Biết rõ được tình hình căng thẳng ở huyện, lại thêm việc Phương Di Mai gọi điện thăm dò được rất nhiều tin đồn phía trên đó nên Diệp Trạch Đào cũng bắt đầu tiến hành kế hoặch của hắn.
Khi Diệp Trạch Đào đến huyện lần nữa thì Thường Minh Quang đã bí mật sắp xếp để hai người gặp nhau ở một điểm câu cá yên tĩnh.
Hôm nay là lần đầu Diệp Trạch Đào và Thường Minh Quang gặp riêng nhau nên hắn cũng thấy chút tò mò, từ phản ứng của gã hắn có thể khẳng định gã đã theo phe hắn rồi, cũng không biết hôm nay gã gọi điện mời hắn đến đây là có việc gì.
Cả hai cùng thả lưỡi câu xuống nước.
Nơi này khá yên tĩnh, bình thường cũng rất ít khách đến, quả là một địa điểm lý tưởng để trao đổi công việc.
Ánh nắng chói chang làm hai người đều phải ngồi dưới bóng ô che.
- Chủ tịch xã Diệp, trước đây Bí thư Cao thường xuyên đến nơi này.
Quang cảnh nơi đây quả thật không tồi, Diệp Trạch Đào thầm công nhận, chẳng trách Thường Minh Quang lại hay lui tới đây vậy.
- Hai vị có cần gì thì cứ nói.
Chủ ao là một người trẻ tuổi, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười tươi, vội đưa thuốc lá mời hai người.
Nói chuyện với chủ ao vài câu Diệp Trạch Đào đã có cảm giác y là người rất khôn khéo, nhưng cũng không hỏi rõ tình hình cụ thể của y.
Nhìn bóng chủ ao dần xa, Thường Minh Quang nói :
- Người này tin được.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười hướng mắt về phía trước.
- Gần đây có liên lạc với Bí thư Cao không?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Thường Minh Quang hơi biến sắc trả lời :
- Không.
Có thể nghe ra âm thanh của Thường Minh Quang có chút bực dọc.
Diệp Trạch Đào lại hướng ánh mắt xuống nước nói:
- Ai cũng có cái khó riêng cả!
Rất nhanh chóng Thường Minh Quang đã tươi tỉnh trở lại nói :
- Chủ tịch xã Diệp, có anh vun vén thì mọi việc đều tốt cả.
Vậy là gã đã tỏ thái độ rồi! Thái độ này rất quan trọng, nó như mở đường cho những việc sau này.
Diệp Trạch Đào thấy mừng thầm, từ những lời này có thể thấy Thường Quang Minh quả thật đã hạ quyết tâm sẽ theo hắn đến cùng rồi.
Gã đã tỏ thái độ như thế đương nhiên hắn cũng phải thay đổi cách đối xử một chút.
- Ở huyện có tin tức gì không?
Tuy là chỉ mỉm cười hỏi nhưng Thường Minh Quang nghe được câu này thì mừng lắm, Diệp Trạch Đào hỏi như thế chứng tỏ hắn đã tin tưởng gã, thực sự coi gã là người của hắn rồi!
Thường Minh Quang đã suy tính rất nhiều, hơn ai hết gã hiểu rõ không thể xem thường Diệp Trạch Đào trẻ tuổi. Hắn có thể tiến được nhanh vậy chứng tỏ hắn rất có năng lực, chỉ cần hắn khéo léo hơn chút nữa thì con đường phát triển của hắn sẽ còn tiến xa.
Đương nhiên gã biết hiện giờ là một thời điểm mấu chốt đối với sự phát triển của Diệp Trạch Đào, nếu thuận lợi hắn sẽ phất lên, bằng không thì sẽ bị chững lại. Gã phải làm tốt vai trò tai mắt và tham mưu cho hắn để mọi việc được tiến triển thuận lợi.
Các cụ đã dạy rồi, tuy rằng Diệp Trạch Đào khó có khả năng bật hẳn lên, nhưng chỉ cần hắn có chỗ dựa thì việc leo lên cấp thành phố không phải là điều quá khó khăn. Chỉ cần gã đi theo hắn đến lúc đó, thì việc gã leo được lên cấp huyện cũng chẳng phải là điều không tưởng.
Mấy ngày nay Thường Minh Quang đã tốn rất nhiều công sức, cũng tìm hiểu được đôi chút tin tức, hôm nay gã muốn nói cho Diệp Trạch Đào nghe những gì gã điều tra được.
- Chủ tịch xã Diệp, trên huyện đúng là đã xảy ra không ít việc, hôm nay tôi mời anh đến đây cũng là vì muốn bàn đến những chuyện đó!
Hai người nhanh chóng thầm thì thảo luận.
Diệp Trạch Đào im lặng lắng nghe Thường Minh Quang kể lại tình hình ở huyện.
Dù sao Thường Minh Quang cũng là thư ký của Cao Chấn Sơn, với những việc xảy ra ở huyện Thảo Hải thì gã chẳng cần phải suy đoán như Phương Di Mai, hay nói đúng hơn thì ở huyện ai bè phái với ai, ai mâu thuẫn với ai, gã đều nắm rõ cả.
Nghe Thường Minh Quang nói xong Diệp Trạch Đào cũng nắm được phần nào tình hình, nhưng không biết thì thôi, biết rồi hắn mới thấy tình hình của huyện chẳng hề yên bình một chút nào cả, thật là rắc rối!
Nhìn Thường Minh Quang cẩn thận nói lại mọi việc cho Diệp Trạch Đào nghe, hắn thấy mình quả thật là may mắn, chiêu nạp Thường Minh Quang là một việc vô cùng chính xác.
- Chủ tịch xã Diệp, gần đây sau khi xã Xuân Trúc thu hút đầu tư thành công thì tình hình ở huyện phức tạp hơn rất nhiều, Chẳng giấu gì anh, trước đây khi Bí thư Cao còn đương chức, tôi cũng có không ít mối quan hệ, mấy hôm nay theo như tôi thăm dò thì mọi người đều đã bắt đầu hành động rồi!
Diệp Trạch Đào quay mặt về phía Thường Minh Quang, gật nhẹ đầu.
Thường Minh Quang cảm thấy nhẹ nhõm, gã biết cách làm việc của gã đã khiến Diệp Trạch Đào thấy hài lòng.
Hai hôm nay quả thật Thường Minh Quang đã phải rất vất vả để tập hợp lại những người trước kia còn làm việc dưới thời Cao Chấn Sơn. Cao Chấn Sơn đi rồi mọi người mất chỗ dựa, mỗi người bị phân tán đi một nơi. Bây giờ thế lực của Diệp Trạch Đào đang nhen nhóm, lại thêm việc mọi người trong huyện đang bàn tán về thân thế của Diệp Trạch Đào, từ sớm đã có rất nhiều người muốn theo phe của hắn rồi, Thường Minh Quang đã âm thầm tập hợp những người đó lại, mặc dù những người này không có địa vị gì cao nhưng bọn họ đều là nhân viên của các ban ngành, việc lớn thì không có sức chứ thăm dò tin tức nắm tình hình với bọn họ lại quá đơn giản. Cái kiểu vờ hỏi như vô tình vậy quả thật đã thăm dò được rất nhiều điều, Thường Minh Quang lại là một kẻ rất thông minh, gã đem những thông tin thu thập được tổng hợp lại rồi phân tích, phát hiện ra những điều gây ra bất lợi cho Diệp Trạch Đào, nên mới khẩn trương tìm Diệp Trạch Đào để thông báo.
- Gần đây số 1 và số 2 đang âm thầm đấu đá nhau, hình như lại có mâu thuẫn mới rồi.
Thường Minh Quang nói.
Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang có tranh chấp là điều đương nhiên, Diệp Trạch Đào cũng đoán được là Thường Minh Quang sẽ nói đến vấn đề này.
- Chủ tịch xã Diệp, còn một việc nữa tôi cho là cũng khá quan trọng.
Diệp Trạch Đào sửng sốt hỏi:
- Việc gì?
Hắn cũng cảm nhận được sự căng thẳng của Thường Minh Quang.
- Đầu tiên là Phó chủ tịch huyện Lý đã quay lại làm việc, ngay hôm quay lại công tác y đã bí mật ăn cơm với Bí thư Bành.
Thường Minh Quang nói thẳng:
- Ai cũng biết anh và Lý Binh trước giờ vẫn bất đồng, bây giờ Lý Binh quay lại công tác, vị Phó bí thư Bành Học Vân lại bí mật dùng bữa với y, việc này thoạt nhìn thì chẳng có gì, nhưng nếu để ý thì sẽ nhận ra là có vấn đề.
- Là tin tức của một tài xế.
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn mình như chờ đợi, Thường Minh Quang cười nói.
Rất nhanh Diệp Trạch Đào đã phân tích được tầm ảnh hưởng của sự việc lần này, nét mặt hắn cũng trở nên nghiêm túc, trước đây hắn còn nghĩ Bành Học Vân luôn đối xử tốt với hắn, nên cũng không coi y là đối thủ, hắn còn nghĩ là y sẽ nói giúp hắn ở ủy viên đảng nữa. Bây giờ biết việc này rồi thì Diệp Trạch Đào lại nghĩ khác, cuối cùng thì tên Bành Học Vân này muốn gì nhỉ?
Lại nghĩ xem sau khi quay lại làm việc Lý Binh sẽ giở trò gì.
Thường Minh Quang nói tiếp :
- Còn một việc nữa, hai hôm trước Phó bí thư Bành và Chung Thủ Phú cùng tắm hơi ở một Sauna trong huyện, nhìn dáng vẻ hai người rất thân thiết.
Vừa rồi mới chỉ là suy đoán, bây giờ nghe câu nói này Diệp Trạch Đào biết không thể coi thường được rồi.
- Anh thấy thế nào?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Thường Minh Quang thật thà:
- Chủ tịch Diệp, bây giờ theo lý mà nói thì anh đã có thành tích rồi, nhưng nhiều lúc mọi việc không chỉ dựa vào thành tích mà suy xét, còn có rất nhiều nhân tố khác tác động nữa.
Dù sao thì cũng mới bắt tay với Diệp Trạch Đào, Thường Minh Quang vẫn còn giấu hắn chút ít.
Diệp Trạch Đào cười nói :
- Minh Quang, đều là người nhà cả, có gì thì cứ nói thẳng, đừng ngại.
Thấy vẻ thân thiết chẳng có gì là khách sáo của Diệp Trạch Đào, Thường Minh Quang cũng muốn chứng tỏ bản lĩnh của gã một chút, đằng nào thì cũng đầu quân cho hắn rồi, thì phải trở thành tâm phúc của hắn, muốn được hắn tin cậy mà không chứng tỏ một chút thì cũng không ổn.
- Chủ tịch Diệp, gần đây tôi có chấn chỉnh lại một chút, đương nhiên là mượn danh nghĩa của anh để chấn chỉnh lực lượng, mặc dù không phải là thế lực to lớn gì, nhưng tin tức thu được thì không thiếu, qua những gì thu thập được thì tôi có tự rút ra một số kết luận, nếu có chỗ nào không phải anh cũng đừng trách.
Diệp Trạch Đào cũng chẳng để ý đến việc câu cá, hắn đưa cho Thường Minh Quang bao thuốc rồi nhìn gã chờ đợi.
- Anh Diệp ạ, là như thế này, theo phân tích tôi có cảm giác Phó bí thư Bành muốn đối phó với anh.
Gã nói lời này rất nghiêm túc, nói xong gã nhìn Diệp Trạch Đào, dù sao thì đây cũng chỉ là suy đoán, từ trước đến giờ Bành Học Vân cũng không tỏ thái độ gì với Diệp Trạch Đào cả, nói như vậy trong lòng Thường Minh Quang cũng có chút lo lắng.
Diệp Trạch Đào cũng chẳng để ý đến vẻ mặt của Thường Minh Quang, lúc này trong đầu hắn đang hiện lên rất nhiều suy nghĩ, hắn nghĩ tới lời Trịnh Tiểu Nhu nói về sự phức tạp của tỉnh Ninh Hải, mọi gia tộc ở đây đều có sự tranh chấp, hắn lại nghĩ đến một việc còn quan trọng hơn, ấy là nếu họ Trịnh mà đến tỉnh Ninh Hải, lẽ nào sẽ ngồi yên nhìn họ Lưu bành trướng thế lực sao?
Hắn lại đang là con rể tương lai của nhà họ Lưu, với những người như hắn thì họ Trịnh chắc chắn sẽ không để yên, bây giờ Bành Học Vân thay đổi như vậy, rất có khả năng là do sự chỉ điểm của thế lực đứng sau.
Mọi việc thật phức tạp, xem ra họ Tạ đã bắt đầu hành động rồi!
Diệp Trạch Đào đương nhiên cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, hắn bắt đầu suy nghĩ cách ứng phó.
Thấy Thường Minh Quang đang nhìn mình, Diệp Trạch Đào muốn thử hắn thêm lần nữa liền hỏi:
- Nếu như có người đứng sau muốn gây chuyện, anh nghĩ phải làm thế nào mới tốt?
Thường Minh Quang đã nghĩ đến tình huống này, nên không ngần ngại nói với Diệp Trạch Đào:
- Không cần biết là nhân vật tầm cỡ đến đâu, ở đây là huyện Thảo Hải, chỉ cần cắt đứt mối liên hệ giữa bọn họ thì họ muốn gây chuyện gì cũng khó.
Diệp Trạch Đào mỉm cười, vậy là gã cũng nghĩ giống hắn, nếu đã biết rõ ai muốn đối đầu với mình thì có thể chuẩn bị sẵn để đương đầu rồi.