Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 346: Cục diện mới của thành phố Hắc Lan




Trở về huyện Thảo Hải được mấy hôm, Diệp Trạch Đào cũng không quan tâm đến chuyện khác nữa, mà dốc toàn tâm toàn ý vào sự phát triển của huyện Thảo Hải. Chính vì thế mà cũng bận tối mắt tối mũi.
Hắn thấy hình như mọi thành viên trong cơ cấu bộ máy huyện Thảo Hải đều đang dốc toàn lực vào hành động thu hút đầu tư, bọn họ hình như không muốn bị lạc hậu so với người khác vậy.
Trông thấy tình hình như vậy, Diệp Trạch Đào đương nhiên rất phấn khởi. Tình hình phát triển như thế này có thể thúc đẩy hơn một bước nữa sự phát triển của toàn huyện. Đây là chuyện tốt.
Khi Ninh Quân gọi điện thoại đến thì Diệp Trạch Đào đang kiểm tra công tác ở một xã.
Nguồn tài nguyên dược liệu dại trồng trên toàn huyện Thảo Hải vô cùng phong phú. Nội dung chính của mọi việc Diệp Trạch Đào làm là hy vọng sẽ đưa huyện Thảo Hải trở thành một khu tập kết bán sỉ tài nguyên dược liệu lớn nhất cả nước. Chuyện này Diệp Trạch Đào đã tính để Dương Quân đến để tiến hành đảm nhiệm công tác. Đương nhiên ở đây tình hình tài chính không đủ vẫn còn là một vấn đề, nên đành chỉ có thể mượn tạm chỗ Lưu Mộng Y để tiến hành mà thôi.
Việc trồng nấm Linh Chi đã được triển khai rộng khắp trên toàn huyện. Ngoài những nơi còn đang do bọn Dương Quân phụ trách vận hành công việc, thì còn phải tiến hành mời thêm một số những chuyên gia về gieo trồng dược liệu từ khắp nơi trên cả nước đến tiến hành các kiểu phụ đạo. Lấy một số xã làm căn cứ để gieo trồng dược liệu.
Ngoài ra, xung quanh sự phát triển của vật liệu đá xã Xuân Trúc, các huyện cũng tiến hành một số thăm dò nguồn tài nguyên vật liệu đá để cũng tiến hành khai thác.
Khi nghe điện thoại, thì Diệp Trạch Đào đã đang ngồi trên xe trở về huyện.
- Trạch Đào, bộ máy của thành phố Hắc Lan đã được quyết định rồi.
Nghe giọng Ninh Quân hình như đang có chút hưng phấn. Tuy rằng anh ta phải đến thành phố Hắc Lan để đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ, nhưng việc này vẫn còn cần phải thông qua trong cuộc họp mới được. Lần này thì đã chính thức thông qua rồi.

- Anh Ninh, anh nói đi. Tôi đang nghe.
- Hứa Phu Kiệt bị điều đi rồi. Sở Tuyên nhậm chức Bí thư. Chuyện này mọi người đều đã biết. Triệu Diệc Hiền nhậm chức Chủ tịch tỉnh, Phương Thuận Chương nhậm chức Phó Bí thư. Tôi đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ. Quân phân khu chính ủy vẫn là Lô Cảnh Bưu, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật là Chiêm Tắc Mộ. Phó Chủ tịch thường trực thành phố là Trương Văn Tường, Trưởng ban thư ký Thành ủy là Quế Đại Tùng. Đảng ủy Công an vẫn là Bí thư Lưu Đại Giang, mấy chức vụ đó vẫn không có gì thay đổi. Chỉ có một người không hiểu từ đâu đến tên là Âu Dương Trường Dương đảm nhận chức Trưởng ban Tuyên giáo.
Nghe đến cái tên Âu Dương Trường Dương, Diệp Trạch Đào liền nghĩ ngay đến người đàn ông trung niên mà hắn gặp ở sân bay Bắc Kinh hôm nọ. Lập tức hiểu ngay, Tôn Tường Quân lần này đã hạ quyết tâm đưa người của mình đến Ninh Hải. Có Âu Dương Trường Dương đến thì tin chắc tình hình trong tỉnh sẽ có nhiều biến đổi.
- Anh Ninh, cám ơn anh. Sau này tôi làm việc theo sự lãnh đạo của anh rồi!
Ninh Quân liền cười nói:
- Trạch Đào, giữa chúng ta không nên phân biệt như thế chứ. Cậu cũng biết tình hình của tôi rồi đấy. Bí thư Hô Diên cũng đã dặn dò rồi, tôi có điều gì không ổn thì có thể nhờ cậu chỉ giáo thêm nhiều mà.

- Anh Ninh yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp anh mà.
Trạch Đào có thể hiểu hiện giờ Ninh Quân cũng đang ngổn ngang vô bờ.
Hai người còn hàn huyên thêm vài câu nữa rồi mới cúp máy điện thoại.
Sau khi cúp máy rồi, Diệp Trạch Đào nhanh chóng ngồi phân tích tình hình sẽ biến đổi như thế nào của thành phố Hắc Lan.
Tay Âu Dương Trường Dương kia là người của Tôn Tường Quân phái đến để nhằm đối đầu với mình, việc này đã rõ ràng. Bước tiếp theo sau đây, chắc chắn Âu Dương Trường Dương sẽ dùng mọi thủ đoạn để đối phó với mình. Chắc chắn tìm mọi cách để loại bỏ thằng ranh này!
Nghĩ đến Âu Dương Trường Dương, lần nữa hắn lại ngồi suy tính lại tình hình trận thế của thành phố Hắc Lan.
Phương Thuận Chương thì dựa vào Điền Lâm Hỉ, ông ta tất nhiên là một trợ lực của mình.
Ninh Quân thì chắc chắn là phe của mình rồi. Như vậy, Phó Bí thư và Trưởng ban Tổ chức cán bộ đều là người của mình.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chiêm Tắc Mộ là người của Bí thư Liêu, mà hiện nay con trai của Bí thư Liêu lại đang ở phe của mình, thì chắc chắn ông ta cũng sẽ lại là một trợ lực của mình.
Nghĩ đến đó, Diệp Trạch Đào liền cầm điện thoại lên gọi cho Điền Lâm Hỉ.
Lúc này Điền Lâm Hỉ vẫn đang ở Bắc Kinh, thấy điện thoại của Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Cậu đã biết cơ cấu cán bộ thành phố của các cậu thay đổi rồi chứ?
- Tôi vừa mới biết.
- Tôi biết cậu muốn hỏi về tình hình của Lô Cảnh Bưu, đúng rồi, anh ta là người của tôi!
Nghe thấy thế, Diệp Trạch Đào thở phào nhẹ nhõm. Một người bình thường im hơn lặng tiếng, trong các cuộc họp chỉ thường đưa ra phiếu trắng như Lô Cảnh Bưu không ngờ lại là người của Điền Lâm Hỉ. Như vậy thì phe của mình có thể có được sự ủng hộ rất lớn rồi.
- Tôi hiểu rồi!

Diệp Trạch Đào chỉ nói một câu như vậy.
Điền Lâm Hỉ liền cười nói:
- Cậu yên tâm, cho dù thành phố Hắc Lan có thay đổi như thế nào thì trên thành phố và trên tỉnh cũng sẽ không bao giờ gây thêm nhiều phiền toái cho cậu. Nếu như có kẻ nào không mở mắt, thì cậu cứ trực tiếp chỉnh đốn!
Điền Lâm Hỉ nói với một giọng đầy khí phách.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Thầy đúng là đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa hết cả rồi!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Tôi đang định gọi điện thoại cho cậu. Hôm nay tôi cũng có nói chuyện với Lưu Đống Lưu, kết quả cũng rất khả quan. Cậu có muốn biết không?
Thấy Điền Lâm Hỉ lại muốn trêu chọc, Diệp Trạch Đào liền nói:
- Mọi chuyện đều giao cho thầy rồi thì tôi hoàn toàn yên tâm. Chắc chắn thầy không để tôi phải chịu thiệt chứ?
Điền Lâm Hỉ liền cười lớn, nói:
- Nhạc phụ của cậu kỳ thật hiện giờ đang rất sốt ruột. Tôi đồng ý dẫn ông ấy đến gặp thủ trưởng cũ một phen.
Mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, biết rằng điều kiện này đối với Lưu Đống Lưu mà nói đúng là một miếng mồi hết sức hấp dẫn. Lưu Đống Lưu nghe thấy tin tức này chắc chắn tim của ông ta nhảy ra khỏi lồng ngực.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Nhạc phụ của cậu nghĩ gì tôi hiểu hết. Ông ấy cũng đã đồng ý một số yêu cầu của tôi. Một là phải chia một phần gia sản của Lưu gia cho Lưu Mộng Y, coi như một phần là của cậu. Ngoài ra, tài nguyên của Lưu gia cậu cũng phải được hưởng. Thứ ba, Lưu gia phải coi cậu là hạt giống trung tâm để tập trung vào mà bồi dưỡng, không thể đứng ngoài thờ ơ được. Nếu như cậu có thể phát triển hơn nữa, thì sự ủng hộ của Lưu gia đối với cậu càng phải tăng thêm nữa!
Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi không nghĩ nhiều như thế. Tôi tin là tất cả đều có thể sáng tạo nên!
Nói xong chuyện đó, Điền Lâm Hỉ lại nói tiếp:
- Lần này Mạnh gia thất thế, Tôn Tường Quân lại chuyển hướng tấn công mạnh sang Mạnh gia. Khi tình thế gấp rút, thì Mạnh gia sẽ buộc phải nhường lại một số địa bàn. Tôn Tường Quân đã đánh vào tận Tỉnh ủy, thì việc này cậu biết là được rồi, cũng không có chuyện gì là to tát lắm.
Điền Lâm Hỉ không nói thì Diệp Trạch Đào cũng đã đoán ra được chuyện là như thế nào.
Xe lao đi vun vút. Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến sau này ở huyện sẽ phát sinh những thay đổi gì.
Nếu như hắn cưới Lưu Mộng Y, điều đó chứng tỏ hắn và Lưu gia cùng một phe.
Chỉ cần chuyện này truyền ra ngoài, thì cục diện chính trị huyện Thảo Hải chắc chắn sẽ nảy sinh ra một số thay đổi. Đừng nhìn thấy Bí thư huyện ủy Khương Chính Quyền hiện không phát ngôn gì, nhưng có một điểm hết sức quan trọng, đó chính là gã xuất thân là thư ký của Tạ Dật, đến khi mình và Lưu gia đứng về một phe rồi thì liệu thái độ của Tạ Dật có giống như trước nữa không?
Diệp Trạch Đào hoàn toàn có thể khẳng định, một người từ trước đến nay luôn đối đầu cùng với Lưu gia như Tạ Dật, thì ông ta nhất định tiếp tục một lần nữa giở những chiêu để đối phó với mình, Khương Chính Quyền cũng sẽ trở thành tay chân tiên phong của ông ta.
Liệu Chủ tịch thành phố Triệu Diệc Hiền ở thành phố có giở những thủ đoạn ra để đối phó với mình không nhỉ?
Nếu như dòng họ Tạ và dòng họ Tôn liên thủ lại với nhau thì chuyện này sẽ có thay đổi như thế nào nhỉ?
Hiên nay so sánh lực lượng hai bên thì ai cũng mạnh cả. Vấn đề mấu chốt chính là liệu bước tiếp theo lực lượng của mình liệu có được ổn định hay không.
Chẳng trách mà trước khi Hô Diên Ngạo Bác đi đã tỏ ra lo lắng đến như vậy. Ông ấy lo rằng Ninh Quân cũng khó bảo toàn trận thế của mình!
Bất kể là tình hình ở tỉnh hay ở thành phố đều phải cân bằng. Ở tỉnh sẽ do Điền Lâm Hỉ tiến hành hoạt động, nên chắc sẽ không thể xảy ra vấn đề gì to tát. Mấu chốt hiện nay chỉ là vấn đề của tỉnh, liệu Phương Thuận Chương và Ninh Quân có thể ổn định được không? Ngộ nhỡ bọn họ bị ngấm ngầm ám hại mà ngã ngựa thì cục diện liệu sẽ thế nào nhỉ?
Phương Thuận Chương vốn là một lão quan trường lọc lõi, nên chắc cũng không thể xảy ra chuyện gì to tát. Chủ yếu là chỗ Ninh Quân mà thôi. Anh ta là một người vừa bước chân ra từ cơ quan, liệu có thể chơi được với những tay lọc lõi chốn quan trường kia không?
Cứ nghĩ đến những lớp người bước chân ra khỏi cơ quan đã nhanh chóng gặp phải bao nhiêu vấn đề, Diệp Trạch Đào không khỏi lo lắng vì Ninh Quân.
Đúng là Hô Diên Ngạo Bác đã suy nghĩ rất sâu xa, thấu đáo, thậm chí còn lên tiếng chỉ thị Ninh Quân phải thỉnh giáo mình, ông ấy lo lắng rằng sau khi Ninh Quân xảy ra chuyện sẽ liên lụy đến Hô Diên Ngạo Bác!
Càng nghĩ lại càng thấm thía ý tưởng của Hô Diên Ngạo Bác.
Cứ để xem sao đã!
Đi vào phòng làm việc của Chủ tịch huyện, Diệp Trạch Đào vẫn còn chưa được thở thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại gọi đến của Liêu Hâm Diễm.

Liêu Hâm Diễm cũng nói thẳng:
- Trạch Đào, trên thành phố có xảy ra một chút thay đổi, cậu biết chưa?
- Tôi cũng vừa được nghe nói!
Hai người gần đây đã đứng cùng một phe.
- Tôi sắp xếp một nơi, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhé, cậu thấy thế nào?
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Được, cậu cứ sắp xếp đi!
Diệp Trạch Đào cũng lại phân tích tình hình của Liêu Hâm Diễm. Trên tỉnh chắc chắn đã xảy ra một số thay đổi, ông cụ Liêu chắc cũng đã biết mối quan hệ giữa mình và ông Điền. Đối diện với tình hình đó, ông cụ Liêu cũng phải nghĩ đến những cục diện thay đổi sau đó, thêm một đồng mình là thêm một lối thoát. Lần này ông cụ hy vọng thông qua mối quan hệ của con trai mà đẩy mạnh thêm mối quan hệ của mọi người!
Trưởng ban Tổ chức Vương Tích Lâm là chỗ dựa vững chắc của Liêu gia, chỉ dựa vào một mình Trưởng ban Tổ chức thì e rằng Liêu gia sẽ không đủ ổn định. Chắc ý tưởng của ông cụ Liêu là có thể thông qua mình mà kéo được mối quan hệ với Hoa Uy.
Mặc kệ cho ông cụ Liêu đó có ý gì đi nữa, thì bản thân mình trong lúc này có thêm một sự trợ lực nữa, đó đương nhiên là một chuyện tốt.
Hiện tại Diệp Trạch Đào hy vọng có thể tranh thủ hết mức lôi kéo các lực lượng về phía mình.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu, đối mặt với những thay đổi mới của thành phố Ninh Hải, mọi người đều đang tiến hành sắp xếp, bản thân hắn cũng cần phải sắp xếp một chút mới được. Cho dù bên trên có bọn ông Điền chống đỡ hộ, huyện Thảo Hải quyết không thể phát sinh thêm bất kỳ một thay đổi nào. Hiện tại cục diện phát triển đang theo chiều hướng tốt. Có được một cục diện như vậy rồi, thì phải ổn định thôi. Đây cũng là một cơ hội để khảo nghiệm chính mình.
Khương Chính Quyền sẽ đứng về phía đối lập mình, còn thái độ của tay Phó chủ tịch thường trực Lý Vĩnh Vệ từ trên trời rơi xuống ấy không hiểu ra sao. Trưởng ban Tổ chức cán bộ và Trưởng ban tuyên giáo đều là người của Sở Tuyên. Bước tiếp sau này lực lượng của Sở Tuyên chắc chắn sẽ còn tăng trưởng mạnh hơn nữa, đó là nhân tố không lường được. Trước tình hình này, mình phải thâu tóm toàn bộ lực lượng của mình mới được.
Mình bỏ một phiếu, Ôn Phương, Trần Tỏa Nguyên, Liêu Hâm Diễm, Quách Văn Long, Quản Ngọc Quý, có 6 phiếu trong tay, thì tạm thời sẽ không có thay đổi gì lớn. Đến lúc đó xem đối phương xuất chiêu như thế nào!
Không ngờ Diệp Trạch Đào lại có một ý chí muốn được lập tức chiến đấu.
Khi nghĩ đến trong lòng mình đang ngập tràn ý chí chiến đấu, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy giật mình kinh ngạc. Từ lúc nào mà bản thân mình lại trở nên hiếu chiến đến như vậy chứ!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.