Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 556: – Giúp đỡ




Cam Lệ Bình vừa đi khỏi, hai người liền dìu nhau đi vào phòng trên tầng trên.
Nhìn một lượt căn phòng ngủ đã được bài trí, sắp xếp lại, Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Căn phòng ngủ này được bày trí nhanh thật đấy!
Việc này cũng là do Lưu Mộng Y hướng dẫn hai cô gái làm.
Tuy rằng hai cô gái có vẻ không hiểu, nhưng Lưu Mộng Y giải thích với bọn họ rằng cô thích căn phòng này.
Lý do mà cô đưa ra đúng là khiến cho người khác không thể nghĩ ngợi được gì nhiều hơn, những người ở thủ đô mấy ai mà chẳng có tính tình cổ quái chứ, việc đổi phòng là việc của cô ta.
Hai người quấn chặt lấy nhau, ôm hôn nhau thật nồng nàn. Một hồi lâu sau, Diệp Trạch Đào nói:
- Nơi này HIV đang hoành hành đấy!
Lưu Mộng Y xiết chặt vòng tay, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Sự khảo nghiệm của Đảng đối với anh đã bắt đầu rồi đấy!
Không nói thêm nhiều lời thừa thãi nữa, hai người dìu nhau đến bên giường.
Thời gian trôi qua khá lâu, trong tiếng rên xiết thỏa mãn của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào cũng phóng ra những dục vọng mà hắn phải kiềm chế bấy lâu nay.
- Xem ra anh cũng nghe lời đấy chứ!
Lưu Mộng Y thẹn thùng nói.
- Đúng là chỉ có Mộng Y mới hiểu anh!
Diệp Trạch Đào lật người lại, một lần nữa lại đè chặt thân hình mềm mại của Lưu Mộng Y xuống.
- Tiểu Nhu lo lắng cho anh, sợ anh ở đây một mình, buồn quá không chịu nổi nên mới bắt em đến đây.
- Thế bản thân em không muốn đến đây sao?
Lưu Mộng Y mỉm cười nói:
- Anh nói linh tinh gì thế!
Rất nhanh, hai người lại lao vào một cuộc chiến nóng bỏng khác.

Diệp Trạch Đào khôi phục rất nhanh, thời gian dài bị bỏ đói như vậy, nên dục vọng của hắn phải nói là lên đến đỉnh điểm.
- Anh mạnh mẽ quá!
Lưu Mộng Y cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào cả, ngoan ngoãn như chú mèo con nằm gọn trong lòng của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào châm một điếu thuốc, tâm trạng vô cùng hưng phấn.
- Trạch Đào này, hai cô bảo mẫu kia rốt cuộc là sao?
Diệp Trạch Đào liền đại khái nói lại một lượt tình hình của hai cô kia cho Lưu Mộng Y nghe.
Lưu Mộng Y mở to hai mắt nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Ngày nào trước mắt cũng lượn lờ hai mỹ nữ, mà họ lại có ý muốn anh phải lên giường với bọn họ, thế mà anh cũng không động lòng sao?
Diệp Trạch Đào liền nghiêm túc nói:
- Anh là một Đảng viên!
Lưu Mộng Y cười khanh khách:
- Đủ rồi đấy, Đảng viên giờ này có mấy ai mà không thích mấy cái trò đó đâu!
Cũng chẳng hiểu Trịnh Tiểu Nhu đã dạy dỗ Lưu Mộng Y cái gì mà càng này Diệp Trạch Đào càng phát hiện thấy tính cách của Lưu Mộng Y có xu hướng gần giống với tính cách của Trịnh Tiểu Nhu, vì thế hắn liền vội vàng chuyển chủ đề.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tình hình của huyện Lục Thương vô cùng phức tạp, anh lại chân ướt chân ráo đến đây, nên tạm thời không thể dao động bọn họ được!
Lưu Mộng Y nghe thấy Diệp Trạch Đào nói đến tình hình của huyện, liền cũng nghiêm túc nói:
- Vấn đề mấu chốt chính là ở đây anh không có mấy người giúp đỡ. Nếu như anh có được một vài người thì anh đã có thể triển khai cục diện rồi. Hay là tổ chức tụ tập một số người ở đây lại, cho bọn họ đến Thảo Hải tham quan một chuyến xem sao. Chỉ cần bọn họ đến Thảo Hải rồi, nghe ngóng được chút ít tình hình của anh ở Thảo Hải thì chắc chắn ý tưởng của bọn họ cũng sẽ thay đổi thôi. Như vậy thì việc chiêu nạp thủ hạ của anh cũng có lợi nhiều lắm.
Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu.
Lưu Mộng Y hỏi:
- Trạch Đào, sao anh lại lắc đầu?
- Có một số việc em không thể hiểu được đâu, chuyện này không thể làm được!

Lưu Mộng Y cũng là người xuất thân từ một đại gia tộc lớn, nên cô cũng hiểu có một vài việc mà đến cả người thân cận nhất của mình cũng không thể biết được, hỏi cũng không thể hỏi được. Trông thấy vẻ khổ sở của Diệp Trạch Đào, cô cũng không đề cập đến chuyện đó nữa.
Diệp Trạch Đào thở ra một ngụm khói, trong lòng buồn bực. Biện pháp mà Lưu Mộng Y đưa ra đích thực là một biện pháp hay nhất, chỉ cần có thể lôi kéo bọn họ đến Thải Hải một chuyến thôi, thậm chí là chỉ cần đến Ninh Hải thôi thì bọn họ sẽ thấy được mình lớn mạnh đến thế nào, như thế thì việc lôi kéo một vài người về phe mình sẽ vô cùng dễ dàng. Nhưng, nếu như mình làm như thế thật thì điểm số trong buổi sát hạch, buổi khảo nghiệm sẽ vô cùng thấp.
Mọi người tìm hiểu tình hình của mình ra sao là việc của họ, còn bản thân mình tuyệt đối không thể làm như thế được.
Diệp Trạch Đào còn phỏng đoán, đó chính là thời gian mà mình đến đây và nắm vững được thế cục của huyện Lục Thương này cũng là một tiêu chuẩn để đánh giá, sát hạch. Thời gian càng kéo dài, mọi người đều biết một số tình hình của mình, và việc nắm giữ thế cục cũng sẽ dễ dàng hơn. Cứ thế, thì thành quả đó lại không phải là bản lĩnh thật sự của mình nữa rồi, cho nên, đối với bản thân hắn, nếu có thể trong một khoảng thời gian ngắn nhất có thể nắm vững được lực lượng của huyện Lục Thương trong tay, tạo ra được thế lực của chính mình, có được như thế thì số điểm giành cho mình mới có thể cao được.
Cho nên, bước đầu tiên đó chính là vấn đề về quyền lên tiếng ở bộ máy Huyện ủy, một Bí thư huyện ủy, nếu trong một khoảng thời gian dài đến quyền lên tiếng mà cũng không có, thì đúng là vứt!
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào nói:
- Phía Cam Lệ Bình em năng đi lại một chút nhé, anh đoán nếu em không đi tìm cô ta thì cô ta cũng sẽ tìm đến em đấy.
Lưu Mộng Y lại hỏi:
- Liệu cô ta có phải trong thời gian ủ bệnh HIV không?
Lắc lắc đầu, Diệp Trạch Đào nói:
- Duy trì một loại quan hệ, đồng thời tiến hành quan sát là được rồi, đến lúc đó anh sẽ tổ chức cho mọi người kiểm tra lại một lần nữa.
Nói tới đây, Diệp Trạch Đào nói:
- Trong hai cô gái bảo mẫu kia, có cái cô Tiểu Cầm bảo với anh chuyện theo dõi bằng máy quay, nên chắc cô ta cũng được đấy. Còn cái cô Ngô Diễm Diễm kia, em nên chú ý một chút.
Hai người nằm trong căn phòng đó bàn chuyện.
Lưu Mộng Y cười nói:
- Anh yên tâm đi, chỉ là hai cô gái trẻ thôi mà, em cũng đang sầu vì nhàn rỗi quá đây này!
Diệp Trạch Đào cười phá lên.
Sáng sớm hôm sau, thư ký Lam Nhất Thiên đã đến nhà của Diệp Trạch Đào từ sớm.
Nhìn thấy Lam Nhất Thiên, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Cậu về rồi à?
- Về tối qua ạ, sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi nên mới không đến báo cáo.
Thấy Lam Nhất Thiên đưa tay đón lấy túi và tách trà của mình, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, hai người cùng nhau bước ra ngoài.
- Bí thư Diệp, lần này quần chúng nhân dân xã Ma Quả xem ra rất có niềm tin đấy!
- Có những dự án nào?
- Bí thư Diệp, tập đoàn Dương Thăng sau khi trải qua khảo sát đã xác định được vài dự án. Thứ nhất là dự án rau cải bẹ, rau cải là loại rất dễ trồng, dễ nuôi. Dự án này có thể tiến hành ngay được. Tập đoàn Dương Thăng vốn đã có ý tưởng đó rồi nên chỉ cần xây một nhà xưởng ở đây nữa là ổn, vấn đề tiêu thụ xem ra không thành vấn đề. Hơn nữa, còn có thể thông qua hạng mục này mà thành lập nên một mô hình công ty nông sản, đến lúc đó tiến hành truyền thụ kỹ thuật chuồng trại một chút thì hạng mục này sẽ rất nhanh chóng được triển khai.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, nơi đó mà làm hạng mục này đúng là quá thích hợp.
- Bí thư Diệp, hạng mục thứ hai chính là gieo trồng hoa màu. Qua khảo sát, thì xã Ma Quả rất thích hợp cho việc trồng hoa màu, tập đoàn Dương Thăng cũng dự định tiến hành gieo trồng quy mô lớn ở đây.
Diệp Trạch Đào cau mày nói:
- Đó đúng là một hạng mục tốt, nhưng vấn đề mấu chốt chính là phương thức vận chuyển, nếu như không nhanh chóng vận chuyển ra ngoài, thì vấn đề đúng là rất lớn đấy!
Lam Nhất Thiên mỉm cười nói:
- Tập đoàn Dương Thăng cũng đã suy xét đến vấn đề này. Bọn họ cũng đã nhận được thông tin, nói rằng trên tỉnh từ lâu đã quyết định cho xây dựng đường quốc lộ cao cấp. Con đường này thông qua Thảo Hải, vấn đề chỉ là vì hiện nay vẫn còn một vài chỗ còn đang bị ách tắc mà thôi. Nếu muốn làm một địa phương để gieo trồng hoa màu thì tập đoàn Dương Thăng sẽ phải nhanh chóng đi thúc đẩy việc này.
Diệp Trạch Đào trong lòng nghi hoặc, rút điện thoại trong túi ra gọi cho Trần Hỷ Toàn, hỏi:
- Anh Trần, đối với đường quốc lộ cao cấp của tỉnh anh nắm chắc bao nhiêu phần?
Trần Hỷ Toàn ha hả cười lớn:
- Chú em, chắc là chú không biết rồi, tập đoàn của chung tôi từ trước đến nay luôn đi theo ngành sản xuất điện tử thông tin, dạo gần đây muốn thành lập một công ty con ở nội địa, sẽ rót đầu tư vào khá lớn, nhiều tỉnh nghe thấy phong thanh là đã rậm rịch hết cả lên rồi, muốn kéo chúng tôi về phía của họ, chính vì thế mà đã đưa ra khá nhiều điều kiện rất tốt. Phía Tây Giang của các cậu cũng hy vọng chúng tôi sẽ xây dựng nhà xưởng ở Tây Giang, vốn chúng tôi cũng không muốn đi, nhưng nếu chú em đã ở Lục Thương rồi, thì đương nhiên là tôi phải suy xét đến vấn đề đó, phái nhiều người hơn nữa để đến nghiên cứu tình hình của huyện Lục Thương xem sao.
Diệp Trạch Đào liền nói:
- Cũng không cần phải miễn cưỡng, nếu như cảm thấy không ổn thì cũng không nên gò ép làm gì.
Việc đầu tư mà nói, đối với một tập đoàn là một chuyện vô cùng thận trọng, Diệp Trạch Đào không hề muốn vì quan hệ của mình và Trần Hỷ Toàn mà ảnh hưởng đến quyết sách của anh ta.
Trần Hỷ Toàn nghe thấy Diệp Trạch Đào nói vậy tỏ ra rất vui vẻ, biết rằng Diệp Trạch Đào không phải là loại cán bộ không cần màng đến tình thân, nên anh ta vui vẻ ra mặt nói:
- Nói thật, trừ vấn đề đường quốc lộ ra thì chúng tôi rất có cảm tình với huyện Lục Thương. Thông qua sự khảo sát về mọi phương diện thì những số liệu mà tổ khảo sát mang về, tôi thấy được lắm, tôi thấy phù hợp với tiêu chí của chúng tôi. Nếu như tỉnh Tây Giang của các cậu mà giải quyết ổn thỏa vấn đề đường quốc lộ, thì chúng tôi có thể vận hành công tác này.
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy rất xúc động, hiểu rằng Trần Hỷ Toàn cũng đã suy xét nhiều hơn đến lợi ích của bản thân mình.
- Chú em này, tôi cũng có được một vài thông tin, tỉnh Tây Giang của các cậu vẫn đang dự định tiến hành xây dựng một sân bay quốc tế, sân bay mới này cách thành phố của các cậu khá gần, chỉ mất khoảng một tiếng đồng hồ chạy xe mà thôi. Nếu như đường quốc lộ cao cấp mà thông rồi, thì chỉ cần không đến một tiếng đồng hồ là đã đến được sân bay, vì thế vấn đề giao thông cần phải giải quyết. Ngoài ra theo thiết tưởng của tỉnh Tây Giang các cậu, thì khi con đường quốc lộ cao cấp của được thông, sẽ liên kết thông qua các tỉnh khác nữa, như vậy thì mối liên hệ giữa các tỉnh lân cận với nhau sẽ càng phát triển, mở rộng. Đây mới là điểm mà chúng tôi có thiện cảm với huyện Lục Thương.
Diệp Trạch Đào thật sự không biết đến chuyện đó, nên khi nghe thấy vậy cũng ít nhiều cảm thấy hưng phấn:

- Tôi thật đúng là không biết việc này!
Trần Hỷ Toàn cười ha hả nói:
- Đó vốn là ý tưởng của các vị lãnh đạo cũ của tỉnh Tây Giang, sau khi bộ máy lãnh đạo mới đến thì ý tưởng đó có chút không ổn, nhưng Chủ tịch tỉnh của các cậu khi gặp mặt cùng chúng tôi đã nhấn mạnh về vấn đề này, có lẽ bọn họ quyết định dứt điểm làm cho tốt việc này. Đương nhiên để làm được việc này phải cần có thời gian, đối với tình hình của huyện Lục Thương hiện tại thì theo tôi thấy trước tiên nên tiến hành ở quy mô nhỏ đã, để khiến cho mọi người có thể thấy được hiệu quả nhanh chóng của một số hạng mục. Chỉ có thế mới có sức thuyết phục nhất!
Diệp Trạch Đào cũng cảm động nói:
- Anh Trần, tôi không nói cám ơn anh nữa!
Trần Hỷ Toàn lại cười ha hả:
- Tôi là thương gia, nếu mà chuyện nào không có lợi ích thì tuyệt đối tôi cũng sẽ không làm, vấn đề chỉ là kiếm lợi ít hay nhiều mà thôi.
Có được cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi với Trần Hỷ Toàn, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng có một chút lo lắng, hắn quay sang nói với Lam Nhất Thiên:
- Chuyện này tôi giao cho cậu!
Trong lúc nói chuyện thì hai người đã đến Huyện ủy, lúc này Kiều Ứng Xương đi tới, mỉm cười nói:
- Bà xã của Bí thư Diệp tới rồi, lần này chắc lưu lại đây lâu chứ?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Chắc là một thời gian.
- Bí thư Diệp, ông Cảnh tối qua cũng về rồi.
Kiều Ứng Xương nói một câu như vậy.
Diệp Trạch Đào nhìn nhìn Kiều Ứng Xương, mỉm cười nói:
- Không biết kết quả thu hút đầu tư lần này của Chủ tịch huyện Cảnh ra sao?
- Nghe nói tình hình không được tốt lắm.
- Ồ, đúng rồi, sáng sớm nay ông Cảnh đã gọi điện đến nói là muốn đi kiểm tra sức khỏe.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu không nói gì. Hắn thừa hiểu, chắc chắn là lão Cảnh kia đã đi kiểm tra ở bên ngoài rồi, và chắc là không có vấn đề gì, lần này quay về đây nghe nói mọi người đều phải đi kiểm tra xét nghiệm, nên lão ta cũng muốn tỏ ra mình trong sạch, cố ý đi kiểm tra đây mà.
Liễu Khâm Trí xảy ra chuyện, nhưng Cảnh Quốc Ninh thì lại không xảy ra vấn đề gì, liệu bước tiếp theo trong huyện sẽ còn phát sinh ra những tình huống gì nữa nhỉ?
Diệp Trạch Đào bắt đầu lại rơi vào trầm tư.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.