Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 531: Chú ý của Bí thư Hạo Vũ




Nhìn con đường bị tàn phá tiêu điều, khuôn mặt bí thư Hạo Vũ liền chùng xuống, biết tình hình thiên tai Tây Giang nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại trở nên nghiêm trọng như vậy.
- Đây là khu vực thiên tai nghiêm trọng?
Lãnh đạo tỉnh ủy Tây Giang vội nói:
- Thủ trưởng, đây là huyện Lục Thương, là địa phương lần này gặp tai họa nghiêm trọng nhất tỉnh Tây Giang. Tuy nhiên chúng tôi đã theo chỉ thị của trung ương, toàn lực triển khai công tác cứu hộ cứu nạn. Tình hình các nơi đã có những biến chuyển lớn, nhân dân Tây Giang có niềm tin sẽ vượt qua khó khăn này!
Bí thư Hạo Vũ gật đầu nói:
- Trọng trách của các anh rất nặng, Tây Giang lần này gặp tai họa trăm năm mới gặp, diện tích bị ảnh hưởng rất lớn, nhất định phải đặt an nguy của quần chúng ở trong lòng.
Nhìn thoáng qua lãnh đạo ở huyện, lãnh đạo tỉnh ủy Tây Giang trong lòng vô cùng không thoải mái. Đầu tiên Thủ tướng Trương Minh Viễn đã đến, bây giờ Tổng bí thư lại tới nữa, lần này thật sự là Tây Giang đã xảy ra chuyện lớn. Không vui nhất vẫn là việc tu bổ lại đê huyện Lục Thương giống như kiểu dán mơ hồ vậy.
Tuy rằng bộ máy tỉnh ủy đã tiến hành điều chỉnh lại một lần, nhưng mọi người trong lòng đều không có đáy, ai cũng nói không rõ không biết có liên lụy đến chính mình không.
Bây giờ Tổng bí thư lại tới, việc này càng thêm nguy hiểm, đừng có làm nên chuyện gì nữa.
Trong khoảng thời gian này thay đổi người càng ngày càng nhiều, rất nhiều cán bộ đều bị ngã ngựa, tất cả đều là hậu quả của trận hồng thủy này!
- Thủ trưởng, chúng tôi đã dựa theo chỉ thị của trung ương làm một vài công tác cứu tế.
Phó bí thư huyện Lục Thương Liễu Khâm Trí vội nói.
Có thể cùng tổng bí thư nói chuyện gần gũi, Liễu Khâm Trí rõ ràng vô cùng kích động, nói chuyện đều có chút run run.
Bí thư Hạo Vũ lúc này sắc mặt trùng xuống.
Nhờ sự chỉ đường của đám người Liễu Khâm Trí, bí thư Hạo Vũ đến được nơi cứu tế lâm thời.
Liễu Khâm Trí khá là đắc ý, cấp trên thông báo Tổng bí thư sẽ đến, ngày đêm làm sạch địa phương này, tiến hành sắp xếp. Ông ta hoàn toàn tin rằng bí thư Hạo Vũ sau khi xem xong sẽ rất hài lòng.
Đặc biệt nghe được chuyên môn sắp xếp cán bộ đóng giả là nạn dân trả lời câu hỏi của Tổng bí thư, tán dương lãnh đạo ở huyện. Liễu Khâm Trí trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, tất cả đều rất thuận lợi.
Bận rộn một buổi trưa, bí thư Hạo Vũ đến nhà khách huyện ủy ở đó.

Ở huyện một bãi hỗn loạn, căn bản là không thể ở được.
Ngồi trên ghế, bí thư Hạo Vũ không gặp lãnh đạo tỉnh Tây Giang, ngồi chỗ đó trầm tư suy nghĩ làm thế nào để tái thiết lại.
Chủ nhiệm văn phòng Trung ương Úc Minh Quang đi đến.
- Minh Quang, các cậu tìm hiểu tình hình thế nào rồi?
Lần này Hạo Vũ đã đến cũng không tin tưởng lắm diễn xuất của lãnh đạo những địa phương này, ông ta cũng là người đi lên từ cơ sở, rất hiểu những việc làm của lãnh đạo địa phương. Chỉ cần lãnh đạo cấp trên đến, thường thường đều làm một ít công tác đột kích, bố trí một chút ra dáng cho lãnh đạo nhìn. Tìm một người bọn họ đảm đương với dân chúng, nói một vài câu lãnh đạo thích nghe. Hôm nay nhìn một ngày, đều là người tỉnh Tây Giang dẫn đường, cũng không nhìn thấy thứ mình muốn nhìn.
Hạo Vũ có cảm giác, hôm nay tất cả những gì nhìn thấy đều không phải là thứ mình muốn nhìn.
Đây cũng là bất đắc dĩ, đôi khi còn phải chiếu cố cho lãnh đạo địa phương chút thể diện.
Úc Minh Quang theo chỉ thị của Hạo Vũ, âm thầm phái mấy tổ viên tới các nơi thăm dò tình hình thật sự ở địa phương, trước khi Hạo Vũ tới đã tiến hành rồi.
Úc Minh Quang sắc mặt nghiêm trọng nói:
- Bí thư, tình hình vô cùng không tốt, lần này đồng chí chúng ta xâm nhập tới địa phương gặp tai họa nghiêm trọng nhất, chụp lại không ít ảnh, anh xem xem.
Nói xong lấy ra từ trong túi rất nhiều ảnh chụp lại tình hình.
Hạo Vũ cẩn thận nhìn từng bức ảnh, sắc mặt càng thêm khó coi, những gì mình nhìn thấy hôm nay thật là dầy công bố trí, chứ không phải tình hình thật sự!
Toàn bộ tình hình huyện Lục Thương so với mình tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều. Một số lượng lớn nhà cửa đều bị hủy hoại, đồng ruộng bị bao phủ phần lớn, đường bị hủy hoại, chính phủ các bộ rơi vào tê liệt. Tất cả đều biến huyện Lục Thương thành một vùng đất hỗn loạn.
- Bí thư, gặp tai họa là một chuyện, nghiêm trọng hơn chính là quan hệ với nhân dân. Nhân dân ý kiến rất nhiều với chính phủ và các cán bộ đối chọi cũng rất nghiêm trọng! Có mấy cán bộ địa phương còn bị quần chúng đánh!
Hạo Vũ giật mình nói:
- Nghiêm trọng như thế ư?
Úc Minh Quang nói:

- So với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, đầu tiên chính là bộ máy lãnh đạo huyện Lục Thương có vấn đề. Tuy rằng bắt lất bí thư, chủ tịch huyện nhưng nơi này tư tưởng cổ hủ vẫn vô cùng nghiêm trọng. Một bên là cuộc sống cực đoan khó khăn của nhân dân, vốn là một huyện nghèo khó, nhưng cán bộ lãnh đạo dưới mông đều là ô tô xa hoa mấy chục vạn, ở những ngôi nhà cao tầng.
Hạo Vũ hít một hơi thật sâu mới hạ cơn giận xuống, trầm giọng nói:
- Nếu là như thế này, nhất định điều tra tới cùng, đập hết những cái nồi đó cho tôi!
Ông ta thật sự tức giận rồi, nhìn từng bức ảnh chụp tình hình tai họa, tâm trạng chùng xuống.
- Bí thư, vấn đề đã tích lũy trong thời gian dài, điều cần nhất bây giờ là thời gian, quần chúng đã rất lạnh nhạt với cán bộ.
Úc Minh Quang còn nói thêm:
- Chúng ta lo lắng chính là chủ nghĩa bảo hộ nghiêm trọng, cán bộ bên ngoài căn bản chen vào không lọt, có một Phó chủ tịch huyện vừa mới vào, mới nói một vài lời. Kết quả là không biết thế nào đã bị quần chúng kích động không rõ chân tướng đánh, bây giờ vẫn còn ở bệnh viện.
Hạo Vũ liền nhíu mày nói:
- Điều cậu ta đi công tác, làm sao lại như vậy, một chút năng lực công tác cũng không có!
Úc Quang Minh nói:
- Mấu chốt chính là nhân dân nơi này thời gian dài xuống dốc, đối với cán bộ lãnh đạo vừa hận vừa sợ. Sợ chiếm nhiều hơn, tay cán bộ được điều đến từ bên ngoài đó lại căn bản không hiểu rõ tình hình của huyện Lục Thương.
Lắc đầu, Hạo Vũ thêm một bước cảm thấy phải đưa ra những cán bộ trọng yếu.
Lại hít một hơi thật sâu, bí thư Hạo Vũ nói:
- Trách nhiệm là ở chỗ chúng ta, là chúng ta không làm tốt công tác, rất nhiều chuyện đều phải từ mình mà ra. Nếu chúng ta làm tốt công tác, hóa giải mâu thuẫn của quần chúng, làm sao lại có thể xuất hiện chuyện quan hệ lạnh nhạt được?
Lúc này Trưởng ban tổ chức Trung ương Vương Thiếc Lâm cũng đi đến.
- Thiếc Lâm, cậu tới đúng lúc lắm, đội ngũ cán bộ tỉnh Tây Giang phải phối hợp chiến đấu.

Vương Thiếc Lâm nói:
- Lần này chúng ta ngoại trừ bổ nhiệm vào trong tỉnh Tây Giang ra, còn từ các nơi điều động tới một lực lượng lớn, mục đích chính là muốn thay đổi kết cấu cán bộ nơi này, đưa vào một ít không khí mới mẻ!
Bí thư Hạo Vũ gật đầu nói:
- Cán bộ bản địa không được, liền đưa vào một ít tươi mới, mục đích chính là phải xoay chuyển tình hình ở đây. Tôi lấy được sự tín nhiệm của quần chúng, đem những quan tâm của đảng đưa tới cho hàng ngàn vạn hộ dân!
Cầm trong tay ảnh chụp đưa cho Vương Thiếc Lâm, bí thư Hạo Vũ nói:
- Cậu xem đi!
Vương Thiếc Lâm nhìn một lúc, cũng tỏ vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Bất kể điều chỉnh thế nào, chúng ta cũng phải xem nhiệm vụ hàng đầu chính là đạt được sự tín nhiệm của từng quần chúng, một đảng nếu mất đi tín tưởng của quần chúng, đây là nguy hiểm! Lần này phối hợp cùng với cán bộ tỉnh Tây Giang, chúng ta chọn dùng chính là quản lý động thái, nhất định phải khiến nơi này tổ chức đảng có sức chiến đấu.
Gật đầu, Hạo Vũ nói:
- Huyện Lục Thương là khu tai họa trọng điểm của tỉnh Tây Giang, nơi này mối quan hệ của cán bộ và quần chúng đã rất nguy hiểm, cậu xem trong ảnh chụp ánh mắt lạnh lùng. Đây chính là thất vọng đối với chúng ta, nhìn kia một đôi mắt bất lực, tôi rất đau lòng, cũng rất lo lắng!
Vương Thiếc Lâm nói:
- Xin bí thư yên tâm, lần này chúng ta đều đưa tới những đồng chí tố chất không tồi tới tỉnh Tây Giang rồi!
Hạo Vũ khẽ gật đầu nói:
- Lục Thương là một vùng nghèo khó, trung ương ngoại trừ việc xây dựng công tác mạnh mẽ còn phải suy xét thêm. Quan hệ chính là phải cho bọn họ tìm một người lãnh đạo tốt, các cậu đưa ai tới huyện Lục Thương?
Thấy tình hình của huyện Lục Thương, Hạo Vũ cũng hiểu được, nhân vật số một là nhân vật vô cùng quan trọng, chỉ cần tìm ra người số một tốt thì nơi này mới có chuyển biến lớn được.
Vương Thiếc Lâm nói:
- Chúng ta cũng hiểu tình hình huyện Lục Thương, địa phương này cho tới nay bộ máy lãnh đạo đều tồn tại một ít vấn đề, nhất định phải tăng cường tính giai cấp, khai thác các đồng chí ưu tú ở trong này, quyết định bí thư huyện ủy Thảo Hải ở Ninh Hải là đồng chí Diệp Trạch Đào sẽ đến đây chủ trì công tác.
- Diệp Trạch Đào?
Ánh mắt Hạo Vũ sáng lên nói:
- Chính là đồng chí đã gặp ở Thảo Hải!

- Bí thư, đồng chí Diệp Trạch Đào chúng ta vẫn đang tiến hành khảo sát, đồng chí này theo khảo sát gần đây không tồi, các phương diện tố chất cũng rất tốt.
- Tôi nhớ cậu ta rất trẻ, huyện Lục Thương tình hình phức tạp, cậu ta làm được không?
Nhìn thấy Hạo Vũ lo lắng, Vương Thiếc Vũ mỉm cười nói:
- Tôi vừa nhận được một ít tài liệu về việc đồng chí Diệp Trạch Đào rời khỏi Thảo Hải, anh xem đi.
Hạo Vũ nhìn Vương Thiếc Lâm một cách khó hiểu, nhận tài liệu xem.
Mới đầu Hạo Vũ cũng chỉ nhìn qua qua, nhưng theo những gì ông ta nhìn thấy, khuôn mặt lộ ra một vẻ giật mình, rất nhanh liền chuyển sang cảm động.
Nhìn bức ảnh chụp quần chúng nâng xe Diệp Trạch Đào lên, lại nhìn ảnh chụp nhân dân vẫy tay với Diệp Trạch Đào, bí thư Hạo Vũ thật lâu không thể rời ánh mắt đi được.
Hạo Vũ vẻ mặt không một gợn sóng sợ hãi đã thay đổi, ông ta cảm thấy cổ họng mình khô rát, thật sự không nghĩ Diệp Trạch Đào được quần chúng tin tưởng sâu sắc như vậy.
Tháo kính xuống lau một chút, lại đeo lên, Hạo Vũ liếc nhìn về phía Vương Thiếc Lâm.
- Bí thư, đây là những chuyện thật sự xảy ra, đồng chí Diệp Trạch Đào có thể nói là thanh liêm mà đi, nhân dân tự động đưa tiễn.
Cố gắng gật đầu, bí thư Hạo Vũ nói:
- Chúng ta cần chính là cán bộ này, chỉ có một lòng làm việc vì nhân dân, nhân dân mới có thể ủng hộ!
Vương Thiếc Lâm nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào công tác ở Thảo Hải hai năm đã đạt được hiểu quả thật lớn, nhân dân đánh giá rất cao. Đưa cậu ta tới công tác ở huyện Lục Thương chúng ta chính là hy vọng cậu ta có thể thay đổi tình hình nơi này.
Bí thư Hạo Vũ khẽ gật đầu nói:
- Các cậu phải quan tâm trân trọng những cán bộ lãnh đạo xuất sắc, phải tạo cho bọn họ một không gian để trưởng thành!
Vương Thiếc Lâm nói:
- Đưa cậu ta tới nơi hoàn cảnh phức tạp như vậy, cũng có ý muốn kiểm tra bồi dưỡng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.