Đưa mắt nhìn các cán bộ xã, Bàng Huy cảm thấy vui với sức mạnh mình nắm trong tay. Nhìn Diệp Trạch Đào đang ngồi ở kia, sắc mặt Bàng Huy nghiêm lại, nói:
- Lần này xã Xuân Trúc xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho nên Huyện ủy rất chú trọng công tác ở xã ta. Sau khi tiến hành điều chỉnh bộ máy, hi vọng các đồng chí có thể nhanh chóng bắt tay vào việc. Các cán bộ đã được bổ nhiệm thì người nào việc nấy.
Nói đến đây, ánh mắt sắc bén liền đảo khắp một lượt.
Mọi người đều hiểu trong câu nói ấy có ý cảnh cáo. Nếu làm không tốt, xem chừng Huyện ủy sẽ không bỏ qua đâu.
Sau khi nhìn xung quanh một lượt, Bàng Huy lại tiếp tục:
- Tình hình ở trường trung học mọi người đều đã rõ cả rồi. Lần này Huyện ủy và ủy ban đã coi chuyện ở trường học là việc quan trọng hàng đầu. Để đảm bảo cho công việc có hiệu quả, Huyện ủy đã xem xét thực tế của xã Xuân Trúc, và đặc biệt lập ra vị trí Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính. Đây chính là sự quan tâm của Huyện ủy đối với công tác trong xã.
Lúc Bàng Huy nói tới đây, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Trạch Đào đang ngồi ở đằng kia.
Gọi Diệp Trạch Đào tới tham dự cuộc họp, lại còn tỏ rõ thái độ như vậy. Chẳng ai ngu đến nỗi mà không biết cái chức Phó chủ nhiệm ấy là dành cho Diệp Trạch Đào.
Lâm Dân Thư và Ôn Phương lén nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Trước khi đến đây đã bàn bạc sơ qua là huyện đã chỉ định Diệp Trạch Đào đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính.
Nghĩ đến chuyện một người vừa mới tham gia công tác mà được bổ nhiệm làm Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính lại còn được phân công quản lý công tác xây dựng lại trường học, trong lòng hai người đều bắt đầu coi trọng Diệp Trạch Đào. Tên này chắc chắn là có chỗ dựa.
- Tiểu Diệp, công tác xây dựng lại trường, huyện đã đặc biệt trích ra một số vốn, khoản tiền này tiền nào việc ấy, cậu phải kiểm soát cho tốt. Nhất định phải làm tốt công tác xây dựng lại trường học.
Bàng Huy đột nhiên nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói.
Mọi người lại một phen cười gượng gạo, hôm nay Bàng Huy hơi quá rồi.
- Xin các vị lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng để không phụ lòng tín nhiệm của các vị.
Diệp Trạch Đào điềm tĩnh nói.
Ôn Phương thấy Diệp Trạch Đào điềm tĩnh như vậy thì nhanh chóng phân tích, suy xét. Cảm thấy con người này dường như chẳng phù hợp với cái tuổi thực của hắn chút nào. Gặp phải trường hợp này mà không hề tỏ ra bối rối.
Lâm Dân Thư trong lòng cũng cười gượng, suy nghĩ mãi. Tên này mới là thân tín của Cao Chấn Sơn đây. Dù đã bàn bạc qua, nhưng chưa có lệnh bổ nhiệm, Bàng Huy đã cho người gọi Diệp Trạch Đào tới tham dự cuộc họp, lại còn bàn bạc công việc với hắn nữa. Làm những chuyện không đúng với trật tự như thế này chẳng phải là muốn mọi người biết rằng Huyện ủy đánh giá cao Diệp Trạch Đào sao.
Không ngờ tới nhất là chuyện của Ngưu Thường Thắng. Từ lúc Bàng Huy kêu ông ta đi gọi Diệp Trạch Đào tới họp cho đến giờ hắn đều biết hết. Như vậy thì rõ rồi, ý của Huyện ủy là để cho Diệp Trạch Đào nhận chức Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính. Chuyện này thật là ghê gớm, Diệp Trạch Đào này ngấm ngầm mà đánh chết voi. Ngay cả người có quan hệ ở huyện như Khương Quốc Bình và Phương Di Mai mà cũng không ăn thua gì.
Các thành viên trong bộ máy tổ chức của xã nghĩ ngợi ghê lắm. Đối với những chuyện xảy ra ngày hôm nay không mấy thích ứng và cũng chẳng ai hiểu rõ tình hình ra sao. Nếu nắm rõ được tình hình thì hẳn người ta đã biết Bí thư huyện ủy Cao Chấn Sơn và Trưởng ban Tổ chức cán bộ Bàng Huy đã hết lời khen ngợi Diệp Trạch Đào tại hội nghị Huyện ủy.
Sau khi Bàng Huy nói xong, Lâm Dân Thư biết đến lượt mình phát biểu nên tươi cười nói:
- Hôm nay Trưởng ban Bàng đích thân đến xã Xuân Trúc, đó là sự ủng hộ đối với xã ta. Tôi tin rằng với sự chỉ đạo của Bộ trưởng Bàng, cùng với sự đoàn kết của các thành viên trong tổ chức cũng như sự ủng hộ của các lãnh đạo xã, công tác ở xã Xuân Trúc sẽ có sự phát triển mới. Chúng tôi nhất định nghiêm chỉnh triển khai công việc theo sự sắp xếp của Huyện ủy.
Lúc Diệp Trạch Đào nghe Lâm Dân Thư nói tới khúc triển khai công tác theo sự sắp xếp của Huyện ủy, thấy vẻ mặt tươi cười của Bàng Huy thì chợt suy nghĩ. Diệp Trạch Đào biết rằng Lâm Dân Thư là người một phe với Cao Chấn Sơn. Những lời nói của anh ta toàn nói đến Huyện ủy, rất ít khi nhắc đến hai chữ ủy ban.
Sau khi Lâm Dân Thư nói xong, Ôn Phương cũng nghiêm túc nói:
- Công việc của xã Xuân Trúc đang lúc rối rắm. Nhưng, Huyện ủy và ủy ban đã đặt chúng ta vào cương vị này thì chúng ta nhất định phải làm tốt. Xã Xuân Trúc còn lạc hậu, nhiệm vụ quan trọng trước mắt là đưa kinh tế đi lên. Chủ tịch huyện đã đưa ra chỉ thị, chúng ta phải đẩy mạnh phát triển kinh tế theo tập quán địa phương. Chúng tôi tin là sẽ đưa được công tác của xã đi lên.
Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Trạch Đào một cái rồi mới tiếp:
- Việc xây lại trường trung học là chuyện đại sự. Ủy ban xã sẽ dồn hết sức lực của mình vào việc này theo sự sắp xếp của Huyện.
Nghe những lời này, sắc mặt của Bàng Huy trầm xuống, trong lòng không vui chút nào. Người phụ nữ này nói cái gì vậy!
Thú vị đây!
Diệp Trạch Đào nghe Ôn Phương nói những lời này, nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Bàng Huy, lại nhìn cái vẻ mặt hơi giật giật của Lâm Dân Thư, hắn cảm thấy xã Xuân Trúc vẫn còn kịch hay để xem.
Cô Ôn Phương này hẳn là người một giuộc với Chủ tịch huyện Thôi Vĩnh Chí. Cô ta cũng là người mạnh mẽ đó chứ!
Điều đặc biệt nhất là Ôn Phương dường như không rõ lắm chuyện chốn quan trường, trong những lời nói vừa nãy chỉ có Chủ tịch huyện mà không hề có Bí thư, như vậy là đã không làm tốt công tác mào đầu rồi.
Từ đó có thể suy ra Bí thư huyện và Chủ tịch huyện không hợp nhau.
Đương nhiên rồi. Diệp Trạch Đào cũng biết với thận phận mình hiện giờ thì không thể đề cập đến chuyện của huyện. Ý nghĩ này chỉ vừa thoáng hiện ra trong đầu đã nhanh chóng biến mất.
Cuộc họp diễn ra rất nhanh, Bàng Huy không ở lại ăn cơm mà vội vàng về huyện luôn.
Sắp sửa lên xe, Bàng Huy còn lần lượt bắt tay và nói vài lời động viên với các lãnh đạo đang tiễn mình. Sau khi bắt tay các thành viên Đảng ủy xong, Bàng Huy nhìn Diệp Trạch Đào đứng phía sau cười rồi đưa tay về phía hắn. Bàng Huy nắm chặt tay Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tiểu Diệp, cố gắng làm cho tốt nha!
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Xin Trưởng ban Bàng yên tâm. Tôi nhất định sẽ làm tốt!
- Ha ha, chính là cần phải có lòng tin như thế này đây. Có gì khó khăn có thể đến huyện tìm tôi!
Dùng tay vỗ nhẹ lên vai của Diệp Trạch Đào, rồi Bàng Huy bước vào xe.
Những thành viên trong bộ máy của xã đứng tiễn Bàng Huy đều liếc nhìn Diệp Trạch Đào đứng ở đó.
Mọi người có một suy nghĩ rất kỳ quặc cho rằng hôm nay Bàng Huy đích thân đến, xem chừng là chỉ để gặp Diệp Trạch Đào mà thôi.
Cái suy nghĩ này thật kỳ quặc. Nhìn Diệp Trạch Đào, mọi người đều không hiểu. Hắn đã có mối quan hệ tốt như vậy thì chạy đến cái xã Xuân Trúc này làm gì, sao không tìm một ban ngành nào tốt mà ngồi chứ?
Nghĩ ngợi lung tung một hồi thì mọi người cũng đã có đôi phần coi trọng Diệp Trạch Đào hơn.
Sau khi Bàng Huy đi, Lâm Dân Thư như cất đi được gánh nặng. Ánh mắt nhìn khắp một lượt xã Xuân Trúc, rồi cười vang:
- Mọi người chắc đợi lâu lắm rồi, chúng ta mau đi ăn thôi!
Ngưu Thường Thắng cũng mỉm cười nói:
- Các vị lãnh đạo, xin mời! Đều đã chuẩn bị xong hết cả rồi!
Mọi người cười cười nói nói đi về phía Thanh Duẩn Viên.
Diệp Trạch Đào nghĩ mình không phải là thành viên của bộ máy, ngồi ăn cùng với những người này thì không hay lắm, nên định nán lại sau cùng rồi mới đi. Đang lúc định về thì thấy Lâm Dân Thư quay về phía hắn nói:
- Tiểu Diệp, đi thôi. Tôi đang tính bàn một số chuyện về việc xây dựng lại trường học với cậu đây.
Nghe vậy, Diệp Trạch Đào không dám bỏ về nữa, đành chạy lại chỗ Lâm Dân Thư.
- Bí thư Lâm, có chuyện gì cần giao phó không ạ!
Diệp Trạch Đào cung kính nói.
Trên mặt nở một nụ cười, Lâm Dân Thư nói:
- Tranh thủ thời gian rảnh rỗi, cậu cùng tôi tới trường trung học xem sao. Huyện ủy đặc biệt chú trọng đến công tác xây dựng lại trường học, chúng ta cũng nên xem đây là chuyện đại sự.
Nói tới đây. Lâm Dân Thư quay qua nói với Ôn Phương đang đi bên cạnh:
- Chủ tịch xã Ôn, việc này nhất định phải chú trọng. Giáo dục là cái gốc của chúng ta, có phát triển giáo dục mới có thể thúc đẩy sự tiến triển của những công tác trong xã được.
Ôn Phương nhìn Diệp Trạch Đào một cái, lúc này tâm trạng cô cũng đã ổn định lại. Nãy giờ quan sát Diệp Trạch Đào không thấy biểu hiện gì lạ. Cô biết Diệp Trạch Đào không hề có ý gì nên cũng làm ra vẻ của một Chủ tịch xã , gật đầu nói:
- Tiểu Diệp, công tác xây dựng lại trường trung học nhất định phải làm cho tốt! Có khó khăn gì thì cứ đến tìm tôi.
Diệp Trạch Đào nhìn Ôn Phương một cái, biết là người phụ nữ này bày tỏ thiện ý. Tôi đã ủng hộ công việc của cô thì cô cũng không được gây phiền phức gì.
- Bí thư Lâm, Chủ tịch xã Ôn, xin các vị cứ yên tâm. Tổ chức đã giao việc cho tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết mình. Sự quan tâm của các vị tôi xin ghi nhớ trong lòng.
Những lời này có vẻ thẳng thắn nhưng lại rất hay. Tất cả lãnh đạo đều mới tới, chưa rõ tình hình nơi đây cho lắm nên nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy thì quả là chuyện tốt. Ôn Phương nghe được những lời này thì trong lòng cũng nhẹ nhõm được phần nào. Trong suy nghĩ của cô, những lời nói này của Diệp Trạch Đào là đang nhằm vào mình. Ý hắn là chỉ cần mình ủng hộ việc hắn làm thì hắn cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho mình.
Sau lần nói chuyện này, Ôn Phương tỏ ra vui vẻ, cô nói:
- Cả xã đều đang học tập Tiểu Diệp. Tôi tin rằng cậu nhất định sẽ làm tốt.
Nhìn Ôn Phương cười từ một khoảng cách gần, Diệp Trạch Đào có chút sững sờ. Khỏi phải nói, khi Ôn Phương cười, cơ thể đều toát ra hơi thở thanh xuân, vốn dĩ đã rất đẹp giờ lại càng khiến cho người ta rung động hơn.
Nhìn lại dáng người cô, Diệp Trạch Đào thầm khen, dáng người thật đẹp!
Trẻ như vậy mà đã thành Chủ tịch xã. Diệp Trạch Đào tin chắc rằng người phụ nữ này có người đứng phía sau hậu thuẫn.
Người phụ nữ này sao lại đến công viên làm cái chuyện ấy!
Diệp Trạch Đào ngẩn ra, hắn càng nghĩ càng không hiểu người phụ nữ này sao lại chạy đến đó để làm cái chuyện ấy.
Chuyện này thật khó hiểu. Cô ta đã một lòng muốn làm người của chốn quan trường lẽ nào lại không sợ tai tiếng?
Mặt Ôn Phương ửng đỏ khiến Diệp Trạch Đào sững sờ. Cô biết Diệp Trạch Đào đang nhìn chằm chằm về phía mình. Trong ánh mắt ấy cũng mang một chút gì đó như muốn chiếm hữu.
Cô cũng đang nghĩ tới chuyện đêm hôm đó, trong lòng có chút hoảng loạn.
- Ha ha, mọi người náo nhiệt thật.
Giọng của Lâm Dân Thư làm cho Diệp Trạc Đào giật mình trở về với thực tại. Không ngờ đã đến nhà hàng, Diệp Trạch Đào lại nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Ôn Phương, cười một cái.
Lúc này, Ôn Phương hơi nóng nảy, cảm giác như mọi người đều đang nhìn mình, ánh mắt chợt lóe lên vẻ giận dữ.
Nhìn thấy dáng vẻ của người phụ nữ này, Diệp Trạch Đào vội nói:
- Tôi đi chào hỏi một chút.
Nói xong lập tức đi vào trong.
Vốn dĩ, chuyện ăn uống là sắp xếp của phòng Đảng chính, Diệp Trạch Đào đi chào hỏi cũng không có gì là thái quá. Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi vào nhà hàng, Ôn Phương vô cùng buồn bực, mình sao lại đến cái xã như thế này không biết nữa!
Nghĩ đến chuyện ngày ngày phải giáp mặt với cái gã thanh niên đã nhìn thấy chuyện đó của mình, cô rất bực mình.
Lúc này các cán bộ thấy các lãnh đạo tới đều đứng cả dậy, nhiệt tình chào hỏi. Cả nhà hàng Thanh Duẩn Viên náo nhiệt hẳn lên.