Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 389: Tình ý của Trịnh Tiểu Nhu




Ngồi trong xe Bàng Chân phái người đưa về, Diệp Trạch Đào vẫn có chút không hiểu chuyện Bàng Chân sao đột nhiên lại chịu bỏ ra số tiền lớn như vậy.
- Không có lý nào!
Diệp Trạch Đào lúc đó khá kích động, sau đó mới nghĩ kỹ lại, “Đây hoàn toàn là một chuyện không có đạo lý, mình và Bàng Chân đó hoàn toàn không hề thân thiết, gã cũng không nhất thiết phải bỏ số tiền lớn như vậy đầu tư vào Thảo Hải.”
Tin là chỉ cần Bàng Chân thật sự có ý muốn làm việc này, người cầu cứu đến cửa nhà gã còn đông lắm.
Tình hình ngày hôm qua Diệp Trạch Đào cũng nhìn thấy, tên Bàng Chân này rất kiêu ngạo, mấy người nhà Lưu gia gã hoàn toàn không cho vào mắt. Đưa mình tấm séc một triệu, cũng chính là về mặt khả năng kém mình, cũng chỉ có một chút thiện cảm mà thôi. Nếu nói chỉ vì mình đem đá chuyển cho gã, thì việc này cũng chưa đến mức để gã tiêu tốn nhiều tiền như vậy.
Càng khiến cho Diệp Trạch Đào không hiểu là thái độ của Bàng Chân, thái độ đó có một cái gì đó không thể nói rõ được.
Dường như thái độ của Bàng Chân đối với hắn còn có cả sự nịnh nọt.
“Từ lúc nào mình lại có được cái loại khí chất Bá Vương như vậy!”
“Không rõ nữa!”
Nhìn tình trạng bên ngoài xe, mới nói chuyện một chút đã hết cả buổi sáng, bên ngoài cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, rất nhiều xe cộ đang tiến vào đường lớn.
Bàng Chân đưa ra không ít ý kiến mang tính xây dựng, Diệp Trạch Đào cảm thấy một số nội dung hắn đưa ra cũng cho hắn một gợi ý, nhìn từ việc này, Bàng Chân vẫn có sự chuẩn bị nhất định, tính công kích rất mạnh!
Nhìn từng hàng xe dài nối tiếp, Diệp Trạch Đào chỉ đang nghĩ, “Bàng Chân với mình hoàn toàn không phải là người đi chung đường. Cho dù Lưu gia trong mắt Bàng Chân cũng không phải là một gia đình đáng được coi trọng, nếu đã không phải nguyên nhân ở Lưu gia, thì rất có khả năng nguyên nhân nằm ở Điền Lâm Hỉ, lẽ nào Bàng gia cũng xảy ra chuyện gì?”
Còn chưa hiểu rõ, di động đã đột nhiên vang lên.
Lấy di động ra nhìn, Diệp Trạch Đào bèn nhìn thoáng qua cậu thanh niên lái xe trước mặt, nhỏ tiếng nói:
- Anh đang trên xe Bàng Chân phái người đưa về.
Điện thoại là Trịnh Tiểu Nhu gọi tới.
Nghe Diệp Trạch Đào nói vậy, giọng Trịnh Tiểu Nhu cũng nhỏ đi một chút, hạ giọng nói:
- Anh để gã thả anh xuống xe đi, em qua đón anh.
Cúp điện thoại, Diệp Trạch Đào nói với cậu thanh niên kia:
- Làm phiền cậu tìm một chỗ dừng xe, tôi có việc muốn xuống.
- Tôi chờ anh ạ?

Cậu thanh niên này nói.
- Không cần đâu, cậu cứ đi làm việc của mình đi, sẽ có người tới đón tôi.
Mệnh lệnh mà cậu ta nhận được chính là nghe theo Diệp Trạch Đào, đưa hắn quay về. Chần chừ một lát, cậu ta dừng xe ven đường.
- Đi nhé.
Diệp Trạch Đào khoát tay.
Nhìn chiếc xe đó chạy đi.
Diệp Trạch Đào lại đứng thêm một lúc, rồi mới đi về phía một con đường khác, sau khi qua mấy lối rẽ mới gọi điện thoại cho Trịnh Tiểu Nhu, nói với cô ta chỗ mình đang đứng.
Gọi xong, Diệp Trạch Đào không biết mình đang bị làm sao, trong lòng lại có một cảm giác kích động.
Lần này đến Bắc Kinh, hai người vô tình cố tình đều tỏ ra có chút khoảng cách, giờ Trịnh Tiểu Nhu thường xuyên gọi điện thoại đến, Diệp Trạch Đào có cảm giác như đi gặp tình nhân vậy.
Chỗ này tương đối vắng vẻ, Diệp Trạch Đào tìm một chỗ ngồi xuống.
Lôi ra điếu thuốc hút một lát, tư duy lại một lần nữa nghĩ đến việc của Bàng Chân.
Nghĩ đến Bàng Chân, Diệp Trạch Đào lại nghĩ, “Bàng Chân này ở Bắc Kinh mở một sòng bạc lớn như vậy, chuyện như thế này lẽ nào cấp trên không thấy? Nếu cấp trên thấy, sẽ cho phép gã làm vậy sao?”
Việc này nói nghiêm trọng cũng rất nghiêm trọng, nghĩ đến tính cách của Hoa Uy và tình trạng của Hoa Uy mà hắn trông thấy, Diệp Trạch Đào trong lòng chợt động, “Lẽ nào Bàng Chân trong việc này cần một sự tuyên truyền?”
Liên tưởng đến Bàng Chân muốn tuyên truyền mạnh mẽ việc này, Diệp Trạch Đào dường như đã tìm ra đáp án, lắc lắc đầu, Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, trong việc này, phỏng chừng thật sự có nội tình, chỉ có điều hắn tạm thời không rõ mà thôi.
Tiếp đó lại nghĩ đến sự phát triển cua Thảo Hải, hiện giờ có Bàng Chân xây dựng trường học, về mảng giáo dục của Thảo Hải, vấn đề cơ sở thiết bị đã được giải quyết, mấu chốt là vấn đề phần mềm, đặc biệt là vấn đề đãi ngộ giáo viên. Chỉ có giải quyết được vấn đề này, mới có thể có càng nhiều giáo viên “cắm rễ” ở vùng núi giảng dạy, việc này quay về phải bắt tay vào giải quyết ngay mới được.
Nhớ đến trên TV nhìn thấy dân ở một số địa phương “cắm rễ” ở vùng núi để giảng dạy, mỗi tháng chỉ được vài chục, đến khoảng một trăm, Diệp Trạch Đào phát hiện ra mình về mặt này vẫn chưa đủ xem trọng.
Một địa phương nếu muốn phát triển, mấu chốt vẫn là giáo dục đi trước, không thay đổi quan niệm xưa nay của mọi người, thì không thể có sự phát triển lớn.
Nghĩ đến việc phát triển của Thải Hải, Diệp Trạch Đào lại có chút thất thần, đang nghĩ ngợi, chợt thấy có người đứng trước mặt mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, liền trông thấy Trịnh Tiểu Nhu đang cười.
Giọng giận dỗi:
- Anh đúng là, kêu anh mỏi mồm mà cũng chẳng thèm đáp lại.

Trịnh Tiểu Nhu hôm nay không giống hôm trước, chiếc váy hôm nay chỉ đến đùi, thân hình thon dài, cặp đùi kia hoàn toàn có dáng người mẫu, lại nhìn thoáng qua những đường cong cơ thể cô ta, Diệp Trạch Đào hai mắt đều sáng lên.
- Ha ha, nghĩ chút chuyện, nên không chú ý lắm.
Diệp Trạch Đào cười nói.
Đeo kính râm lên, rất tự nhiên ôm cánh tay Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu nhẹ giọng nói:
- Đi nào.
Thấy Diệp Trạch Đào mất tự nhiên, Trịnh Tiểu Nhu khẽ cười nói:
- Yên tâm, chỗ này không có người quen đâu!
Nhìn lại đôi kính râm lớn của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào bèn cười cười, với bộ dạng hôm nay của Trịnh Tiểu Nhu, nếu không phải biết cô sẽ đến, đứng trước mặt mình, hắn thật không cách nào đem cô liên hệ với người phụ nữ bình thường rất cao ngạo kia.
Đưa tay ra, giúp Diệp Trạch Đào đeo một cặp kính râm cũng lớn như vậy.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng thấy yên tâm, làm thế này, thật sự có thể nhanh chóng hòa mình vào giữa biển người ở Bắc Kinh.
Ôm tay Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu tỏ ra rất vui vẻ nói:
- Cùng em đi dạo nhé.
Từ người Trịnh Tiểu Nhu tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng dịu mát.
Hai người cứ thân mật như vậy đi cùng nhau.
Thấy Diệp Trạch Đào mất tự nhiên, Trịnh Tiểu Nhu nhẹ gắt:
- Con người anh nha, trong điện thoại thì sao mà dịu dàng thế, người ta đã cùng anh đi dạo rồi, lại còn tỏ ra xa lạ như vậy!
Khi nói chuyện, không biết vô ý hay cố ý mà bộ ngực đầy đặn kia của Trịnh Tiểu Nhu lại cứ cọ vào tay Diệp Trạch Đào.
Bị Trịnh Tiểu Nhu làm cho như vậy, trạng thái căng thẳng Diệp Trạch Đào ngược lại còn buông lỏng, cười nói:
- Có gì mà xa lại chứ, cha mẹ cũng gọi rồi, người một nhà mà!
Lời này khiến Trịnh Tiểu Nhu lập tức đỏ mặt. Tuy đeo kính râm, nhưng vẫn đủ thấy được hai tai cô đang dần đỏ lên.

Vốn dĩ da thịt Trịnh Tiểu Nhu trắng nõn, giờ lại càng động lòng người.
Hai người đều không nói gì, cứ ôm tay như vậyđi qua một đoạn đường, một lúc sau, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh sắp kết hôn với Mộng Y rồi!
- Biết rồi, kết hôn thì kết hôn, có sao chứ, chẳng lẽ kết hôn rồi là phải chuyên chính hay sao?
- Con người anh có chút phong lưu!
Diệp Trạch Đào tự thấy mình trong chuyện này thật sự loạn quá rồi.
Cười khẽ một tiếng, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Còn không phải là phong lưu bình thường đâu, ăn trong bát còn nhìn vào nồi! Anh thành thật khai ra mau, có bao nhiêu phụ nữ rồi?
- Anh là cán bộ nhà nước, sao có thể làm bậy được!
- Hô, cán bộ nhà nước bây giờ mới là làm bậy nhiều, anh nhìn người dân bình thường xem, bọn họ thực không nuôi nổi bà hai, người nuôi được bà hai đều là kẻ có tiền có thế thôi!
- Lời này có chút phiến diện, anh cho rằng đại đa số cán bộ lãnh đạo vẫn là tốt!
- Em cũng tin thế, tuy nhiên, anh không được tính là một trong đại đa số số họ!
Hai người vừa đi vừa cười đùa.
- Anh không phải là người tốt, em còn ôm anh!
- Em cũng đang nghĩ chuyện này, chủ yếu vẫn là vì mọi người hi vọng chúng ta ở cùng nhau, cũng đành miễn cưỡng vậy!
Ở bên Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào thấy tâm tình mình hoàn toàn thư thái, đây là một cô gái căn bản không theo cách đánh bình thường mà xuất bài.
Diệp Trạch Đào cũng nghe ra được, Trịnh Tiểu Nhu trong lòng hiểu rõ suy nghĩ này của Lưu gia.
- Trạch Đào, chuyện này, chuyện này, thực ra cha em trong lòng cũng rõ.
Diệp Trạch Đào đùa:
- Chuyện này là chuyện gì chứ?
Nhéo Diệp Trạch Đào một cái, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Em xem anh giả bộ! Giờ mấy vị trưởng bối Lưu gia đều hiểu rõ, muốn để anh thi triển mỹ nam kế rồi trói chặt anh lại, em sao lại trúng kế chứ?
Rõ ràng có thể nhận thấy tình cảm của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào trong lòng vốn vẫn có tâm lý đề phòng giờ cũng hoàn toàn biến mất, “Người con gái này hiện giờ một lòng muốn đi theo mình, ôi cái tình ý này!”
- Anh thực cảm thấy rất có lỗi với em!

Diệp Trạch Đào đứng lại, ánh mắt nhìn thẳng Trịnh Tiểu Nhu.
- Không có cái gì là có lỗi hay xin lỗi, đây xem như duyên đi!
Giơ tay lấy một sợi tóc trên áo Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu nhìn qua sợi tóc rồi nói:
- Hôm qua có phải cùng Mộng Y làm chuyện kia không?
Diệp Trạch Đào thật “thua” cô rồi, lúc này mà còn nói đến chuyện Lưu Mộng Y.
- Hừ, hôm qua anh nhìn thấy, lông mi Mộng Y đều rất dài, có vui không?
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng không quan tâm đến cái gì nữa, ôm chầm lấy Trịnh Tiểu nói:
- Muốn vui vẻ thì tìm một chỗ đi!
Trịnh Tiểu Nhu liền khẽ cười một tiếng nói:
- Ai sợ ai chứ!
Nói là nói vậy, nhưng cũng chỉ giơ tay ôm tay Diệp Trạch Đào, gần như cả người đều dựa sát vào tay hắn nói:
- Hôm nay không được, cái đó đến rồi, hay để lần sau nhé, em chỉ muốn anh cùng em đi dạo thôi!
Nghe những lời này, Diệp Trạch Đào buồn bực nói:
- Vậy đừng có dụ dỗ thế chứ?
- Anh đẹp trai à, đi nào, dù sao hôm nay anh ra ngoài gặp Bàng Chân, người nhà Lưu gia cũng không biết anh đi cùng em.
Diệp Trạch Đào sửng sốt nói:
- Xem ra trong Lưu gia có gián điệp của em rồi!
- Nói gì mà khó nghe thế, cái gì mà gián điệp, chỉ là buổi sáng em gọi điện thoại cho bác Triệu, bác ấy bảo anh ra ngoài gặp Bàng Chân rồi.
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười, “Trịnh Tiểu Nhu này cũng là người có tâm cơ, trong Lưu gia âm thầm mua chuộc được vài người, cô ấy có thể trước mặt mình đem bác Triệu ấy nói ra, đủ nói lên rằng cô ấy rất tin mình.”
Lưu gia có vài người làm, bác Triệu này chính là một người trong số đó.
Diệp Trạch Đào cũng không hỏi thêm vấn đề này, cùng Trịnh Tiểu Nhu ôm tay đi dạo trong một con ngõ nhỏ, hoàn toàn chỉ là hai người yêu nhau nồng nhiệt.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.