Sau những cảm xúc mãnh liệt, hai người nằm đó, Diệp Trạch Đào thầm nói:
- Xin lỗi!
Tựa vào lòng Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh cười nói:
- Cũng chẳng phải là trẻ con nữa, có gì phải xin lỗi chứ, em sống cuộc sống của em, như thế cũng tốt mà.
Tâm nguyện đã được đền bù, Vệ Vũ Hinh trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.
Khi Diệp Trạch Đào vừa nghĩ sẽ nói điều gì đó, Vệ Vũ Hinh đã nói:
- Không cần nói gì cả, cho em cảm nhận một chút cảm xúc này nhé!
Giang tay ôm lấy Vệ Vũ Hinh, chuyện không nên xảy ra thì đã xảy ra rồi. Hơn nữa lần này hai người đều rất tỉnh táo, không cần phải nói thêm gì nữa.
Đột nhiên trong túi áo Diệp Trạch Đào vang lên tiếng chuông điện thoại.
Giờ này rốt cuộc còn ai gọi điện đến nhỉ?
Diệp Trạch Đào hơi lưỡng lự, Vệ Vũ Hinh nói:
- Có điện thoại kìa!
Nhìn Diệp Trạch Đào có vẻ không muốn nghe, Vệ Vũ Hinh cười nói:
- Không cần làm phức tạp vậy đâu, chuyện này là do em tự nguyện, anh nghĩ thoáng ra một chút!
Câu nói này khiến Diệp Trạch Đào hơi đỏ mặt, bản thân mình nghĩ còn không được cởi mở như Vệ Vũ Hinh.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới đi cầm lấy điện thoại.
Khi nhìn điện thoại thì lại là một số rất lạ.
Khi ấn phím nghe, phía bên kia là một giọng nói có chút nghiêm nghị.
- Cho hỏi đây có phải đồng chí Diệp Trạch Đào không?
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nói:
- Tôi là Diệp Trạch Đào đây.
- Vâng, tôi thuộc Cục cán bộ số 6 Ủy ban tổ chức trung ương Phương Hướng Huy, bây giờ mời đồng chí đến nhà khách tỉnh Ninh Hải một chuyến!
Cục cán bộ số 6 Ủy ban tổ chức trung ương!
Diệp Trạch Đào chỉ biết có Cục cán bộ số 1 đến số 5 thuộc Ủy ban tổ chức trung ương, sao ở đây lại xuất hiện một cục số 6 thế này, ngạc nhiên thật đấy!
Có khi nào là lừa đảo không nhỉ?
Trong lòng Diệp Trạch Đào có chút dao động, hắn nghĩ, nếu đúng là lừa đảo, thì phải dẹp đi mới được.
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào lại hỏi số điện thoại ở phòng.
Gọi được điện thoại, Diệp Trạch Đào lại có chút chần chừ, nếu ngộ nhỡ việc này là thật, tự mình làm thế với họ, làm không tốt thì sẽ xảy ra chuyện.
Phải hỏi ông Điền mới được, chắc là ông ta sẽ biết chút gì đó.
Nhìn đồng hồ, đã là 11 giờ rồi.
Diệp Trạch Đào vẫn gọi điện thoại.
- Thầy ngủ chưa ạ?
- Đang đọc sách, sao thế?
Chắc là thầy lai đang đọc tiểu thuyết kiếm hiệp đây mà!
Diệp Trạch Đào lắc đầu, thầy cũng đúng là một kẻ mê truyện kiếm hiệp!
- Tôi có việc này muốn hỏi thầy một chút, Ủy ban Tổ chức Trung ương có sáu cục cán bộ từ khi nào thế ạ?
- Sao cơ?
Không ngờ Điền Lâm Hỉ lại phản ứng dữ dội như thế, âm thanh khiến tai Diệp Trạch Đào suýt nổ tung.
- Sao ạ?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Tôi mới là người phải hỏi cậu một chút đây, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Đường Lâm Hỉ vội hỏi.
- Thưa thầy, là như thế này, vừa nãy có một người gọi điện thoại tới, nói là thuộc Ủy ban tổ chức trung ương tên Phương Hướng Huy, bảo tôi đến nhà khách Ninh Hải một chuyến, tôi chỉ biết có Cục cán bộ số 1 đến số 5 của Ủy ban tổ chức trung ương, chưa từng nghe nói Ủy ban tổ chức trung ương có 6 cục, nên muốn hỏi một chút, tôi nghi ngờ bọn họ là lừa đảo.
- Cậu nói sao? Là Phương Hướng Huy sao?
- Vâng, người đó tự xưng là Phương Hướng Huy.
- Cậu lập tức đến đó cho tôi!
Giọng Điền Lâm Hỉ có chút kích động, dường như có gì đó rất gấp gáp.
- Thưa thầy? Là thật ư?
- Hỏi nhiều như thế để làm gì, nói cho cậu biết, thật không thể nào thật hơn, đi mau, có cần tôi sai người đưa xe tới đón đi không?
Diệp Trạch Đào thấy có một chút thay đổi trong tâm thái của điền Lâm Hỉ, cũng cảm thấy ông Phương Hướng Huy này là thật, vội nói:
- Tôi sẽ đi ngay ạ!
- Ừ, không được hỏi gì cả, họ hỏi gì cậu nói đó, không được giấu diếm, cũng không được phóng đại.
Điền Lâm Hỉ nói thêm một câu.
Gọi xong điện thoại Diệp Trạch Đào có chút ngạc nhiên, trong khẩu khí của Điền Lâm Hỉ có thể cảm nhận được, Cục cán bộ số 6 Ủy ban tổ chức trung ương có vẻ rất quan trọng.
Chưa từng nghe đến!
Lúc này Vệ Vũ Hinh đã xuống giường. Mặc quần áo rất nhanh.
Nhìn Diệp Trạch Đào vẫn còn đang sững sờ, Vệ Vũ Hinh nói:
- Để em đưa anh đi!
Diệp Trạch Đào nhìn Vệ Vũ Hinh, có chút lo lắng nói:
- Em ổn không?
Vệ Vũ Hinh hơi đỏ mặt:
- Em không sao,cũng không phải làm gì to tát lắm mà!
Diệp Trạch Đào nhanh chóng mặc quần áo, hai người cùng ngồi lên xe.
- Vệ Vũ Hinh rất chăm chú lái xe.
Nhìn Vệ Vũ Hinh như thế, Diệp Trạch Đào càng cảm thấy yêu mến cô hơn.
Nhưng, Diệp Trạch Đào nhanh chóng tập trung vào cuộc triệu tập lúc đêm của Ủy ban tổ chức trung ương, trong đầu đang nghĩ về một việc.
Vệ Vũ Hinh lái xe rất nhanh, mới đi được khoảng nửa tiếng đã đến trước nhà khách huyện Ninh Hải rồi.
Vào giờ này không bị tắc đường, nếu không cũng không thể nhanh như thế được.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào sắp xuống xe, Vệ Vũ Hinh sửa lại quần áo cho Diệp Trạch Đào rồi nói:
- Em dừng bên kia đợi anh nhé!
Diệp Trạch Đào nghĩ một lát, không biết Ủy ban tổ chức trung ương gọi mình có việc gì, liền nói:
- Có lẽ sẽ hơi lâu một chút đấy, hay là em về trước đi!
Thấy Diệp Trạch Đào quan tâm đến mình, Vệ Vũ Hinh cười bảo:
- Không sao đâu, em chợp mắt một lát trong xe cũng được mà.
Diệp Trạch Đào bước ra khỏi xe, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, bước vào phía trong nhà khách.
Diệp Trạch Đào nghĩ suốt quãng đường đi về việc này, rốt cuộc là chuyện gì đây? Tại sao Cục cán bộ số 6 Ủy ban tổ chức trung ương lại đến tìm mình vào lúc tối thế này?
Trong đầu Diệp Trạch Đào lúc này chỉ toàn dấu hỏi, hoàn toàn không hiểu cuối cùng xảy ra chuyện gì.
Khi lên đến tầng 12, Diệp Trạch Đào bước về cánh cửa có biển số đó.
Nghe ngóng tình hình bên trong, dường như rất yên tĩnh.
Thật ra cũng chẳng nghe thấy gì cả.
Diệp Trạch Đào có một chút bất an.
Khi ấn chuông cửa, cánh cửa kia liền nhanh chóng mở ra.
Một người trung niên nhìn Diệp Trạch Đào hỏi:
- Là đồng chí Diệp Trạch Đào phải không?
Diệp Trạch Đào đáp:
- Tôi là Diệp Trạch Đào.
Khi nói câu này Diệp Trạch Đào hướng mắt nhìn vào bên trong, nhìn có một người trung niên khác dáng vẻ uy nghiêm đang ngồi.
Khi nhìn lại, thì chỉ thấy Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Ninh Bảo Quốc đang ngồi bên trong.
Nhìn thấy Ninh Bảo Quốc, Diệp Trạch Đào càng thêm xác nhận được tính trung thực của chức danh của Phương Hướng Huy, không còn chút nào nghi ngờ nữa.
Sau khi cửa mở, Diệp Trạch Đào liền bước vào trong.
Lúc này nét mặt Ninh Bảo Quốc có chút khác lạ, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Tiểu Diệp, đồng chí thuộc Ủy ban tổ chức trung ương đây muốn nói với đồng chí một việc, hai người nói chuyện nhé!
Rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Lúc này trong đầu Diệp Trạch Đào có bao nhiêu sự hoài nghi, khi nhìn người trung niên đang ngồi kia liền cảm thấy một cảm giác kính nể.
Từ khi Diệp Trạch Đào bước vào, người trung niên đang ngồi kia liên tục đánh giá Diệp Trạch Đào.
Người trung niên chỉ tay vào ghế nói:
- Mời ngồi, tôi là Phương Hướng Huy.
Diệp Trạch Đào chưa từng nghe về chức danh của người đối diện, cũng không biết nên xưng hô như thế nào, đành ngồi xuống hết sức cung kính.
Phương Hương Huy mỉm cười nói:
- Chúng tôi ý định không để Cục trưởng Ninh Hải thông báo cho đồng chí, là muốn xem xét thái độ của đồng chí, rất tốt, từ sự việc này, đồng chí vẫn được xem như người thích hợp, nếu không đồng chí đã không gặp chúng tôi.
Trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút khổ sở, Ủy ban tổ chức trung ương còn dùng cách này để kiểm tra người ta sao!
Trên bàn có đặt một vật gì trông giống như một văn kiện.
Người mở cửa ngồi ở bên còn lại.
Trong phòng không khí có vẻ nghiêm trang.
Diệp Trạch Đào chưa từng trải qua sự việc nào như lần này, ngồi đó mà lại nghĩ đến nhiều thứ khác.
Phương Hướng Huy đưa văn kiện cho Diệp Trạch Đào nói:
- Đồng chí xem cái này đi, sau đó ký vào, không được truyền ra ngoài đâu!
Diệp Trạch Đào càng thêm căng thẳng, cẩn thận đón lấy túi văn kiện.
Túi văn kiện thực ra cũng không bắt mắt, cũng chỉ giống như những túi văn kiện khác thôi, chỉ là trên đó có hai chữ được in mực đỏ: “TUYỆT MẬT”, điều này khiến hắn cảm thấy vô kinh ngạc.
Văn kiện cấp cao nhất!
Lúc này Diệp Trạch Đào cảm thấy mình không coi trọng cũng không thể được.
Nếu như không vì Điền Lâm Hỉ đã cho biết Phương Hướng Huy thật sự là người trong Ủy ban tổ chức trung ương, lại nhìn thấy Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy ở bên trong thì Diệp Trạch Đào đã sinh nghi rồi.
Có chuyện gì mà đến cả Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng phải tham gia vào nhỉ?
Mặc dù có rất nhiều suy nghĩ, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn kính nể mở bức văn kiện ra.
Trang đầu tiên là ảnh của Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào cũng không biết tấm ảnh này được chụp khi nào nữa.
Khi nhìn lại, trên bức văn kiện có hàng chữ: Bồi dưỡng nhân tài xuyên thế kỷ.
Khi nhìn thấy dòng chữ này, Diệp Trạch Đào càng thêm nghi ngờ.
Chăm chú lật xem nội dung bên trong, có rất nhiều thứ Diệp Trạch Đào đều sắp quên đi, trong này lại ghi rất chi tiết.
Sau khi Diệp Trạch Đào xem xong, Phương Hướng Huy nghiêm trang nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, tôi chính thức thông báo cho đồng chí, kể từ giờ phút này, đồng chí đã được kết nạp vào danh sách bồi dưỡng nhân tài xuyên thế kỷ.
Diệp Trạch Đào vẫn còn nghi hoặc, bản thân sao lại được vào cái danh sách không rõ ràng này nhỉ?
Phương Hướng Huy cũng không giải thích nhiều, nói:
- Công việc của đồng chí kể từ hôm nay sẽ do Cục cán bộ số 6 Ủy ban tổ chức trung ương tiến hành sát hạch. Đã là một người trong danh sách, các đồng chí sẽ có thêm nhiều thử thách, mỗi công việc của đồng chí chúng tôi đều sẽ có người theo dõi ghi chép, sẽ tiến hành đánh giá nghiêm khắc. Trong suốt quá trình này sẽ tạo cho đồng chí một môi trường làm việc công bằng, tất nhiên rồi, chúng tôi cũng sẽ tạo môi trường làm việc công bằng cho những đồng chí khác.
Diệp Trạch Đào hiểu ra phần nào, đã được đưa vào danh sách này cũng như là tiến thêm một bước trên con đường sự nghiệp, bản thân không thể dựa vào những sức mạnh khác, những lực lượng phản đối cũng sẽ không thể tấn công quá mạnh.
Diệp Trạch Đào chỉ biết gật đầu.
Phương Hướng Huy lại nói:
- Đồng chí xem kỹ bức văn kiện nhé, bất kỳ hành vi vi phạm nào cũng sẽ bị đánh giá xem như không thích hợp và sẽ bị loại bỏ khỏi danh sách này.
Thấy Diệp Trạch Đào kí tên lên bức văn kiện, Phương Hướng Huy nghiêm khắc nói:
- Từ bây giờ, Ủy ban tổ chức trung ương sẽ bắt đầu khảo sát đồng chí, hi vọng đồng chí có thể vượt qua tất cả khảo sát!
Phương Hướng Huy không nói thêm điều gì, nói xong điều đó liền ngồi xuống nhìn Diệp Trạch Đào.
Người còn lại nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, chuyện này ra khỏi cửa là phải quên hết, đồng chí phải nhớ đến điều khoản giữ bí mật!
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi hiểu.
Người trung niên bắt tay với Diệp Trạch Đào rồi tiễn hắn ra ngoài.
Lúc Diệp Trạch Đào đi ra, toàn thân cảm thấy choáng váng.
Diệp Trạch Đào bước lên tấm thảm trên sàn, có cảm giác như mất trọng lượng.
Lúc này Diệp Trạch Đào đã hiểu ra ít nhiều, trong lòng vừa mừng vừa lo.