Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 516: Phân Biệt Đối Xử




Có thể là do nghe được sự việc Hoa Uy hẹn gặp Diệp Trạch Đào, hôm nay vốn muốn khiêm tốn cũng không thể được, đặc biệt việc bí thư của Hoa Uy thay mặt Hoa Uy đến để tham gia tiệc cưới vừa truyền ra ngoài, người đến tham dự cũng nhiều một chút.
Chuyện này ở thủ đô vốn chẳng phải là việc nhỏ, sự việc Hoa Uy hẹn gặp lại không phải một việc bình thường, sau khi mọi người biết được việc này, thái độ của rất nhiều người lập tức có sự thay đổi.
Nhìn thấy nhiều người đến, mấy người lớn tuổi của Lưu gia có vẻ rất vui mừng, bận lên bận xuống, giống như bọn họ mới là nhân vật chính trong hôn lễ.
- Tiểu Diệp, Tân hôn đại hỉ.
Nghe được âm thanh, Diệp Trạch Đào vừa ngẩng đầu liền sửng sốt, nhìn thấy một người chính mình cũng không thể ngờ được, lại chính là Tôn Tường Quân.
- Bí thư Tôn!
Trong lòng liền có chút chấn động, Tôn Tường Quân sao lại đến đây!
Diệp Trạch Đào nhớ rõ ràng trong danh sách thiệp mời không có tên của Tôn Tường Quân.
Tôn Tường Quân xem ra già đi rất nhiều, tuy rằng đã nhuộm tóc rồi. Nhưng mà, từ khuôn mặt của ông ta có thể thấy được, già nua đi rất nhiều.
Dù sao cũng là việc vui của mình, Diệp Trạch Đào vội đi lên phía trước chào đón nói với Tôn Tường Quân:
- Chào anh Bí thư Tôn!
Trên mặt mang theo nụ cười, Tôn Tường Quân nói:
- Thế nào, không mời mà đến, không làm phiền chứ?
Câu nói này được nói ra!
Diệp Trạch Đào đối với Tôn Tường Quân thật sự cực kỳ khâm phục, người này là một nhân vật có thể lên cũng có thể xuống!
- Bí thư Tôn, ban đầu là có ý định mới anh, lo lắng rằng sẽ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của anh, anh có thể đến thì thật là quá tốt rồi, tôi sẽ đưa anh đi vào trong.
Biểu hiện của Diệp Trạch Đào rất khéo léo.
Tôn Tường Quân mỉm cười nói:
- Điều này không cần thiết đâu, tôi tự mình đi vào là được rồi, hôm nay là ngày vui của cậu, cậu làm việc cậu đi!
Diệp Trạch Đào nhìn thấy ba của mình đang đứng ở nơi đó không biết nên làm gì, liền nói với Tôn Tường Quân:
- Tôi mời ba đưa anh vào trong.

Diệp Trạch Đào liền đi qua bên nhỏ tiếng nói với ông Diệp Hằng Thành:
- Ba, đây là bí thư thành uỷ Tôn thành phố Kim Lăng, làm phiền ba sắp xếp một chút.
Ông Diệp Hằng Thành kinh ngạc, Kim Lăng là nơi như thế nào đương nhiên là ông ta biết rất rõ ràng, không nghĩ rằng sẽ có một nhân vật lớn như thế này đến đây, vội nhiệt tình tiếp đón đi lên phía trước nói:
- Bí thư Tôn mời vào bên trong.
Tôn Tường Quân nhìn có vẻ rất hài lòng việc làm như thế này, vội nắm lấy tay của Diệp Hằng Thành nói:
- Người lớn thì xin đừng khách sáo, chúng ta cùng nhau đi vào.
Nhìn thấy Tôn Tường Quân dẫn dắt chính ba mình đi vào trong, trong đầu của Diệp Trạch Đào cũng có nghĩ đến dụng ý không mời mà đến của Tôn Tường Quân. Diệp Trạch Đào biết rất rõ, đó chính là thái độ của Tôn Tường Quân, ông ta chính là muốn dùng thái độ như thế này để vì đứa con riêng của ông ta có thể bình an vô sự.
Người đến càng lúc càng nhiều, càng có không ít người căn bản là người không được mời.
Nhìn thấy tình hình như thế này, Diệp Trạch Đào nói với Lưu Mộng Y:
- Việc này sao lại có thể biến thành như thế này, bàn tiệc đó có thể không đủ rồi!
Lưu Mộng Y cũng phát hiện ra tình hình như thế này, đối với Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Phải sắp xếp lại một chút mới được.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Đúng rồi, có thể không đủ chỗ ngồi!
Tô Bóng Cảnh đang không tìm được việc gì để làm, vội nói:
- Em sẽ đi nói với Dì Hoàng một chút.
Nói rồi liền vội vội vàng chạy đi.
Nhìn thấy bộ dạng khuẩn trương như vậy của Tô Bóng Cảnh, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Bóng Cảnh cũng rất không tệ!
Vào lúc Diệp Trạch Đào ở nơi này làm tiệc vui, người của Tạ gia tập trung ở trước giường bệnh của bà lão họ Tạ, bà lão đã không thể bước xuống được nữa, xem tình hình này rất là không ổn rồi.

Anh cả của Tạ gia ngồi đó trầm mặt ở đó, ông ta thực sự rất buồn bực, ban đầu đang thuận lợi thăng thế không hiểu sao lại bị ngăn chặn.
Tạ Dật cũng từ Ninh Hải vội quay về, ông ta đối với việc của anh hai cũng không có quá nhiều quan tâm, hai người cũng không biết như thế nào, vẫn luôn không hợp nhau.
Lúc này bà lão có vẻ đã rất yếu nói:
- Hai đứa con là như thế nào đây, vẫn luôn không hợp nhau, câu tục ngữ có nói hợp nhau là phú quý, nhà hoà hợp vạn sự vui!
Mới nói được một câu nói như thế, bà lão liền thở gấp một lúc.
Anh hai của Tạ gia gọi là Tạ Minh, nhìn thoáng qua Tạ Dật nói:
- Mẹ, mẹ yên tâm, chúng con đều rất tốt!
Lúc này bà lão mới nhìn mọi người nói:
- Tạ gia chúng ta và Lưu gia là thế hệ của ba con và lão gia bên đó chất chứa oán hận, bây giờ làm cho mọi người dường như đều là kẻ thù, như thế này đối với hai bên đều không tốt. Thời gian mẹ nằm trên giường bệnh cũng có nghĩ một chút ít chuyện, thời gian trước Tạ gia đối với Lưu gia nhìn thấy chết mà không cứu, còn bây giờ thì sao?
Nói đến đây, lại không ngừng thở gấp.
Tạ Minh nói:
- Mẹ, mẹ đừng nói nữa, nghỉ ngơi một chút!
- Mẹ không được nữa rồi, điều này mẹ biết rõ, có một chút việc mẹ phải nói với các con.
Một lát sau, sau khi hơi thở đều lại một chút, bà lão nói:
- Những người đời sau của Lưu gia có đức hạnh như thế nào các con đều biết cả, bọn họ vốn không đáng sợ, vì sao đến bây giờ Lưu gia vẫn có thể đứng vững được, việc này có lẽ các con nên tự suy nghĩ kỹ lại một chút!
Tạ Dật nói:
- Việc này con có nghĩ qua, Lưu gia chủ yếu là thông qua một chuỗi thế lực của người có tên gọi là Diệp Trạch Đào, bằng không thì…!
Tạ Minh nói:
- Mẹ, không có việc gì đâu, bây giờ tuy con chưa có bất kì phương pháp nào, nhưng Tạ gia sẽ không sụp đổ được đâu!

- Con đó, nếu có thời gian thì cũng nên đối diện với sự thật, đối phương tuy mạnh nhưng không đáng sợ, đáng sợ đó chính là con không thể nhìn rõ từ trong tình huống này. Các con đã từng suy nghĩ qua chưa, nếu Lưu gia không có những sự giúp đỡ đó, bọn họ còn có khả năng đứng vững được không?
Kỳ thật, trong tâm trí của Tạ Minh và Tạ Dật, đối với sự việc này chính mình sớm đã có sự phân tích.
Bà lão nói:
- Các con đối đãi với sự việc của Lưu gia nhất định phải đối xử kiểu khác, bây giờ Lưu gia phân thành hai phái. Có thể nhằm vào Lưu Đống Vũ bọn họ, tốt nhất là không đi trêu chọc Diệp Trạch Đào bọn họ, đó mới chính là nơi tồn tại toàn bộ lực lượng đích thực của Lưu gia!
Người của Tạ gia không thể ngờ rằng vào lúc này bà lão nghĩ đến một sự việc như thế này, mọi người đều trở nên trầm tư.
Nhìn thoáng qua Tạ Dật, bà lão nói:
- Hoàn cảnh Tạ gia chúng ta với Lưu gia là như nhau, anh hai của con có thể xử lý Lưu Đống Vũ bọn họ của Lưu gia, con thì không cần đâu. Dựa vào việc mọi người đều biết con và anh hai con không hợp nhau, con nên đứng về phía bên Diệp Trạch Đào, chỉ có như thế, nhưng thế con mới không bị chịu đả kích của các thế lực!
Tạ Dật chần chừ nói:
- Không biết người của Lưu gia có những suy nghĩ như thế nào, hai nhà chúng ta cũng đã đấu với nhau rất lâu rồi!
Bà lão lại thở hổn hển một hồi rồi mới nói:
- Đằng sau Diệp Trạch Đào đó là Hoa Uy, các con không thể trêu vào! Ngoài việc này ra, gần đây mẹ cân nhắc rất lâu rồi, cảm giác được ủy ban kỷ luật trung ương đối với Diệp Trạch Đào cũng có sự ủng hộ. Mặc khác, các con có phát hiện hay không, tuy rằng Trịnh Thành Trung đối với Lưu gia không phải người bạn tốt gì, nhưng đối với sự việc của Diệp Trạch Đào cũng bỏ ra công sức để giúp đỡ, còn chạy đến Thảo Hải một chuyến. Mẹ thì không tin tưởng rằng ông ta không có việc gì lại mà chạy đên Thảo Hải, Hô Diên Ngạo Bác cũng mới tham gia vào bộ chính trị! Các con suy nghĩ thử việc này, chọc vào một Diệp trạch Đào, cũng giống như chọc vào một tổ ong rồi!
Nhìn về phía Tạ Minh, bà lão nói:
- Con đấy, kỳ thật lần này sở dĩ con bị ngăn chặn tất cả, mấu chốt đó chính là đã thọc vào tổ ong này!
Không thể không nói, sự phân tích của bà lão lúc này vô cùng chính xác, trải qua một số ít sự phân tích của bà. Anh hai của Tạ gia càng trở nên sầu não hơn, ánh mắt liền nhìn qua Lâm Thư Nhã ngồi bên kia, lại nhìn thoáng qua Tạ Dật một cái, ông ta biết được tất cả đều do sự việc ở Ninh Hải làm nên.
Lúc này Tạ Dật cũng đã hiểu được sự suy nghĩ của bà lão, nói:
- Ý của mẹ là như thế này, anh hai tiếp tục đụng chạm với Lưu gia, con thì kết giao quan hệ tốt với Lưu gia?
- Không phải cùng Lưu gia, Lưu gia có là cái gì đâu! Mà là đối với người thanh niên trẻ tên là Diệp Trạch Đào, hắn ta mới là nhân vật chủ yếu. Kỳ thật, mẹ cũng đã phân tích tính cách của Diệp Trạch Đào rồi, hắn ta tuy là một người không thích gây chuyện, tất cả đều do các con chủ động đi quấy rối hắn ta. Hắn ta cũng chỉ là một hành vi tự bảo vệ mình, mẹ nói qua, đối với Lưu gia, các con nhất định phải phân biệt đối xử, đừng nhìn Diệp Trạch Đào thành người của Lưu gia!
Đứa em gái lớn của Tạ Dật gọi là Tạ Oánh Lệ nói:
- Mẹ, sao có thể nói hắn ta không phải người của Lưu gia, hôm nay là ngày cưới của hắn ta, người mà hắn cưới đó chính là Lưu Mộng Y!
Bà lão thở hổn hển nói:
- Các con à, các con hãy suy nghĩ thực kỹ một chút, Lưu gia cho được Diệp Trạch Đào sự giúp đỡ gì? Mẹ không tin rằng Trong lòng Diệp Trạch Đào không có suy nghĩ, Tuy rằng là đã có suy nghĩ rồi, chỉ cần chúng ta không đi kích động vào hắn ta, hắn ta nhất định sẽ không làm việc gì đâu!
Nhìn về hướng Tạ Dật, bà lão nói:
- Hôm nay nếu đã là đám cưới của hắn, Tạ gia cũng nên làm một bộ dạng cho mọi người nhìn xem, cũng cho những người đứng sau Diệp Trạch Đào nhìn xem, con đi tham gia hôn lễ của hắn ta đi, thay mẹ đem một phần lễ qua bên đó.

Nói xong câu nói này, bà lão cũng không còn cách nào để nói nữa, nhắm mắt lại thở hổn hển.
Nhìn thoáng qua Tạ Minh, lại nhìn mọi người, Tạ Dật nói:
- Hay là nghe theo lời của mẹ đi!
Lúc Tạ Dật đến trước mặt của Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào cũng giật mình kinh hãi, hắn ta cũng không nghĩ đến người của Tạ gia vẫn luôn một mực đối chọi với mình này lại đến đây.
- Trạch Đào, đám cưới mà cũng không phát một tấm thiệp mời qua đây à!
Biểu hiện của Tạ Dật là rất hòa khí, trên mặt còn mang theo một nụ cười.
Nghĩ đến thân phận ở Ninh Hải của Tạ Dật là bí thư Đảng ủy công an, ông ta là một lãnh đạo lớn như vậy lại chủ động đến đây, Diệp Trạch Đào bất kể thế nào cũng phải biểu hiện ra một loại cung kính, vội đón tiếp nói:
- Bí thư Tạ có thể đến đây, tôi thật sự rất cảm tạ!
Vừa đúng lúc Trần Tỏa Nguyên đang đi đằng sau lưng Diệp Trạch Đào, nghe được câu nói, vừa nhìn thấy, trong lòng liền giật mình, đây không phải là bí thư Đảng ủy công an ở Ninh Hải sao?
Lúc nhìn thấy thái độ biểu hiện ra ngoài của Tạ Dật, Trần Tỏa Nguyên thầm than hôm nay chính mình thật sự đã được mở mang kiến thức rồi.
Lúc này Điền Lâm Hỉ cũng đã đến, lúc nhìn thấy Tạ Dật đang nói chuyện với Diệp Trạch Đào, ánh mắt Điền Lâm Hỉ liền sáng lên, liền đi qua đó nói:
- Trạch Đào, hôm nay không tệ, nét mặt tỏ sáng rồi!
Diệp Trạch Đào vừa nhìn thấy Điền Lâm Hỉ, vội cười nói:
- Khí sắc của thầy cũng không tệ đấy!
Hai người đều cùng nhau mỉm cười.
Điền Lâm Hỉ cầm lấy tay của Tạ Dật nói:
- Bí thư Tạ, chúng ta cùng nhau đi vào?
Nhìn thấy Điền Lâm Hỉ, Tạ Dật vội cầm lấy tay Điền Lâm Hỉ hỏi thăm, vốn là muốn làm cho Điền Lâm Hỉ bọn họ nhìn thấy, có được cơ hội như thế này, anh ta tức nhiên rất vui mừng, nói với Diệp Trạch Đào vài câu, cùng Điền Lâm Hỉ đi vào bên trong.
Nhìn thấy người của Tạ gia cũng đến, Diệp Trạch Đào đối với chính trị cũng có rất nhiều cảm ngộ. Nếu không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng!
Tạ gia và Tôn gia đều đến rồi, không biết được rằng người của Vi gia có đến hay không nữa?
Người của Vi gia dù sao cũng đã từng có quan hệ thân thiết với Lưu gia, thiệp mời cũng đã phát rồi. Lúc phát thiệp mời mọi người đều không thể đoán ra người của Vi gia có đến hay không, sau khi xuất hiện tình huống mới này. Diệp Trạch Đào có một cảm giác, cho dù người của Vi gia chỉ là biểu hiện công việc cũng sẽ phái người đến, nhưng không biết người nào đến thôi!
Việc vui này thật sự làm thật là có hứng thú!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.