Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 479: Phải làm to chuyện




Tạ Dật ngồi không yên liền rút điện thoại ra gọi cho Lâm Thư Nhã đồng thời mắng cô ta ngay trước mặt các Thường vụ viên.
Tạ Dật hơi chút lo lắng, sự phản bội đột ngột của Lâm Bá Thành hôm nay là chuyện hết sức kì lạ, liệu có ai đó đang nhằm mục tiêu vào mình?
Nghĩ đến sự việc xảy ra gần đây, tâm trạng của Tạ Dật hơi trầm trọng. Sức mạnh của Mạnh Gia đã bị yếu đi, việc này cho thấy thế cục của Ninh Hải đang có sự thay đổi. Bây giờ Lâm Bá Thành lại gây ra tình huống này rốt cục là thế nào đây, liệu có xảy ra chuyện gì không nhỉ?
Đúng vào lúc quan trọng như vậy thì Lâm Thư Nhã lại gây ra chuyện này, chưa biết chừng sẽ bị ai đó nắm thóp được cũng nên. Cho dù như thế nào cũng không được để chuyện này phát triển hơn nữa!
Thấy Tạ Dật lấy lại được bình tĩnh như trước, mọi người đều nhìn về phía ông ta với vẻ mặt rất quái dị, lần này không biết ông ta sẽ gây ra chuyện gì đây!
Có sự tham gia của Diệp Trạch Đào và với sự công kích của Lâm Bá Thành , mọi người cảm thấy chuyện này sẽ phức tạp đây.
Chuyện lạ thật!
Các Thường vụ viên có ý muốn xem sự náo nhiệt, chuyện xảy ra hôm nay thật lạ!
Trưởng ban Tổ chức Ninh Bảo Quốc trong lòng cũng rất nặng nề, Dương Hiên sắp bị điều đi, lực lượng của phe Mạnh Gia lại đang bị đả kích. Bây giờ Cao Thường Thiên lại chạy về phe Diệp Trạch Đào, liệu có phải cho biết là mục tiêu đang hướng vào mình không?
Ninh Bảo Quốc chưa bao giờ phải lo lắng cho cái ghế của mình như bây giờ.
Lúc này ở chỗ Diệp Trạch Đào, đại tiểu thư Lâm Thư Nhã đang nổi đóa lên, khi biết được Cao Thường Thiên chẳng qua cũng chỉ là một Phó phòng chưa vào trong Thường ủy thì cô ta yên tâm rồi. Nghĩ đến sự hợp tác lên đến hàng tỉ nhân dân tệ, cô ta thấy rằng bất luận thế nào cũng phải làm cho người Nhật Bản vui lòng.
- Đưa người đi, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!
Lâm Thư Nhã nói to với mấy viên cảnh sát.
Đúng vào lúc đó điện thoại của Tạ Dật gọi đến, mắng cho Lâm Thư Nhã một trận.
Lâm Thư Nhã cũng không ngờ là cậu mình lại biết được chuyện này, càng không ngờ Tạ Dật lại gọi điện đến mắng mình. Cô ta giật mình nhìn về phía mấy người Diệp Trạch Đào.
Cô ta còn biết một số tình hình. Tạ Dật đã thể hiện thái độ kích động như vậy, chuyện này có lẽ sẽ ầm ĩ đây.
Làm sao bây giờ? Mấy người Nhật vẫn đang đợi ở bên trong, đặc biệt là cái ông Giám đốc Thông tấn xã Qui Điền kia đã để ý đến cái cô Phương Di Mai rồi. Nếu không xử lí cô ta thì việc này xem ra đàm phán rất khó thành.

Do dự một lúc, Lâm Thư Nhã dậm chân muốn rời đi.
Trước khi đi, Lâm Thư Nhã thầm nghĩ, chỉ còn cách là tìm cô gái khác để thỏa mãn cái ông Qui Điền kia.
Thấy Lâm Thư Nhã nghe điện thoại rồi bỏ đi, Diệp Trạch Đào nói:
- Không cần chúng tôi xin lỗi nữa à?
Khuôn mặt lạnh như băng, Lâm Thư Nhã quay người bước đi.
Lúc này có vài nhân vật là phóng viên đi đến.
Nhìn thấy những người này Diệp Trạch Đào nói:
- Chắc mọi người là phóng viên của giới truyền thông, rất mong mọi người ủng hộ chính nghĩa, nhận xét đúng đắn.
Các phóng viên vốn là người của Lâm Bá Thành cử đến, đang muốn tìm hiểu một chút sự tình liền vây quanh lấy.
Phương Di Mai kể đầu đuôi sự việc một lượt rồi nói:
- Tình huống vừa rồi tôi cũng đã ghi âm lại, nếu như mọi người cần tôi sẽ bật to lên để chúng ta cùng nghe.
Nói rồi cô bật nội dung đoạn ghi âm lên.
Phương Di Mai bật ghi âm xong, Diệp Trạch Đào nói với Cao Thường Thiên:
- Chúng ta đi thôi.
Cao Thường Thiên hôm nay cảm thấy rất ấm ức, đã bị cái cô kia coi thường tự dưng trong lòng ông ta cảm thấy những người trong nhà họ Tạ kia rất phản cảm.
Mọi người đều đi cả, chuyện này dường như kết thúc như vậy.
Nhưng Diệp Trạch Đào lại biết rằng chuyện này chẳng qua cũng chỉ mới bắt đầu thôi, sự việc này xem ra vẫn còn tiếp tục phát triển.

Diệp Trạch Đào vừa về đến khách sạn thì Lâm Bá Thành gọi điện đến.
- Cậu muốn làm thế nào đây?
Lâm Bá Thành thực sự cũng không biết Diệp Trạch Đào sẽ tiến hành như thế nào nữa.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi có cảm giác cái công ty của cô Lâm Thư Nhã chắc chắn đang có rất nhiều vấn đề!
Lâm Bá Thành thầm cười nhăn nhó, cứ coi như ông ta biết được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào. Những thứ mà ông ta cung cấp cũng chỉ có thể làm ảnh hưởng đến Tạ Dật thôi, khẩu vị của Diệp Trạch Đào rất lớn, hắn không chỉ nhằm mục tiêu vào Tạ Dật mà còn nhằm vào gã con trưởng của Tạ Gia.
Cái cô Lâm Thư Nhã này tuy là họ hàng với Tạ Dật lại làm ăn lớn như vậy, nếu như âm mưu chuyện này, cùng với đầu cơ vô hạn thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của Tạ Gia. Đến lúc đó cũng đủ sức ảnh hưởng đến con trưởng của Tạ Gia cũng chưa biết chừng.
Bây giờ Diệp Trạch Đào cũng không để ý lắm đến những tài liệu về Tạ Dật mà hắn đang có trong tay, mà hắn đang sửa đổi mục tiêu, ai bảo Tạ Gia lại xuất hiện con đàn bà này!
Hiểu được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, Lâm Bá Thành cũng biết được ý của hắn là muốn mình phải công kích cho dù thế nào đi nữa. Nếu như lần này mình không xông pha lên phía trước thì thành ý của mình sẽ suy giảm đi rất nhiều!
- Tôi sẽ tiến hành hành động, nhưng chuyện này tôi vẫn muốn xem ý của ông Điền thế nào.
Lâm Bá Thành cũng lo rằng sau khi mình làm chuyện này thì sẽ xôi hỏng bỏng không.
Dù sao thì ác nhân không thể không làm. Cái cậu Diệp Trạch Đào này là nhân vật nhìn thấy cơ hội là làm, lần này mà không gây ra một số chuyện thì chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua!
- Việc này tôi sẽ nói chuyện với thầy tôi.
Với cách thể hiện của Lâm Bá Thành, Diệp Trạch Đào dứt khoát cũng không thể hiện được sự tôn kính ra mặt được.
Vừa mới điện thoại cho Lâm Bá Thành xong, Diệp Trạch Đào liền gọi điện ngay cho Hô Diên Ngạo Bác.
Diệp Trạch Đào kể lại sự việc một lượt rồi nói với Hô Diên Ngạo Bác:

- Cha nuôi, con có một ý tưởng, việc này cứ để cho Lâm Bá Thành đứng lên trước đã, chỉ cần khi giới truyền thông lắng xuống, Ủy ban Kỷ luật Trung ương chỗ cha sẽ vào cuộc ngay hay không, rồi sẽ tiến hành xét xử công ty của Lâm Thư Nhã. Con tin rằng công ty của bọn họ chắc chắn có không ít vấn đề.
Hô Diên Ngạo Bác hiểu ý của Diệp Trạch Đào, ông ta trầm tư một lúc rồi nói:
- Chuyện này là đắc tội với người ta, vấn đề mấu chốt là còn phải xem phía dư luận thế nào đã. Nếu như thực sự có thể đầu cơ được thì sẽ gây nên sự phẫn nộ của các phần tử yêu nước trên toàn quốc. Việc này cứ coi như làm được một nửa đi, Ủy ban Kỷ luật có lẽ chỉ tham gia sau khi xảy ra vấn đề về cán bộ, chuyện này trước tiên vẫn là công việc của bên công an!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Việc này con đã suy nghĩ kĩ rồi, sau khi điện thoại cho cha xong con sẽ điện thoại cho thầy con.
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Việc này con đã tham gia rồi, con cũng phải chú ý một chú ý đến vai trò của mình. Không được tham gia quá sâu, nếu có thể tìm cách nào đó thoát ra ngoài thì con nên làm là hay nhất.
- Con hiểu rồi ạ.
Ngay sau đó, Diệp Trạch Đào điện thoại cho Cục trưởng Chi nhánh Thành phố Thương Tùng, Tào Tâm Dân.
Tào Tâm Dân không ngờ Diệp Trạch Đào lại gọi điện đến, làm cho anh ta vô cùng xúc động, giọng run run nói:
- Anh Diệp, anh có chuyện chỉ bảo ạ.
Anh Diệp!
Nghe thấy cách xưng hô như vậy của đối phương, Diệp Trạch Đào cảm thấy hơi buồn cười, mình lại nhỏ hơn anh ta không phải một hai tuổi đâu.
Đương nhiên rồi, Diệp Trạch Đào cũng đã nắm chắc được vài phần trong việc mà hắn phải làm.
Hắn nói với Tào Tâm Dân:
- Cục trưởng Tào, hôm nay xảy ra một chuyện, chuyện là thế này.......
Diệp Trạch Đào kể lại sự việc một lượt, và cũng nói đến việc cái cô Lâm Thư Nhã là họ hàng của Tạ Dật.
Nói xong những nội dung này, Diệp Trạch Đào liền ngồi xuống chờ đợi, hắn biết là Tào Tâm Dân sẽ hiểu ý của hắn, chỉ có điều xem thái độ của anh ta thế nào thôi. Nếu như anh ta do dự hoặc là có ý tưởng gì cứ coi như mình đã gọi bừa một cuộc điện thoại nào đó.
Đối với việc lợi dụng Tào Tâm Dân, Diệp Trạch Đào cũng có suy nghĩ rất linh hoạt, nhưng thật sự cũng không để ý lắm đến chuyện này. Nếu như có thể làm được vài chuyện gì đó đương nhiên hiệu quả sẽ còn tốt hơn. Và đương nhiên nếu không làm được gì cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục.
Tào Tâm Dân lúc này toát hết cả mồ hôi, anh ta đương nhiên cũng hiểu được mục đích của Diệp Trạch Đào. Xảy ra chuyện như thế khiến cho Diệp Trạch Đào trở thành kẻ đối đầu với thân thuộc của Tạ Gia. Diệp Trạch Đào đã cho mình một cái thang chỉ xem xem mình có dám leo lên đó hay không. Nếu như thật sự leo lên cái thang của Diệp Trạch Đào thì chỉ có thể một lòng một dạ đi theo hắn, đương nhiên mình cũng sẽ phải đắc tội với Tạ Gia rồi.

- Ha ha, tôi cũng chỉ gọi điện thoại cho Cục trưởng Tào để kể cho anh nghe chuyện này thôi, tôi gác máy nhé!
Diệp Trạch Đào vừa cười vừa nói.
Tào Tâm Dân trong lòng rất sốt ruột, đây là cơ hội chờ mãi mới được, nếu như lần này không tìm cách nắm bắt lấy cơ hội thì coi như sẽ cắt đứt mối quan hệ với Diệp Trạch Đào mãi mãi!
Tào Tâm Dân không muốn cắt đứt mối quan hệ này, trong tâm trí anh ta, sợi dây liên kết với Diệp Trạch Đào là rất quan trọng. Mình có phát triển được hay không thì phải xem vào mối quan hệ này.
- Anh Diệp, là động chạm đến cái cô họ Lâm kia sao?
Tào Tâm Dân nghiến răng nghĩ bụng, chuyện này mình phải đánh cược một phen đây, bất luận như thế nào cũng phải cược vụ này.
- Ha ha, Cục trưởng Tào, anh nói thử xem, cái người Nhật đó đến Trung Quốc chúng ta lẽ nào có thể thích làm gì thì làm?
Tào Tâm Dân nghe thấy Diệp Trạch Đào lại không phải muốn động đến Lâm Thư Nhã lúc này mà muốn nhằm mục tiêu vào người Nhật đó. Không biết là như thế nào đây, anh ta thở dài một tiếng. Chấn chỉnh mấy người Nhật đó, việc này đối với anh ta mà nói không có gánh nặng về tâm lí, nhiệm vụ quản lí của anh ta chỉ là đoạn địa phương này, làm việc gì cũng dễ thôi.
- Anh Diệp, tôi sẽ làm tốt việc này.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Cục trưởng Tào, tôi cũng chỉ phản ánh với anh về chuyện này thôi, tôi rất tin tưởng thái độ làm việc công tâm của anh. Bây giờ giới truyền thông phát triển rất nhanh, xảy ra chuyện họ đưa tin rất ầm ĩ, chú ý là không được làm tổn thương đến những người bạn Nhật.
Thấy Diệp Trạch Đào tắt máy, Tào Tâm Dân lắc đầu thở dài ngao ngán. Cái tên Diệp Trạch Đào này chỉ đạo mình làm việc, bản thân anh ta lại đứng ở bên ngoài, thật đúng là khiến cho người ta không còn gì để nói nữa!
Tào Tâm Dân nghe điện thoại xong, liền gọi điện ngay để hỏi han sự việc xảy ra hôm nay. Sau khi hỏi xong, trong lòng anh ta hơi có quyết tâm. Mấy người Nhật kia đang ở trong địa bàn mà mình quản lí, việc này phải làm thật khéo léo. Xem ra Diệp Trạch Đào muốn làm to chuyện này, càng to càng tốt, việc mình phải làm là âm thầm làm to chuyện này!
Ngồi trầm tư một lúc, Tào Tâm Dân thay thẻ điện thoại, gọi điện cho một tay anh chị xã hội đen mà anh ta khống chế được.
Chỉ nói vài câu là đã nói rõ biện pháp hành động.
Gọi điện thoại xong, Tào Tâm Dân nhếch mép cười, nếu như cái người Nhật kia thật sự gây ra chuyện, đó chính là bằng chứng. Nếu như họ không gây ra chuyện thì mình cũng phải làm to chuyện này!
Đương nhiên, việc này mình cũng phải tránh qua một bên, không được lộ diện ra. Như vậy mình mới thể hiện được năng lực trước mặt Diệp Trạch Đào.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.