Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 242: Quả nhiên không muốn gặp!




Ngồi trong xe, nhìn vẻ mặt đau buồn khi lái xe của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào muốn nói để hắn lái xe.
- Hiện giờ tình hình thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào nói.
- Mọi người trong nhà đều đã trở về!
Khi ông Điền tới Thủ đô, thấy Lưu Mộng Y tới đón Diệp Trạch Đào, liền đi theo người đến đón ông, còn Diệp Trạch Đào đi theo Lưu Mộng Y về hướng nhà họ Lưu.
Nghĩ đến tình hình ở nhà họ Lưu, Diệp Trạch Đào ít nhiều vẫn còn cảm thấy thiếu tự tin. Đây là lần đầu tiên hắn đến nhà họ Lưu, lại đến trong tình huống như vậy, cũng không biết người nhà họ Lưu sẽ đối xử với hắn như thế nào.
Nghĩ đến những điều ông Điền đã nói, Diệp Trạch Đào chỉ biết chuyến đi đến nhà họ Lưu lần này sẽ không hề thuận lợi, nếu làm không tốt còn có thể thấy rất nhiều khuôn mặt giận dữ.
Lại nhìn dáng vẻ đau buồn của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể cố lấy hết dũng khí đi một chuyến.
Đây là một nơi giống như hoa viên ở biệt thự nghỉ mát của các cán bộ cấp cao, cảnh vật bên trong hết sức hoành tráng, trên đường đi sự kiểm tra cũng rất nghiêm ngặt. Chiếc xe tiến sâu vào bên trong, nhìn toàn bộ nơi này, Diệp Trạch Đào càng cảm thấy tò mò.
Qua một đoạn đường rất dài, cái cảm giác tò mò của Diệp Trạch Đào cũng dần dần biến mất. Nơi này ngoài khung cảnh rất hoành tráng, phòng ở cũng rất lớn ra thì nhìn những vị lão nhân đang đi lại ở đây cũng không khác cha mẹ hắn là mấy.
Lưu Mộng Y dừng xe trước một khu nhà khá cách biệt.
Ở đây có rất nhiều những chiếc xe hàng hiệu.
Diệp Trạch Đào nhìn lại, nơi này có vẻ rất lớn, rộng bằng vài khoảng sân, nhìn qua vẫn là một nơi rất hoành tráng.
Tiến vào bên trong, Diệp Trạch Đào nhìn thấy rất nhiều người qua lại.
Thấy Lưu Mộng Y dẫn Diệp Trạch Đào đi vào, không ít người nhìn về phía Diệp Trạch Đào, vẻ mặt biểu lộ rất nhiều kiểu.
Lưu Mộng Y nói với Diệp Trạch Đào:
- Đây đều là người quen và bạn bè ở Thủ đô, đừng để ý tới bọn họ.
Diệp Trạch Đào biết rằng nhũng người này có thể có họ hàng xa với nhà họ Lưu, hắn theo Lưu Mộng Y đi vào phía bên trong.
Khi vào đến đại sảnh, hắn nhìn thấy một linh đường, dường như là nơi để thắp hương, phía trên để một tấm ánh rất lớn của lão phu nhân, nhìn qua có phần hơi giống Lưu Mộng Y.
Cũng có không ít người đang ở trong này thắp hương, Diệp Trạch Đào không dám chậm trễ, cũng châm mấy nén hương, nghĩ mình là phận dưới nên hắn quỳ xuống làm lễ.
Thái độ này của Diệp Trạch Đào chính là lấy thân phận kẻ hậu bối thắp hương cho lão phu nhân.
Nhìn quanh khắp nơi, Diệp Trạch Đào mới phát hiện, tang lễ của người Trung Hoa cho dù là dân thường hay tầng lớp thượng lưu cũng không khác nhau là mấy.

- Mộng Y, sao con lại đưa người này vào đây?
Khi Diệp Trạch Đào đang hành lễ, giọng một người phụ nữ liền cất lên.
- Mẹ, đây là Diệp Trạch Đào, mọi người đã biết rồi đó!
Lưu Mộng Y nhìn người phụ nữ trung niên kia nói.
Xem ra bà ta không thích mình!
Nghe người phụ nữ nói như vậy, trong lòng Diệp Trạch Đào có chút lo lắng, người này là mẹ của Lưu Mộng Y, chỉ cần liếc qua cũng biết bà ta không chào đón mình!
Lưu Mộng Y cũng không quan tâm đến thái độ của mẹ mình, sau khi thấy Diệp Trạch Đào thắp hương xong, cô liền kéo hắn đến trước mặt người phụ nữ nói:
- Mẹ, Trạch Đào đã từ Ninh Hải đến đây đấy!
Cô nói với Diệp Trạch Đào:
- Đây là mẹ em!
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Cháu chào bác!
Hừ một tiếng, nhưng vì trước mặt có không ít người, mẹ Lưu Mộng Y cũng không nói gì nữa, chỉ có điều ánh mắt bà ta khi nhìn Diệp Trạch Đào lộ ra vẻ như đang nhìn một kẻ hạ cấp vậy.
Tuy Diệp Trạch Đào nhìn ra ánh mắt đó của bà ta, nhưng nghĩ rằng mình phải nể mặt Lưu Mộng Y, mặt hắn vẫn rất bình tĩnh.
- Đi, chúng ta qua bên kia đi!
Lưu Mộng Y mặc một bộ quần áo màu đen, tay cầm một bộ vest đen đi về phía Diệp Trạch Đào.
Sau khi được Lưu Mộng Y sắp xếp đứng ở một chỗ, Diệp Trạch Đào mới phát hiện dường như mình đã trở thành một thành viên của nhà họ Lưu.
Diệp Trạch Đào có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Đứng một lúc, cũng đã bắt tay khá nhiều người không quen biết, Diệp Trạch Đào có cảm giác, những người đến viếng cũng không nhiều lắm, lại không hề thấy những nhân vật quan trọng đến viếng.
Cũng không biết trình tự tang lễ cho lão phu nhân được sắp xếp như thế nào.
- Hai ngày nay lúc nào cũng có người đến viếng, cho nên tạm thời mới bố trí lễ đường ở nhà, mọi người còn muốn làm một lễ truy điệu ở núi Bát Bảo nữa!

Lưu Mộng Y đứng cạnh nói thầm với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào hơi gật đầu một cái, trong lòng hắn lại nghĩ rằng, cho dù là như vậy đi nữa, những người đến dự tang lễ vẫn hơi ít, chuyện này đã nói lên thế lực của nhà họ Lưu đang suy yếu!
Một lát sau, Diệp Trạch Đào thấy người nhà họ Lưu có vẻ xôn xao, chỉ thấy một đoàn người từ bên ngoài đi vào, dẫn đầu là một người khoảng sáu mươi tuổi trông rất khí thế. Diệp Trạch Đào cảm thấy người này nhìn rất quen, hắn nhìn kỹ lại, cảm thấy giật mình, không ngờ người đó chính là Bí thư Thành ủy Kim Lăng Tôn Tường Quân!
Theo sau Tôn Tường Quân có không ít người.
Thấy những người này đến, không biết ai đó đã nhanh chóng chạy ra nhà sau, lập tức, một đoàn người từ nhà sau đi ra.
- Cha em đến đấy!
Lưu Mộng Y nhỏ giọng nói.
Diệp Trạch Đào liền nhìn người dẫn đầu đoàn người vừa từ sau nhà đi ra, đó là một người trông có vẻ rất gầy, dường như có thể bị gió thổi bay, tuy nhìn qua ông mới khoảng năm mươi tuổi nhưng cũng có vẻ rất già.
Đó là cha của Lưu Mộng Y.
Vừa rồi Lưu Mộng Y không dẫn mình đến chào cha cô ấy, hẳn là vì cô ấy không muốn thấy cha cô ấy khó chịu với mình!
Diệp Trạch Đào càng cảm thấy chuyến đi đến nhà họ Lưu này thật khó khăn.
Khi ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lưu Mộng Y thì cô cũng đang nhìn về phía hắn.
- Trạch Đào, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì lòng em cũng sẽ không thay đổi!
Lưu Mộng Y đột nhiên nói một câu như vậy.
Vì đã được nghe Điền Lâm Hỉ nói trước, khi trong lòng Diệp Trạch Đào vừa xao động, hắn liền chuyển hướng nhìn về phía đoàn người vừa đến. Hắn có cảm giác, nhà họ Tôn này rất có thể chính là đối tượng kết thông gia của nhà họ Lưu.
Quả nhiên, Diệp Trạch Đào nhận ra trong đoàn người kia có một người thanh niên đẹp trai và phong độ, người này đi sát phía sau Tôn Tường Quân.
Chẳng lẽ đó chính là người vẫn thích Lưu Mộng Y?
Đúng lúc Diệp Trạch Đào nhìn sang bên đó, người thanh niên kia cũng đang nhìn về bên này bằng một ánh mắt đầy hy vọng, thấy Diệp Trạch Đào đứng cạnh Lưu Mộng Y, dường như ánh mắt người thanh niên kia lập tức lộ ra sát khí, y liền chăm chú nhìn Diệp Trạch Đào.
Chắc chắn là hắn!
Cơ bản Diệp Trạch Đào có thể khẳng định nhà họ Lưu muốn kết thông gia với nhà khác, lần này họ hy vọng có thể hy sinh hạnh phúc của Lưu Mộng Y để nhà họ Lưu lại có được hậu thuẫn.
Cảm thấy ánh mắt của con trai, Tôn Tường Quân đang bước tới cũng quay đầu nhìn Diệp Trạch Đào.

Vẻ mặt của ông ta không hề có thay đổi gì, chỉ liếc mắt nhìn Diệp Trạch Đào một cái, dường như trong ánh mắt còn lộ ra vẻ ân cần.
Diệp Trạch Đào trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi, Tôn Tường Quân đã che giấu cảm xúc vào tận đáy lòng, nhìn vẻ mặt ông ta như vậy, ai có thể biết được trong lòng ông ta đang nghĩ gì.
- Bí thư Tôn, ngài đã đến!
Cha Lưu Mộng Y đưa tay ra nắm.
Vẻ mặt Tôn Tường Quân hiện lên vẻ buồn bã, nói:
- Đống Lưu, hãy cố nén đau thương! Sau khi nhận được tin tôi liền tới đây ngay!
Câu nói đầu tiên khiến cha của Lưu Mộng Y – Lưu Đống Lưu thấy rất cảm động, nói:
- Cảm ơn Bí thư Tôn!
- Ừ, để tôi đến thắp hương đã!
Tôn Tường Quân bước lên phía trước cung kính thắp hương, sau đó liền bắt tay một đám người nhà họ Lưu đứng đó, mỗi khi bắt tay một người, ông ta đều nói vài câu an ủi.
Khi bắt tay đến chỗ Lưu Mộng Y, Tôn Tường Quân nói:
- Mộng Y, đừng quá đau buồn, ai cũng phải có ngày này, đối với người già thì lại càng không có hy vọng sống được lâu. Ôi, đời người chính là như thế này, sinh lão bệnh tử là quy luật của tự nhiên!
Bắt tay Lưu Mộng Y xong, dường như ông ta cũng không hề nhìn Diệp Trạch Đào, liền giơ tay ra bắt tay một người nhà họ Lưu đứng sau Diệp Trạch Đào.
Một động tác như vậy không thể qua mắt Lưu Mộng Y, khi cô muốn lên tiếng, Diệp Trạch Đào liền nói:
- Mộng Y, em cũng mệt rồi, anh đỡ em qua bên kia nghỉ ngơi một chút nhé!
Hắn làm như vậy đúng lúc con trai Tôn Tường Quân đang giơ tay ra lại phải thu về.
Lưu Mộng Y lập tức cảm thấy hết giận, khẽ gật đầu nói:
- Được!
Thân mình cô tựa vào vai Diệp Trạch Đào, để hắn đỡ cô ngồi xuống.
Thấy Lưu Mộng Y thể hiện sự yếu đuối như vậy, mọi người thật không biết nên nói gì, lão phu nhân qua đời, người đau khổ nhất chính là Lưu Mộng Y.
Tôn Tường Quân lúc này mới nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Vị này là…?
Dường như ông ta làm ra vẻ không biết Diệp Trạch Đào.
Mẹ Lưu Mộng Y vội nói:
- Là một người bạn của Mộng Y, đến giúp đỡ.

Tôn Tường Quân lúc này mới khẽ gật đầu nói:
- Ồ, hóa ra là như vậy!
Sau đó ông ta liền nhìn về phía Lưu Đống Lưu nói:
- Đống Lưu, chuyện trong nhà phải giải quyết tốt mới được!
Nói xong câu này, ông ta tiến lên cầm tay Lưu Đống Lưu nói:
- Tôi không quấy rầy nữa!
Nhìn Tôn Tường Quân bình thản rời đi như vậy, mọi người nhà họ Lưu đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào với ánh mắt giận dữ.
Tôn Tường Quân không nói thêm gì, nhưng câu nói trước khi đi “chuyện trong nhà nhất định phải giải quyết tốt” lại rất có thâm ý, đây chính là lý do khiến người nhà họ Lưu khó chịu với Diệp Trạch Đào như vậy.
Người nhà họ Lưu hiểu rất rõ, hiện giờ nhà họ Lưu rất cần một người như Tôn Tường Quân đến giúp đỡ. Có nhà họ Tôn hậu thuẫn, nhà họ Lưu mới có thể bình ổn được.
Một người trung niên không biết có địa vị gì trong nhà họ Lưu nhìn Lưu Mộng Y nói:
- Mộng Y, chuyện nhà họ Lưu chúng ta có thể tự mình xử lý được, không liên quan đến người này, cháu để hắn rời khỏi đây đi!
Nói xong câu này, người trung niên liền quay sang nói với Diệp Trạch Đào:
- Cậu thanh niên này, hiện giờ mời cậu rời khỏi nhà họ Lưu!
Thấy không ít người đều đang nhìn mình, Diệp Trạch Đào nghĩ rằng dù sao mình cũng đã làm hết tâm ý rồi, nếu nhà họ Lưu đã không chào đón mình, vậy thì rời khỏi đây thôi. Hắn nói với Lưu Mộng Y:
- Mộng Y, như vậy đi, anh tìm một chỗ ở trước đã, có việc gì chúng ta liên lạc sau nhé!
- Em đi cùng anh!
Lưu Mộng Y cũng nhận ra thái độ cư xử của người trong nhà đối với Diệp Trạch Đào, liền đứng lên nói.
- Mộng Y, bà nội con vừa mất, trong nhà nhiều việc như vậy, con cũng không được đi!
Mẹ Lưu Mộng Y lớn tiếng nói.
Diệp Trạch Đào nhẹ nhàng vỗ vai Lưu Mộng Y nói:
- Anh không sao!
Nói xong câu này, hắn nhanh chóng bước ra ngoài.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.