Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 398: Chứng minh




- Xe trong tỉnh nhiều, cả con đường bị tắc!
Trần Tiến Nhân ngồi trên xe của Diệp Trạch Đào tỏ ra có chút hưng phấn.
Nhìn những dòng xe bên ngoài dài dằng dặc, Diệp Trạch Đào cũng than thở:
- Theo phát triển kinh tế, việc này là vấn đề rất lớn, ban đầu có xe hơi là việc rất thuận tiện, thế nhưng, có nhiều xe như vậy, trái lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc đi lại!
Bàng Phí Vũ cười nói:
- Trong tỉnh này, có lúc đi xe hơi chẳng bằng đi bộ. Nếu đi bộ thì đã nơi rồi, còn xe hơi thì vẫn tắc chết dí ở đó!
Trần Tiến Nhân cười nói:
- Hai hôm trước đọc một tin tức, nói là mỗi nhà khoa học quốc gia đã đề xuất một phương thức giao thông mới. Tương đương với phương thức giao thông cao cấp đó, nói là từ nơi này tới một nơi khác, chỉ cần tìm một điểm thích ứng qua lại không ngừng, gọi là động côn trùng, từ động ấy tiến vào, lại từ một nơi khác đi ra, sẽ tới đích rồi!
Bàng Phí Vũ mỉm cười nói:
- Cục trưởng Trần thích những thứ mơ hồ nhỉ!
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi thì cho rằng, việc khoa học không hạn chế ở những gì bản thân biết. Hiện giờ nhiều người có vấn đề trong tư tưởng, bản thân không hiểu lại cho rằng không khoa học. Nếu biết, khoa học cũng đang không ngừng tiến bộ, trước đây những việc nhiều người cho rằng không thể, bây giờ chẳng phải thành hiện thực rồi sao?
Trần Tiến Nhân cảm thán nói:
- Chủ tịch Diệp, anh thật là người nhìn xa trông rộng, đi cùng anh, chúng tôi mở rộng tầm mắt được nhiều hơn!
Bàng Phí Vũ cũng gật đầu nói:
- Chủ tịch Diệp nói đúng, xem ra tư tưởng của chúng tôi vẫn còn nhiều hạn hẹp.
Diệp Trạch Đào nói tiếp:
- Một xã hội muốn tiến bộ, phải mở ra chí hướng, không thể chấp nhận tư tưởng cứng nhắc, chúng ta phải dám nghĩ dám làm, dám đi trước thời đại, chỉ có như thế, sự nghiệp của chúng ta mới có thể đi lên.
Ngồi trên xe Diệp Trạch Đào cũng thấy buồn tẻ nên có hứng nói chuyện. Thấy mọi người đang nghe, cười nói:
- Đương nhiên, khinh xuất cũng không được, tất cả đều phải xây dựng trên cơ sở lí luận. Chúng ta có một vài vị cán bộ, làm việc nửa chừng đã bỏ, khinh suất cũng sẽ đem lại những tai hại rất lớn cho chúng ta.
Trần Tiến Nhân nói:
- Sự phát triển của Thảo Hải đủ để giải thích vấn đề rồi. Chính là trên cơ sở luận chứng các hạng mục công trình của Thảo Hải mới có thể có tiến triển lớn như vậy, mới có thể thu được thành tích lớn lao. Bộ Giáo dục của chúng ta sớm đã nghiên cứu qua giải pháp công việc của bước tiếp theo, chính là muốn đưa chỉ thị trong mấy hội nghị của Chủ tịch Diệp phổ biến mọi nơi, chỉ như vậy, công tác giáo dục mới có thể có quy mô giáo dục mới.
Nhìn thoáng qua Trần Tiến Nhân, Diệp Trạch Đào cảm thấy tên tiểu tử này quả là cái đồ chuyên nịnh bợ!

Thấy cảnh tắc đường trầm trọng, Diệp Trạch Đào nói với Tư Đồ Vũ:
- Anh đánh xe qua, tôi xuống đi bộ một đoạn nhé!
Tư Đồ Vũ sau khi đáp lời đồng ý, Diệp Trạch Đào liền xuống xe, Trần Tiến Nhân và Bàng Phí Vũ cũng đều xuống xe.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Các anh cứ ngồi xe, tôi ngồi trên xe lâu quá, muốn xuống đi bộ một chút.
Trần Tiến Nhân cười đáp:
- Tôi xuống xe có hai mục đích, một là muốn tiếp tục nghe về quan niệm phát triển của Chủ tịch Diệp, những quan niệm này rất có ý nghĩa chỉ đạo đối với công tác giáo dục của chúng tôi, mục đích khác cũng là muốn hít thở một chút không khí trong lành.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Sức khỏe của người cán bộ cũng rất quan trọng, các anh cũng cần tăng cường luyện tập mới đúng. Cuối tuần nếu có thời gian, có thể đi leo núi, vận động dưỡng thân, như vậy mới tốt cho cơ thể.
Trần Tiến Nhân gật đầu nói:
- Sau khi trở về tôi kiên quyết quán triệt chuyện này.
Tuy Trần Tiến Nhân có kiểu ăn nói nịnh bợ, thế nhưng, đi dạo tán ngẫu như vậy cùng y, cũng không phải chuyện phiền, Diệp Trạch Đào có một dịp thoải mái toàn thân.
- Chủ tịch Diệp, đi bên này nhé, con đường đó ít xe cộ, cảnh sắc cũng đẹp, cây xanh và hoa nhiều. Mỗi dịp đi qua đây tôi đều dùng điện thoại chụp lại cảnh vật, chuyển vào bộ sưu tập rất hay, vòng qua kia là có thể đi tắt, tiết kiệm được một đoạn đường rồi.
Bàng Phí Vũ tỏ vẻ thông thạo đường, chỉ vào một ngõ nhỏ nói.
Nhìn Bàng Phí Vũ cầm điện thoại di động không ngừng chụp ảnh, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Cậu là nhân viên chính phủ, có những thứ có thể chụp, có những thứ vẫn phải chú ý.
Bàng Phí Vũ đáp:
- Tôi biết ạ, đây là chụp cảnh trên đường, lúc chụp rồi khi trở về, cũng có nhiều điều ngộ ra!
Diệp Trạch Đào cười không nói gì, mỗi người đều có sở thích cá nhân, đây là việc tốt.
Mọi người đi theo hướng ngõ nhỏ đó, trên đường không có nhiều xe, vừa đi vừa nói chuyện, quả nhiên phong cảnh nơi này rất đẹp, đi tới những nơi như vậy, tâm trạng cũng tốt hơn.
Bỗng nhiên, Diệp Trạch Đào thấy một bà lão ngã trước mặt.
Nhìn là biết, bà lão này chính do trượt chân ngã.

Hẳn là bị đau ở đâu đó, rất lâu vẫn chưa đứng dậy được.
Diệp Trạch Đào thấy vậy, vội vàng bước tới, lúc muốn tới đỡ bà lão dậy, chỉ thấy một thân người mặc vét, người thanh niên đeo cà-vạt đã nhanh tới đỡ bà lão.
Diệp Trạch Đào thấy người trẻ tuổi đó làm việc tốt, thầm gật đầu, con người bây giờ ít thấy làm việc nghĩa, người thanh niên này rất được.
Khi đến gần phía trước, nghe thấy người thanh niên đang hỏi bà lão để liên lạc với người thân tới giúp.
Bà lão đọc ra một số điện thoại.
Chỉ thấy người thanh niên kia vội vàng gọi đi.
Qua một lát, ba người một nam hai nữ tầm ba mươi tuổi vội vã chạy tới đây.
Vẫn chưa tiến tới gần, người con trai lớn tiếng hỏi:
- Mẹ, ai làm mẹ ra nông nỗi này?
Diệp Trạch Đào hơi chau mày, người con trai đó hỏi gì lạ vậy.
Người thanh niên kia vội nói:
- Bác gái khi đi tới đây, có lẽ trượt chân nên ngã, tôi thấy bác ấy ngã mới tới hỏi số điện thoại của các anh.
Người con trai đó trừng mắt, quát lớn:
- Mày nói vớ vẩn gì thế, không tự dưng lại ngã, chắc chắn do thằng ranh con nhà mày mới khiến bà bị ngã!
Liền túm lấy cổ áo người thanh niên, người con trai kia lớn tiếng mắng xỉa.
Hai người con gái kia cũng túm lấy người thanh niên mắng to, nói là anh ta đã đẩy mẹ họ ngã.
Chẳng ai chịu qua hỏi bà già đang bị té ngã dưới đường, cứ thế tóm lấy anh thanh niên không chịu thả.
Người thanh niên đó cũng không nghĩ rằng có thể xảy ra tình huống này, lớn tiếng nói:
- Thật sự là tôi tới đó đỡ bà lão, mọi người có thể làm chứng.
Người con trai kia trừng mắt nhìn mọi người, liền lớn tiếng hỏi bà lão:

- Mẹ nói thật ra, có phải là tên này đẩy mẹ ngã không?
Lúc nói chuyện, đôi mắt kia trừng trừng nhìn bà lão.
Trên đất rên một hồi, lúc bà lão nhìn đứa con, lại nhìn người thanh niên, gật đầu nói:
- Là hắn đẩy mẹ ngã đấy.
Trong nháy mắt Diệp Trạch Đào thấy ngạc nhiên, liền nhìn về phía bà lão, y không ngờ rằng người nhà này vô cớ đến thế, người con như vậy, bà mẹ cũng thế.
Trần Tiến Nhân thở dài:
- Thời đại bây giờ làm việc tốt cũng phải cẩn thận, ôi!
Người thanh niên cũng thật không ngờ, nhìn về phía bà lão nói:
- Bà lão, làm người phải có lương tâm, bà tự mình hiểu rõ!
Lại hướng về phía mọi người xung quanh nói:
- Xin mọi người làm chứng giúp.
Chỉ thấy lúc này lại có một đám người tranh cãi ầm ĩ chạy tới.
- Anh, ai đẩy mẹ ngã?
Chỉ vào anh thanh niên, người con trai kia nói:
- Chính là thằng ranh này!
- Chó chết, ông đánh chết mày!
Người đàn ông mới tới trên tay có hình xăm, trên mặt vẻ hung tợn, cùng theo hắn có mấy tên côn đồ, bon họ náo loạn nhằm vào người thanh niên mà xông đến.
Trên mặt người trẻ tuổi hiện vẻ sợ hãi, nói lớn:
- Xin mọi người nói giúp tôi một tiếng công bằng!
Nhìn bộ dạng hung hăng của những kẻ ấy, mọi người đứng xem vội lui lại vài bước, không ngờ chẳng có ai tiến đến nói một câu công bằng.
- Đánh nó!
- Bắt hắn đền tiền!
Bọn họ tranh cãi ầm ĩ hướng về phía người thanh niên hung hăng tiến đến.
Tên con trai kia càng túm lấy cổ áo người thanh niên không rời.
- Ai có thể chứng minh giúp mày?
Người con trai to tiếng hỏi, trừng con mắt nhìn quần chúng nhân dân.

- Tôi có thể làm chứng!
Trong lúc người thanh niên kia vô vọng, Diệp Trạch Đào lớn tiếng bước lên phía trước.
Đưa mắt nhìn thẳng gã con trai kia, lại lớn tiếng nói:
- Đây là một xã hội pháp chế, công đạo ở trong lòng người, tôi thấy anh ấy là người đi đến đỡ bà lão, càng thấy bà lão tự mình trượt chân mà ngã, các anh làm cái gì, không những không cảm ơn người ta, trái lại đến hại người tốt, còn nói lương tâm sao?
Giọng nói rất lớn, Diệp Trạch Đào cũng tức giận, từ trước tới nay chưa từng thấy những kẻ vô liêm sỉ đến thế này.
- Mày là ai, tao thấy mày chính là đồng bọn với nó!
Gã con trai kia trừng mắt nhìn Diệp Trạch Đào rầm rĩ nói.
- Ai à? Tôi là người qua đường, gặp chuyện bất bình giúp đỡ, bất kể đi đến nơi nào, tôi đều có thể chứng minh cho anh ta!
Diệp Trạch Đào căn bản không có bất cứ điều gì sợ hãi, liền đứng đó lớn tiếng nói.
- Mẹ tao bị nó làm ngã, nó phải bồi thường tiền!
- Anh vẫn còn biết đó là mẹ anh à, đến đây lâu như vậy, chưa thấy anh quan tâm gì tới bà lão!
Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói.
Nói đến đây, Diệp Trạch Đào hướng về phía bà cụ lớn tiếng nói:
- Còn bà lão! Không tồi, Trung Hoa ta có truyền thống kính già yêu trẻ, vốn chẳng muốn mắng bà, thấy việc bà làm, tôi cảm thấy rất vô sỉ. Bà chẳng có chút lương tâm, bà có đáng được tôn trọng không! Bà xem những người con này trong nhà bà, đều giáo dục thành những dạng gì!
Diệp Trạch Đào nổi cơn thịnh nộ, nghĩ tới ảnh hưởng của việc này đối với đạo đức trong lòng nhân dân, liền có ý tưởng đem toàn bộ gia đình này chỉnh đốn, hắn từ trước tới nay chưa từng nổi giận như vậy.
Đừng xem đây chỉ là chuyện nhỏ, truyền ra ngoài, sau này còn ai dám làm việc nghĩa nữa, đây sẽ khiến phẩm chất đạo đức của con người xuống dốc, là một hành vi lớn hay không lớn.
- Đánh tên này!
Đám côn đồ đang đứng không, nghe tiếng hét lớn, bọn đó liền đánh tới.
Thấy tình huống này, Diệp Trạch Đào cũng nổi lửa, cũng không để ý tới bộ y phục của bản thân, kéo vạt áo, xông vào đánh nhau với lũ người kia.
Mọi người nhìn thấy tình hình căng thẳng, Trần Tiến Nhân càng mở to hai con mắt.
Diệp Trạch Đào thật mạnh mẽ! Đúng lúc này, không biết ai báo cho cảnh sát, xe của cảnh sát đi tới, từ trên xe đi xuống mấy người cảnh sát, mọi người cũng chạy lại đây.
- Lão Ngưu, hai người này là đồng bọn của nhau, bọn họ đẩy ngã mẹ tôi, anh xem giúp gia đình chúng tôi chủ trì lẽ phải.
Gã con trai của bà lão kia thấy có người đến lớn tiếng tiếp đón.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.