Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 217: – Trái tim phức tạp




Hai ngày hôm nay Diệp Trạch Đào không đi đâu cả, ở lì trong khu công nghiệp để kiểm trả công tác. Các doanh nghiệp đều đưa ra những kế hoạch và đều đang tiến hành thi công. Chính phủ xã Xuân Trúc lúc này bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Công việc càng ngày càng nhiều, tất cả mọi nhân viên trong xã đều được điều động, việc ăn uống, việc nhà ở, việc vui chơi giải trí, việc phối hợp chưa bao giờ nặng nề như lúc này. Mọi người đều triển khai hết tốc lực xoay quanh công việc này.

Những chuyện ở huyện dường như xa rời nơi này, cả xã Xuân Trúc đang đắm chìm trong một không khí ồn ào, náo nhiệt. Hàng ngày, mọi thôn dân từ các xã đến đây đều giật mình sửng sốt khi chứng kiến từng khối, từng khối máy móc khổng lồ đang thi công. Từ trước đến giờ bọn họ chưa từng được nhìn thấy nhiều máy móc đến như vậy, lại càng chưa từng thấy nhiều người ở khắp nơi đến đây như vậy. Một nơi vốn rất thanh bình, yên tĩnh, nay hàng ngày đều vang lên tiếng ầm ầm của động cơ. Cả một cảnh tượng ồn ào náo nhiệt chưa từng thấy.
Mỗi ngày một thay đổi khiến cho người dân càng thêm nhiều hy vọng. Hễ thấy Diệp Trạch Đào đến là bọn họ lại lôi kéo đến để tán gẫu vài câu.
Công việc hằng ngày của Diệp Trạch Đào lúc nào cũng được sắp xếp khít khao, nếu như không tiến hành luyện Ngũ Cầm Hí, chắc hắn sẽ không thể trụ được.
Vùi đầu vào công việc trong xã, lại vẫn phải chú ý đến tình hình ở huyện. Diệp Trạch Đào có muốn nhẹ nhàng, thoải mái cũng khó mà làm cho nổi.
Cũng không phải mọi chuyện ở huyện không ảnh hưởng đến công tác của xã. Số lượt nhân viên của xã chạy lên huyện cũng tăng lên rất nhiều, mọi người khi gặp nhau biểu hiện có chút gì đó là lạ.
Cùng ngồi trên chiếc xe với Vệ Hùng Phi đi về hướng cách khu công nghiệp còn khoảng một đoạn khá xa.
Trong xe tất nhiên còn có cả Vệ Vũ Hinh.
Nhìn thấy con đường đất như thế, Vệ Hùng Phi thở dài:
- Phải tu bổ lại đường mới được!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Con đường này bản thân nó đã có nền móng rồi, chỉ cần đổ cứng thêm vào là được. Chi phí cũng không lớn lắm!
Vệ Hùng Phi nói:
- Lần này tôi đầu tư khá nhiều. Vũ Hinh luôn bảo đầu tư vào đây nhất định sẽ có lợi, nhưng thật sự trong lòng tôi vẫn cảm thấy thiếu tự tin!
Diệp Trạch Đào liếc nhìn Vệ Vũ Hinh, chỉ thấy Vệ Vũ Hinh cũng đang nhìn mình cười.
- Thưa bác, chắc bác là người hiểu rõ hơn ai hết lợi ích của nhà máy xi măng này chứ, cháu cũng không nói nhiều nữa!
Vệ Hùng Phi cười ha hả.
Là một người cả đời kinh doanh, Vệ Hùng Phi đã bỏ ra một khoản tiền lớn như thế, lẽ nào mà ông ta không tiến hành khảo sát cẩn thận chứ. Cho xây dựng một nhà máy xi măng tại nơi này, địa phương được bao trùm rất nhiều, sau này thu về lợi nhuận là điều tất nhiên.

- Trạch Đào này, tình hình của huyện các cậu phức tạp thật. Trong huyện nảy sinh ra nhiều vấn đề như thế cũng ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý những người đến đây đầu tư như chúng tôi.
Vệ Hùng Phi nói.
Mấy ngày hôm nay Diệp Trạch Đào cũng vì chuyện đó mà lao tâm khổ tứ. Đều là những người làm ăn, điều mà bọn họ cần là một hoàn cảnh phát triển, thế mà huyện Thảo Hải lại loạn như vậy, khó trách bọn Vệ Hùng Phi lại nói ra như thế.

Diệp Trạch Đào cũng phát hiện ra một số vấn đề, đó là có một số các công ty là một phần của điểm quyết định được hoãn lại vào thời điểm, không có gì nhiều hơn là một số nghi ngờ về cục diện chính trị của huyện Thảo Hải.
Chốn quan trường của Trung Hoa này là vậy. Có lúc thì nhìn các lãnh đạo chủ quản, nếu như các vị lãnh đạo chủ quản không ủng hộ thì chắc chắc việc vận hành của doanh nghiệp đó sẽ tồn tại rất nhiều vấn đề.
Diệp Trạch Đào cũng không có ý định giấu diếm sự tất yếu của nó. Với người như Vệ Hùng Phi, những chuyện như thế của huyện chắc ông ta đã biết từ lâu. Bây giờ ông ta đề cập đến chính là muốn tìm điểm để nói mà thôi.
Diệp Trạch Đào liền nói:
- Thưa bác, chuyện này không cần phải lo lắng thái quá, đều là thiên hạ của Đảng cộng sản mà!
Vệ Hùng Phi phá lên cười.
- Trạch Đào này, thường thường thì nguy cơ cũng là cơ hội. Nếu như có thể nắm bắt được cơ hội thì chắc chắn cậu có thể một bước lên trời. Tôi đã xem trọng cậu nên mới tiến hành đầu tư vào đây!
Vệ Vũ Hinh vẫn luôn chú ý theo dõi cuộc nói chuyện giữa hai người. Thấy bố của mình và Diệp Trạch Đào nói chuyện với nhau rất vui vẻ, trong lòng cô ta cũng rất vui, liền cười nói:
- Năng lực của Trạch Đào từ trước đến nay vẫn rất giỏi mà, tin chắc anh ấy sẽ đưa nơi này phát triển đi lên!
Cô ta hoàn toàn tin tưởng vào Diệp Trạch Đào.
Vệ Hùng Phi lại cười lớn, nói:
- Trạch Đào à, cậu thấy đấy, lúc nào nó cũng hướng về cậu!
Chiếc xe chẳng mấy chốc đã đền một khu công trường đã quy hoạch xong. Diệp Trạch Đào chỉ vào nơi đó nói:
- Thưa bác, nơi này được lắm, sau này, dựa vào phương án xây dựng đường của tỉnh, nơi này sẽ có một đường cao tốc đi ngang qua, lúc đó giao thông sẽ cực kỳ thuận lợi!
Vệ Hùng Phi quan sát một hồi rồi gật đầu nói:
- Nơi này được đấy. Nguồn công nhân trong nhà máy của tôi chủ yếu là từ những người trong xã Xuân Trúc của các cậu. Chỉ có những công nhân người bản địa mới không sợ khó sợ mệt!

Vệ Vũ Hinh nói:
- Nơi này có vẻ hoang vắng nhỉ!
Diệp Trạch Đào nói:
- Vấn đề này không có gì cả, cùng với công cuộc tu sửa, xây dựng lại đường quốc lộ, xã Xuân Trúc của chúng tôi sẽ khai thác phát triển theo nhiều hướng. Tôi tin sẽ phát triển nhanh chóng. Sở dĩ đặt nhà máy xi măng chỗ này, mọi người cũng đã nghiên cứu, xem xét hết các nhân tố ảnh hưởng rồi!
Vệ Hùng Phi liền cười nói:
- Doanh nghiệp lại không lo sợ đến những điều này. Vấn đề mấu chốt chính là hiệu suất. Sau này khi Vũ Hinh phụ trách dự án này, có thể ở tại chỗ chính quyền xã. Khi lái xe đến cũng không mất nhiều thời gian lắm. Dù sao cũng đã có Trạch Đào quan tâm đến nên tôi cũng rất yên tâm!
Những lời nói này của Vệ Hùng Phi khiến cho Vệ Vũ Hinh đỏ mặt. Đương nhiên là cô ta hiểu ý của bố mình.
Nghĩ đến chuyện của Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y, sắc mặt Vệ Vũ Hinh lại u ám. Chuyện giữa mình và Diệp Trạch Đào chắc không có nhiều khả năng cho lắm!
Khi nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh ít nhiều cũng có chút buồn giận.
Diệp Trạch Đào cũng phát hiện thấy ánh mắt nhìn của Vệ Vũ Hinh, hắn không dám đón nhận ánh mắt ấy, bèn nói:
- Bất động sản của xã cũng phải tiến hành khởi công thôi. Nhân lúc này, các loại vật liệu dễ vận chuyển, dễ lấy, nên phải tiến hành cải thiện một chút điều kiện nhà ở của các thôn dân. Sự phát triển của xã Xuân Trúc không thể năm bè bảy mảng, trong quy hoạch thì vấn đề nhà ở của xã cũng được chú ý đến!
Vệ Hùng Phi tán đồng nói:
- Nói đúng lắm, nếu xã Xuân Trúc đã đứng trước một cơ hội tốt như vậy, thì các loại quy hoạch khác cũng phải nhanh chóng bắt kịp. Chỉ cần thao tác tốt, tôi tin xã Xuân Trúc trong một tương lai không xa sẽ được chuyển lên cấp thị trấn!
Vệ Vũ Hinh hoan hỉ nhìn Diệp Trạch Đào, ánh mắt cô ta nhìn hắn có vẻ thất thần.
- Trạch Đào này, em tin là anh nhất định sẽ đưa xã Xuân Trúc phát triển đi lên trở thành một thị trấn giàu đẹp!
Vệ Vũ Hinh nói một cách khâm phục.
Vệ Hùng Phi thở dài:
- Có ý tưởng là tốt rồi, vấn đề còn phải có quyền, có cơ hội nữa!

Diệp Trạch Đào biết là ông ta vẫn đang lo lắng chuyện ở huyện. Những chuyện như thế hắn cũng không tiện nói nhiều.
Đi vòng quanh khu đất hoang vu này, Vệ Hùng Phi và những người đi cùng không ngừng chỉ điểm và tiến hành công tác sắp xếp.
Diệp Trạch Đào và Vệ Vũ Hinh chủ yếu là đứng nhìn bọn Vệ Hùng Phi.
- Trạch Đào này, hoa dại trên núi kia đẹp quá, đi lên đó xem cùng em đi!
Vệ Vũ Hinh nói với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào thấy mình cũng không có việc gì để làm, liền cùng Vệ Vũ Hinh đi lên núi, chỗ những bông hoa dại đang nở rực rỡ.
- Trạch Đào này, từ sau khi tốt nghiệp thì đây là lần đầu tiên em đến một nơi như thế này!
Trông thấy trước mặt bạt ngàn những bông hoa khoe sắc, Vệ Vũ Hinh cảm thấy vui hơn rất nhiều, cô vừa cười vừa nói với Diệp Trạch Đào.
- Phong cảnh của xã Xuân Trúc thật ra rất đẹp. Bọn Giang Triều Vĩ cũng đã bắt tay vào việc khai thác khu du lịch ở đây rồi. Đợi sau khi bọn họ khai thác rồi, thì những con đường du lịch sẽ xuất hiện. Đến lúc đó, sẽ có rất nhiều khách du lịch đến thăm quan, xã Xuân Trúc sẽ không hề bị mai một!
Cứ mỗi lần nói đến chuyện phát triển của xã Xuân Trúc là tâm trạng của Diệp Trạch Đào lại rất hào hứng. Hắn thao thao bất tuyệt nói với Vệ Vũ Hinh về những quy hoạch phát triển xã Xuân Trúc của mình.
- Trạch Đào này, anh có biết anh hấp dẫn người ta nhất ở điểm nào không?
Vệ Vũ Hinh ngắt một bông hoa, khắp người cô toát lên một vẻ thanh xuân, tươi tắn và quyến rũ.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Người như tôi đầy rẫy những khuyết điểm!
Vệ Vũ Hinh thật thà nói:
- Điểm hấp dẫn nhất của anh chính là phong cách chỉ điểm giang sơn. Anh không biết đấy thôi, mỗi lần trông thấy phong cách đó, em đều cảm thấy trong lồng ngực anh tràn đầy tình cảm mãnh liệt, trong đầu anh cũng đầy ắp những suy nghĩ! Anh còn nhớ không? Đợt tranh cử cán bộ lớp, khi anh đứng lên diễn thuyết, hầu hết các nữ sinh đều bị anh làm cho xúc động. Mọi người khi nhắc đến chuyện này vẫn cảm giác như mới xảy ra vậy!
Nhìn thấy trong ánh mắt của Vệ Vũ Hinh lộ ra vẻ sùng bái, Diệp Trạch Đào cuối cùng cũng biết nguyên nhân tại sao từ trước đến nay Vệ Vũ Hinh lại thích mình đến vậy. Chắc là từ buổi diễn thuyết ở trên lớp đó. Chỉ có điều sự sùng bái ấy bây giờ chuyển sang thành một sự ái mộ!
Thầm thở dài một tiếng, Diệp Trạch Đào cũng biết chuyện của mình và Vệ Vũ Hinh không đi đến đâu.
Lần đầu tiên được cùng Diệp Trạch Đào một mình ở nơi hoang vắng này, Vệ Vũ Hinh ngắt một bông hoa, cô cảm thấy trong lòng tràn ngập niềm hạnh phúc.
Diệp Trạch Đào cũng đã dạo chơi cùng với Vệ Vũ Hinh rất lâu, nhìn thấy trước mặt mình cả một rừng hoa, Vệ Vũ Hinh không nén nổi, kêu lên:
- Trạch Đào này, nơi này thật là đẹp. Được ở một nơi như thế này, mỗi ngày được ngửi mùi hương hoa tinh khiết, chắc tâm hồn thoải mái lắm nhỉ!
- Cảnh đẹp của xã Xuân Trúc nhiều lắm, nhưng, cái mà xã Xuân Trúc cần bây giờ chính là sự phát triển. Chỉ cần phương diện vật chất được cải thiện thì bọn họ mới ngắm đến cảnh đẹp này!
Diệp Trạch Đào thành thật nói.

Vệ Vũ Hinh mỉm cười nói:
- Anh nói đúng lắm. Anh yên tâm, chỉ cần là chuyện anh muốn làm thì em sẽ toàn tâm toàn ý ủng hộ anh!
Diệp Trạch Đào nhìn về biển hoa trước mắt, trong lòng thầm nghĩ, khi nhà máy xi măng được xây dựng lên ở đây thì biển hoa dại này cũng sẽ biến mất!
- Rắn!
Vệ Vũ Hinh kêu lên thất thanh, bổ nhào vào lòng Diệp Trạch Đào.
Không phòng bị trước, Diệp Trạch Đào liền ôm chặt lấy Vệ Vũ Hinh trong lòng.
- Đâu?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Cảm thấy cơ thể Vệ Vũ Hinh đang run rẩy, Diệp Trạch Đào nhìn theo chỗ mà Vệ Vũ Hinh lúc nãy đã đứng, nhưng không nhìn thấy gì cả.
- Không có gì rồi, chắc nó bò đi rồi!
Nhìn lại xung quanh không thấy gì, lúc này Diệp Trạch Đào mới nói với Vệ Vũ Hinh.
Ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh vẫn không hề buông lỏng vòng tay.
Cảm nhận được gò ngực phập phồng không ngừng của Vệ Vũ Hinh, Diệp Trạch Đào biết cô ta đã quá sợ hãi.
Lấy tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô ta, Diệp Trạch Đào an ủi:
- Không sao rồi, yên tâm đi!
Dán khuôn mặt của mình vào ngực của Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh lúc này đang đỏ bừng sắc mặt. Lúc nãy thật sự không có rắn, cô ta chỉ muốn mượn chuyện đó để được thân mật hơn với Diệp Trạch Đào mà thôi.
Chuyện ngày hôm nay cô ta đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng khi thật sự hành động, Vệ Vũ Hinh lại cảm thấy con tim mình đập loạn nhịp hẳn lên.
Cô dường như nghe được tiếng trái tim mình đập thình thịch. Vệ Vũ Hinh không dám nhìn lên Diệp Trạch Đào.
Cuối cùng cũng được ở trong vòng tay của Diệp Trạch Đào rồi!
Trong lòng Vệ Vũ Hinh trào dâng lên một cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.