Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 572: - Bộ máy mới của huyện Lục Thương




- Bí thư Diệp, lần này thành phố đối với bộ máy mới của huyện chúng ta có độ điều chỉnh quá lớn, nghe nói toàn bộ đều từ bên ngoài điều vào.
Chủ tịch huyện Lôi Diên Tùng ngồi ở bên trong phòng làm việc của Diệp Trạch Đào, trên mặt lộ ra một vẻ mặt lo lắng.
Nói thật, đối với Diệp Trạch Đào, Lôi Diên Tùng vẫn còn tồn tại sự cảm kích, sau khi Diệp Trạch Đào lấy được đoạn phim của chính mình. Cũng không có sử dụng đoạn phim đó để uy hiếp mình, mà còn đem những vật đó toàn bộ giao trả lại cho mình, cũng coi như là đã giúp mình tránh được một kiếp nạn.
Diệp Trạch Đào cũng biết Lôi Diên Tùng lo lắng, lần này Thành uỷ đã có cái nhìn đối với huyện Lục Thương. Lúc nghiên cứu bộ máy của huyện Lục Thương, ngoại trừ sự âm thầm giúp đỡ của Trần Đại Tường làm cho Cam Lệ Bình lên đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ Luật ra. Các thành viên của bộ máy cũng đều từ bên ngoài điều vào, cứ như vậy, toàn bộ huyện Lục Thương lại trở thành thời đại chiến quốc.
Khẽ mỉm cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Chỉ cần mọi người đoàn kết chặt chẽ trong vòng tròn Huyện uỷ, không có ngưỡng nào là không thể qua được.
Lôi Diên Tùng khẽ gật đầu, lời nói của Diệp Trạch Đào rất có lý, theo như tình hình bây giờ, chỉ cần mình và Diệp Trạch Đào đoàn kết lại với nhau, thì căn bản sẽ không có người nào có thể lay động được tình hình trong huyện.
- Đi thôi!
Diệp Trạch Đào đứng dậy, hai người đều nhận được thông báo của Thành uỷ, phải đến thành phố trực tiếp báo cáo.
Sau khi cùng nhau đi ra ngoài, hai người phân hai hướng khác nhau đi đến xe của mình.
Lúc nhìn thoáng qua chiếc xe của Diệp Trạch Đào là một chiếc xe cờ dỏ, Lôi Diên Tùng nói:
- Sao không sử dụng chiếc xe đảo quốc?
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi vẫn luôn cho rằng, nếu chúng ta đã là cán bộ của Trung Hoa, bất kể lời nói hay việc làm cũng đều đại diện cho Trung Hoa, không ngồi xe của chính quốc gia mình, ngược lại đi xe của nước ngoài. Như vậy bản thân mình đã là một cán bộ Đảng viên không đủ tư cách rồi, bất luận là một lời nói hay một hành động, nhất định chúng ta đều phải yêu nước, đó chính là một thái độ! Miệng thì nói yêu nước, nhưng dưới mông lại ngồi xe của nước ngoài, bất luận là người đó nói có hay ho, nói có giỏi đến thế nào đi chăng nữa, thì đối với chính quốc gia của mình đó là một sự bất trung! Đương nhiên, có thể là tôi có một chút ít cực đoan, nhưng mà, nếu tôi đã làm quan rồi, tôi cũng hi vọng ngồi trên xe của quốc gia mình! Tuy rằng xe của nước mình vẫn còn tồn tại vấn đề này vấn đề kia, nhưng mà, dù sao chúng ta cũng phải làm một tấm gương mới phải.
Nói tới đây, Diệp Trạch Đào chút ít thất thần, suy nghĩ là như vậy, nhưng mà, con đường phải đi ở phía trước vẫn còn dài, trước tiên là vấn đề phát triển thương hiệu dân tộc, chỉ có thể cải tiến từng chút một thôi!
Nói đến đây, nhìn về phía Lôi Diên Tùng nói:
- Vừa đúng lúc, tôi có một ý tưởng muốn cùng anh trao đổi một chút, từ nay về sau, tất cả xe trong huyện chúng ta không sử dụng xe ngoại quốc, mua xe mới cũng chỉ có thể là xe sản xuất trong nước!
Lôi Diên Tùng ngạc nhiên một hồi, trong lòng nghĩ rằng Diệp Trạch Đào này cũng quá cực đoan rồi!
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi vào trong xe, Lôi Diên Tùng lắc lắc đầu, đối với lời nói của Diệp Trạch Đào cho là không đúng. Tuy nhiên, ông ta cũng biết rằng, từ bây giờ bắt đầu, tình hình Diệp Trạch Đào ở trong huyện Lục Thương này mới thật sự đúng là nhất ngôn cửu đỉnh, việc này nếu hắn ta đã nói rồi, sau này khẳng định sẽ làm như vậy.

Suy nghĩ giá cả xe, Lôi Diên Tùng cũng không thành vấn đề, trong lòng cũng ủng hộ việc này.
Ngồi vào trong xe, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Phương Minh Dũng cười nói:
- Các phương diện xe trong nước kém một chút sao?
Phương Minh Dũng nói:
- Nói một lời thật lòng, hiện tại xe sản xuất trong nước thật sự không giống ai, cũng không phải nước chúng ta không có kỹ thuật, nước chúng ta không phải không thể sản xuất ra loại xe hơi tốt, tàu con thoi hay máy bay gì đó còn có thể sản xuất được thì xe hơi đáng là cái gì đâu cơ chứ. Điều quan trọng đó chính là còn phải suy xét đến vấn đề cạnh tranh giá thành và nhu cầu thị trường, chính vì thế mới mới cùng hợp tác với các thương hiệu nhập khẩu, dù sao nước ngoài chế tạo xe hơi so với chúng ta sớm hơn rất nhiều năm. Nếu đóng kín lại thương hiệu nghiên cứu của chính mình thì tương lai sẽ mất đi rất nhiều thị trường, như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của ngành sản xuất xe hơi, còn phải đầu tư vào đó một bộ phận nhân lực rất lớn, tiền tệ vân vân.

Diệp Trạch Đào nhìn về phía Phương Minh Dũng, thật không ngờ Phương Minh Dũng cũng thật sự có một chút quan niệm của chính anh ta, không thể không nói, một chút quan niệm này của Phương Minh Dũng cũng thật sự là quan niệm của không ít người bây giờ trong nước, nói cũng rất có lý, có thể học hỏi kinh nghiệm tiên tiến của người nước ngoài mà không có cũng có thể làm được.
- Cậu nói tiếp đi.
Phương Minh Dũng nói:
- Đi vào dây chuyền hùn vốn đem dây chuyền sản xuất của nước ngoài nhập vào trong nước, có thể giúp sự phát triển xe hơi của chúng ta tiết kiệm rất nhiều thời gian, ít đi rất nhiều giai đoạn. Thật sự có một ngày nước ngoài không cùng chúng ta hợp tác nữa, những dây chuyền sản xuất bọn họ không đem đi được, thì nó sẽ trở thành là của chúng ta. Điều căn bản nhất là có thể đảm bảo lượng cung cầu tạm thời, trên cơ sở này tranh thủ thời gian để nghiên cứu thêm chế tạo xe càng tốt hơn. Tôi tin rằng, nước của chúng ta sẽ làm càng tốt hơn, tôi cho rằng nhập khẩu thương hiệu nước ngoài, đi vào dây chuyền hùn vốn cũng chỉ là phương án tạm thời thôi, đó chính là một thời kỳ quá độ của ngành sản xuất xe hơi của chúng ta.

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Cậu nói không sai, hợp tác đầu tưcũng là một cách, ở các nơi khác cũng đều làm như vậy, tuy nhiên, nếu chúng ta không có thương hiệu của chính mình cũng không được.
Hai người trò chuyện, trong lòng Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ, nói nhiều như vậy, mấu chốt vẫn là mọi phương diện sản xuất trong nước đều thật sự tồn tại một chút ít vấn đề, chẳng lẽ lại cứ để tình hình phát triển theo hướng như thế mãi sao?
Lần đầu tiên Diệp Trạch Đào có một ý tưởng tạo ra một thương hiệu sản xuất xe hoàn toàn trong nước.
Nhắm mắt lại chăm chú suy xét vấn đề này, Diệp Trạch Đào cũng không phải là một người gân cốt, kỹ thuật của nước ngoài có thể sử dụng đương nhiên phải sử dụng. Nhưng mà, hắn ta cũng không muốn đi vào loại con đường góp vốn, hợp tác đầu tư, đã đi thì phải phát triển theo con đường Tự chủ quyền tri thức của mình.
Về phương diện này, Diệp Trạch Đào tin tưởng chính mình hoàn toàn có nguồn tài nguyên và thực lực để làm.
Xem ra cũng nên cùng Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu bọn họ thảo luận một chút về việc này!

Lúc xe ngừng lại ở toà nhà Thành uỷ, đợi một lúc, xe của Lôi Diên Tùng cũng mới chạy đến.
Lôi Diên Tùng xuống xe nhìn thấy Phương Minh Dũng, mỉm cười nói:
- Các cậu chạy nhanh thật đấy!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời, hai người đi vào phía bên trong.
Rất nhanh đã đi vào bên trong phòng làm việc của bí thư Thành Uỷ Thi Minh Cương.
Sắc mặt Thi Minh Cương rất không được tốt, cứ như thế trừng mắt nhìn hai người một lúc, mới nói:
- Huyện của các cậu rốt cuộc là muốn làm ra bao nhiêu chuyện nữa, hả!
Lời nói này khiến cho Diệp Trạch Đào và Lôi Diên Tùng ít nhiều cũng toát mồ hôi hột, đó chính là thái độ của Thi Minh Cương đối với sự việc xảy ra trong huyện Lục Thương vô cùng không vừa ý, bằng không cũng không thể nào nói hai người như vậy.
Kỳ thật, Thi Minh Cương thật sự còn chút ít không thoải mái, trong thời gian ngắn huyện Lục Thương lại đào ra một thế lực lớn như thế này, vụ án cháy nổ, ám sát bí thư huyện uỷ, giết người, lại không ngừng đào ra những vụ án nghiêm trọng. Các lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh uỷ cũng đều đích thân gọi điện thoại đến răn dạy và quở mắng Thi Minh Cương, việc này đối với ông ta mà nói cũng là một việc chẳng hay ho gì cho cam.
Tuy rằng sự việc này trong huyện Lục Thương các cấp đã cố gắng tận lực mọi khả năng để đè ép xuống, cố không để bên ngoài tìm hiểu quá nhiều. Nhưng mà, đối với năng lực chính trị của Thi Minh Cương thì đó cũng chính là một khiếm khuyết lớn.
Cũng may Thi Minh Cương cũng chỉ là xả cái giận một chút mà thôi, ông ta cũng biết rằng đó không phải là lỗi của Diệp Trạch Đào và Lôi Diên Tùng bọn họ, trong chuyện này, hẳn là nên khen ngợi hai người họ mới đúng.
Nhìn nhìn hai người mà Uỷ ban Kỷ luật tỉnh đều khen ngợi, Thi Minh Cương cũng không biết chính mình rốt cuộc nên nói gì với bọn họ.
Sắc mặt chỉnh lại một cái, Thi Minh Cương nói:
- Xét theo tình hình ở trong huyện của các cậu, Thành uỷ đối với vấn đề bố trí bộ máy của các cậu hết sức coi trọng, trải qua nghiên cứu. Tình hình bố trí cụ thể là như thế này, nhân viên ban đầu chỉ có một người đó là Cam Lệ Bình có sự thay đổi, để cho cô ta đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật. Các chức vị khác là như sau, Phó chủ tịch thường trực huyện sẽ do đồng chí tiểu Vĩ được điều đến từ huyện Nam Mộc đảm nhiệm, Trưởng ban Tổ chức cán bộ sẽ do đồng chí Du Hiểu Lệ trong Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ đảm nhiệm, Trưởng ban tuyên giáo sẽ do đồng chí Lạc Vũ ở huyện Bàn Sơn đảm nhiệm. Lần này bố trí cho cậu hai đồng chí nữ, công thêm đồng chí Cam Lệ Bình, bây giờ huyện của các cậu có ba đồng chí là nữ rồi. Việc này toàn nước cũng gặp không ít, mục đích của trên tổ chức đó là muốn tận dụng mọi khả năng hoá giải mâu thuẫn giữa các cán bộ trong huyện của các cậu, về phương diện này các đồng chí nữ là điểm mạnh.
Thi Minh Cương còn một câu nói chưa nói, lần này bố trí ba vị đồng chí nữ, điểm quan trọng đó chính là sự việc bệnh AIDS ở huyện Lục Thương là do các đồng chí nam làm ra, có đồng chí nữ đến huyện Lục Thương, như thế cũng có thể xoay chuyển một chút cách nhìn của giới bên ngoài đối với huyện Lục Thương.
Sau khi giới thiệu xong, Thi Minh Cương nói:
- Đồng chí nữ nhiều thì có lợi, cũng đem lại độ khó nhất định cho công việc, đối với các đồng chí nữ các cậu phải quan tâm trân trọng. Ngoài ra, Thành uỷ hy vọng sau khi bố trí bộ máy của các cậu, có thể trong thời gian nhanh nhất đem công việc trong huyện Lục Thương làm ra hiệu quả!

Diệp Trạch Đào nói:
- Xin Thành uỷ yên tâm, xin bí thư Thi yên tâm, chúng tôi nhất định đoàn kết toàn thể bộ máy thành viên, làm tốt công việc của huyện Lục Thương!
Lôi Diên Tùng cũng nghiêm túc nói:
- Bí thư Thi yên tâm, chúng tôi sẽ hợp lực lại, hạng mục công tác ở huyện Lục Thương cũng sẽ làm tốt.
Từ trong phòng làm việc của Thi Minh Cương đi ra, hai người lại đi đến phòng làm việc Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành uỷ Đồ Lan Vĩ.
Đồ Lan Vĩ nhìn thấy hai người đi đến, liền nói:
- Huyện của các cậu đấy! Trong một tháng nay tôi chỉ chạy đến huyện của các cậu!
Lôi Diên Tùng và Đồ Lan Vĩ cũng có chút ít quen thuộc, cười nói:
- Hoan nghênh Trưởng ban Đồ đến huyện của chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công việc!
Đồ Lan Vĩ cười chỉ vào Lôi Diên Tùng nói:
- Cậu đấy, bộ máy mới đã sắp xếp xong rồi, bước tiếp theo Thành uỷ muốn thấy đó chính là thành quả của các cậu. Buổi sáng ngày mai ở thành phố mở một cuộc họp mặt, sau đó sẽ đi đến huyện của các cậu, cùng nhau đi về đi, các cậu sắp xếp một chút, người của bốn bộ máy cùng nhau họp mặt là được rồi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Chúng tôi lập tức sắp xếp.
Lúc này Đồ Lan Vĩ mới gật gật đầu, đối với Diệp Trạch Đào, ông ta cũng chỉ biểu hiện ra một bộ dạng thản nhiên, không tốt cũng không xấu.
Sau khi đi ra, Diệp Trạch Đào đứng ngay tại cửa điện thoại cho Kiều Ứng Xương, đem sự việc dặn dò cho anh ta.
- Bí thư Diệp, tôi quay về xem xem, ngày mai gặp.
Lôi Diên Tùng và Diệp Trạch Đào bắt tay quay về.
Đoán chừng Lôi Diên Tùng hôm này vẫn cần phải gặp một số lãnh đạo của ông ta, so sánh một chút, căn bản chính mình cũng không có sâu bằng Lôi Diên Tùng rồi!
Trong lòng Diệp Trạch Đào cũng không cho rằng sự việc này là một sự việc quá lớn, Liễu Khâm Trí và Cảnh Quốc Ninh thế lực hùng mạnh như thế cũng đều bị tiêu diệt rồi, Diệp Trạch Đào đối với bước phát triển tiếp theo của huyện Lục Thương cũng tràn trề hy vong.
- Gặp nhau ở chỗ cũ.
Trần Đại Tường gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Trạch Đào.

Giữa Diệp Trạch Đào và Trần Đại Tường có sự liên hệ ngầm, có sự giúp đỡ âm thầm của Trần Đại Tường, việc này đối với Diệp Trạch Đào mà nói thì đó cũng là một việc tốt.
Tại quán trà lần trước gặp mặt, sau khi Diệp Trạch Đào ngâm một bình trà uống một ly rồi, Trần Đại Tường đã đến.
Vừa ngồi xuống, Trần Đại Tường liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, cậu nói thật đi, Lỗ Tái Minh đó và cậu là có quan hệ như thế nào vậy?
Diệp Trạch Đào sửng sốt nói:
- Không có, chuyện gì vậy?
Đưa mắt nhìn lên mặt của Diệp Trạch Đào một lúc, Trần Đại Tường liền cười nói:
- Lần này đáng lẽ phủ quyết toàn bộ danh sách mà các cậu trình lên, cậu biết rồi đó, tôi thân cây đơn độc nên cũng khó vươn cành. Cái tay Lỗ Tái Minh ấy không bao giờ mở miệng, ấy thế mà trong thời điểm mấu chốt trong cuộc họp ấy không ngờ lại giúp các cậu nói chuyện, chính vì thế mới có sự việc Cam Lệ Bình đảm nhiệm chức Chủ nhiệm uỷ ban Kỷ luật.
Diệp Trạch Đào pha trò nói:
- Cũng có thể giữa ông ta và Cam Lệ Bình có một chút ít quan hệ cũng khó nói.
Trần Đại Tường suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cũng có khả năng như thế.
Uống một ly trà, Trần Đại Tường cười nói:
- Con gái của tôi ngày mai bọn họ sẽ đến thành phố đấy!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chuyện tốt đấy!
Trần Đại Tường có vẻ vô cùng vui vẻ nói, hay là cậu gặp con gái tôi một chút, đừng để đến lúc lỡ tay làm tổn thương nhau?
Diệp Trạch Đào cười lắc lắc đầu, thật ra Trần Đại Tường này cũng là một người thú vị, trên quan trường, người như thế này thật sự là cực phẩm đấy!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.