Thấy Diệp Trạch Đào đã có biện pháp của riêng mình trong chuyện này, ánh mắt Trịnh Tiểu Nhu lộ rõ vẻ thán phục. Người đàn ông này mạnh hơn chồng của mình rất nhiều!
Có một số chuyện mà một gia tộc có quyền có thế không thể làm quá đáng được. Muốn chỉnh đốn đối phương, càng phải hành động bí ẩn. Hơn nữa, họ Trịnh cũng cũng phải giữ thể diện, muốn chỉnh đốn nhà họ Lưu, nhưng cũng không được làm liên lụy đến nhà họ Trịnh, nếu không sẽ xảy ra nhiều biến cố.
Trong chuyện này, nếu động đến Diệp Trạch Đào tức là sẽ động đến nhà họ Trịnh. Không cần biết là người nhà họ Trịnh hay là đối thủ, thì nhất quyết cũng phải làm cho chuyện này chìm xuống.
Diệp Trạch Đào đã nhìn rất thấu đáo!
- Nếu như Mộng Y biết chuyện này thì sẽ thế nào?
Trịnh Tiểu Nhu hỏi đến một chuyện quan trọng.
Lúc đầu vẻ mặt của Diệp Trạch Đào dửng dưng, nhưng lúc này lại tỏ ra rất dứt khoát.
Nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Chuyện này có ảnh hưởng gì đến cô không?
Đó là Diệp Trạch Đào muốn xác nhận lại những dự đoán của mình. Khi hỏi câu này hắn muốn tìm hiểu rõ hơn nhà họ Trịnh có lực lượng lớn mạnh như thế nào.
Trịnh Tiểu Nhu hơi đỏ mặt, cuối cùng vẫn lắc nhẹ đầu, tự chế giễu mình nói:
- Anh không hiểu hoàn cảnh gia đình của em, nói một cách dễ nghe thì chúng em đều là con gái của những gia đình có thế lực, có quyền, có thế. Nhưng nói kiểu khó nghe, thì khi gia tộc mình gặp phải khó khăn thì chúng em lại là những quân bài để có thể tiếp thêm sức mạnh cho gia tộc của mình!
Rồi Trịnh Tiểu Nhu quay sang Diệp Trạch Đào nói:
- Bố của em từ trước đến nay đều xem thường Vi Chính Quang. Vi Chính Quang đã làm nhiều chuyện khiến cho ông ấy tức giận, thêm vào đó là giữa chúng em không hề có chuyện tình cảm.
Lời nói này đã nói rõ mối quan hệ giữa cô và Vi Chính Quang, chứng tỏ cô ta không coi Diệp Trạch Đào là người ngoài.
Diệp Trạch Đào đưa ánh mắt ngắm khuôn mặt rất xinh đẹp của Trịnh Tiểu Nhu, trong lòng có chút thương cảm. Người phụ nữ này có nét quý phái vô cùng mà không phải người phụ nữ nào cũng có.
Động tác Trịnh Tiểu Nhu cầm tách trà lên nhấp một ngụm trông cũng thật tao nhã.
Cầm tách trà, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Em vừa nói đó, họ Trịnh nhà em lúc đầu cũng gặp phải một số vấn đề, lúc không còn cách nào khác, được sự thúc đẩy của một số người mới tiến hành đám hỏi với nhà họ Lưu. Thông qua chuyện đó, họ Trịnh mới ổn định lại được, đến bây giờ thì không còn vấn đề gì nữa rồi! Đối với người làm vật hy sinh như em, mọi người trong gia tộc cảm thấy rất áy náy! Hơn nữa Vi Chính Quang là người như thế nào thì mọi người đều biết. Ăn chơi sa đọa, không cái nào là gã không giỏi. Em và gã đã lâu không còn ở cùng nhau nữa!
Trịnh Tiểu Nhu không hiểu sao cô ta lại nói những lời này. Khi nói đến đây, cô ta liếc nhìn Diệp Trạch Đào một cái, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, hắn có vẻ đã hiểu tình hình của tầng lớp thượng lưu, hắn cũng cảm thấy tiếc cho Trịnh Tiểu Nhu.
- Gã đã làm nhiều chuyện không phải đối với em, thế thì em còn phải tha thứ cho gã làm gì nhỉ!
Nói đến đây, Trịnh Tiểu Nhu có vẻ rất kích động.
- Nếu như không ảnh hưởng đến cô thì tốt!
Diệp Trạch Đào thở phào nhẹ nhõm.
Khi biết được một chút chuyện giữa hai vợ chồng Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào lại thấy thoải mái.
- Xảy ra chuyện lớn như vậy, liệu nhà cô có dàn xếp được không?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Vi Chính Quang có rất nhiều cách đối phó, cuối cùng kiểu gì gã cũng không xảy ra chuyện gì. Nhưng trong lúc quan trọng nhất của hắn lại xảy ra chuyện này thì cơ hội được gia nhập vào ủy viên thường vụ Thành ủy coi như chấm dứt, chức vụ hiện tại của gã có giữ được không cũng rất khó nói!
Diệp Trạch Đào thấy, khi nói về chồng của mình nhưng giọng điệu và thần thái của cô ta như đang nói về một người xa lạ nào đó. Với tình hình đó, có thể thấy quan hệ giữa hai người chắc chắn không hòa hợp.
Sự việc đã phát triển đến mức này, hiện có một vấn đề rất quan trọng đang bày ra trước mắt Diệp Trạch Đào, đó chính là vấn đề về mối quan hệ với Lưu Mộng Y.
Nếu như mất đi mối quan hệ với Lưu Mộng Y, họ Lưu chắc sẽ dốc toàn lực để chèn ép mình. Đến lúc đó, cái chức vụ Chủ tịch xã tép riu này chắc cũng khó giữ.
Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào hiểu rất rõ sự lợi hại của mối quan hệ này. Khi Trịnh Tiểu Nhu hỏi về thái độ của Lưu Mộng Y chính là cô ta muốn biết ý tưởng của Diệp Trạch Đào như thế nào.
- Anh vẫn chưa nói cho em biết anh định thế nào!
Trịnh Tiểu Nhu nói.
- Tôi thì có ý tưởng gì được chứ, tự do yêu đương mà. Nếu như cô ấy muốn đi, thì cứ để cô ấy đi!
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Thật ra thì vẫn còn một cách. Đó là chúng ta xâu chuỗi lại mọi sự kiện, đi đến nhất trí là được. Em sẽ nói với họ là chúng ta uống bia xong thì không thể khống chế được chính mình, nhưng sau đó đã khôi phục lại được bản thân!
Trịnh Tiểu Nhu nhìn Diệp Trạch Đào nói.
Diệp Trạch Đào nghe thấy biện pháp này liền sửng sốt, trong lòng cũng chút xao động. Nếu như thật sự như vậy thì nó sẽ là một cách hóa giải tốt nhất.
Ánh mắt Trịnh Tiểu Nhu nhìn chăm chú vào Diệp Trạch Đào. Cô ta không biết Diệp Trạch Đào sẽ tỏ thái độ như thế nào.
Bao suy nghĩ giằng xé trong đầu, nghĩ đến lúc nãy vừa mới nghĩ đến chuyện tình cảm chân thành, bây giờ lại muốn đi lừa dối đối phương. Như thế chẳng khác nào tự bạt tai mình.
Rút một điếu thuốc, Diệp Trạch Đào châm lửa hút, hắn rít thuốc liên tục. Nói thật, chuyện này đối với hắn mà nói là một vấn đề hết sức nghiêm trọng.
Nếu như không có Trịnh Tiểu Nhu nói về chuyện gia đình của tầng lớp trên, thì Diệp Trạch Đào cũng đã nghĩ rõ ràng, bây giờ thì có chút khó khăn rồi. Mất đi Lưu Mộng Y đồng nghĩa với việc mất đi địa vị và quyền lực của chính mình. Thậm chí bao nhiêu công lao, cố gắng suốt thời gian vừa qua coi như là mất hết. Chỉ cần làm theo những gì mà Trịnh Tiểu Nhu vừa nói, thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn được giải quyết.
Làm thế nào bây giờ?
Đây là một lần khảo nghiệm sự lanh lẹ của Diệp Trạch Đào.
Trịnh Tiểu Nhu cũng không nói chuyện, cầm lấy tách trà ngồi nhìn Diệp Trạch Đào. Cô ta rất muốn biết rốt cuộc người đàn ông này là người như thế nào.
Hút hết điếu thuốc, vẻ nghiêm trọng của Diệp Trạch Đào lúc này đã có chút thay đổi, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.
Mắt sáng lên, Diệp Trạch Đào liền Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Chắc tôi sẽ mang đến cho cô chút phiền phức đấy!
Trịnh Tiểu Nhu vẫn nhìn Diệp Trạch Đào mà không nói năng gì cả.
Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:
- Bố tôi từ nhỏ đã dạy tôi không được làm điều gì trái với lương tâm. Nói thật, từ khi bước chân vào xã hội, đặc biệt là bước chân vào chốn quan trường, lời giáo huấn đó không ngừng khảo nghiệm tôi. Tôi hiểu rất rõ, nếu như trong chốn quan trường mà mình không linh hoạt một chút thì sẽ không thể nào tiến xa được. Tôi cũng đang cố gắng thay đổi chính mình, nhưng, cho dù thay đổi thế nào tôi vẫn đi theo lời giáo huấn đó.
Vẻ mặt Trịnh Tiểu Nhu có chút thay đổi, từ trong ánh mắt hiện rõ sự khó hiểu.
Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:
- Nói thật, chuyện tình cảm giữa tôi và Lưu Mộng Y cũng có xen vào đó một chút tư lợi. Cứ nghĩ đến chuyện đó, tôi lại thấy xấu hổ! Bây giờ lại đến lúc khảo nghiệm chính mình rồi. Cho dù xảy ra chuyện này, thì tôi cũng sẽ nói hết sự thật với cô ấy. Có như vậy thì mới không phụ tình cảm của cô ấy dành cho tôi!
- Anh không sợ sau khi Lưu Mộng Y biết chuyện sẽ rời bỏ anh sao?
Trịnh Tiểu Nhu hỏi.
Cười mếu máo, Diệp Trạch Đào nói:
- Cho dù cuối cùng cô ấy chọn phương án rời bỏ tôi mà đi, thì tôi cũng không hối hận. Tôi đã quyết định rồi, chuyện này tôi nhất định phải nói cho cô ấy!
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Nói thật, anh vẫn chưa thể trở thành một chính khách thật sự. Trái tim anh quá mềm yếu, da mặt anh cũng không dày! Anh đã lựa chọn một phương án không nên chọn nhất!
Diệp Trạch Đào cũng nói:
- Đúng vậy, tôi cũng biết nhược điểm của tôi, hơn nữa đó chính là nhược điểm chết người. Nhưng, chuyện này tôi đã quyết định rồi, cho dù sau khi nói chuyện có xảy ra chuyện gì hoặc xảy ra tai họa gì, tôi cũng sẵn sàng nghênh đón!
Ánh mắt Trịnh Tiểu Nhu lập tức toát lên một vẻ vui mừng. Cô ta cảm thấy toàn bộ áp lực đang đè nén lên cô đã hoàn toàn biến mất. Cô ta nói với Diệp Trạch Đào:
- Mặc dù anh đã chọn một phương án không nên chọn nhất, nhưng anh đã lựa chọn được một phương án khiến người ta khâm phục! Em ủng hộ quyết định của anh!
Nói đến đây, Trịnh Tiểu Nhu hỏi:
- Anh nói thật với em đi, đối với Lưu Mộng Y anh có thật tình với cô ta không, anh có tình cảm với cô ta không?
Diệp Trạch Đào nói:
- Trước khi việc này xảy ra, nói thật, tôi cũng không biết tình cảm của mình như thế nào nữa. Nhưng khi chuyện này xảy ra rồi, tôi mới xem xét kỹ lại tình cảm của mình với cô ấy. Tôi không thể không thừa nhận, trong tim tôi cũng có hình bóng của cô ấy. Tôi vốn có quyết định như vậy là hy vọng giữa chúng tôi không còn tồn tại những tính toán thiệt hơn nữa. Nếu như cô ấy chấp nhận tôi, thì tôi cũng sẽ dùng chân tình của mình đáp lại!
Trịnh Tiểu Nhu thở dài, khẽ gật đầu:
- Được, em tôn trọng quyết định của anh!
Diệp Trạch Đào cũng nói:
- Tôi không phải là một vị quan đủ tư cách!
Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười nói:
- Người như anh mới khiến cho người ta thích. Em cũng tin Mộng Y sẽ có sự lựa chọn chính xác!
Nói đến đây, Trịnh Tiểu Nhu liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Anh yên tâm, nhà họ Trịnh không kém thế hơn nhà họ Lưu đâu!
Nói chuyện xong, hai người cùng đứng dậy. Trịnh Tiểu Nhu đưa ánh mắt nhìn lên người Diệp Trạch Đào một lúc, sắc mặt buồn bã, nói nhỏ:
- Em sẽ mãi mãi ủng hộ anh!
Chia tay nhau, trong lòng Diệp Trạch Đào mặc dù áp lực vẫn còn đè nặng, nhưng do đã có quyết định của chính mình nên hắn phần nào thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Chẳng qua cũng chỉ là một chức Chủ tịch xã thôi mà, có mất đi cũng không có gì ghê gớm lắm!
Nhưng Diệp Trạch Đào lại không hề biết, Trịnh Tiểu Nhu đang ngồi trong chiếc taxi vẫn đang nhìn theo bóng dáng của Diệp Trạch Đào, ánh mắt cô ta biểu lộ rất nhiều sự nể phục, cô ta lẩm bẩm: “Đúng là một người có thể gửi gắm!”
Cô ta lấy từ trong túi ra một cây bút ghi âm của phóng viên, nhìn cây bút này, khuôn mặt của Trịnh Tiểu Nhu ánh lên rạng rỡ, trong lòng thầm nghĩ, những lời mà Diệp Trạch Đào nói đã thu hết vào trong này rồi. Sau khi mình đưa cho cô ấy cây bút này, chắc chắn Lưu Mộng Y sẽ có sự lựa chọn chính xác!
Trịnh Tiểu Nhu tin rằng, chỉ cần Lưu Mộng Y nghe hết những gì Diệp Trạch Đào nói, thì sẽ hiểu Diệp Trạch Đào là một người như thế nào!
Nghĩ đến Vi Chính Quang, Trịnh Tiểu Nhu lắc đầu. Loại người như hắn không đáng để cho mình quan tâm. Để cho hắn đi thôi.
Chiếc xe taxi chầm chậm lăn bánh, Trịnh Tiểu Nhu rút điện thoại ra, gọi cho Lưu Mộng Y.