu hỏi làm cho hắn sửng sốt, chuyện này dường như là bí mật trong làm ăn, ông ta đáng lý không nên nói cho mình biết chứ!
Lắc đầu, Diệp Trạch Đào nói:
- Cháu không hiểu rõ được những việc trên thương trường đâu ạ!
Nhìn thoáng qua con mình, ông ta nói:
- Mỗi một chậu hoa của tôi giá đều rất cao, phần lớn đều không dưới mười ngàn, nhưng người mua thì vẫn không ít.
Nghe được những lời này Diệp Trạch Đào cực kỳ nghi hoặc.
Uống một ngụm rượu, ông ta nói:
- Trước cửa tôi có dán một cái biển quảng cáo, mua lại hoa lan mà cửa hàng đã bán với giá cao!
Nói xong ông ta liền cúi đầu xuống ăn đồ ăn.
Mắt Diệp Trạch Đào lúc này mới sáng lên, thở dài:
- Bác thật là biết tính toán ạ!
Nghe được hắn nói như vậy, Giang Thuận Chương đang vùi đầu vào gắp thức ăn liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn, trong ánh mắt lộ lên tia khen ngợi.
- Tiểu Diệp nhận thức rất nhanh!

Giang Triều Vĩ lúc này mới nhìn về phía hắn nói:
- Cậu có thật sự hiểu được không vậy?

Gật đầu, Diệp Trạch Đào nói:
- Hiện tại biếu cái gì cũng đều rất dễ làm người khác chú ý đến, biếu tiền lại càng dễ xảy ra chuyện, biếu một chậu hoa lan thì không tồi chút nào, vừa lịch sự vừa tao nhã. Đặt trước mặt những con người biết chuyện như hai người, nó chính là tiền, đặt trước mặt người không biết về hoa lan là tôi thì nó chỉ là cỏ dại, không đáng một đồng. Bác chính là nắm được tâm lý chung của mọi người, vì mọi người làm một mắt xích cung cấp đấy!
Ông ta lúc này mới mỉm cười nói rằng:
- Triều Vĩ, Tiểu Diệp nhận thức rất nhanh, về sau phải thường xuyên giao lưu học hỏi cậu ấy nhé!
Giang Triều Vĩ nói:
- Cậu nói tiếp đi.
Diệp Trạch Đào quay sang nhìn Giang Thuận Chương nói:
- Không phải là bác nói đến chuyện này, cháu thật sự cũng không nghĩ nhiều như vậy, ôi, thật là không có chỗ nào cần dùng đến!
Giang Thuận Chương khẽ gật đầu nói:
- Chúng ta là người làm ăn, chính là tìm cơ hội kinh doanh, đây cũng không phải là chuyện không có cách.
Gật đầu với lời giải thích, hắn cũng không nói cách làm này của nhà họ Giang sai ở chỗ nào, nhà họ Giang không làm sẽ có nhà khác làm. Nghĩ đến mà làm cho người ta kinh hãi.
- Ôi! Hoa mấy mươi ngàn tệ, nếu như đem một triệu đi mua một chậu hoa tặng cho lãnh đạo bên trong chính phủ, vị lãnh đạo ấy lại có thể đem chậu hoa ấy đi đến nơi mua bán lại, chỉ là chuyển qua người trung gian một chút ít. Trong nhà của các vị lãnh đạo thực ra là đem hoa biến thành tiền. Nếu nói Uỷ ban kỷ luật có đi kiểm tra, mọi người đều có thể thoái thác, bác chỉ là lấy việc kinh doanh bằng lời nói, chỉ nhận hóa đơn không nhận người!
Giang Thuận Chương cười lớn nói:
- Không sai, chuyện của bọn họ tôi không biết, chỉ cần có hóa đơn của cửa hàng chúng tôi, nhìn kỹ lại trạng thái của hoa, chiết khấu đi một chút rồi tiến hành thu lại.

Diệp Trạch Đào gật gật đầu, chuyện này khó trách nhà họ Giang làm ăn tốt như vậy, mở cửa hàng hoa ngay bên cạnh cổng lớn Tỉnh ủy, người nhà của các vị lãnh đạo lẽ nào lại không đi dạo, giá của thị trường hẳn sẽ biết rõ rồi, chính là người khác đem biếu một chậu hoa giá một triệu, được cửa hàng thu lại với giá chín mươi ngàn tệ. Đây chính là trong đó họ có thể kiếm được chín mươi ngàn tệ. Món quà này quả là nhẹ nhàng mà đạt hiệu quả.
Giang Triều Vĩ biết liền nói:
- Trạch Đào, chắc ngươi không biết, gần đây quá nhiều người đến cửa hàng của chúng tôi tìm hiểu về “ Mẫu đơn Thịnh Thế”. Biếu loại hoa này quả thật là món lễ lớn nhé!
Hắn cũng hiểu được nguyên nhân vì sao sau khi hai cha con này nghe được mình có loài hoa ấy mà không ngại đêm tối vội vàng đến đây.
- Tiểu Diệp, như thế này nhé! Chậu lan kia của ngươi, tôi trả cho cậu hai triệu năm trăm ngàn tệ, cậu xem có được không?

Diệp Trạch Đào đúng là bị dọa cho phát hoảng, vội vàng nói:
- Đâu đến mức nhiều như vậy, đâu đến mức nhiều như vậy chứ!

Giang Triều Vĩ có chút ngượng ngùng nói:
- Trạch Đào, nói thật, trong chuyện này nhà chúng tôi chiếm lợi của cậu.
Nghĩ tới những học sinh trung học, Diệp Trạch Đào nói:
- Bác và cậu cũng nhìn thấy tình hình của trường học đấy, rất nhiều đứa trẻ vẫn chưa có giường và chăn đắp. Tôi muốn nhờ bác và cậu một chuyện, mọi người có thể giúp tôi mua một số đồ dùng cho bọn trẻ, tiền cứ tính vào trong đó luôn cho ta!
Giang Thuận Chương hướng về phía Diệp Trạch Đào, ánh mắt lộ ra ý khen ngợi, cảm động nói rằng:
- Triều Vĩ nói rất đúng, hai triệu năm trăm ngàn tệ mua chậu lan của cậu là chúng ta mua quá rẻ rồi, nhưng mà giá rẻ như thế này chúng tôi quyết không ăn hết của cậu đâu. Mấy năm gần đây tôi cũng có quen biết không ít các cán bộ, đến lúc đó tôi sẽ trả lại cho cậu ân tình. Còn về phần chăn đắp đồ dùng cho bon trẻ, sau khi về tôi sẽ phát đọng một đợt quyên góp, đến lúc đó nhất định sẽ giải quyết được vấn đề này của cậu.
Diệp Trạch Đào đứng dậy nâng chén kính cẩn hướng về phía Giang Thuận Chương nói:
- Bác trai, cháu không nói nhiều nữa, chén rượu này cháu kính bác.
Nhìn hai cha con họ Giang đem xe rời đi, Diệp Trạch Đào giống như đang nằm mơ, trước đó còn là vì chuyện thiếu tiền, không ngờ mình lập tức lại trở thành đồ ngốc.
Nghĩ đến con số này, hắn liền ngay tức khắc lắc lắc đầu.
Lúc này ở trong xe, Giang Triều Vĩ một bên lái xe, một bên hướng về phía bố mình hỏi:
- Bố, hôm nay bố làm sao vậy? Từ trước tới nay đều rất biết cách tính toán, dựa vào mối quan hệ của con và Trạch Đào, ôm chậu hoa đi mà cậu ta không thể nói lời nào, bố tốn hơn hai triệu ạ!
Khẽ mỉm cười, Giang Thuận Chương nói:
- Tất cả những việc làm ăn của chúng ta chính là đang mạo hiểm đó. Con ấy à, cũng nên học cách nhìn bằng mắt đi, ta nhìn thấy cậu bạn học cả con không hề đơn giản chút nào đâu, chỉ cần sau vài năm, tin rằng hoàn cảnh cả cậu ta sẽ có sự thay đổi lớn. Hiện nay là lúc cậu ta cần giúp đỡ nhất, chúng ta giúp đỡ cậu ta một chút, với tính cách của cậu ta, trả ơn đối với con không ít đâu. Nói là hơn triệu thực hơi nhiều, nhưng mà tầm nhìn vẫn phải là hướng về lâu dài.
- Vâng, Trạch Đào con người cậu ta tính cách rất thẳng thắn, ở trường quan hệ với con chính là rất tốt ạ!
- Quan hệ chính là không ngừng giao lưu tài năng mới có thể hòa hợp. Chuyện quyên góp kia chúng ta sau khi trở về sẽ cố gắng làm thật nhanh, nhất định phải đạt được thành tích cho Tiểu Diệp.
Qua một hồi, Giang Thuận Chương mới nói tiếp:
- Con đã từng nghĩ đến chưa, Tiểu Diệp từ đâu kiếm được loại hoa này?
Lắc đầu, Giang Triều Vĩ không nói gì.
- Nếu xã Xuân Trúc có thể kiếm được loại lan như thế này, thế thì tuyệt đối sẽ tìm được thứ quý báu hơn nữa, làm cho quan hệ trở lên tốt đẹp, chỉ cần Tiểu Diệp có hoa lan sẽ có thể đem đến chỗ chúng ta.
Giang Triều Vĩ cười khổ một tiếng, người cha này của mình vẫn biết tính toán cho lâu dài.
Giang Thuận Chương dường như đang lẩm bẩm:
- Đạo lý trên đời này mà, lợi ích mới chính là vĩnh viễn.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.