Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 203: Lợi ích làm cho con người thay đổi




Sáng sớm ngày hôm sau Diệp Trạch Đào đi đến Huyện ủy, khi lên lầu thì gặp Phó bí thư Bành Học Vân đang đi xuống.
Thật khéo!
Diệp Trạch Đào hôm qua vẫn nghĩ về chuyện của Bành Học Vân, không ngờ hôm nay lại gặp phải ông ta, trong lòng hắn cũng có chút thất thần.
Khi Bành Học Vân liếc mắt nhìn Diệp Trạch Đào, vẻ mặt lập tức tươi cười.
- Chào Bí thư Bành! Diệp Trạch Đào cũng không thể hiện rõ nét mặt đặc biệt, vội vã chào hỏi.
Trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, Bành Học Vân với dáng vẻ ôn hòa vốn có chủ động bắt tay Diệp Trạch Đào, rồi nói:
- Cậu đến báo cáo công việc với Bí thư Thôi à?
Vẫn với phong thái của cấp trên, Bành Học Vân thể hiện rõ dáng vẻ thân thiện với cấp dưới, ông ta vẫn nắm chặt tay Diệp Trạch Đào mà không buông ra vội, còn xiết mạnh tay.
Diệp Trạch Đào trong lúc đang thay đổi suy nghĩ liền nói:
- Dạ cũng muốn gặp Bí thư Bành báo cáo công việc một chút, không ngờ chú lại đi ra ngoài.
Bành Học Vân bật cười nói:
- Không có việc gì, tôi chỉ ra ngoài một tí thôi rồi quay về, cậu cứ vào gặp Bí thư Thôi trước đi nhé, tôi quay về ngay ấy mà.
Lúc gần đi, Bành Học Vân còn khẽ vỗ vào vai Diệp Trạch Đào nói:
- Cậu Trạch Đào khá lắm!
Nhìn Bành Học Vân chậm rãi bước đi, trong lòng Diệp Trạch Đào than thở, nếu không có các nguồn thông tin, và nếu như chính anh ta không tự phân tích biết được con người này đã bày ra rất nhiều trò rồi thì thật sự không biết được ông ta lợi hại như thế nào!
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Trước khi bước vào văn phòng của Thôi Vĩnh Chí, Diệp Trạch Đào thấy rất nhiều các lãnh đạo xã đang đứng bên ngoài văn phòng, mọi người đang chờ để gặp Thôi Vĩnh Chí báo cáo công việc.
Đây là một nét đặc sắc ở Trung Hoa, một việc quan trọng nhất của các vị lãnh đạo là cho dù có việc gì hay không cũng phải đến báo cáo với lãnh đạo cấp trên có quyền cao nhất, rốt cuộc tồn tại vấn đề gì thì mọi người trong lòng hiểu cả nhưng không nói ra.

Thấy Diệp Trạch Đào tới, thư ký Bàng Phí Vũ của Thôi Vĩnh Chí biết hắn là người mà Bí thư Thôi cần gặp, liền đứng dậy nói:
- Chủ tịch xã Diệp đến rồi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Thôi đang bận ạ?
Bàng Phí Vũ nói:
- Để tôi vào xem sao.
Không liên hệ trước mà vào báo cáo công việc chắc chỉ có một mình Diệp Trạch Đào, sự ưu ái này chắc người khác không thể so bì được.
Nhìn thấy Bàng Phí Vũ vào trong, một số lãnh đạo liền chào hỏi Diệp Trạch Đào rất nhiệt tình, Diệp Trạch Đào bây giờ không phải là người bình thường nữa, mà là một người khá nổi tiếng ở huyện.
Diệp Trạch Đào bây giờ cũng quen biết khá nhiều lãnh đạo, anh ta vội vàng bắt tay mọi người, rất náo nhiệt.
Vừa mới giao lưu với mọi người một chút thì thấy Bàng Phí Vũ từ bên trong bước ra nói với Diệp Trạch Đào:
- Bí thư Thôi mời anh vào!
Một Bí thư Đảng ủy xã từ bên trong bước ra, Diệp Trạch Đào hiểu rằng Thôi Vĩnh Chí vừa kết thúc câu chuyện với người này rất nhanh để gặp mình.
Diệp Trạch Đào đành phải thừa nhận, cho đến giờ phút này con người Thôi Vĩnh Chí vẫn là một người khá tốt với mình.
Đương nhiên rồi, Diệp Trạch Đào hiểu rõ hơn một điều rằng, cái điều mà Thôi Vĩnh Chí coi trọng không phải bản thân hắn mà là các thế lực đằng sau hắn, nếu như một ngày nào đó sau lưng hắn không còn các thế lực này thì Thôi Vĩnh Chí chắc chắn sẽ thay đổi.
Nhìn Thôi Vĩnh Chí đầu tóc bóng mượt, tinh thần phấn chấn, Diệp Trạch Đào gạt bỏ mọi ý nghĩ, ai cũng có con đường riêng của mình!
- Trạch Đào, cậu đến thật đúng lúc, Huyện ủy dự định điều chỉnh lại bộ máy quản lý khu công nghiệp huyện Xuân Trúc, tình hình đại thể tôi bàn với cậu một chút!
- Xin Bí Thư Thôi nói! Diệp Trạch Đào đáp lời.

- Là như này, ban quản lí khu công nghiệp bắt buộc phải có sức chiến đấu mới được, chỉ dựa vào tình hình xã Xuân Trúc, huyện ủy cho rằng vẫn còn rất yếu, lần này dự định sẽ điều động một số chiến sỹ giỏi ở các đơn vị trong toàn huyện cùng tham gia…
Lần này Thôi Vĩnh Chí nói rất rõ ràng, nhưng không có ý cần hỏi ý kiến của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào bây giờ hiểu rõ khá nhiều chuyện trong huyện chứ không lờ mờ như trước đây. Nghe một lúc anh ta chợt hiểu ra rằng, Thôi Vĩnh Chí bề ngoài rất tốt với mình, nhưng vẫn bắt đầu âm thầm gài những người thân tín vào trong ban quản lí khu công nghiệp, từ những thành viên trong ban lãnh đạo trong cuộc nói chuyện vừa rồi có thể biết những nhân vật thân tín của ông ta đã chiếm quá nửa, đặc biệt là ý kiến trước đây để Phương Di Mai nhận chức Chủ nhiệm cũng đã thay đổi, cô ta sẽ vẫn phải ở lại xã không được vào khu công nghiệp, Chánh văn phòng và Phó Chủ nhiệm đều trở thành những kẻ thân tín của Thôi Vĩnh Chí. Ngoài ra, rất có thể vì lí do điều chỉnh, một kẻ thân tín của Bành Học Vân lại trở thành phó Chủ nhiệm cũng nên!
Nghe xong cuộc nói chuyện của Thôi Vĩnh Chí, ý nghĩ ban đầu của Diệp Trạch Đào là đang do dự không biết có nên nhắc nhở Thôi Vĩnh Chí một chút không cũng đã hoàn toàn biến mất.
Ánh mắt lướt nhìn mặt của Thôi Vĩnh Chí một lát, Diệp Trạch Đào khẽ thở dài một tiếng, kế hoạch của ông ta quả thật rất được, đầu tiên là gài người vào, rồi sau đó dùng chiến thuật âm thầm hạ bệ mình, càng có khả năng là sẽ điều đi ngay sau khi đã lên chức ở huyện. Đến lúc đó cả khu công nghiệp ắt sẽ về tay Thôi Vĩnh Chí. Đây rõ ràng là đã bắt đầu kế hoạch loại trừ mình đây mà.
Có ý tứ hay là vô tình thì Bành Học Vân vẫn đưa thân tín của ông ta vào ghế phó chủ nhiệm, đến lúc đó chỉ cần Thôi Vĩnh Chí xảy ra sơ xuất, tin rằng trước tiên Bành Học Vân h sẽ đưa người của ông ta lên.
Hai người đều có những kế hoạch riêng!
Trong việc này xem ra người của Triệu Vệ Giang yếu đi rất nhiều, chỉ cần cái chức thành viên trong Đảng ủy được xếp hạng thấp nhất, vô thưởng vô phạt cũng chẳng có tác dụng gì.
Sự liên kết bắt tay giữa Thôi Vĩnh Chí và Bành Học Vân đang hình thành, chỉ là nhân lúc Thôi Vĩnh Chí không nhận ra sự sắp đặt của Bành Học Vân.
Thử nghĩ một chút, Thôi Vĩnh Chí có sự phòng bị như thế nào đối với Bành Học Vân, Diệp Trạch Đào liền hỏi?
- Khương Khai Lâm có nhận chức Phó Bí thư?
Thôi Vĩnh Chí thoáng mỉm cười nói:
- Đồng chí Khai Lâm cũng được đấy, Bí thư Học Vân nhắc đến đồng chí này rồi, tôi thấy cũng được lắm!
Diệp Trạch Đào liền không nói thêm gì nữa, việc này xem ra Thôi Vĩnh Chí và Bành Học Vân chắc chắn là đã từng nghiên cứu, một người là Bí thư, một người là Phó bí thư. Việc này trên cơ bản là xong, cho dù là Triệu Vệ Giang có phản đối đi chăng nữa, muốn làm ban Bí thư thì hắn đoán rằng Bành Học Vân kia cũng s sẽ đứng về phía Thôi Vĩnh Chí.
Chả trách tâm trạng của Thôi Vĩnh Chí khá tốt, trong sự việc này bề ngoài, người của ông ta đầu tiên là ông phó Chủ nhiệm, rồi một người là Phó bí thư, như vậy là hai lần an toàn rồi, thêm vào đó là một Chánh văn phòng nữa, lực lượng của ông ta trong khu công nghiệp là rất đông. Cho dù là bước tiếp theo Diệp Trạch Đào có lên chức chủ nhiệm đi chăng nữa thì đến khi tổ chức hội nghị người của Thôi Vĩnh Chí vẫn ở thế thượng phong.
Bây giờ mới bắt đầu nghĩ bản thân mình có mà như không!
Diệp Trạch Đào cảm thấy trong lòng không vui, việc này lẽ nào Thôi Vĩnh Chí không sợ cấp trên?

Lại nghĩ đến việc mình không trong tầm ngắm, vẫn là cái việc Bí thư chủ nhiệm khu công nghiệp. Diệp Trạch Đào thấy Thôi Vĩnh Chí đã cân nhắc các nhân tố trên mọi phương diện, hắn chẳng qua chỉ là bia đỡ đạn cho ông ta với cấp trên, sự phân chia lợi ích chắc chắn sẽ chỉ đoạt được một cách từ từ.
Thông qua việc này Diệp Trạch Đào cũng đã nhận ra sự độc đoán trong cách làm việc của Thôi Vĩnh Chí, từ đó cũng thấy được mục tiêu của ông ta, ông ta đã nhìn thấy lợi ích béo bở của khu công nghiệp!
Diệp Trạch Đào cũng thừa biết tạm thời Thôi Vĩnh Chí không dám làm gì mình, đây cũng là một cách để ông ta thực hiện kế hoạch của mình một cách dễ dàng.
- Trạch Đào, cậu có ý kiến gì về những phương án này không?
Thôi Vĩnh Chí hỏi.
Thôi Vĩnh Chí cũng biết phương án này làm suy yếu nghiêm trọng thế lực của Diệp Trạch Đào, nên vừa nói dứt câu này ông ta nói luôn:
- Trạch Đào à, công việc thu hút đầu tư cậu làm rất tốt, chúng tôi sẽ bàn bạc chuyện đề cử cậu lên huyện, việc lần này không khó lắm, đến khi có việc lớn hơn sẽ cần đến cậu.
Ông ta đưa ra một cái lợi khác hòng hi vọng ngăn được ý nghĩ phản v đối của Diệp Trạch Đào.
Một mặt thì tước đi cơ hội của người ta, một mặt thì dùng lợi ích khác mê hoặc, quả thật Thôi Vĩnh Chí đã tốn khá nhiều công sức để suy nghĩ.
Nói xong những lời này, ánh mắt của f Thôi Vĩnh Chí liền nhìn thẳng vào Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi không có ý kiến gì khác, chỉ duy nhất có một điều là đồng chí Phương Di Mai ban đầu đã muốn vào văn phòng làm, tôi vẫn muốn cô ấy ở làm văn phòng!
Diệp Trạch Đào cũng nhìn thẳng vào Thôi Vĩnh Chí, đôi lúc hắn cũng phải thể hiện sự cứng rắn.
- Lý lịch và kinh nghiệm trên mọi lĩnh vực của đồng chí Phương Di Mai còn yếu, đưa cô ấy vào vị trí quan trọng như vậy, Huyện ủy cho rằng không được thỏa đáng lắm! o
Thôi Vĩnh Chí nói.
- Đây là ý kiến của cháu, còn xin Huyện ủy xem xét nữa!
Diệp Trạch Đào cũng không nhượng bộ, Chủ nhiệm của một văn phòng không phải là người của mình, thì mình còn làm được cái gì nữa!
Mặc dù Diệp Trạch Đào biết là Thôi Vĩnh Chí sẽ gây chuyện, nhưng nếu như gài người vào trước thì việc nắm trong tay khu công nghiệp của hắn sẽ xảy ra vấn đề. Những việc như thế này hắn phải chống chọi trước, bằng không thì bọn Thôi Vĩnh Chí sẽ cho rằng hắn nhu nhược, về sau những việc tương tự sẽ ngày càng nhiều.
Thực ra Thôi Vĩnh Chí cũng muốn nhân r chuyện này thử một chút Diệp Trạch Đào, trong suy nghĩ của ông ta nếu như Diệp Trạch Đào bản lĩnh cứng rắn thì trong chuyện này nhất định anh ta sẽ phản pháo, nếu không thì chứng tỏ bản lĩnh của anh ta cũng không cứng rắn.
Ngoài bản lĩnh ra, ông ấy còn muốn xem thử tâm tính của con người Diệp Trạch Đào, nếu như hắn là loại người sợ phiền phức nhất định sẽ không dám đối đầu với mình, nếu như hắn không sợ phiền thì ông ta sẽ khép mình lại một tí....


Cả hai bên đều đang tiến hành thăm dò đối phương.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào thể hiện sự cứng cỏi, Thôi Vĩnh Chí khẽ mỉm cười nói:
- Ừ, Huyện ủy sẽ quyết định tôn trọng ý kiến của các cậu, việc này Huyện ủy sẽ tiến hành xem xét toàn diện!

Diệp Trạch Đào nói:
- Việc xây dựng khu công nghiệp phải cần các điều kiện trên mọi mặt, nếu như điều kiện không đủ thì sẽ bị động!

Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói câu này sắc mặt của Thôi Vĩnh Chí thoáng thay đổi, trong câu nói của hắn là có ý rồi, nếu như ép hắn quá thì khó tránh việc hắn không gây ra chuyện, điều này liệu ông ta có quá khích không? u

Nghĩ đến vấn đề gia nhập vào trong ban xây dựng khu công nghiệp mà bà xã đề xuất, Thôi Vĩnh Chí khẽ nhíu mày.

Diệp Trạch Đào ở trong phòng Thôi Vĩnh Chí nói chuyện một lúc về việc phát triển khu công nghiệp xã Xuân Trúc rồi mới ra ngoài. m

Qua chuyện này Diệp Trạch Đào càng hiểu rõ hơn sự hấp dẫn về lợi ích chốn quan trường, đối diện với lợi ích to lớn của khu công nghiệp xem ra Thôi Vĩnh Chí cũng đỏ mắt!

Diệp Trạch Đào cũng biết rõ, đối mặt với khoản đầu tư lên đến hàng tỉ đồng, không chỉ các lãnh đạo trong huyện, trên thành phố đỏ mắt, đến ngay cả chính hắn cũng đặt mình vào trong lợi ích đó!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.