Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 315: Cao Vệ nóng nảy lên rồi




Nói chuyện với Điền Lâm Hỉ một hồi, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy đỡ lo lắng hơn. Lần này cho dù trên tỉnh có đấu tranh như thế nào thì vấn đề của hắn cũng không còn to tát nữa.
Điền Lâm Hỉ có Hoa Uy làm hậu thuẫn, trong tay ông ta lại nắm được hai vị Ủy viên thường vụ của tỉnh Ninh Hải, chả trách mà Dương Hiên lại khách sáo với ông ta đến vậy!
Trở về trường Đảng, tâm trạng của Diệp Trạch Đào vô cùng tốt, hắn cảm thấy có cảm giác bàng quan với thời cuộc.
Lại qua một ngày, Cao Vệ liên tìm đến trường Đảng.
Diệp Trạch Đào thấy Cao Vệ đến, sửng sốt nói:
- Sao cậu lại chạy đến đây?
- Trạch Đào, cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm đi.
Cao Vệ cười nói.
Trong ký túc lúc này còn có hai người nữa, một là Chử Hướng Tiền, còn người kia là Triệu Đại Hải. Bọn họ đang cùng nói chuyện phiếm với Diệp Trạch Đào, gần đây bọn họ thường xuyên tìm đến Diệp Trạch Đào để nói chuyện.
Đối với Diệp Trạch Đào, hai người bọn họ càng ngày càng không hiểu, lần trước chuyện của tay giả mạo Tôn lâm đã nảy sinh một số ảnh hưởng liên đới, bọn họ cũng ít nhiều hiểu được một chút nội tình, chính vì thế mà lại càng quan tâm hơn đến Diệp Trạch Đào.
Mấy ngày hôm nay hai người bọn họ ra sức cứu vãn lại tình bạn.
Diệp Trạch Đào cũng không phải là người thù lâu, thấy được biểu hiện của hai người bọn họ như vậy, nghĩ đến dù sao mình cũng phải kết giao, cũng cần phải có một vài người bạn, nên cũng có ý tỏ vẻ thân mật với bọn họ.
Ba người đang nói chuyện vui vẻ thì trông thấy Cao Vệ bước vào.
Khi thấy Cao Vệ không ngần ngại rủ Diệp Trạch Đào ra ngoài ăn cơm, hai người bọn họ vẫn chưa biết thân phận của Cao Vệ như thế nào.
Diệp Trạch Đào giới thiệu:
- Đây là các bạn học của tôi.
Sau đó quay sang Chử Hướng Tiền và Triệu Đại Hải nói:
- Đây là Cao Vệ, phó Chủ tịch huyện thường trực huyện Thảo Hải của chúng tôi.
Nghe thấy tên Cao Vệ, mắt hai người liền sáng lên. Tên của người này hai người bọn họ đã biết từ lâu, không ngờ hôm nay công tử nhà Phó Chủ tịch tỉnh lại chạy đến đây mời Diệp Trạch Đào đi ăn cơm.
Trông thấy tình hình như vậy, hai người cùng nhìn nhau, lại càng thêm phần hiếu kỳ đối với Diệp Trạch Đào. Cái tay Diệp Trạch Đào đúng là khiến cho người ta thật khó mà lý giải nổi, có vẻ rất thần bí!

Chử Hướng Tiền cảm thấy đây cũng là một cơ hội tốt để tạo dựng mối quan hệ với Cao Vệ, liền nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, thế này đi, hiếm hoi lắm phó Chủ tịch huyện thường trực Cao mới đến một lần, hay là thế này, để tôi sắp xếp một chút, chúng ta cùng ra ngoài ăn bữa cơm. Có được không?
Diệp Trạch Đào vốn không nghĩ quá nhiều, sau khi được nghe những bài thuyết giảng của Điền Lâm Hỉ, thì hắn không muốn đi quá sâu vào chuyện của huyện. Cao Vệ đến đây chứng tỏ là có việc gì đó cần cầu cứu đến bản thân mình. Mục đích của gã chắc không ngoài chuyện của gã, chắc gã cần sự giúp đỡ của ông Điền đây mà!
Thấy Diệp Trạch Đào còn đang do dự, Cao Vệ hiểu Diệp Trạch Đào đã hiểu ý đồ của gã, nên trong lòng có chút sốt ruột, liếc nhìn về phía Chử Hướng Tiền.
Chử Hướng Tiền nói:
- Đi thôi, Trạch Đào, dù sao thì hôm nay cũng không có việc gì, tối lại không có gì để giải trí, ra ngoài giải sầu tí đi!
Triệu Đại Hải cũng hy vọng có thêm cơ hội để hiểu Diệp Trạch Đào, liền nói:
- Trạch Đào, đi thôi, mấy khi được ăn bữa cơm do Chử Hướng Tiền mời chứ!
Chử Hướng Tiền cười nói:
- Cơm của tôi cậu ăn cũng không ít đâu đấy!
Nghĩ đến Cao Vệ từ trước đến nay vẫn luôn rất phối hợp với mình, Diệp Trạch Đào liền gật đầu nói:
- Vậy được, cùng đi ăn cơm nào!
Ngay lập tức Chử Hướng Tiền vội gọi điện thoại để sắp xếp. Với quyền thế của một Phó Chánh văn phòng Sở Giáo dục tỉnh như y thì việc sắp xếp một bữa ăn không có gì là khó, chẳng mấy chốc đã ổn thỏa.
Gọi điện thoại xong, Chử Hướng Tiền cười nói:
- Trạch Đào, lần sắp xếp này của tôi chắc chắn sẽ khiến cậu rất hài lòng!
Cao Vệ vốn dĩ muốn được một mình giao lưu cùng Diệp Trạch Đào, trông thấy bọn Chử Hướng Tiền sốt sắng như vậy trong lòng liền thở dài, thôi đành có thêm hai người bọn họ cũng được, đến lúc đó sẽ tìm cách để giao lưu riêng.
Khi mọi người đến nhà hàng mà Chử Hướng Tiền đã sắp xếp, Diệp Trạch Đào đột nhiên thấy có vài cô gái ra nghênh đón, không ngờ đó lại chính là Trịnh Hương Vân, Đơn Tư Tư, Tôn Hinh Tiên và Tiền Quyên Quyên!
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc quá đỗi của Diệp Trạch Đào, Chử Hướng Tiền nói nhỏ với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân lần trước của cậu đã khiến Đơn Tư Tư rất cảm động, cô ấy đã mấy lần gọi điện cho cậu, muốn được gặp cậu để nói lời cám ơn, nhưng cậu lại không đi. Chính vì thế mà cô ấy cầu cứu đến tôi nhất định phải mời cho được cậu ra ngoài ăn bữa cơm để được trực tiếp nói lời cám ơn. Lần này tôi đã tự ý sắp xếp, cậu không trách tôi đấy chứ?

Tất cả mọi người đều đã đến, Diệp Trạch Đào lẽ nào còn có thể trách gì được, chỉ đành cười nói:
- Càng đông càng vui mà!
Chử Hướng Tiền liền cười nói:
- Được, chỉ đợi câu này của cậu thôi!
Chử Hướng Tiên cũng có ý tưởng riêng của mình. Tuy rằng Diệp Trạch Đào không nhận lời mời ăn cơm của Đơn Tư Tư, dù sao cũng là người đẹp, bọn Đơn Tư Tư đã đến rồi, Diệp Trạch Đào cũng không thể tỏ ra không hài lòng được. Có người đẹp ở đây, không khí càng dễ hòa hợp.
Trong lòng Cao Vệ lúc này cảm thấy có chút không thoải mái, gã có thể thấy, bọn Chử Hướng Tiền rất muốn kết giao với mình và Diệp Trạch Đào, nhưng hiện tại thì gã làm gì còn tâm trạng mà nói những chuyện khác chứ!
Diệp Trạch Đào lén nhìn vẻ mặt của Cao Vệ, trong lòng lại mừng thầm. Như vậy kể cũng hay, một khi đông người rồi, thì Cao Vệ sẽ không có cơ hội để nói đến chuyện của gã nữa. Bản thân hắn cũng có thể suy xét thêm một chút xem có nên xen vào chuyện đó hay không.
Ông Điền nói đúng, hiện nay tỉnh Ninh Hải đúng là một vũng bùn, muốn không bị vấy bẩn thì tốt nhất là không nên bước chân vào.
- Anh Diệp, từ lâu em đã muốn được gặp mặt anh để trực tiếp nói lời cảm ơn, nhưng anh chẳng nể mặt em chút nào cả!
Đơn Tư Tư bĩu môi nhìn Diệp Trạch Đào.
Cô vốn dĩ rất xinh đẹp, động tác này càng khiến cô thêm phần quyến rũ.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Có chút chuyện nhỏ, cô cũng không cần phải để tâm.
- Đối với anh mà nói thì đó là chuyện nhỏ, nhưng đối với bọn em thì đó là chuyện kinh thiên động địa đó!
Trịnh Hương Vân nói. Chử Hướng Tiền cũng nói:
- Thôi ngồi xuống rồi nói!
Rất tự nhiên, Đơn Tư Tư đi đến bên cạnh Diệp Trạch Đào.
Cô Tôn Hinh Tiên cũng đi đến bên cạnh Diệp Trạch Đào.
Tự dưng Diệp Trạch Đào lại đi giữa hai người đẹp.

Trông thấy vậy, Triệu Đại Hải liền cười nói:
- Trạch Đào đúng là được các người đẹp quan tâm quá. Chẳng bù cho tôi, chẳng có ai yêu cả….
Mọi người cười ồ lên.
Khi sắp xếp chỗ ngồi, bọn Chử Hướng Tiền mới cảm thấy đau đầu. Ở đây có vài người đàn ông, cấp bậc của ai cũng đều cao hơn Diệp Trạch Đào, nhưng Diệp Trạch Đào lại là nhân vật có trọng lượng, chẳng nhẽ lại để cho hắn ngồi phía dưới. Nếu quả thật làm như vậy thì Chử Hướng Tiền quả thật phải tìm cách để giải quyết, chứ không thể để chuyện đó xảy ra được.
Chử Hướng Tiền phản ứng rất lanh lẹ, liền nói:
- Bữa ăn ngày hôm nay là do các người đẹp muốn được cảm ơn Diệp Trạch Đào, nên vị trí chủ tọa nên nhường cho Diệp Trạch Đào mới phải, mọi người thấy thế nào?
Mấy người đẹp vốn không để ý đến những lễ nghi nơi chốn quan trường, Đơn Tư Tư liền nói:
- Bữa hôm nay để em mời, em muốn được cảm ơn anh Diệp. Mời anh Diệp ngồi.
Diệp Trạch Đào liếc nhìn Cao Vệ một cái, định nói thì Cao Vệ nói luôn:
- Trạch Đào cũng không cần phải nghiêm túc như vậy. Ở đây mọi người đều là bằng hữu, đừng lôi những lễ nghi của chốn quan trường vào đây.
Kéo Diệp Trạch Đào lên vị trí chủ tọa, còn bản thân Cao Vệ ngồi xuống bên trái của Diệp Trạch Đào. Đương nhiên là gã cố ý để Đơn Tư Tư ngồi trên mình, coi như là có ý đồ để người đẹp có cơ hội kề bên Diệp Trạch Đào vậy.
Tôn Hinh Tiên cũng không hề khách sáo, liền ngồi xuống ngay bên phải của Diệp Trạch Đào.
Cách ngồi như hiện giờ đúng là kết quả mỹ mãn đối với Chử Hướng Tiền. Y biết, với địa vị là con của một vị Phó Chủ tịch tỉnh như Cao Vệ, nếu như ở một địa điểm khác chắc chắn không có chuyện gã ngồi ăn chung cùng một bàn, hôm nay là gã đã nể mặt Diệp Trạch Đào lắm!
Hai người bọn họ lại càng thêm tò mò về Diệp Trạch Đào. Xem ra Diệp Trạch Đào không đơn giản như bề ngoài của mình!
Không khí bên bàn tiệc rõ ràng rất náo nhiệt, Đơn Tư Tư và Tôn Hinh Tiên không ngừng chúc rượu cho Diệp Trạch Đào.
Cao Vệ cũng nghe thấy chuyện về người giả mạo Tôn Lâm, sau khi uống vài chén rượu liền nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào à, chuyện đó theo như sự hiểu biết của tôi thì nó có ảnh hưởng rất lớn đó, đã có không ít người nhà họ Tôn bị liên lụy. Phía trên trung ương đã vì chuyện này mà đã xử lý một số những cán bộ có liên quan đấy!
Diệp Trạch Đào cũng được Trịnh Tiểu Nhu cho biết một số tình hình về chuyện đó. Vấn đề mấu chốt ở đây chính là con dấu và các văn kiện kia là thật, có một vài thứ quả thật là Tôn Lâm đã phải dùng đến thế lực của Tôn Tường Quân mới có được. Nếu như tất cả nội dung của các văn kiện kia được chứng thực thì chắc chắn Tôn Lâm sẽ kiếm được một khoản lớn. Nhà nước vì chuyện đó mà cũng thất thoát đi một khoản lợi ích đáng kể. Chính vì thế, mà nghe nói lúc đó Tổng bí thư Hạo Vũ đã nổi trận lôi đình. Điều đó mới dẫn đến một số người của nhà họ Tôn bị rớt đài.
Diệp Trạch Đào cũng không muốn nhắc đến chuyện này, mặc dù đối với hắn là một chuyện vô cùng vui vẻ, vì đã khiến cho thuộc hạ của Tôn Tường Quân đổ rất nhiều. Nhưng cũng vì chuyện này mà đã đắc trọng tội với Tôn Tường Quân.
Mấy cô gái thì không biết chuyện gì, liền tò mò hỏi chuyện Cao Vệ.
Cao Vệ trông thấy bộ dạng của Diệp Trạch Đào, biết là hắn không muốn nói đến chuyện này, nên cũng không nói gì thêm nữa.
Nhân lúc Đơn Tư Tư đi vào nhà vệ sinh, Cao Vệ liền đến ngồi bên cạnh Diệp Trạch Đào, nói nhỏ:

- Trạch Đào, lần này tôi đến đây để tìm sự trợ giúp, cậu nhất định phải giúp đỡ tôi mới được!
Chử Hướng Tiền và Triệu Đại Hải rất chú ý nghe chuyện của hai người, bọn họ cảm thấy ở đây chắc chắn có nội tình gì đó.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Bố của anh lợi hại như vậy, tôi chỉ là một nhân vật tép riu, làm gì được chứ!
- Được rồi mà, thầy của cậu, thêm vào đó còn có Bí thư Hô Diên nữa đó thôi. Bố tôi nói rồi, điều này rất quan trọng, chỉ cần thầy của cậu chịu ra tay thì vấn đề sẽ không còn lớn nữa!
Hóa ra là thằng ranh này được bố hắn phái đến đây!
- Nghiêm trọng đến thế sao?
Diệp Trạch Đào hỏi nhỏ.
- Chắc cậu cũng biết sơ qua rồi chứ, có một số người muốn động đến cả ông cụ nữa!
Động đến Cao Tuyên?
Lúc này Diệp Trạch Đào mới phát hiện ra tình hình nhà Cao gia cũng đang có chút nguy hiểm. Rốt cuộc là kẻ nào muốn gây chuyện với nhà họ Cao, muốn động đến Cao Tuyên nhỉ?
- Có tin tức gì không?
- Vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng có điều trên đã cho người xuống rồi, tình hình của tỉnh giờ phức tạp lắm!
Vì có mặt của nhiều người nên hai người nói chuyện hết sức thận trọng.
- Xem ra không phải vấn đề điều chỉnh rồi!
Cao Vệ nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Ăn cơm xong chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện nhé.
Lúc này Đơn Tư Tư đã quay trở lại, trông thấy Cao Vệ đang ngồi chỗ của mình, nhưng cô ta vẫn đi về phía chỗ của mình.
Cao Vệ cũng thấy đây không phải là địa điểm thích hợp để nói chuyện, nên đành quay về chỗ của mình.
Chử Hướng Tiền và Triệu Đại Hải lại nhìn nhau, bọn họ càng ngạc nhiên hơn. Xem ra Phó Chủ tịch tỉnh đã có vấn đề gì đó mà phải đến cầu cứu Diệp Trạch Đào, cái tay Diệp Trạch Đào này có hậu thuẫn hùng mạnh thật!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.