Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 23: Nhất thời không chú ý, đắc tội với Bí thư




Công việc được giải quyết thuận lợi là nhờ có sự giúp đỡ của Giang Thuận Chương và Vệ Hùng Phi. Đoàn thanh niên Tỉnh ủy chọn xã Xuân Trúc làm trọng điểm, cực kì coi trọng việc tiến hành kễ hoạch “Trời đông ấm áp”, rất nhanh đã bắt tay vào làm việc. Nhưng đương nhiên việc Diệp Trạch Đào cần làm trước tiên là báo cáo tình hình với Cao Chấn Sơn.

Nhìn thấy tòa trụ sở của Huyện ủy, Diệp Trạch Đào lộ rõ vẻ vui mừng. Mấy ngày ở nơi này, những việc hắn làm cũng đã thấy được hiệu quả. Hôm nay, Cao Chấn Sơn gọi hắn đến báo cáo về tình hình hoạt động lần này của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy.
Sau khi chuyển lời thông qua thư ký, Diệp Trạch Đào rất nhanh đã gặp được Cao Chấn Sơn.
Ngồi trên ghế chỉ dành cho sếp, Cao Chấn Sơn không hề đứng dậy, tuy nhiên trên mặt vẫn nở một nụ cười rạng rỡ.
Chỉ vào bộ sô pha trước mặt, Cao Chấn Sơn nói:
- Tiểu Diệp, ngồi xuống rồi nói!
Thái độ này của Cao Chấn Sơn làm thư ký Thường Minh Quang có chút ngạc nhiên, bởi rất ít khi gã thấy vẻ mặt đó của bí thư với một cán bộ xã.
Đang lúc Thường Minh Quang chuẩn bị đi ra, Cao Chấn Sơn nói:
- Minh Quang, giúp Tiểu Diệp pha một ly trà nhé!
Câu nói này càng làm Thường Minh Quang kinh ngạc, không kìm nổi mình nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Thấy Thường Minh Quang bê trà vào, Diệp Trạch Đào vội nói:
- Cảm ơn anh Thường!
Mỉm cười đi ra ngoài, trong lòng Thường Minh Quang không ngừng xáo động. Gã biết cái tên Diệp Trạch Đào này, nhưng mà sếp có phải đối xử với hắn thân thiết như vậy không?
Thấy Thường Minh Quang đã ra ngoài, Cao Chấn Sơn mới cười tươi nói:
- Cậu trình bày một chút về tình hình ở Tỉnh đi.
- Bí thư Cao, là như thế này! Sau khi bắt tay vào công việc, chúng tôi đã gặp Phó bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy Hàn Tắc Thiên. Nghe xong toàn bộ kế hoạch triển khai công việc, anh ta đã đánh giá rất cao kế hoạch này, liền tiến hành báo cáo lên Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy. Đoàn thanh niên Tỉnh ủy rất coi trọng vấn đề này. Họ lập tức định ngày hẹn với Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Phương Thảo Địa cùng một vài lãnh đạo tỉnh. Trải qua hiệp thương, công ty Phương Thảo Địa sẽ đầu tư hai triệu, Đoàn thanh niên Tỉnh ủy chuyển khoản hai trăm nghìn tệ, một vài ông chủ lớn cũng quyên góp ba trăm nghìn. Theo dự định thì xã Xuân Trúc sẽ xây một ngôi trường học mới. Nhưng có một vấn đề cần Bí thư Cao quyết định. Ý của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy đó là Huyện cũng nên xuất ra một khoản tiền để cùng xây dựng chứ. Chuyện này thì tôi không có quyền quyết định rồi!
Hai ngày nay thông tin ấy vẫn đang gây sốt trong cộng đồng mạng. Nhân dân cả nước đã biết được hoàn cảnh nghèo khó của xã Thảo Hải, biết được các em đi học khó khăn như thế nào, học sinh nơi đây không có được một lớp học nào tử tế. Nhắc đến cái gì cũng thấy thiếu thốn. Huyện ủy Thảo Hải cũng rất đau đầu vì chuyện này. Vấn đề này khi đưa ra dư luận đã mau chóng trở thành vấn đề chung của cả cộng đồng.
Nhấc điện thoại đang đặt trên bàn lên, Cao Chấn Sơn gọi cho Chủ tich huyện Thôi Vĩnh Chí:
- Lão Thôi, anh đến đây một chuyến đi.
Một lúc sau, Chủ tịch huyện Thôi Vĩnh Chí bước vào văn phòng của Cao Chấn Sơn.
Thấy Thôi Vĩnh Chí bước vào, Diệp Trạch Đào vội đứng dậy.

- Lão Thôi, mau ngồi xuống nói chuyện đi.
Cao Chấn Sơn bước đến nắm tay Thôi Vĩnh Chí kéo gã ngồi xuống sô pha.
- Bí thư, có chỉ thị gì vậy?
Thôi Vĩnh Chí mỉm cười nói.
Mặc dù hai người họ vốn dĩ bất hòa, nhưng ngoài mặt lại luôn tỏ ra rất hòa thuận. Lúc bình thường, Thôi Vĩnh Chí vẫn luôn tỏ ra tôn kính Cao Chấn Sơn.
- Lão Thôi, có một chuyện như thế này.
Cao Chấn Sơn đem tình hình nói qua với Thôi Vĩnh Chí.
Nghe xong câu chuyện, ánh mắt Thôi Vĩnh Chí liền hướng về phía Diệp Trạch Đào.
Thôi Vĩnh Chí cảm thấy rất kỳ lạ. Thời gian gần đây, dường như Cao Chấn Sơn đối xử với người thanh niên đang ngồi đối diện này rất nhiệt tình. Rốt cục bọn họ có quan hệ như thế nào?
Thôi Vĩnh Chí cũng đã âm thầm sai thư ký điều tra về Diệp Trạch Đào. Kết quả là không điều tra được bất cứ thông tin gì hữu ích. Chỉ có điều đặc biệt là điều kiện gia đình Diệp Trạch Đào rất bình thường.
Nở một nụ cười, Thôi Vĩnh Chí nói:
- Tiểu Diệp, khá đấy! Chỉ một thời gian ngắn như vậy mà đã có thể liên hệ được với Đoàn thanh niên Tỉnh ủy.
Câu nói này có chút gì đó nói bóng nói gió!
Diệp Trạch Đào chỉ có thể mỉm cười nói:
- Đấy là nhờ có Bí thư Cao giúp đỡ. Tôi cứ thế mà làm thôi.
Vẻ mặt Cao Chấn Sơn như đang cười, gã nói:
- Tình hình hiện nay là Đoàn thanh niên Tỉnh ủy và công ty Phương Thảo Địa đều đã xuất chiêu rồi. Dùng tiền nên dùng. Để xem xem huyện chúng ta ứng phó như thế nào? Lão Thôi à! Hơn hai triệu đấy! Nếu quả thật xã Xuân Trúc có thể xây dựng một ngôi trường tốt, thì có thể giải quyết toàn bộ vấn đề giáo dục cho lũ trẻ ở xã rồi. Lấy giáo dục làm đại sự mà!
Thôi Vĩnh Chí hiểu ý Cao Chấn Sơn. Gã muốn nhân chuyện này để trút bỏ gánh nặng trên vai. Đối với Chủ tịch Huyện thì chuyện này cũng chỉ có lợi mà thôi. Hai ngày nay gã cũng đã phải chịu áp lực không nhỏ.
- Ừ! Tôi thấy huyện cũng phải có thái độ gì mới phải. Xây dựng trường học cho xã Xuân Trúc có hai triệu. Để xây dựng một ngôi trường bình thường thì như vậy không thể đủ được. Vật liệu cũng có thể lấy ngay tại địa phương mà!
Cao Chấn Sơn liền mỉm cười nói:
- Không tồi, việc này tôi thấy rất khả thi. Huyện cũng nên góp vào quỹ vài trăm nghìn chứ nhỉ? Đoàn thanh niên Tỉnh ủy còn quan tâm đến, chúng ta sao có thể làm ngơ.


- Bí thư Cao nói phải!
Thôi Vĩnh Chí liếc nhìn Diệp Trạch Đào.
- Thế thì tốt, mau triệu tập hội nghị thường vụ để giải quyết việc này. Ngoài ra cũng nên tuyên truyền một chút cho chuyện này chứ nhỉ?
Hai người họ thống nhất ý kiến rất nhanh.
- Tiểu Diệp, hai ngày này cậu ở lại huyện đi. Sau đó cậu cùng tôi lên tỉnh một chuyến.
Cao Chấn Sơn nói.
Thôi Vĩnh Chí lại liếc nhìn Diệp Trạch Đào. Trong lòng ít nhiều cũng có cảnh giác. Xem ra Diệp Trạch Đào này ở tình có kẻ hậu thuẫn phía sau. Nếu không phải như vậy, Cao Chấn Sơn sẽ không chủ động gánh vác việc này đâu.
- Tôi nghe theo lãnh đạo!
Diệp Trạch Đào vội nói.
Ra khỏi Huyện ủy, tâm trạng Diệp Trạch Đào cũng không tồi. Nếu Huyện cũng chi ra một khoản tiền, góp thêm vào khoản tiền mọi người đã đóng. Xây dựng trường học xong, sau đó cũng có thể xây dựng cả kí túc xá cho học sinh nữa. Học sinh xã Xuân Trúc có nơi để học tập rồi!
Chạy đi chạy lại mấy ngày mới có thành quả như thế này, Diệp Trạch Đào lần đầu tiên nhận ra làm chút chuyện thật sự rất khó khăn.
Diệp Trạch Đào cũng biết, nếu không có Giang Thuận Chương và Vệ Hùng Phi can thiệp giúp đỡ, thì với năng lực của hắn, căn bản không thể làm được như vậy. Hắn lần đầu tiên hiểu được có mối quan hệ quan trọng như thế nào.


Chợt nhớ đến bản thân dù sao cũng là Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính xã. Chuyện như vậy nếu không báo cáo một tiếng với lãnh đạo xã thì đúng là bất kính rồi. Nghĩ đến đó hắn vội vàng gọi điện cho Bí thư Đảng ủy xã Lâm Dân Thư.
Trong điện thoại, Diệp Trạch Đào đem hết sự tình báo cáo lại cho Lâm Dân Thư.
Nhận được điện thoại, Lâm Dân Thư mãi một hồi lâu sau mới lấy lại được tinh thần. Cái tên Diệp Trạch Đào này cũng đã chịu khổ rồi. Mới vừa xin nghỉ phép để lên tỉnh mà đã thu được tin tức lớn như vậy. Chuyện này đối với xã mà nói đúng là chuyện lớn rồi!
Nghe bí thư Cao muốn mời Diệp Trạch Đào ở lại thị trấn, Lâm Dân Thư vội nói:
- Rất tốt, tôi cũng sắp sửa lên huyện rồi!

Dập máy xuống, trong lòng Lâm Dân Thư ít nhiều có chút bất mãn. Cái tên Diệp Trạch Đào sao không báo cáo cho bí thư của hắn đầu tiên. Bây giờ đến Bí thư huyện ủy cũng biết chuyện này rồi. Bản thân gã là Bí thư Đảng ủy xã mà lại không biết. Làm ăn bừa bãi quá!
Bất cứ lúc nào nhớ tới Cao Chấn Sơn coi trọng Diệp Trạch Đào là Lâm Dân Thư lại nhíu mày. Từ cái điệu bộ này, xem ra Diệp Trạch Đào đã làm mất lòng gã rồi!
Nghĩ đến tình hình ở huyện, Bí thư Lâm lại chau mày. Cao Chấn Sơn đến huyện đảm nhiệm cái ghế bí thư sắp được 2 năm rồi. Ở huyện, thế lực Thôi Vĩnh Chí càng ngày càng mạnh. Hậu thuận sau lưng Thôi Vĩnh Chí còn có Bí thư Thành ủy. Cao Chấn Sơn có đấu nổi với Thôi Vĩnh Chí không?
Lâm Dân Thư lần đầu tiên có ác tâm muốn dìm ý kiến của Diệp Trạch Đào. Gã không mong muốn thân tín của Cao Chấn Sơn có thể phát triển quá nhanh.
Gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu. Bản thân chỉ lo lắng chuyện của lũ trẻ, không ngờ lại quên báo cáo với Lâm Dân Thư đầu tiên. Không biết chừng bây giờ Lâm Dân Thư có ác cảm với mình rồi!
Thở một hơi dài, trong lòng Diệp Trạch Đào chỉ muốn thanh thản làm việc, tạm thời không muốn phải quan tâm đến mấy chuyện đó.
Hắn nhanh chóng đi đến tiểu khu xí nghiệp, nơi cha mẹ hắn sống.
Nhìn mọi thứ xung quanh đều chỉ thấy những căn nhà rách nát. Diệp Trạch Đào lại có một cảm giác rất bình yên. Đây mới là nơi quen thuộc dành cho hắn!
Lúc mở cửa đi vào, Diệp Trạch Đào vừa nhìn đã thấy mẹ hắn đang ngồi xem phim. Hắn thốt lên một tiếng:
- Mẹ!
Trong lòng ít nhiều có chút kích động.
- Trạch Đào!
Mẹ Diệp Trạch Đào mở to hai mắt, vui sướng đứng bật dậy.
- Cha đâu mẹ?
Diệp Trạch Đào không thấy cha mình đâu, vội vàng hỏi.
- Ông ấy à, không chịu ngồi yên một chỗ, nghe nói có một công trường đang tuyển bảo vệ, liền tới đó xem thế nào rồi!
Diệp Trạch Đào chau mày nói:
- Cha cũng có tuổi rồi, nên ở nhà nghỉ ngơi đi là được rồi. Khỏi cần đi làm bảo vệ. Rồi con sẽ mang tiền về cho cha mẹ.
Tuy rằng trong túi Diệp Trạch Đào có hai triệu năm trăm ngàn, nhưng cũng không dám lấy ra. Hắn biết tính cha mình. Nếu mà đưa ra thật, không biết chừng còn bị mắng cho một trận nữa.
Nghĩ một chút, hắn vẫn lấy từ trong túi ra một nghìn tệ đưa cho mẹ, nói:
- Mẹ, đây là tiềng lương con vừa được phát. Mẹ cầm đi.
- Nhanh vậy đã được phát lương rồi sao?
Tôn Trí Phương - mẹ hắn ngạc nhiên cầm lấy số tiền.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Con bây giờ cũng là người làm công ăn lương rồi. Sau này con sẽ đem tiền về, học phí của em trai em sẽ lo hết!

Tôn Trí Phương nói:
- Số tiền này mẹ giữ giúp con thôi. Con cũng nên mau tìm cho mình một đối tượng đi. Gần đây mọi người đều bàn luận về chuyện của con đấy!
Diệp Trạch Đào biết rằng mẹ có không ít bạn, không có việc gì làm là sẽ ngồi buôn chuyện này. Hắn cười nói:
- Con trai mẹ khôi ngô tuấn tú, sợ gì không tìm được bạn gái. Chuyện đấy thì mẹ khỏi phải lo đi!
Tôn Trí Phương cười nói:
- Xem con lợi hại thế nào? Mẹ vẫn đang chờ con sinh cho mẹ một đứa cháu trai đấy nhé!
- Mẹ, con vừa mới đi làm. Bây giờ phải lấy sự nghiệp làm trọng mới phải chứ ạ?
Đang nói chuyện thì cánh cổng mở ra, người cha cao gầy của Diệp Trạch Đào – Diệp Hằng Thành đi vào.
Thấy cha mình gầy yếu, trong lòng Diệp Trạch Đào bỗng nhiên tràn đầy một thứ tình cảm xót xa. Hắn thốt lên một tiếng:
- Cha!
Ánh mắt lộ rõ sự xúc động nhưng khuôn mặt lại không thể hiện bất cứ biểu hiện nào đặc biệt, Diệp Hằng Thành ừ một tiếng, nói:
- Về rồi đấy à?
Từ công trường trở về, cầm chén trà lên uống hết một hơi, Diệp Hằng Thành mệt mỏi dựa vào sô pha.
- Thế nào rồi?
Tôn Tri Phương hỏi.
Diệp Hằng Thành lắc đầu nói:
- Họ nói tôi già rồi!
- Cha à, chuyện này không cần nóng vội. Bây giờ con cũng đi làm rồi. Học phí của em trai con sẽ có cách.
- Mày cứ làm cho tốt việc của mày đi. Đừng có làm việc theo cảm tính. Tao biết người của chính phủ chúng mày có không ít thu nhập đen. Tao nói với mày nhé, mày mà dám làm điều gì xằng bậy, tao đánh gãy chân mày đấy!
- Cái lão già chết tiệt này, con trai mới về nhà mà ông đã nổi giận rồi. Không hiểu rõ sự việc thì đừng có nổi cáu với con nó như thế chứ! Tôn Tri Phương mất hứng nói.
- Mẹ, con đi tắm đây.
Diệp Trạch Đào có chút sợ cha mình, nhanh chân chuồn mất.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.