Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 600: Du Hiểu Lệ vô cùng kinh ngạc




Cầm lấy một cây bút đánh dấu một vài điểm trên văn bản, quay trở về phòng làm việc, Trưởng phòng tổ chức cán bộ Du Hiểu Lệ cẩn thận phân tích tình huống trong cuộc họp hôm nay, trong lòng thấy nhiều điều khó hiểu.
Diệp Trạch Đào tuy tuổi còn trẻ, nhưng không phải loại người dễ kích động , sao lại có thể làm một việc như thế được chứ?
Ý tưởng này của Diệp Trạch Đào cũng quá khoa trương một chút, cơ bản là không có khả năng thực hiện được.
Lôi Diên Tùng và Niếp Tiểu Vĩ người hát người bè, bước tiếp theo cơ cấu trong huyện chắc chắn sẽ có một số thay đổi, chẳng lẽ đã đến lúc đầu quân về phía nào rồi sao?
Nghĩ đến Lôi Diên Tùng có sự ủng hộ của Thi Minh Cương, bây giờ lại còn có thêm thế lực mạnh mẽ của Niếp Tiểu Vĩ, Du Hiểu Lệ liền cảm thấy có chút buồn bực, đầu quân về phía bọn này chẳng tốt lành gì đâu.
Trong lúc đang suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa phòng làm việc.
Du Hiểu Lệ điều chỉnh lại tâm trạng một chút, lúc này mới nói:
- Mời vào.
Thấy Lâm Hinh Ngọc từ cửa chính bước vào, Du Hiểu Lệ liền lộ vẻ tươi cười nói:
- Hinh Ngọc, thế nào, công việc gần đây vẫn ổn chứ?

- Trưởng phòng Du, rất tốt, vẫn ổn cả.
Lâm Hinh Ngọc biểu lộ vẻ kính trọng, thật ra vẻ bè ngoài của cô rất hiền lành, bụng dạ cũng nông cạn, nghe tin tức từ Lục Phi liền nghĩ phải báo cáo ngay cho Du Hiểu Lệ. Hôm nay mượn cớ đưa tài liệu để đến phòng làm việc của Du Hiểu Lệ.
Người ngoài cũng không biết mối quan hệ thân thích giữa hai người, tuy chỉ là họ hàng xa, Lâm Hinh Ngọc có thể đến làm việc tại Ban tổ chức cán bộ, cũng là do Du Hiểu Lệ âm thầm giúp đỡ. Bởi vì người bên ngoài không biết được quan hệ giữa hai người, rất nhiều tin tức ở huyện đều là do Lâm Hinh Ngọc dò la, thám thính được. Du Hiểu Lệ có thể nhanh chóng đứng vững ở Phòng tổ chức cán bộ, việc này cũng có liên quan rất nhiều đến Lâm Hinh Ngọc.
- Không có người ngoài, cô cứ gọi tôi là chị Hiểu Lệ là được rồi cô trước giờ vẫn như vậy mà.
Lâm Hinh Ngọc cười nói:
- Chị cứ xưng hô như vậy thì tốt hơn, đừng theo thói quen mà để lộ ra ngoài.
Du Hiểu Lệ rất hài lòng với thái độ của Lâm Hinh Ngọc, thật ra, cô gái Lâm Hinh Ngọc này sử dụng rất tốt, rất biết điều, rất hiểu ý.
- Ngồi xuống nói chuyện đã.

Mời Lâm Hinh Ngọc ngồi, Du Hiểu Lệ cũng ngồi trên ghế sô pha.
Chần chừ một chút, Lâm Hinh Ngọc cẩn thận nói:
- Chị, có một việc có thể có ích với chị đấy.
- Có chuyện gì cô cứ nói đi.
- Lúc các chị đi họp ở thành phố, Lục Phi đã mời Triệu Vĩnh Tú đi ăn cơm. Kết quả là, tôi cũng lăn lộn thăm dò một chút.
Du Hiểu Lệ liền cười, nhìn Lâm Hinh Ngọc nói:
- Người ta chỉ đang theo đuổi các cô thôi.
Lâm Hinh Ngọc cũng cười nói:
- Lục Phi không phải đi theo Trưởng ban thư ký Kiều lên thành phố sao? Chúng tôi đã phát hiện ra một số chuyện.
Thần kinh Du Hiểu Lệ bỗng rung lên, liếc nhìn về phía Lâm Hinh Ngọc.
Lâm Hinh Ngọc thấy ánh mắt của Du Hiểu Lệ, liền đem nội dung câu truyện mình nghe được kể lại cho Du Hiểu Lệ nghe.
Mặc dù nét mặt không thay đổi, nhưng trong lòng Du Hiểu Lệ cũng có một nổi khiếp sợ không tên.
Cô biết Lâm Hinh Ngọc tuyệt đối không nói lung tung.
- Đừng lan truyền ra ngoài, biết là được rồi.
Du Hiểu Lệ chờ Lâm Hinh Ngọc nói xong liền nói câu đó.
Nhìn thấy Lâm Hinh Ngọc thận trọng đi khỏi, tâm trạng của Du Hiểu Lệ cũng không có cách nào trấn áp được, hít mấy hơi thật sâu để trấn áp cơn kích động trong lòng, sau khi có được tin tức này chuyện của ngày hôm nay cũng đã có thể lý giải được không ít.
Chẳng trách Kiều Ứng Xương lần này lại tỏ ra hăng hái, tích cực tiên phong thế. Toàn bộ lời nói của Diệp Trạch Đào, hắn đều ủng hộ.
Nghĩ đến sự việc Lâm Hinh Ngọc kể, Du Hiểu Lệ hiểu được thực lực của Diệp Trạch Đào thực sự quá hùng mạnh. Nhân vật cấp Bộ trưởng trước mặt hắn còn phải chịu thiệt, người bình thường có mấy ai là đối thủ của hắn?

Nhân vật như vậy mình tuyệt đối không được động đến.
Du Hiểu Lệ thấy rằng bản thân nhất định phải thận trọng khi đối đãi với Diệp Trạch Đào.
Suy nghĩ một lúc, Du Hiểu Lệ cầm lấy điện thoại. Việc này cần phải báo cáo với Trưởng phòng Đồ một chút mới được.
Là người mà Đồ Lan Vĩ một tay đề bạt lên, người ngoài không biết sự thật, là Du Hiểu Lệ vẫn âm thầm theo phe cánh của Đồ Lan Vĩ, hai người có quá nhiều bí mật không thể cho người khác biết được.
Điện thoại vừa thông, Du Hiểu Lệ liền nói giọng ỏn ẻn, nói vào chiếc micro:
- Anh Đồ.
Đầu dây bên kia cũng truyền đến tiếng nói nhưng Đồ Lan Vĩ rất nghiêm chỉnh nói:
- Tiểu Du đấy à, tôi đang họp, một lát nữa tôi gọi lại cho cô.
Du Hiểu Lệ cũng chuyển sang nói giọng nghiêm túc:
- Trưởng phòng Đồ, có một chuyện tôi muốn báo cáo với ngài.
Hai người nói vài câu rồi gác máy.
Ngồi ở đó ngẩn ra một lúc, Du Hiểu Lệ thầm than lên một tiếng, vợ của Đồ Lan Vĩ đã chết một năm rồi, mình chẳng lẽ lại gả cho Đồ Lan Vĩ thật sao?
Chồng của Du Hiểu Lệ cũng lâm trọng bệnh mà mất, nghĩ đến chuyện này, Du Hiểu Lệ lại ngẩn người, không dựa vào Đồ Lan Vĩ, mình cũng không có được cuộc sống hiện tại, chứ đừng nói đến chức Trưởng phòng tổ chức cán bộ huyện uỷ.
Hít vào một tiếng, mình và Đồ Lan Vĩ xem như gắn bó khăng khít với nhau rồi.
Đang nghĩ đến chuyện này thì Đồ Lan Vĩ gọi điện tới.
Lần này giọng Đồ Lan Vĩ lại trở nên ôn hòa, khẽ hỏi:
- Tiểu Du, vừa rồi đang họp. Bộ máy vừa mới điều chỉnh, có một số việc chưa được hợp lý lắm.

Du Hiểu Lệ dịu dàng nói:
- Biết anh Đồ bận, tình hình trong thành phố cũng rất phức tạp, anh phải chú ý nhiều nha.
Nghe được lời nói quan tâm của Du Hiểu Lệ, Đồ Lan Vĩ cũng cảm thấy vui vẻ nói:
- Tiểu Du, em đừng so sánh với huyện chứ, thực ra, ở thành phố cũng không tệ đâu.
- Người ta muốn rèn luyện một chút thôi.
- Thôi được, em vui là tốt rồi. Tình hình ở huyện của em giờ đây trở nên phức tạp, Lôi Diên Tùng đã có Bí thư Thi ủng hộ, sau lưng Niếp Tiểu Vĩ đã có lão Lỗ và lão Phàn, thoạt nhìn thì bọn chúng cùng một phe. Diệp Trạch Đào dù sao cũng là người bên ngoài, em không nên vội vàng theo phe nào, cứ để xem sao đã.
- Anh Đồ, em gọi điện cho anh cũng vì có một số chuyện muốn nói, anh giúp em phân tích một chút nhé.
Đầu tiên Du Hiểu Lệ đem ý định Diệp Trạch Đào trình bày trước buổi họp thường vụ hôm nay nói một chút.
Nghe xong chuyện trong buổi họp uỷ viên thường vụ, Đồ Lan Vĩ cũng không vội vàng kết luận, phân tích một lúc trong đầu, hồi sau mới nói:
- Diệp Trạch Đào chắc chắn không phải loại người dễ kích động như vậy.
Du Hiểu Lệ ngay sau đó cũng nói:
- Anh Đồ, hôm nay một cô gái trong bộ phận của chúng ta đã kể em nghe một chuyện.
Sau khi nghe xong Du Hiểu Lệ tường thuật lại chuyện Diệp Trạch Đào tỏ ra uy lực trong thành phố, Đồ Lan Vĩ cũng kinh ngạc, cả buổi chẳng nói chuyện gì.
Tin tức này cũng làm ông ta chấn động không nhẹ. Mặc dù Đồ Lan Vĩ ở trên tỉnh cũng có hậu thuẫn, nhưng người hậu thuẫn cho ông ta chẳng qua cũng chỉ ở tỉnh, gần đây ông ta cũng đang rầu rĩ vì chuyện tiến thêm bước nữa. Nếu không có lực lượng ủng hộ thật mạnh mẽ, con đường làm quan của ông ta cũng chỉ có thể dừng lại ở thành phố mà thôi.
Diệp Trạch Đào có hậu thuẫn ông ta có thể đoán được, ông ta vẫn nghĩ Diệp Trạch Đào có hậu thuẫn nhưng chỉ là cấp Bộ thôi. Giờ sau khi nghe Du Hiểu Lệ kể chuyện, Đồ Lan Vĩ chợt thấy mình đã phán đoán sai lầm nghiêm trọng.
Phải một lúc sau, liên tưởng đến việc Diệp Trạch Đào đột nhiên đưa ra ý tưởng đó, ánh mắt Đồ Lan Vĩ chợt sáng lên, cảm thấy rằng chuyện này chắc là Diệp Trạch Đào đã có mưu tính từ trước.
- Tiểu Du, nghe em nói thế, có rất nhiều sự việc đã có thể giải thích được. Tên Diệp Trạch Đào này rất nhanh chóng đã có thể đứng vững chân ở huyện Lục Thương, điều đó đủ thấy hắn không phải một nhân vật dễ kích động. Tất cả mọi việc đều có mưu tính rồi mới hành động, hôm nay trong buổi họp hắn đề xuất chuyện đó, anh cho rằng em nên ủng hộ, và còn phải tìm đủ mọi cách tham dự vào việc này mới được.
Dù sao ông ta cũng là Trưởng phòng tổ chức cán bộ thành ủy, ngay lập tức đã nhìn ra bản chất vấn đề.
Du Hiểu Lệ nói:
- Anh Đồ, ý tưởng đó cũng thật là viển vông đấy, anh cũng biết tình hình của huyện Lục Thương, cơ bản là không có khả năng thực thi.
- Tiểu Du, chuyện này đối với người bình thường có thể là không làm được thật, nhưng đối với một số người, chuyện này lại trở thành có thể. Nếu Diệp Trạch Đào có thể tranh thủ tận dụng một số chính sách, hoặc là nhận được sự ủng hộ của thế lực nào đó, em vẫn cho rằng việc này không có cách nào thực hiện được sao? Cho dù việc này thành hay không thành, em hãy cứ tham gia đi.

Du Hiểu Lệ gật đầu, Đồ Lan Vĩ nói rất đúng. Chuyện này có thể trong tầm mắt của mình là quá sức, cũng muốn xem xem thủ đoạn của Diệp Trạch Đào như thế nào.
Gọi xong điện thoại, Du Hiểu Lệ đang ngồi một chỗ nghĩ ngợi, liền thấy Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Cam Lệ Bình đi vào.
Du Hiểu Lệ vội đứng dậy đón tiếp:
- Bí thư Cam đến đấy ạ?
Đối với Cam Lệ Bình Diệp Trạch Đào là nơi đáng tin cậy, Du Hiểu Lệ vẫn luôn kính trọng mà giữ khoảng cách. Hôm nay thấy Cam Lệ Bình đến đây, trong lòng cô ta thực sự thấy nghi hoặc.
Sau khi Cam Lệ Bình ngồi xuống, cùng Du Hiểu Lệ hàn huyên một hồi, rất nhanh sau đó chuyển vào chủ đề chính.
- Trưởng phòng Du, đối với việc chuẩn bị phòng ban ở khu kinh tế mới, nghe nói bọn họ đã gửi danh sách một số cán bộ rồi chứ?
Du Hiểu Lệ giật mình, đây là việc của Phòng tổ chức cán bộ, Cam Lệ Bình sao lại hỏi mình vấn đề này.
Nghĩ bụng vậy, Du Hiểu Lệ vẫn nói:
- Đúng vậy, nội bộ bọn họ đã báo lên một số cán bộ bậc trung rồi.
Cam Lệ Bình liền nghiêm túc nói:
- Trưởng phòng Du, hôm nay trong cuộc họp Bí thư Diệp đã đề cập đến việc lấy khu kinh tế mới làm nơi mở đầu tạo nên thương hiệu dân tộc, càng là nơi có điều kiện khó khăn thì càng cần phải đề bạt những đồng chí có năng lực mạnh. Tình hình các cán bộ của khu kinh tế mới cô cũng biết rồi đấy, năng lực không phải là quá mạnh, tôi cho rằng phải điều động thêm các cán bộ giỏi nữa. Hôm nay tôi đến đây, chính là muốn đề cử với Trưởng phòng Du một nhân tài. Đồng chí Triệu Vĩnh Tú mọi mặt đều tốt, suy nghĩ của tôi là muốn cô ấy tới đảm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm văn phòng khu kinh tế mới, cô xem thế nào?
Nói tới đây, Cam Lệ Bình cười nói:
- Đến khu kinh tế mới, khẳng định là không thoải mái như ở cơ quan, nhưng, chúng ta dù sao cũng phải cho những nhân tài cơ hội để rèn luyện có phải không?
Việc này nếu được nói ra trước khi nghe tin tức từ phía Lâm Hinh Ngọc, Du Hiểu Lệ chắc sẽ đoán Triệu Vĩnh Tú chắc có chỗ đắc tội với Cam Lệ Bình. Bây giờ Cam Lệ Bình muốn tiến cử cô ta, Du Hiểu Lệ lại không có ý nghĩ đó nữa. Đồ Lan Vĩ vừa rồi nhắc đến chuyện tham dự khiến cô suy nghĩ. Chính cô cũng tìm không ra cách nào để tham dự vào. Trong lòng vừa nghĩ vừa mỉm cười nói:
- Bí thư Cam nói đúng, việc này xem ra tôi cần phải suy nghĩ chút ít, phải xem trọng việc này mới được. Nếu Diệp Trạch Đào cũng xem trọng việc này, tôi thấy ngoài Triệu Vĩnh Tú ra, ví dụ như Lâm Hinh Ngọc cũng có thể cử tới những nơi khó khăn để rèn luyện mới được.
Cam Lệ Bình giật mình nhìn về phía Du Hiểu Lệ gật đầu nói:
- Trưởng phòng Du nói đúng.
Hai người nhanh chóng đã trao đổi ý kiến với nhau xong.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.