Chương 578: Chọn người chủ nhiệm khu kinh tế mới.
Vì chuyện dự án xe hơi, Trịnh Tiểu Nhu và Lưu Mộng Y đều đi thủ đô, Diệp Trạch Đào đã đầu tư kinh phí rất nhiều cho công việc này.
Nhìn danh sách sắp được đề cử lên cán bộ, Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, Trưởng phòng Tài chính Hồ Lâm là người có năng lực hoạt động mạnh mẽ được mình kéo lên, Trưởng phòng xây dựng Lục Tiến Thăng là người chủ động đầu quân về phe mình, sau khi tìm hiểu một chút, thì năng lực của người này cũng không tệ, Bí thư Đảng uỷ làng Thuỷ Bố Triệu Kiện là nhân tài do mình phát hiện ra khi đến làng Thủy Bố…
Nhìn từng người trong danh sách, có người là nhân vật số một, có người là nhân vật số hai, cho dù thế nào, qua sự cố gắng của bản thân, ngoại trừ người của mình ra, Kiều Ứng Xương, Cam Lệ Bình, Lưu Định Khải, Cố Lâm Cao đều thu hoạch lớn, những người của bọn họ cũng đã được xếp vào những vị trí quan trọng, xem như toàn bộ cục diện của huyện Lục Thương một lần nữa được tái tạo.
Xem xong, Diệp Trạch Đào liền tập trung vào khu kinh tế mới.
Nhìn qua khu kinh tế mới, Diệp Trạch Đào khẽ nhíu mày, tạm thời không tìm ra được người thích hợp.
Lúc đang suy nghĩ, Kiều Ứng Xương bước vào nói:
- Bí thư Diệp, bây giờ xuất phát ư?
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
- Bí thư Diệp, lần này năm đồng chí tham gia cạnh tranh ở khu kinh tế mới đang bước vào giai đoạn tranh luận.
- Anh cảm thấy bọn họ ra sao?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Hôm nay do Diệp Trạch Đào dẫn đội, Chủ tịch huyện, Phó bí thư huyện, Trưởng ban tổ chức cán bộ, Chủ nhiệm văn phòng huyện uỷ sẽ quyết định ứng cử viên cuối cùng.
Rất nhanh đoàn người đã đến trụ sở khu kinh tế mới.
Toà cao ốc này đúng là rất đặc biệt, nhìn sơ qua rất có sức sống, nhưng, ai cũng biết, tất cả những việc này cũng là để phô trương.
Lúc bước vào phòng họp nhỏ của khu kinh tế mới, Diệp Trạch Đào thấy những người khác đều đã đến, khẽ mỉm cười nói:
- Khu kinh tế mới cần sự phát triển lớn, lựa chọn một người dẫn đầu là rất quan trọng.
Chủ tịch huyện Lôi Diên Tùng không hứng thú lắm với chức vị này, đối với sự cạnh tranh công khai của Diệp Trạch Đào trong huyện cũng không lấy làm thích thú cho lắm, anh ta cũng coi là người của huyện Cừ Dương, biết được rất nhiều về khu kinh tế mới, trong lòng lại nghĩ, tốt nhất mình đừng có nhúng tay vào việc này, ai đó mà nhúng tay vào làm hỏng việc thì Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ sẽ treo số, đến lúc đó không phải là một chuyện tốt.
Bởi vì có suy nghĩ này, nên cũng không dám tranh chức vị này, chỉ muốn xem Diệp Trạch Đào sẽ giải quyết ra sao mà thôi.
Lôi Diên Tùng còn có một ý tưởng, nếu mình không tham gia, đến lúc Diệp Trạch Đào phá hỏng mọi chuyện, đến lúc đó chẳng phải mình sẽ có cơ hội sao.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói vậy, Lôi Diên Tùng mỉm cười nói:
- Bí thư Diệp nói không sai, lần này để Bí thư Diệp chọn, tôi tin rằng sẽ có một người thích hợp.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Du Hiểu Lệ cũng biết ở đây đã có khá nhiều nhân vật bị lật thuyền rồi, cô tự hỏi sao mình không có đủ năng lực làm cho nơi này phát triển.Tuy rằng vị trí Chủ nhiệm khu kinh tế mới ở đây rất ngon, nhưng những người nào hiểu biết thì cũng sẽ biết, ở đây tốt nhất mình không nên tham dự vào, cứ nhìn những người đến đây mà xem, Lưu Hiểu Lệ đànhchọn cách đứng mà nhìn xem.
Thấy bộ dạng của Diệp Trạch Đào như muốn làm lớn, ít nhiều thì Du Hiểu Lệ cũng cảm thấy có gì đó không thỏa đáng cho lắm, Diệp Trạch Đào là người được điều từ bên ngoài vào, muốn lập được thành tích một cách nhanh chóng, thì với một cục diện lớn đầy rẫy những rối ren như vậy, chẳng lẽ nói muốn nó phát triển là nó sẽ phát triển được ngay hay sao, nếu làm không tốt việc này có khi Diệp Trạch Đào còn sẽ bị một vố đau.
- Bí thư Diệp, tình của năm người lần này đều được lắm, thi viết, trắc nghiệm, tất cả đều đạt tiêu chuẩn.
Du Hiểu Lệ nói một cách thành thật.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:
- Vậy được, chúng ta cùng vào đi.
Rất nhanh tất cả các nhân viên trong khu kinh tế mới của huyện đã bước vàophòng báo cáo.
Lúc khu kinh tế mới bắt đầu, tất cả mọi người đều tưởng đó sẽ làmiếng mồi ngon, nên cũng có không ít người tìm đủ mọi cách để vào được đây, sau đó thấy nơi này không như mình đã tưởng tượng, từng người một đi ra, còn lại một vài người không liên quan gì nhiều, mọi người đã co rút lại rất nhiều, cho dù là vậy, vẫn còn trên trăm người công nhân.
Hôm nay là buổi cuối cùng, năm người tham gia biện hộ có vẻ lo lắng.
Toàn bộ chương trình đều do Du Hiểu Lệ chủ trì, sau khi Diệp Trạch Đào ngồi xuống liền xem lại lần lượt tài liệu của năm người.
Xếp thứ nhất chính là Phó chủ nhiệm hiện giờ của khu kinh tế mới Khương Nghiễn Bân, ông ta không ứng cử không được, vốn dĩ lúc đầu cùng với sự gục ngã của nhân vật số một, số hai, ông ta sẽ có cơ hội, thuận theo đó mà ngồi lên chức vị đó, nhưng kết cục Diệp Trạch Đào lại muốn có một cuộc cạnh tranh công khai, nên trong lòng ông ta chứa đựng đầy sự oán giận.Tuy nhiên, dựa vào quan hệ nhiều năm qua mà ông ta đã gây dựng, đặc biệt đã làm đến chức này, các tiêu chí xác định và đánh giá, trắc nghiệm đều dễ dàng vượt qua, chỉ còn cửa cuối cùng này, nên trong lòng ông ta cũng cảm thấy an tâm phần nào.
Người thứ hai là người Uỷ ban kinh tế thương mại gọi là Lý Ý, mục đích rất rõ ràng, muốn nhân cơ hội lần này để có thể thăng lên một cấp.
Có ý tưởng giống ông ta là Tô Khải Minh,nhân viên xây dựng đô thị, cũng muốn thăng lên một cấp.
Hai người gần cuối, một là cán bộ Sở giáo dục Hoàng Sơn Thành, còn một nữ đồng chí, vốn là nhân viên trong khu kinh tế mới, trên tài liệu có ghi là thạc sĩ của một trường Đại học trong thủ đô.
Nhìn người tên Củng Nặc Bội, nhìn độ tuổi, cũng chỉ khoảng hai mươi chín tuổi, trong lòng khẽ động, không ngờ một nữ thạc sĩ lại đến khu kinh tế mới này!
Lúc xem lại sơ yếu lý lịch của cô ta, biết được cô ta đã từng làm qua ở Văn phòng Huyện ủy, giữ chức phó phòng một năm.
Rất nhanh, quá trình biện hộ bắt đầu, người đầu tiên là Khương Nghiễn Bân, ông ta rất bình tĩnh, tài ăn nói rất tốt, nói thao thao bất tuyệt.
Diệp Trạch Đào cũng không loại bỏ Khương Nghiễn Bân, trong suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, nếu mọi mặt của Khương Nghiễn Bân đều tốt, cũng có thể dùng đến ông ta.
Kết quả đã khiến cho Diệp Trạch Đào hết sức thất vọng, phát hiện ra rằng tuy ông ta nói rất nhiều, nhưng đó toàn là những lời nói khách sáo, mạnh miệng, lại không hề đề cập đến nội dung để phát triển khu kinh tế mới, điều này làm cho Diệp Trạch Đào thất vọng tràn trề.
Người sau là Lý Ý, càng không liên quan gì, khi Diệp Trạch Đào hỏi vài câu quan trọng, hai người đều không trả lời được.
Sự mở đầu của Hoàng Sơn Thành khiến cho Diệp Trạch Đào ngạc nhiên.
Sự mở đầu ai cũng phải nói một đoạn biện pháp chính trị của mình cho mọi người nghe, đó cũng là phần để cho mọi người có thể thấy được năng lực chính trị của họ.. Nhưngnhững điều này là do Hoàng Sơn Thành lấy trên mạng xuống, vừa lúc Diệp Trạch Đào muốn hiểu rõ thêm về tình hình phát triển khu kinh tế mới, nên lên mạng để xem qua nội dung, mới nghe là biết người đó đã sao chép. Nhìn thấy điệu bộ Hoàng Sơn Thành là một thư sinh, Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, tính này thật chẳng ra sao cả!
Nói đúng hơn, Khương Nghiễn Bân kia được coi là sĩ quan cao cấp trong đám quân kia, nếu như không có ai, chỉ còn có thể đưa Khương Nghiễn Bân lên làm.
Diệp Trạch Đào rất thất vọng.
Cho tới cô gái kia, Diệp Trạch Đào không dám có ảo tưởng lớn, là một phụ nữ, tuy là thạc sĩ, nhưng khá nhiều thạc sĩ đọc sách nhiều đến nỗi ngây người ra!
Rất nhanh, một người con gái từ ngoài bước vào.
Những người biện hộ lần này không thể nghe được câu trả lời của đối thủ, chỉ khi sau cuộc tranh tài mới có thể ngồi trong kia nghe lại, người phụ nữ tên Củng Nặc Bội xếp hạng cuối cùng, cũng là người cuối cùng bước vào.
Lúc người phụ nữ này vừa bước vào cửa, trước mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, đó chính là một nhân vật cực kỳ đặc biệt!
Đừng nói là Diệp Trạch Đào, hầu hết mọi người đều nhìn về phía của Củng Nặc Bội.
Không thể không nói, người phụ nữ này đến đâu cũng như tỏa ánh sáng.
Cùng với sự tiến vào trong phòng của người phụ nữ này, cái ý nghĩ phụ nữ mà học càng cao thì càng xấu trong Diệp Trạch Đào bỗng chốc được tan biến dần đi, hắn thầm than một tiếng, rốt cuộc đó là người con gái như thế nào, làm sao mà lại học vừa giỏi, người cũng lại đẹp như thế chứ?
Củng Nặc Bội có vẻ rất bình tĩnh, Diệp Trạch Đào cũng chăm chú nghe.
Nói rất tốt!
Quan trọng là người phụ nữ này đã nhắm vào sự phát tiển của khu kinh tế mới, có nhiều ý tưởng khá là hợp với Diệp Trạch Đào, và còn rất thực tế.
Lúc người phụ nữ này bước ra, cuộc tranh tài đã kết thúc.
Đương nhiên việc này cần có một quá trình, còn phải thảo luận trên Hội nghị thường vụ.
Trở về phòng làm việc, Diệp Trạch Đào giữ Kiều Ứng Xương lại, hắn muốn biết nhiều hơn về người phụ nữ Củng Nặc Bội này.
- Ông Kiều, xem hết toàn bộ người biện hộ, Củng Nặc Bội kia rất tốt.
Diệp Trạch Đào nói.
Kiều Ứng Xương có chút do dự.
Thấy biểu hiện của Kiều Ứng Xương, Diệp Trạch Đào có chút khó hiểu, nhìn Kiều Ứng Xương nói:
- Ông Kiều, có gì thì cứ nói, đừng lo lắng.
- Bí thư Diệp, lời nói của Củng Nặc Bội này phải chú ý một chút mới được!
- Ồ!
Diệp Trạch Đào đưa điếu thuốc cho Kiều Ứng Xương.
- Bí thư Diệp, có chút tình huống anh không biết, ba năm trước Củng Nặc Bội được Cảnh Quốc Ninh mời từ Tỉnh về, năng lực cũng khá lắm, đến đây làm trong văn phòng Huyện uỷ, sau đó cô ta cùng một người đàn ông ở huyện tên Trương Lực yêu nhau, cuối cùng không hiểu vì chuyện gì, Trương Lực bị tai nạn xe cộ mà chết, về sau, cô ta lại nói chuyện tình cảm với một thầy giáo, kết quả tay thầy giáo kia cũng chết.
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nhìn Kiều Ứng Xương.
- Kỳ thật thì ai cũng biết, Cảnh Quốc Ninh có ý đồ đối với cô ấy!
Đúng là phức tạp thật!
Diệp Trạch Đào không biết nói gì.
Kiều Ứng Xương nói thêm:
- Có lần, Lúc Chủ nhiệm phòng giám sát phát thanh truyền hình ở Tỉnh Tào Hưng Duy đến thành phố, liền để ý đến cô ta, vợ của Chủ nhiệm Tào vừa mới chết, nhưng Củng Nặc Bội khước từ, sau đó Tào Hưng Duy nhậm chức Phó cục trưởng Cục thông tin, gã ta đã buông lời cảnh cáo, ở tỉnh Tây Giang này, ai dám sử dụng Củng Nặc Bội tức là đã đối đầu với gã ta. Anh phải biết rằng, Tào Hưng Duy là lãnh đạo có năng lực rất lớn ở Tỉnh, các vị lãnh đạo ở thành phố và các huyện khác không ai dám đụng đến ông ta! Về sau lãnh đạo mới điều cô đi khu kinh tế mới!
Trong ánh mắt Diệp Trạch Đào có một tia kỳ lạ, mãi một hồi lâu hóa ra là có chuyện như thế này!
Củng Nặc Bội này đúng là người mệnh khổ!
Mặc dù biết rằng nếu Củng Nặc Bội được bổ nhiệm chắc chắn sẽ có chuyện phát sinh, nhưng cuối cùng Diệp Trạch Đào vẫn quyết định cho Củng Nặc Bội một cơ hội, trên Hội nghị thường vụ hết sức ủng hộ Củng Nặc Bội đảm nhiệm chức chủ nhiệm, Bí thư khu kinh tế mới.
Người mà Diệp Trạch Đào muốn người có năng lực, sẽ không sợ người khác nói bậy nói bạ.
Đối với chuyện Diệp Trạch Đào bổ nhiệm Củng Nặc Bội, trong huyện thái độ nào cũng có, tuy nhiên, bởi vì bây giờ thế lực của Diệp Trạch Đào quá mạnh mẽ, nên không ai dám phản đối.
Trong việc này người bất ngờ nhất đó chính là Củng Nặc Bội, thực ra cô cũng không có ôm bất kì hi vọng gì, chỉ có điều sau khi nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến đã đánh bại đám người của Cảnh Quốc Ninh. nên trong lòng thầm mang ý nghĩ đền ơn, nghĩ muốn ủng hộ cho vị Bí thư mới nên mới tham gia đăng ký, không ngờ Diệp Trạch Đào lại muốn dùng mình. Nên trong lòng vô cùng cảm kích, cô ta thật sự muốn dốc hết công sức để làm việc, mọi công tác ở khu kinh tế mới dưới năng lực mạnh mẽ của cô ta quả thực đã có sự thay đổi nhanh chóng.
Sau khi Diệp Trạch Đào đảm nhiệm chức Bí thư ở huyện Lục Thương, bởi vì những người của Diệp hệ có Cam Lệ Bình, Kiều Ứng Xương, Lưu Định Khải, Cố Lâm Cao, nên vài người mới đến còn chưa biết nên tham gia vào phe phái nào, cũng đã biểu hiện ra ngoài sự hùng mạnh của Diệp hệ. Qua sự điều chỉnh của một loạt cán bộ, lại thấy người của Diệp hệ nắm trong tay gần hai phần ba chi nhánh, trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Trạch Đào đã không cần phải lo lắng đến việc không thể nắm giữ tình hình huyện Lục Thương trong tay nữa.
Trong số nhân viên của Diệp hệ, Cam Lệ Bình vẫn luôn phát huy khả năng tiên phong của cô ta, bất kể vào thời điểm nào cũng đều là lực lương tiên phong của Diệp Trạch Đào, đã trở thành người đáng tin cậy của Diệp hệ.
Lúc này Diệp Trạch Đào âm thầm đến một nhà khách ở thành phố, lần này Trần Hỉ Toàn bí mật đến Cừ Dương.
Hai người gặp nhau trong một căn phòng rộng lớn.
Vừa gặp nhau, Trần Hỉ Toàn đã lớn tiếng nói:
- Trước tiên Anh xem thử tôi đã luyện tập đến mức độ nào rồi.
Cũng không khách sáo nữa, từng chiêu thức Ngũ Cầm Hí liền được vận hành trong phòng.
Thấy Trần Hỉ Toàn nổ lực luyện công như vậy, Diệp Trạch Đào cũng rất vui, đứng đó chăm chú quan sát sự vận động của đối phương.
Làm xong toàn bộ động tác, bộ dạng Trần Hỉ Toàn có vẻ như tim không đập thở không ra hơi nữa.
Diệp Trạch Đào gật đầu, mỉm cười nói:
- Không tệ đấy, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà đã có tiến bộ vượt trội thế , toàn bộ động tác cũng đều rất trôi chảy.
- Ông em, cậu không biết đâu, tám bà vợ trước, làm cho tôi cạn kiệt sức lực , cũng không dám về nhà. Bây giờ thì tốt rồi, ha ha!
Nhìn thấy bộ dạng như vậy của anh ta, Diệp Trạch Đào bật cười ha ha, và chỉ cho anh ta một vài điểm sai.
Làm xong, hai người mới ngồi xuống.
- Ông em, trong khoảng thời gian này đoàn nghiên cứu của chúng ta đang nghiên cứu toàn quá trình phát triển của huyện Lục Thương, cảm thấy vấn đề chủ yếu đó chính là vấn đề về giao thông.
Diệp Trạch Đào cũng không giấu giếm. Nói:
- Chuyện là như thế này, đã có vài công ty lớn ở thành phố quyết định đầu tư dự án xe hơi hơn một tỷ vào khu kinh tế mới của huyện Lục Thương.
Trần Hỉ Toàn khẽ động nói:
- Nếu đã có phí đầu tư lớn như thế, trên Tỉnh chắc chắn sẽ tìm cách giữ lại dự án này, công ty xây dựng ở Cừ Dương sẽ tới huyện Lục Thương của các người để tăng cường, tin rằng việc xây dựng sẽ không còn là vấn đề nữa!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Không sai, việc này hoàn toàn có thể tiến hành.
Trần Hỉ Toàn lại lo lắng nói:
- Ông em, cần thời gian rất lâu để phê duyệt một dự án lớn, những cán bộ trung ương tỉnh ủy không phải đơn giản đâu đấy!
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười, Đối với Trần Hỉ Toàn, Diệp Trạch Đào rất có thiện cảm, từ việc đối phương toàn tâm toàn lực ủng hộ mình, là có thể cảm nhận được. Đây là một người có thể giao du, liền mỉm cười nói:
- Em cũng không giấu anh nữa, việc này là do gia đình vợ em và gia đình chị dâu trước kia của cô ấy chủ trì thực hiện, chủ yếu vẫn là chị dâu trước kia của cô ấy.
Thực ra Trần Hỉ Toàn sớm đã tiến hành điều tra tình hình của Diệp Trạch Đào, hiện tại đã biết được chút tình hình của Diệp Trạch Đào, nhưng vẫn giả vờ không biết. Chính là muốn xem thử Diệp Trạch Đào có thành thực với mình không, bây giờ nghe thấy Diệp Trạch Đào nói ra toàn bộ sự việc với mình, tâm trạng lập tức trở nên không tệ, biết rằng Diệp Trạch Đào thật sự coi mình như một người bạn.
Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:
- Lưu gia ở thành phố là nhà của vợ em, Vốn dĩ chị dâu của cô là Trịnh Tiểu Nhu, là con gái của Bí thư thành uỷ thành phố Trịnh Thành Trung, lần này các cô ấy cũng sẽ liên kết với một số gia tộc lớn ở trong thành phố, mọi người đồng tâm hợp lực triển khai hoạt động dự án này, mục đích chủ yếu của lần này đó chính là muốn tạo ra một thương hiệu ô tô của riêng nước Trung Hoa.
Ánh mắt của Trần Hỉ Toàn liền phát sáng, anh ta biết quan hệ giữa Lưu gia và Diệp Trạch Đào. Không thể ngờ được Trịnh gia nhìn có vẻ đã không còn liên quan gì với Lưu gia lại có quan hệ với Diệp Trạch Đào, nếu thật sự đúng là như vậy, đã có sự ủng hộ của Uỷ viên bộ Chính trị, thì các vấn đề phải chờ trong thời gian lâu mới phê duyệt, bây giờ hoàn toàn không còn là vấn đề nữa, như vậy chuyện này cũng đã hoàn toàn cầm chắc trong tay rồi.
- Ông em tin tưởng tôi như vậy sao, tôi nhất định cũng sẽ toàn tâm toàn lực ủng hộ cậu!
Trần Hỉ Toàn nghiêm túc nói.
Diệp Trạch Đào nói:
- Em rất quý tấm lòng của anh!
Gật gật đầu, Trần Hỉ Toàn nói:
- Như vậy đi, khi nào bắt đầu triển khai hoạt động, anh có thể đầu tư một phần không? Anh cũng từng hoạt động qua trong ngành sản xuất ô tô, không giấu gì ông em, ở nước ngoài anh cũng có không ít nhân viên và kỹ thuật, anh sẽ chuyển vài món đồ qua đây.
- Được đấy, việc này hoàn toàn không có vấn đề gì cả!
Lúc này Trần Hỉ Toàn tỏ ra như là Chủ tịch Hội đồng quản trị của một công ty, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
- Có một dự án quan trọng như thế này làm trung tâm, sẽ rất nhanh chóng đuổi kịp các ngành công nghiệp liên quan. lúc bọn anh điều tra nghiên cứu phát hiện ra, về phương diện hậu cần ở huyện Lục Thương vẫn còn thiếu sót rất nhiều, nếu chúng ta hoàn thành được dự án ô tô này, hậu cần cũng sẽ phát triển thêm. Còn có một nội dung, các mặc hàng nhỏ ở huyện các cậu không ít, có nhiều mặc hàng rất đặc sắc, hoàn toàn có thể làm thành một dự án bán sỉ các mặc hàng đó, cậu đừng xem thường các mặc hàng nhỏ, chỉ cần làm lớn, đối với việc ủng hộ tài chính ở huyện các cậu rất lớn, trà Tích Thủy của huyện Lục Thương cũng là một loại trà nổi tiếng ở huyện Tây Giang, chúng tôi đã tiến hành khảo sát toàn diện, phát hiện hoàn toàn có thể tạo ra một thương hiệu trà…
Trần Hỉ Toàn nói một mạch rất lâu, phân tích từng loại sản phẩm của huyện Lục Thương.
Những nội dung anh ta nói ra, có một số trong huyện đã phát hiện, có một số thì chưa nghĩ đến, điều này khiến cho tư tưởng của Diệp Trạch Đào được mở rộng thêm.
- Anh nói rất đúng, các thôn của huyện Lục Thương đều có các mặc hàng nhỏ, nếu chỉ phát triển độc lập một sản phẩm căn bản là không được, nếu có một số công ty lớn dẫn đầu, tập hợp lại các mặc hàng nhỏ, sẽ trở thành một sản nghiệp lớn!
- Không sai, chỉ cần tiến hành các quy tắc cần thiết và chỉnh hợp, hoàn toàn có thể gắn kết lực lượng lại với nhau!
Trần Hỉ Toàn mỉm cười nói.
Biết rằng dự án này đối với loại doanh nghiệp lớn Trần Hỉ Toàn bọn họ mà nói cũng không phải gọi là lớn lắm, nhưng, đối với tình trạng của huyện Lục Thương mà nói thì là một cải thiện cực kì lớn, đặt chợ hàng hoá nhỏ lên đầu, chắc chắn mọi nhà sẽ được lợi từ đó.
Lại nghĩ đến dự án trà, Diệp Trạch Đào biết rằng, nếu có thể làm nên dự án này, như vậy thì có thể tổng hợp được toàn bộ các nguồn tài nguyên trà ở huyện Lục Thương, như vậy nhà nào cũng được lợi từ dự án.
- Ông em, về phương diện này bọn anh đang tiến hành khảo sát, có một số dự án anh có thể làm. Nhưng, anh nghĩ nên để cho các bạn của anh đến làm, ví dụ như dự án trà, và dự án tiểu thương nghiệp, anh sẽ giới thiệu những bạn bè có kinh nghiệm triển khai hoạt động về phương diện này đến đây đầu tư, tin rằng bọn họ sẽ làm phát triển hơn anh!
Diệp Trạch Đào rất cảm kích nói:
- Rất cảm kích ông anh!
- Ông em, ban đầu anh còn băn khoăn về việc xây dựng nhà máy ở huyện Lục Thương, bây giờ biết được sắp hình thành một dự án ô tô ở đây, vấn đề giao thông hẳn không còn là vấn đề nữa, anh sẽ thúc đẩy Ban giám đốc lập một phân xưởng ở huyện Lục Thương các cậu, vốn đầu tư cũng phải vài tỷ đấy!
Diệp Trạch Đào biết Trần Hỉ Toàn ủng hộ mình về chuyện này, nói:
- Nếu quá miễn cưỡng, các anh nên suy nghĩ kỹ chút.
Trần Hỉ Toàn mỉm cười nói:
- Chỉ cần vấn đề giao thông có thể giải quyết, ở đâu cũng vậy.
Diệp Trạch Đào mới gật gật đầu.
Có hai dự án lớn được thành lập ở đây, huyện Lục Thương không muốn phát triển cũng khó.
Nghĩ đến các dự án mà Trần Hỉ Toàn giới thiệu, Diệp Trạch Đào hoàn toàn tin tưởng, toàn bộ quần chúng ở huyện Lục Thương nhất định sẽ thu được lợi trong việc này.
Đây thực sự là một thành tích sự nghiệp, hoàn toàn không dựa vào sự trợ giúp của Điền Lâm Hỉ bọn họ để phát triển dự án!
Công việc của Trần Hỉ Toàn cũng rất nhiều, sau khi hai người thảo luận, vì muốn đạt được càng nhiều ưu đãi từ Tỉnh, cũng không dự định nói ra những dự án của mình vào lúc này.
Tiễn Trần Hỉ Toàn xong, Diệp Trạch Đào rất vui vẻ trở về huyện.
Hai ngày nữa lại trôi qua, Lưu Đống Lưu gọi điện thoại đến, lập tức phá hỏng tâm trạng vui vẻ của Diệp Trạch Đào.
Tâm trạng của Lưu Đống Lưu vô cùng không tốt, có vẻ rất không có tinh thần để nói chuyện.
- Trạch Đào, con mau quay về thành phố một chuyến đi, lần này rất có khả năng ba sẽ xảy ra chuyện!
Trong lòng Diệp Trạch Đào hoảng sợ, hoàn toàn không nghĩ đến Lưu Đống Lưu sẽ xảy ra chuyện, nghĩ đến tạm thời trong huyện cũng không có gì thay đổi, liền nhận lời:
- Con lập tức trở về.
Tìm một cái cớ, nói là ở thành phố có một dự án muốn bàn bạc, Diệp Trạch Đào dẫn theo Kiều Ứng Xương và Lam Nhất Thiên vội đi đến thành phố.
Sở dĩ dẫn theo Kiều Ứng Xương, Diệp Trạch Đào cũng có ý nghĩ của mình, mục đích chính là muốn tăng thêm niềm tin của Kiều Ứng Xương đối với mình.
Lúc ra sân bay, Diệp Trạch Đào đã nhìn thấy Lưu Mộng Y đứng đó vẫy tay với mình.
Diệp Trạch Đào nói với Kiều Ứng Xương:
- Công việc của các cậu cần làm sẽ do Mộng Y bọn họ sắp xếp, tôi có việc khác phải làm.
Lần đầu tiên Kiều Ứng Xương theo Diệp Trạch Đào đến thành phố, trong lòng cũng muốn tìm hiểu một chút về hoàn cảnh của Diệp Trạch Đào, cũng không biểu hiện có gì khác thường, biết vợ của Diệp Trạch Đào ở thành phố, Diệp Trạch Đào nhất định có việc riêng cần phải giải quyết, mỉm cười nói:
- Bí thư Diệp yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Thực ra, rất nhiều lãnh đạo của huyện đều mượn danh nghĩa đi khảo sát để du ngoại khắp mọi nơi, Kiều Ứng Xương cũng không suy nghĩ nhiều.
Lưu Mộng Y biết Kiều Ứng Xương, mỉm cười nói:
- Tôi đã sắp xếp lộ trình cho các anh rồi, toàn bộ lộ trình sẽ có Phó giám đốc cùng tiến hành, xin Trưởng ban thư ký Kiều yên tâm.
Rất nhanh, có một chiếc xe con tới rước Kiều Ứng Xương bọn họ đi.
Nhìn thấy Kiều Ứng Xương bọn họ đã rời khỏi, Diệp Trạch Đào mới nói với Lưu Mộng Y:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lưu Mộng Y với vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Ba là Phó cục trưởng trong cục tổng quản lý giám sát an toàn sản xuất quốc gia, sự việc trong phương diện an toàn đã bị Vi gia nắm được mục tiêu công kích rồi!