Thấy Diệp Trạch Đào bước vào, Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Sự việc mà cậu chỉnh đốn có xu hướng mở rộng đấy!
Diệp Trạch Đào sửng sốt nói:
- Sao rồi ạ?
Điền Lâm Hỉ chỉ tay vào chiếc ghế bảo Diệp Trạch Đào ngồi xuống, rồi ông nói:
- Rất nhiều sự việc không hề châm ngòi nổ, chỉ cần có người đi châm lửa là sự việc sẽ phát triển theo một hướng khác!
Diệp Trạch Đào liền hiểu ra rằng, sự việc của Tạ Gia mà hắn làm vẫn còn tiến triển nữa.
- Trạch Đào, từ sự việc này có thể cho thấy một số vấn đề. Cho dù là làm việc gì thì cũng là con người hành sự ông trời chứng kiến, tuyệt đối không được cho rằng người khác không biết gì.
Điền Lâm Hỉ đang nói mình đây!
Điền Lâm Hỉ nói đến đây thì nhìn Diệp Trạch Đào nói tiếp:
- Cậu phải biết, sở dĩ cậu phát triển thuận lợi được như bây giờ là vì một điểm quan trọng nhất chính là cậu làm việc rất xuất sắc!
Diệp Trạch Đào cảm thấy hơi toát mồ hôi, hắn biết Điền Lâm Hỉ đang nói đến chuyện gái gú của hắn.
- Thưa thầy.......
Khi Diệp Trạch Đào muốn giải thích một chút thì Điền Lâm Hỉ xua tay nói:
- Cậu hiểu là được rồi, chỗ nào cần chú ý là phải chú ý. Về tổng thể thì cậu làm việc vẫn rất tốt, cũng chưa có chỗ nào bị người ta bắt bẻ cả.
Diệp Trạch Đào cười khổ sở, Điền Lâm Hỉ quá hiểu rõ những việc hắn làm, những người khác chỉ là phỏng đoán mà thôi. Đương nhiên ý của Điền Lâm Hỉ muốn nhắc nhở hắn là đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.
Bây giờ quan hệ của hắn và Lưu Mộng Y, Trịnh Tiểu Nhu, Ôn Phương và Phương Di Mai là vượt quá quan hệ nam nữ bình thường. Lưu Mộng Y là vị hôn thê của hắn thì cũng chẳng có gì phải nói. Trịnh Tiểu Nhu đã có sự bảo hộ của Trịnh Thành Trung thì cũng sẽ không có vấn đề gì. Quan trọng chính là chỗ Ôn Phương và Phương Di Mai. Hiện tại thì hắn chưa kết hôn, cho dù các đối thủ có tìm ra sơ hở cũng khó có thể lật đổ hắn được, thì dù sao cũng là chưa kết hôn. Nhưng sau khi kết hôn thì không thể như thế được. Bây giờ hắn quá yếu, nếu cấp trên mà làm một số chuyện thì hắn chắc sẽ có chuyện.
Điền Lâm Hỉ còn nói thêm:
- Tình hình chỗ Ôn Phương không ổn, vấn đề này có thể giải quyết được, cho cô ấy xuống phía dưới rèn luyện một chút, như vậy cũng tốt cho sự phát triển của cô ấy. Tôi đã nói chuyện với họ rồi, sẽ nhanh chóng điều chỉnh ban lãnh đạo chỗ họ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Cô ấy cũng nói rồi, cũng muốn xuống phía dưới rèn luyện một chút, năng lực của cô ấy rất được đấy ạ!
Khẽ gật đầu, Điền Lâm Hỉ nói:
- Phương Di Mai ở trên tỉnh cũng được một thời gian rồi, trên tỉnh quá phức tạp, tốt nhất cô ấy cũng nên xuống phía dưới rèn luyện. Tôi thấy thế này nhé, cũng giống như Ôn Phương thôi, để cho cô ấy xuống huyện làm Phó chủ tịch Thường vụ.
Diệp Trạch Đào hiểu ý của Điền Lâm Hỉ đó là muốn bảo vệ hắn. Mặc dù hắn cũng muốn tác động cho Phương Di Mai nhưng không ngờ Điền Lâm Hỉ lại trực tiếp đưa Phương Di Mai xuống phía dưới.
- Như thế nhé, cậu đi hỏi xem ý kiến của cô ấy thế nào nhé, nếu như đồng ý thì tôi sẽ làm.
Với tình hình của Ninh Hải như hiện nay, sắp xếp một cái chức Phó chủ tịch huyện không phải là chuyện khó.
- Em nghe theo thầy.
Diệp Trạch Đào biết Điền Lâm Hỉ thật lòng rất quan tâm đến mình.
Châm một điếu thuốc, Điền Lâm Hỉ nói:
- Cục diện trên thành phố về cơ bản đang có một số thay đổi. Công ty của Lâm Thư Nhã cũng đã bị theo dõi, công ty này còn gây ra rất nhiều thứ khác nữa!
Nói đến đây, Điền Lâm Hỉ liền quay sang nhìn Diệp Trạch Đào một cách đầy thâm ý.
Diệp Trạch Đào trong lòng rất vui, sự buồn bực vừa rồi cuối cùng cũng đã qua. Chỉ cần Tạ gia có chuyện thì đối với hắn lại là một chuyện tốt.
- Sẽ phát triển theo hướng nào đây?
Diệp Trạch Đào rất quan tâm đến việc này.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Vào trong Cục chính trị chỉ có vài người, chỉ cần có cơ hội là mọi người đều muốn tranh giành. Các vị trí khác có thể bỏ qua, nhưng vị trí này lại rất quan trọng. Cậu phải biết, những người có thể đạt được chỗ đó họ đều sấp xỉ bằng tuổi nhau, vào được rồi thì phải công tác được nhiều năm, nếu không vào được thì con đường làm quan của họ coi như bị khép lại!
Diệp Trạch Đào đương nhiên hiểu được mấu chốt của việc này.
- Xem ra có cơ hội như vậy nên mọi người cũng đều suy tính!
- Hừ, không phải là suy tính mà là triển khai một thế cờ lớn! Rất kịch liệt đấy!
Đến Điền Lâm Hỉ còn nói là rất kịch liệt nên Diệp Trạch Đào hoàn toàn có thể hình dung ra được độ nóng của việc này.
- Thứ tự của em còn thấp lắm!
Diệp Trạch Đào than vãn một câu.
Điền Lâm Hỉ liền bật cười nói:
- Cái cậu này, mới công tác được bao nhiêu năm hả. Hồi tôi bằng tuổi cậu cũng không phát triển bằng cậu đâu! Hôm nay cậu muốn được như người ta thì ngày mai người khác lại muốn được như cậu, cứ chịu khó làm việc nhé!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:
- Thành phố loạn lên thế này, em muốn giúp một tí cũng khó quá!
- Cái tên tiểu tử này, cậu có biết không hả, lần này cậu giúp đỡ nhiều người rồi đấy. Chỉ cần cậu kéo đổ Tạ gia thì theo tôi có không ít người sẽ phải thừa nhận cậu, nếu cậu không làm thì mọi người làm gì có cơ hội này!
Diệp Trạch Đào cũng bật cười.
- Thế này nhé, trong thành phố còn xảy ra chuyện, cậu cũng đừng ở trên tỉnh nữa. Hãy làm những gì cần làm, cũng nên chuẩn bị hôn sự một chút đi!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.
- Chủ tịch tỉnh Dương mời em đến nhà ạ.
Diệp Trạch Đào nói một chút về ý tứ của Dương Thăng Hải.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Không nằm ngoài việc muốn tăng cượng hợp tác với ta. Chuyện này cậu cũng không nên quan tâm, tôi sẽ liên hệ với ông ta. Cậu cũng liên hệ với cha nuôi cậu đi nhé. Chỗ Dương Thăng Hải cũng phải ủng hộ một chút. Tỉnh Ninh Hải không thể loạn nữa, nếu như vẫn tiếp tục rối loạn như này trung ương sẽ thật sự tác động mạnh đấy!
Diệp Trạch Đào cũng biết ý tác động lớn của Điền Lâm Hỉ. Đã là như thế thì tình hình của mọi người sẽ là đập một cái là phân tán hết, Điền Lâm Hỉ không muốn thấy như vậy, mọi người cũng không muốn. Đến lúc đó chắc là toàn bộ mọi người ở đây sẽ bị điều đi, Ninh Hải sẽ trở thành lực lượng của những gia tộc khác.
- Chỗ Tạ Dật liệu có thay đổi gì không ạ?
Diệp Trạch Đào cũng hơi lo lắng về Tạ Dật. Người này rất lợi hại, nếu như ông ta cho một nhát dao thì hắn khó mà chống đỡ nổi.
- Chuyện này cậu yên tâm đi, Tạ Dật không phải bền chắc như thép đâu. Hai đứa con của Tạ gia tranh đoạt quyền lãnh đạo Tạ gia rất ác liệt. Bà cụ nhà đấy gần đây đã nhập viện rồi, có ra viện được hay không thì còn chưa biết. Đúng vào lúc bà cụ nhà đấy bệnh tình nguy kịch thì mới tạo nên sự phản kích của các thế lực chứ.
Diệp Trạch Đào liền hiểu ngay, bây giờ Tạ Dật làm gì còn bụng dạ nào mà chơi hắn. Tạ gia của ông ta loạn lên như thế, loạn trong giặc ngoài liên tiếp thì chắc chắn ông ta cũng chẳng muốn gây chuyện làm gì.
Nghĩ đến việc Ninh Hải không thể loạn hơn được nữa như lời Điền Lâm Hỉ nói, Diệp Trạch Đào có cảm giác là lần này có khả năng Tạ Dật không thể gây ra chấn động được.
Trong lòng thoáng giật mình, Diệp Trạch Đào lại đang nghĩ, hai nhà Tạ gia và Lưu gia luôn đấu đầu nhau. Lần này sau khi Tạ gia xảy ra tình huống này thì chưa biết chừng Lưu gia cũng giành được một số lợi ích cũng nên. Phải nói chuyện này với ông bố vợ Lưu Đống Lưu mới được!
Nói chuyện với Điền Lâm Hỉ một lúc rồi Diệp Trạch Đào quay về khách sạn. Bây giờ loạn lên thế này, hắn đến chỗ Phương Di Mai cũng không tiện. Hơn nữa, một số nhắc nhở của Điền Lâm Hỉ vừa nãy khiến cho hắn cũng biết rằng phải cẩn thận không để xảy ra chuyện. Nếu như nói trước đây phải luôn cẩn thận thì bây giờ càng phải cẩn thận hơn mới được.
Sau khi điện thoại cho Phương Di Mai bảo cô ấy đến, Diệp Trạch Đào liền gọi điện cho Lưu Đống Lưu.
Sau khi nói một vài câu chuyện phiếm, Diệp Trạch Đào nói:
- Thưa bố, con có một ý tưởng. Tình hình Tạ Gia bây giờ không ổn, loạn trong giặc ngoài. Một số người của ta từ trước đến nay luôn trành giành với bọn họ ở khắp nơi, hay nhân cơ hội này chúng ta sẽ tiến hành một số trao đổi với Tạ gia. Sẽ cố gắng xoay chuyển tình thế có được không ạ?
Lưu Đống Lưu không nghĩ đến vấn đề này, tình hình trên thành phố ông ta hiểu rất rõ, luôn muốn lật đổ Tạ Gia. Bây giờ bỗng nhiên nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy, Lưu Đống Lưu giật mình nói:
- Mọi người đều đang công kích Tạ gia, chúng ta có thể trao đổi với họ trong chuyện này sao?
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Bố nghĩ thử xem, với lực lượng của chúng ta hiện nay có thể có được bao nhiêu lực lượng để công kích Tạ gia chứ?
- Lưu gia bây giờ chia làm hai lực lượng, lực lượng của lão nhị là mạnh nhất, chỗ chúng ta đều dựa vào bên ngoài, chẳng có đáng mấy lực lượng, sẽ không có tác dụng đâu!
Lưu Đống Lưu rất nhìn ra vấn đề.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tạ gia thực ra cũng chia làm hai phái, con lo nhất vẫn là phái con trưởng của nhà đó. Chỉ cần lão con trưởng của nhà đó không tiến lên được thì Tạ gia cũng không đáng sợ lắm. Bây giờ chúng ta không cần phải làm gì cả, tự nhiên sẽ có người làm. Nếu như chúng ta tiến hành trao đổi với Tạ Dật thì theo bố tình hình sẽ như thế nào ạ?
- Trao đổi với Tạ Dật?
Lưu Đống Lưu chưa hiểu ý của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào lại nói tiếp:
- Đúng ạ, con và Tạ gia có mâu thuẫn rất nặng, nhưng Ninh Hải cũng không giống như trước kia nữa. Tạ Dật có muốn động đến con cũng không dễ dàng gì. Ông ta nằm vùng ở Ninh Hải, chỉ cần Tạ gia không còn cái lão con trưởng kia thì sẽ không uy hiếp nổi chúng ta đâu.
- Con nói là giúp Tạ Dật loại bỏ con trưởng nhà đó sao?
Diệp Trạch Đào liền lắc đầu, ông bố vợ của mình không có cái nhìn đại cục. Tạ gia là một chỉnh thể, Tạ Dật không bao giờ ngáng chân ông anh mình trong lúc như thế này. Dù sao anh ông ta lên chức thì ông ta cũng được thơm lây, ông ta không thể gây loạn trong nhà vào lúc này.
-Bố ơi, Tạ gia bây giờ không thể có nội chiến đâu!
Lưu Đống Lưu cũng hiểu ra một chút, ông nói:
- Chỗ Điền Lâm Hỉ cũng là một lực lượng, Hô Diên Ngạo Bác cũng thế, lại có thêm lực lượng của Trịnh Thành Trung cũng có sức uy hiếp đến Tạ Gia đấy chứ.
Thấy bố vợ cũng hiểu hơn, Diệp Trạch Đào nói tiếp:
- Đúng ạ, bố có thể ra mặt gặp Tạ Dật nói chuyện. Trong sự việc lần này, chúng ta cũng không có cách nào làm gì được với chỗ của lão con trưởng nhà đấy được, nhưng chúng ta cũng không nhằm vào Tạ Dật trong việc này.
Lưu Đống Lưu gật đầu nói:
- Con nói rất đúng, thành phố bây giờ không phải do chúng ta gây chuyện mà là một số lực lượng bên ngoài đang nhằm vào con trưởng của Tạ gia. Đương nhiên là nếu như chúng ta toàn lực tham gia vào chuyện này thì cũng là sự uy hiếp lớn với Tạ gia đấy.
- Bố, lực lượng của chỗ chú hai nhà ta mặc dù là một nhánh rất mạnh của Tạ gia, nhưng những lực lượng này của họ cũng không dũng mãnh khi công kích. Tạ Dật lo lắng nhất có lẽ vẫn là lực lượng chỗ bố.
Lưu Đống Lưu nghe thấy Diệp Trạch Đào nói câu này chỉ biết cười khổ sở trong lòng. Làm gì có chuyện lo lắng về lực lượng chỗ ông ta, mà là chỉ lo lắng các lực lượng sau lưng Diệp Trạch Đào mà thôi. Dựa vào những lực lượng sau lưng của Diệp Trạch Đào mới có thể trao đổi với Tạ gia được.
Trong những việc như thế này thì Lưu Đống Lưu là một người có nghề, sau khi được Diệp Trạch Đào chỉ ra, ông ta đột nhiên phát hiện ra rất nhiều việc mà ông ta có thể làm được. Ông ta thầm thở dài một tiếng, con rể của mình thật là giỏi, trong tình hình này còn nghĩ được là phải nâng cao lực lượng khắp nơi của Lưu gia. Ông ta tin rằng trong lúc quan trọng như thế này Tạ gia sẽ phối hợp, sẽ phân chia lợi ích. Đây là một cơ hội.
Cũng phải để một số người cấp dưới biết được một số tình hình của Diệp Trạch Đào!