Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 368: Giải phóng tư tưởng đại phát triển




Hội nghị công tác đại phát triển toàn huyện được cử hành tại đại lễ đường chính phủ huyện, ba cấp cán bộ ban ngành của huyện Thảo Hải đã tề tựu đông đủ, Diệp Trạch Đào đứng trên cao đài chủ tịch.
Giải quyết xong nỗi lo về sau, Diệp Trạch Đào cảm thấy cơ hội như thế này thật là khó kiếm, bèn lập tức triệu tập cuộc họp này.
Vì là công tác kinh tế, Diệp Trạch Đào chỉ xin chút ý kiến của Kương Chính Quyền, tay Khương Chính Quyền đó lại kiếm cớ để không đến dự hội nghị.
Diệp Trạch Đào cũng biết rõ, bây giờ Khương Chính Quyền thật là khó khăn, cũng không nhờ vả hắn việc gì cả.

Diệp Trạch Đào thông báo họp, tất cả các cán bộ trong huyện không ai dám coi nhẹ, các ban nghành đoàn thể đều nhanh chóng tề tựu đông đủ.
Nhìn bọn người đang ngồi bên dưới, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng xúc động, hắn đã tranh thủ trong một thời gian dài như vậy, giờ đây cuối cùng đã có được cơ hội phát triển lớn, nếu như không nắm bắt lấy cơ hội này, về sau sẽ rất khó có được môi trường phát triển như vậy nữa.
- Các đồng chí, hôm nay mở cuộc họp này, nội dung chủ yếu là phát triển. Chỉ có phát triển chúng ta mới có thể thoát khỏi cái đói nghèo hiện nay, chỉ có phát triển cuộc sống của chúng ta mới tốt đẹp lên!
Lời mở đầu bài diễn văn của Diệp Trạch Đào tịnh không có chút đặc biệt nào, bọn cán bộ sớm đã nghe nhàm tai những lời nói kiểu như vậy của lãnh đạo nên chẳng ai có biểu hiện cảm xúc gì cả.
Diệp Trạch Đào cũng biết bọn họ nghĩ gì, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ đề phát triển đã nói rất nhiều năm nay rồi, mọi người nghe nhiều có lẽ chai cả tai rồi, nhưng cuộc họp ngày hôm nay sẽ không như vậy, chúng ta đã thông qua thỏa thuận với doanh nghiệp bất động sản Thủ đô, xã Xuân Trúc sẽ do công ty bất động sản Thiên Trạch khai thác phát triển, đồng thời chúng ta cũng sẽ thu được một khoản lớn vốn xây dựng. Có được khoản tiền này chúng ta sẽ làm được rất nhiều việc, sau này huyện Thảo Hải sẽ trở thành một thành phố trung tâm của ba tỉnh. Bố cục hiện nay là quá nhỏ, chúng ta đã xây dựng một quy hoạch với quy mô rộng lớn, chính là phương hướng mở rộng phát triển xã Xuân Trúc của huyện Thảo Hải, sau này trung tâm kinh tế huyện Thảo Hải sẽ chuyển về xã Xuân Trúc, còn thị trấn của Thảo Hải hiện nay sẽ là trung tâm văn hóa, thể thao, vui chơi, thương mại, bắt đầu từ hôm nay chúng ta phải dồn hết tâm trí sức lực vào thực hiện bản quy hoạch này!


Bọn cán bộ quan chức ngồi phía dưới nghe thấy những lời này của Diệp Trạch Đào, tâm trạng đều rung lên, đã nhiều năm nay huyện Thảo Hải đều nói đến phát triển, toàn là những lời nói sống để đời, từ khi có Diệp Trạch Đào xuất hiện thì toàn bộ đời sống chính trị, kinh tế của Thảo Hải đã biến đổi rất nhiều.
Bây giờ lại còn có cả phương hướng phát triển mới nữa, nếu như cứ phát triển theo chiều hướng này thì tin chắc huyện Thảo Hải sẽ có sự thay đổi vô cùng lớn nữa.
Diệp Trạch Đào trên đài cao diễn thuyết về phát triển các mặt của Thảo Hải, bên dưới bọn họ cũng tiến hành sắp xếp công việc.
Lần trước cũng có họp về phân công công tác, vì các mặt hạn chế phát triển không như người ta nghĩ, lần này hoàn toàn không như theo lề lối mới trong tỉnh mà thành, hạn chế sẽ ít đi.
Toàn bộ phương án phát triển được đúc kết sau khi đã lấy ý kiến của rất nhiều các chuyện gia nổi tiếng khắp nơi trong nước.
Khởi điểm của bản quy hoạch này tương đối cao, cũng ít nhiều đã được Lưu gia giúp đỡ, trong chuyện này Lưu gia đã thể hiện tài năng ra rồi.
Trong toàn bộ quy hoạch phát triển, vị trí trung tâm chính trị huyện Thảo Hải hiện nay sẽ chuyển về xã Xuân Trúc.
Diễn thuyết xong toàn bộ phương án, Diệp Trạch Đào nói:
- Bắt đầu từ bây giờ trở đi, tất cả mọi cán bộ nhân viên chúng ta đều phải làm việc tận tâm tận lực theo guồng quay của công việc, nếu ai làm rớt giữa chừng thì cái mũ trên đầu anh ta cũng sẽ rớt theo.

Mọi người khi nghe những lời này của Diệp Trạch Đào trong lòng đều thoáng rùng mình, hiện tại Diệp Trạch Đào ở Thảo Hải còn hùng mạnh hơn Khương Chính Quyền kia đôi chút, nếu như thật sự có xảy ra chuyện, phỏng chừng Diệp Trạch Đào sẽ quyết không nương tay.
Giở tấm sơ đồ bố trí cảnh quan Thảo Hải mới ra trên bục chủ tịch, Diệp Trạch Đào bước lại gần và bắt đầu diễn thuyết.

Nhìn thấy bọn cán bộ mở to những đôi mắt nhìn vào sơ đồ Thảo Hải tương lai đẹp như mơ, điều này hoàn toàn khác với bọn họ vẫn nghĩ.
Những cải tạo trước đây bất quá cũng chỉ là sửa chữa cải tạo thêm một chút trên nền tảng của những cái cũ, nếu theo bản quy hoạch mới huyện thành Thảo Hải hoàn toàn biến thành một thành phố xinh đẹp như trong tranh, mà cơ sở hạ tầng của thành phố mới cũng được mở rộng ra gấp nhiều lần, xã Xuân Trúc và một số xã xung quanh cũng được nhập vào trong thành phố mới.
- Khó làm lắm sao?
Một vài cán bộ hỏi nhỏ.
- Cần nhiều vốn lắm, huyện Thảo Hải đào đâu ra số tiền lớn nhường này? Cũng có người đặt câu hỏi như vậy.
Đủ các loại câu hỏi nghi vấn được nêu ra, bỗng chốc đại lễ đường trở nên huyên náo vô cùng.
Diệp Trạch Đào đi xuống ngồi vào ghế, quan sát mọi người bình luận, trên mặt không có biểu hiện gì cả. Cái mà Thảo Hải cần chính là một quá trình khai thác, mở rộng tư duy. Bọn cán bộ quần chúng cũ đều có cách nghĩ tư tưởng quan niệm hạn chế, rất nhiều người đều không có tư tưởng dám nghĩ dám làm bao giờ cả.
Chờ cho mọi người thảo luận xong một hồi, Diệp Trạch Đào mới ho nhẹ một tiếng.
Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Mọi người bỗng nhiên nghĩ ra rằng Chủ tịch huyện Diệp đang ngồi phía trên kia là một người tài năng vô song, hắn đã nghĩ ra được cái phương án phát triển này thì chắc chắn đã có phương pháp để giải quyết rồi.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Để phát triển lớn, thì cần phải có quá trình giải phóng tư tưởng lớn. Chúng ta có không ít cán bộ cứ nhìn vào vấn đề là nhìn ngay vào cái khó khăn, mà không xem xét đến cơ hội đằng sau nó. Rất nhiều cái khó khăn nếu như ta lật ngược lại xem, không phải là không có cơ hội. Lần phát triển này, chúng ta sẽ áp dụng một số cách làm mới, quan niệm mới. Lần hội nghị này, tôi sẽ cố gắng giải thích cặn kẽ cho mọi người hiểu, nhất định phải nỗ lực, lĩnh hội kiến thức sâu rộng.

Đợi cho mọi người ngấm vào trong đầu cách nói của mình, Diệp Trạch Đào nhìn Chủ tịch xã Thủy Thảo Lí Đại Cương đang ngồi bên dưới nói:
- Đồng chí Lí Đại Cương, tôi nói một chút đến sự phát triển của xã Thủy Thảo nhé!
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Lí Đại Cương.
Lí Đại Cương đắc ý ngồi thẳng dậy, cảm thấy mình đã được Chủ tịch huyện Diệp coi trọng.
Diệp Trạch Đào nói:
- Sự phát triển của một địa phương, quan trọng nhất chính là phải có một môi trường. Có được một môi trường rộng lớn thì sự phát triển của địa phương mới được bảo đảm. Hãy nói về xã Thủy Thảo các anh kìa, đất ngập nhiều nước, các kiểu phát triển đều tồn tại vấn đề, muốn phát triển thì rất khó khăn, nhưng chúng ta nên biết theo đà huyện Thảo Hải sẽ trở thành trung tâm của ba tỉnh, theo đà xã Xuân Trúc sẽ hình thành khu vực phát triển kinh tế lớn, khi đó mảnh đất ngập nước của các anh sẽ trở thành tấc đất tấc vàng, tin chắc rằng những nhà đầu tư có tiềm năng sẽ nhìn ra nguồn tài nguyên này của các anh, xã Thủy Thảo lẽ nào không trở thành một khu công viên nước cao cấp? Có một cái công viên nước như thế rồi, lại thêm tài nguyên chim cá vốn có của các anh nữa, thì sợ gì không có người đến vui chơi chứ! Theo đà phát triển của công viên nước thì các loại hình vui chơi giải trí trên trời dưới bể sẽ hình thành, các anh nói xem, có phải xã Thủy Thảo đã biến khó khăn thành cơ hội không nào?
Được Diệp Trạch Đào phân tích như vậy, mắt bọn bọn Lí Đại Cương đều sáng lên, Lí Đại Cương lại nghĩ sau khi tan họp phải đi tìm Chủ tịch huyện Diệp mới được. Chủ tịch huyện Diệp có nhiều bạn là những ông chủ lớn lắm, không khéo sẽ lôi kéo được một dự án lớn về cho xã nhà đấy.
Diệp Trạch Đào lần lượt nêu ra tình hình phát triển của từng xã, có tài nguyên dựợc liệu, có tài nguyên thực vật, có tài nguyên thủy sản, có tài nguyên thực phẩm, có tài nguyên hoa mộc… các loại tài nguyên mà mọi người nhìn vào đều không cho rằng đó là những thế mạnh để phát triển, thế mà qua lời nói của Diệp Trạch Đào bỗng trở nên những tài nguyên hết sức có tiềm lực để phát triển.
Rất nhiều người lúc đầu nghĩ huyện sẽ bỏ ra một khoản tiền lớn để xây dựng thành phố đều cảm thấy rất lãng phí, giờ đây thông qua lời diễn thuyết của Diệp Trạch Đào, suy nghĩ của mọi người đều đã thay đổi, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩ của Diệp Trạch Đào. Mất nửa ngày trời vẫn là Chủ tịch huyện Diệp - con người có thể nhìn xa trông rộng đây, có môi trường rộng lớn rồi thì sự phát triển của xã mới có thể có thêm nhiều tài nguyên nữa, đây mới chính là mấu chốt của sự phát triển!
Thấy mọi người đều đã hiểu, tâm trạng Diệp Trạch Đào cũng vui, bây giờ phải làm một cuộc cách mạng tư tưởng mới được, không có việc giải phóng tư tưởng thì bọn họ sẽ không thể tìm thấy phương hướng trong công việc được.
Lần họp cán bộ ba cấp này hết ba ngày, trong thời gian hai ngày toàn là Diệp Trạch Đào diễn thuyết, hắn đem hết tất cả nội dung bản quy hoạch nói rất tỉ mỉ.
Các cán bộ từ trước tới nay chưa từng dự cuộc họp nào như vậy, trước đây chỉ là cấp trên bố trí phân công công việc cho cấp dưới làm, mọi người cứ bị động làm xong việc được giao thôi, lần này thì không giống thế rồi, sau hai ngày Diệp Trạch Đào diễn thuyết xong, còn lại một ngày để cho mọi người bàn luận về nội dung đó.
Lại thông qua một ngày cho mọi người nghiên cứu mổ xẻ, rốt cuộc tư tưởng bọn họ cũng đã được đả thông rồi, lòng tin của mọi người lại được thắp sáng lên.
Khi kết thúc hội nghị vào ngày thứ ba, Khương Chính Quyền cũng ló mặt tới. Ba ngày nay Khương Chính Quyền đều chú ý tới diễn tiến của cuộc họp, vốn dĩ ông ta có ý muốn né tránh hội nghị này, né tránh suy nghĩ của Tạ Dật về mình, liền mượn cớ phải lên tỉnh có việc, đến chỗ Tạ Dật đem chuyện của Diệp Trạch Đào nói ra hết.

Một bên thì trốn tránh, một bên vẫn tìm hiểu tình hình trong huyện, thấy vốn dĩ một huyện Thảo Hải - một ao nước lặng được Diệp Trạch Đào thắp lên nhiệt huyết của mọi người, Khương Chính Quyền lập tức lại có cảm giác như mình bị vứt sang một bên vậy.
Nếu như không vì sợ bị Tạ Dật trách móc, thì ông ta hoàn toàn không cần phải tránh né sang một bên như vậy, sự phát triển của huyện Thảo Hải phải có tay của mình nhúng vào chứ, bây giờ thì tốt rồi, tất cả mọi người đều biết tác giả của sự phát triển cho Thảo Hải là Diệp Trạch Đào, còn mình thì sao?
Khương Chính Quyền có đôi chút khổ sở, ngày cuối cùng của hội nghị đúng lúc bế mạc thì chịu không nổi nữa bèn đến tham gia.
Diệp Trạch Đào đã nói liền mấy ngày trời, hắn cũng biết cái khó của Khương Chính Quyền, nên cũng không làm khó dễ gì ông ta, mà nghiêm giọng nói:
- Các đồng chí, quy hoạch phát triển của huyện Thảo Hải là kết quả nghiên cứu của toàn bộ tập thể Huyện ủy, hi vọng mọi người cùng đoàn kết xung quanh Huyện ủy, đồng tâm hiệp lực làm tốt công việc.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào đặt Huyện ủy lên vị trí cao như vậy, trong lòng Khương Chính Quyền khẽ than thầm, cái tay Diệp Trạch Đào này càng ngày càng thành thục rồi!
Khi nhìn lại các thành viên Huyện ủy, Khương Chính Quyền cũng đã hiểu, sự tác động của Diệp Trạch Đào đã làm cho lòng nhiệt huyết của mọi người đã được thắp lên, bắt đầu từ bây giờ, mọi người sẽ coi Diệp Trach Đào như người chỉ huy, đều sẽ vây quanh Diệp Trạch Đào vì chiến tích của bọn họ.
Nếu tự mình không hòa nhập vào, thì tương lai sẽ bị hất sang một bên thôi.
Tạm thời không nghĩ đến Tạ Dật nữa, Khương Chính Quyền sau cùng phát biểu những lời nghiêm túc:
- Quy hoạch sự phát triển của Thảo Hải, Chủ tịch huyện Diệp đã nói rất nhiều rồi, tôi không nói lại nữa. Tôi chỉ muốn nhắc một điểm, đây là hành động của tập thể, mọi người nhất định phải vì việc lớn có liên quan đến phát triển tương lai Thảo Hải mà dũng cảm khai thác, tích cực tiến thủ. Nếu ai làm trật mắt xích, Huyện ủy sẽ truy cứu trách nhiệm người đó! Theo hội nghị lần này, huyện Thảo Hải cũng bước vào cuộc đại phát triển toàn diện.
Diệp Trạch Đào nghĩ tới sự phát triển trước đây, chỉ là những nhỏ nhặt không đáng, lần này hắn quyết định phải đánh một trận lớn.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.