Diệp Trạch Đào thấy ánh mắt Quách Hồng Lệ nhìn mình, trong lòng thất kinh, vội vàng quay người đi.
Quách Hồng Lệ cũng thất kinh, mặt đỏ dừ lên, vội vàng nhảy xuống nước.
Trong đầu Quách Hồng Lệ chớp mắt đã thu trọn thân hình cường tráng của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào lúc này mới tiếp tục nói điện thoại.
- Anh Diệp, Anh Quân đã trao em cho anh rồi, nên hôm nay em gọi điện thoại cho anh, sau này đến thành phố hai chị em em nhất định phải mời anh ăn cơm đấy.
Trong đầu Diệp Trạch Đào đã quyết định rồi, quyết không thể dính vào hai chị em nhà này được, bèn nói:
- Thế này nhé, Tôi đang bạn họp, lần sau sẽ nói chuyện nhiều hơn.
- Vâng ạ, anh Diệp lên thành phố nhất định phải gọi cho em đấy!
Lời nói cũng mang vẻ nũng nịu nữa.
- Được, lên thành phố tôi sẽ gọi.
Gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào thấy khó chịu, cô ả này đúng là một mầm tai họa, không biết tại sao mà Ninh Quân lại mê muội cô ta nữa!
Quay lại suối nước nóng, lúc này Diệp Trạch Đào mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
- Bí thư Diệp, chúng tôi dự định lấy danh nghĩa tập thể hai cấp tổ chức dân thôn để làm hạng mục nước suối nóng này.
Quách Hồng Lệ nói với Diệp Trạch Đào
- Việc này các cô cứ liệu mà làm, với sự mở mang của con đường, nơi này sẽ biến thành những quả trứng vàng, tuy nhiên tôi phải nhắc nhở một điều, chúng ta bất luận lúc nào, dù là làm bất cứ việc gì thì trước tiên phải nghĩ đến lợi ích của người dân, chính phủ không được tranh giành lợi ích với nhân dân!
Thường Minh Quang nói:
- Bí thư Diệp cứ yên tâm, từ trước đến nay chúng tôi làm đều là lợi ích của chính phủ rất nhỏ hoặc là không có, người dân được phần chính, một phần dùng tiếp tục tái đầu tư để phát triển.
- Sẽ tiến hành các cuộc giám sát trong huyện, chỉ cần dân chúng giàu có lên, thì chính phủ chúng ta mới có được nền tảng quần chúng vững chắc.
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói.
Ngâm mình vào nước ấm, mọi người tán gẫu một hồi, Dương Phảm Chí nói:
- Mỗi lần Bí thư Diệp đến thì đều mang đến cho chúng ta cả con đường phát tài, ai cũng nghĩ, cùng là một con người mà sao Bí thư Diệp lại thông minh như vậy nhỉ?
Mọi người lại cười ầm lên.
Sau khi tắm suối nóng, tinh thần mọi người vô cùng thoải mái, trên đường tản bộ nhìn thấy rất nhiều công trình xây dựng đang thi công, Diệp Trạch Đào nói với Thường Minh Quang:
- Tiến độ vô cùng nhanh!
Thường Minh Quang nói:
- Bây giờ thương gia đến xã Xuân Trúc đầu tư ngày một nhiều, lúc trước toàn là phải đi mời gọi, bây giờ mọi người đều nhìn thấy viễn cảnh của Xuân Trúc nên tự động đến rồi!
Dương Phẩm Chí nói:
- Bí thư Diệp về xã thì biết đấy, giờ đây thật sự đã khác rồi, mọi người ai cũng háo hức!
Lúc đi đến Âm Lương Thiến, Dương Phẩm Chí chợt hét to:
- Thầy giáo Diệp đến rồi!
Thật thú vị, trong lòng những thôn dân ở đây mấy chữ “Bí thư Diệp” không bằng “thầy giáo Diệp”
Nghe thấy mấy tiếng “Thầy giáo Diệp đến rồi”, vốn dĩ chỉ thấy lác đác vài người bỗng chốc thôn dân từ đâu chạy ra vô số.
- Thày giáo Diệp!
- Thầy Diệp!
Từng đôi mắt lấp lánh nhìn Diệp Trạch Đào.
Vẫy vẫy mũ rơm với mọi người, trên khuôn mặt Diệp Trạch Đào nở nụ cười rạng rỡ.
Thấy trên mặt những thôn dân đều lộ vẻ phấn khởi, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng tuôn trào nhiệt huyết, cảm thấy nỗ lực của mình đã được đền đáp.
- Thầy giáo Diệp, thầy xem nhà của tôi kia kìa, có đẹp không?
- Thầy giáo Diệp, bây giờ mỗi tháng chúng tôi đều lĩnh được một khoản khá, sống thoải mái hơn rất nhiều!
- Thầy giáo Diệp, thầy đến thật đúng lúc, tôi vừa bẫy được một con hoẵng, đến nhà tôi ăn cơm nhé!
…
Một đám thôn dân đều rất quen với Diệp Trạch Đào, từng người từng người bước tới kéo tay Diệp Trạch Đào và khoe với hắn về sự thay đổi cuộc sống gia đình họ.
Nghe mọi người khoe mà trên mặt Diệp Trạch Đào rạng rỡ nụ cười, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được ra cuộc sống của họ đã khá hơn rất nhiều.
Nhìn thấy một dân thôn nghèo, Diệp Trạch Đào vẫn còn nhớ lần trước đến thì nhà ông ta vô cùng nghèo khổ, nói:
- Bác Ngô, đến nhà bác nhé!
Lão nông họ Ngô thật thà chất phác đó liền cười nói:
- Để tôi đưa Thầy giáo Diệp đi.
Nhìn thấy nơi này thay đổi hoàn toàn, Bàng Phí Vũ kinh ngạc nói:
- Xây đẹp quá!
- Là do mời kiến trúc sư thiết kế đó, vẫn là người mà lần trước Bí thư Diệp mời thiết kế, mọi người xem này, từng nhà vườn được xây riêng biệt có giống các biệt thự trên phố không? Dương Phẩm Chí tự hào nói.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Biệt thự trên phố cũng chẳng đẹp thế này, mà cũng không rộng bằng ở đây.
- Thầy giáo Diệp, thầy xem, đây chính là nhà tôi đấy!
Lão nông Ngô cười ngây ngô chỉ vào một căn nhà rất to trước mặt.
Mọi người cùng nhìn, các ngôi nhà ở đây được xây giống nhau, quy hoạch rất thẳng lối, sân to lát gạch nung, nhà bằng bê tông
Mái ngói dưới ánh mặt trời mang một phong cách cổ xưa.
Lão nông Ngô dẫn mọi người đi vào, vừa đi vừa chỉ vào các nơi để giới thiệu.
- Thầy giáo Diệp, đây là vòi nước máy, dẫn từ trong thôn về….
- Thầy giáo Diệp, đây là nhà vệ sinh, thôn yêu cầu mọi người phải giữ vệ sinh…
- Thầy giáo Diệp, Thầy xem, đây là phòng con tôi, gạch lát sàn toàn bộ là gạch hoa, trước đây chúng tôi chưa bao giờ dám nghĩ mình lại được ở trong căn nhà như thế này!
- Thầy giáo Diệp, thằng bé giờ đang đi học, đây là giường của nó, thầy xem trên đầu giường nó còn treo cả ảnh chụp với thầy nữa, lần trước được giấy khen đấy.
Nghe lão nông Ngô giới thiệu từng nơi, thấy nơi đây đã xây những căn nhà cho dân thôn hoàn toàn đúng theo yêu cầu của mình, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Xây ngôi nhà này các bác cũng phải bỏ ra một khoản tiền, bây giờ còn khó khăn không?
Diệp Trạch Đào lo ngại nhất là việc cuộc sống của dân thôn sẽ bị ảnh hưởng.
Lão nông Ngô cười hềnh hệch nói:
- Thầy giáo Diệp, thầy không biết đấy thôi, dự án nấm Linh Chi của thôn chúng tôi kiếm được nhiều tiền, bây giờ còn đang mở rộng quy mô nữa. Lại còn dược liệu, gà ác, những dự án này chúng tôi đều có cổ phần, có thể được chia không ít tiền đâu.
Dương Phẩm Chí cười nói:
- Bí thư Diệp, thật ra mọi người cũng không phải bỏ tiền gì đâu, anh không biết chứ đá của thôn chúng tôi cũng tốt lắm, vốn không nghĩ đến việc khai thác, gần đây thấy đường mới sẽ được mở qua thôn, rồi có một người làm kinh doanh vật liệu đá hợp tác với chúng tôi, tất cả kinh phí để xây dựng thôn mới này đều do họ bao cả đấy.
Diệp Trạch Đào nghe xong rất vui mừng nói:
- Tốt lắm, có thể lợi dụng chính tài nguyên của mình để phát triển, con đường của các anh càng ngày càng ngày càng rộng rồi!
Nói đến đây, Diệp Trạch Đào chợt nghiêm túc:
- Quyết không được làm những việc tổn hại đến lợi ích của tập thể và quần chúng!
Dương Phẩm Chí nói:
- Bí thư Diệp, anh yên tâm, tất cả đều do chi bộ Đảng hình thành nghị quyết rồi mới tiến hành.
- Quần chúng có cách nhìn gì về chi bộ Đảng không?
Dương Phẩm Chí chỉ vào mọi người nói:
- Anh không tin thì cứ hỏi mọi người đi, chi bộ Đảng thế nào?
Đám dân thôn tranh nhau nói về thành tích của chi bộ Đảng.
Diệp Trạch Đào nghe xong rất vui, hắn nghe và nhận ra mọi người rất kính phục chi bộ Đảng, chi bộ Đảng Âm Lương Thiến thật sự đã thực hiện được bổn phận dẫn dắt quần chúng phát triển.
- Bí thư Diệp, theo lệ cũ, tối nay toàn thôn tụ họp! Dương Phẩm Chí vung tay lên nói.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Lần này cá nhân tôi khao mọi người.
Dương Phẩm Chí cười nói:
- Bí thư Diệp, anh cũng phải hỏi xem mọi người có đồng ý không!
Diệp Trạch Đào nhìn vào đám thôn dân càng ngày càng đông, cười nói:
- Mọi lần đến đều ăn của bà con, hôm nay hãy để tôi khao nhé!
Trong thôn có lão Lưu là nhiều tuổi nhất, đã hơn tám mươi tuổi rồi, khi nghe thấy Diệp Trạch Đào nói mời mọi người, ông lão bèn đi lên trước đám đông nói với Diệp Trạch Đào:
- Thầy giáo Diệp, nếu như chúng tôi mà ăn cơm anh mời thì mất mặt quá! Anh hỏi mọi người xem, có nhà nào không hưởng lây cái phúc của anh, nếu như không có sự giúp đỡ của anh thì chúng tôi làm sao được ở trong những ngôi nhà mới này. Cả đời tôi chưa bao giờ gặp người lãnh đạo nào tốt như anh, anh đúng là rất thành tâm đưa chúng tôi phát triển mà. Thầy giáo Diệp, nói thật lòng nếu không có anh thì gia đình chúng tôi đâu có ngày hôm nay, tôi cúi mình trước anh!
Nói xong khom lưng xuống.
- Thầy giáo Diệp, anh là ân nhân của chúng tôi, tôi cũng cúi mình trước anh!
Càng lúc càng có nhiều người khom lưng cúi mình trước Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào thật không ngờ lại thành ra thế này, vội đỡ lão Lưu, thân tình nói:
- Thưa bà con, làm việc vì dân là nghĩa vụ của người cán bộ, tôi có làm nhiều việc gì đâu, đều là do chi bộ Đảng của bà con đã làm một lượng lớn công việc, nếu không có vai trò đảm đương người dẫn đầu của họ thì bà con cũng không thể phát triển nhanh như thế này. Bà con hãy tin tưởng vào Đảng, tin tưởng vào đông đảo cán bộ, chỉ cần bà con tin tưởng vào Đảng, tin tưởng vào chính quyền của chúng ta thì con đường bà con đi sẽ ngày càng rộng mở!
Thường Minh Quang xúc động trong lòng, nói với Diệp Trạch Đào:
- Bí thư Diệp, người dân Âm Lương Thiến xin kết nạp vào Đảng khá nhiều, đã thông qua sát hạch một đợt, nhân cơ hội hôm nay có anh ở đây, chúng ta cứ cho họ tuyên thệ vào Đảng luôn hôm nay nhé, anh thấy thế nào?
Dương Phẩm Chí tự hào nói:
- Bí thư Diệp, người dân thôn chúng tôi đều thấy được tác dụng đi đầu của người Đảng viên, tính tích cực của việc vào Đảng tăng lên ngùn ngụt!
Diệp Trạch Đào vui mừng nói:
- Tốt quá! Thế thì tối nay tiến hành đi, nhân cơ hội mọi người tụ họp, làm việc này cho trang trọng một chút!
- Anh yên tâm, trình tự đều thuần thục cả rồi. Dương Phẩm Chí nói.
Việc này vốn dĩ do Quách Hồng Lệ làm, cô nói với Diệp Trạch Đào:
- Tôi đi sắp xếp việc này nhé!
Diệp Trạch Đào nói với đám đông:
- Cái gì là sức mạnh tập thể, sức mạnh tập thể là hy vọng, chỉ có cho mọi người nhìn thấy hy vọng thì mới có được sức mạnh tập thể!
Dương Phẩm Chí nói:
- Các vị lãnh đạo, thôn chúng tôi có xây riêng mấy phòng ở, lần này không để cho mọi người thiếu chỗ ngủ nữa, các vị đi đường đều mệt mỏi rồi, hãy đi nghỉ một chút, tối nay còn có chương trình.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy vẻ yếu ớt mệt mỏi của Bàng Phí Vũ, biết gã đã quen ngồi ở văn phòng, đi bộ một quãng đường xa như vậy thật là khó khăn, bèn gật đầu nói:
- Được, mọi người nghỉ ngơi một chút đi!
Hắn vừa mới đồng ý việc này liền thấy Dương Căn Dân từ trong đám đông bước ra, kéo tay hắn mà nói:
- Thầy giáo Diệp, mỗi lần anh đến thôn chúng tôi thì đều ở nhà tôi, giờ đây nhà của chúng tôi đã hoàn toàn khác trước rồi, để riêng ra một phòng cho anh nghỉ, anh nhất định phải đến nghỉ ở nhà tôi.
Nghĩ đến hoàn cảnh nghèo khó của nhà Dương Căn Dân trước kia, Diệp Trạch Đào cũng muốn đi tìm hiểu một chút tình hình nhà anh ta, bèn mỉm cười nói:
- Được, hôm nay tôi sẽ nghỉ ở nhà Dương Căn Dân, mấy người các cậu để trưởng thôn Dương sắp xếp thì được rồi.
Dương Căn Dân giống như vừa đánh thắng một trận vậy, ưỡn ngực lên, vẻ mặt rất phấn khởi.
Một vài người dân không chịu, cứ kéo Diệp Trạch Đào đi về nhà mình nghỉ.
Dương Căn Dân lớn tiếng nói:
- Không ai được tranh với tôi, nếu như không vì Ngọc Tiên nhà chúng tôi thì thầy giáo Diệp sẽ không đến thôn chúng ta đâu.
Nghe thấy câu nói ấy, Dương Phẩm Chí gật đầu nói:
- Căn Dân nói đúng, đó là lý do ban đầu. Lúc đó con gái nhà Căn Dân phải bỏ học, thầy giáo Diệp đã đi một quãng đường núi xa như vậy đến Âm Lương Thiến thì cũng mới có sự phát triển ngày hôm nay của chúng ta, kể ra thì nhà Căn Dân có tư cách hơn bất kỳ ai!
Nghe được câu này mọi người mới thôi không tranh giành nữa.