Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 614: Lại dư ra một vị trí




- Bí thư Diệp, Phó chủ tịch huyện Niếp đã đến thành phố rồi.
Lam Nhất Thiên vừa pha trà vừa nhỏ tiếng nói.
Ồ!
Diệp Trạch Đầu ngẩng đầu lên.
Lôi Diên Tùng chết, tình hình trong huyện cũng xảy ra sự thay đổi, càng nhiều người ngó nghía đến vị trí của Lôi Diên Tùng.
Châm một điếu thuốc, Diệp Trạch Đào không thể không suy nghĩ chuyện này.
Nói thật, Diệp Trạch Đào thật sự không hi vọng Lôi Diên Tùng chết vào lúc này, cái chết của Lôi Diên Tùng, đối với bố cục của Diệp Trạch Đào mang lại không ít ảnh hưởng. Điều quan trọng trong cái chết của Lôi Diên Tùng, đó chính là vị trí Chủ tịch huyện có chút khó xử. Cố Lâm Cao vốn là người thích hợp, nhưng, ông ta cũng sắp đến thời gian nghĩ hưu rồi, cấp trên sẽ không đồng ý để ông ta tiến thêm một bước. Nếu Cố Lâm Cao không thể lên chức vị đó, vậy thì Phó chủ tịch huyện Niếp Tiểu Vĩ là người thích hợp nhất, cũng khó trách Niếp Tiểu Vĩ lại cực lực chạy lên thành phố như vậy.
Để cho Niếp Tiểu Vĩ lên chức?
Diệp Trạch Đào khẽ nhẹ lên bàn, việc này thật sự rất phiền phức, Niếp Tiểu Vĩ đó cũng không phải lương thiện đâu!
Đột nhiên điện thoại đặt trên bàn reo lên, Diệp Trạch Đào vừa nhìn, không ngờ là điện thoại của Trần Đại Tường gọi đến.
- Trạch Đào, có một chuyện này, tôi muốn thông báo cho cậu một chút.
Tiếng nói của Trần Đại Tường rất nhỏ, dường như lo lắng sẽ có ai nghe thấy.
- Chủ tịch thành phố Trần, anh nói đi.
Lam Nhất Thiên sớm đã đi ra ngoài, cũng không có bất kì ai ở trong này.
- Trạch Đào, là như vậy, chuyện xảy ra ở huyện của các cậu, ba của Nhĩ Chí không biết vì sao lại biết chuyện này, chuyện này tuyệt đối không phải tôi nói.
Diệp Trạch Đào biết một Chủ tịch huyện chết, giới truyền thông đã có bài viết về việc này, căn bản là không thể nào giấu diếm được.
Hơn nữa, chuyện của Lôi Diên Tùng Thành uỷ đã báo cáo tài liệu lên Tỉnh uỷ, muốn làm tấm gương điển hình, việc này là một việc lớn.
- Trạch Đào, là như vậy, hôm nay Phó chủ tịch Tỉnh Chiến đích thân gọi điện thoại đến, ám chỉ các chức vị ở trong huyện của các cậu phải cạnh tranh một chút.

Diệp Trạch Đào nghe được lời nói này liền sửng sốt, Vi Hoành Thạch muốn ra tay rồi sao?
Từ trước đến giờ, Diệp Trạch Đào vẫn luôn đề phòng tay chân của Vi Hoành Thạch, và cũng không nhìn thấy Vi Hoành Thạch có bất luận hành động nào, bây giờ xem ra, Vi Hoành Thạch rất có khả năng sẽ động thủ.
- Anh chưa hỏi con gái của anh sao?
Diệp Trạch Đào cũng không khách khí, trực tiếp hỏi.
- Vừa mới gọi một cuộc điện thoại, nghe nói trong thành phố đã biết huyện của các cậu thành huyện thí điểm. Mọi người cũng đều đang âm thâm đấu tranh, vị trí chủ tịch huyện lần này đoán chừng sẽ không từ dưới đưa lên, rất có thể sẽ do cấp trên phái qua. Ba của Nhĩ Chí cũng có một ứng cử viên, đó chính là một người thân thiết của Vi gia, gọi là Vi Tri Thành, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, anh ta sẽ đến đó.
- Tôi biết rồi, cám ơn Chủ tịch thành phố Trần.
- Ha ha, đừng hiểu lầm là tốt rồi, chúng ta hợp tác cũng không tệ.
Gác máy điện thoại, trong lòng Diệp Trạch Đào đã suy nghĩ chuyện này, nếu lúc trước mọi người cũng đều không để mắt đến huyện Lục Thương. Theo như bây giờ huyện Lục Thương thành huyện thí điểm, liền có không ít ánh mắt nhìn về phía này, mạ vàng cũng tốt, tìm việc cũng được, quấy rồi cũng có, dù sao chỉ cần chiếm được vị trí nơi này thì có thể làm rất nhiều chuyện.
Theo như cuộc điện thoại của Trần Đại Tường gọi đến có thể biết được, Vi Hoành Thạch tuyệt đối không để mình được thoải mái, không dám làm việc gì lộ liễu, âm thầm gây ra những việc không tốt gây thêm rắc rối cho mình, việc này không thể không đề phòng!
Rốt cuộc nên thỉnh giáo ai về chuyện này đây?
Diệp Trạch Đào rất muốn biết suy nghĩ của cấp trên, suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào cảm thấy hẳn là nên điện một cuộc điện thoại cho ba của Trịnh Tiểu Nhu, hỏi ý kiến ông ta một chút.
Điện thoại kết nối, nhưng người nhận điện thoại lại là thư ký, lúc Diệp Trạch Đào báo cáo tên của mình, thư ký cũng không dám chậm trễ, lập tức báo cáo với Bí thư Trịnh.
Diệp Trạch Đào canh giữ điện thoại, cũng khoảng nữa tiếng đồng hồ, Trịnh Thành Trung mới gọi điện thoại lại.
- Bí thư Trịnh.
Diệp Trạch Đào hô một tiếng.
Trịnh Thành Trung nói:
- Ở bên đây không có người, cậu nói đi.
Diệp Trạch Đào liền nói chuyện xảy ra ở huyện, và chuyện Vi gia muốn nhúng tay vào chuyện này, kể một lần, kể xong liền hỏi:

- Không biết trung ương đã có sắp xếp gì chưa?
Trịnh Thành Trung biết Diệp Trạch Đào lo lắng có người gây rối, chuyện này thực sự ông ta sớm đã chú ý rồi.
Trầm tư một hồi, Trịnh Thành Trung nói:
- Trạch Đào, chuyện này tôi nghĩ Vi gia sẽ không đường đường chính chính nhúng tay vào đâu, dù sao mọi người cũng đều biết lãnh đạo Hoa và Bí thư Hạo Vũ dốc hết sức ủng hộ chuyện này!
Diệp Trạch Đào cũng suy nghĩ qua đạo lý này, cho dù Vi Hoành Thạch muốn gây sự, cũng không thể không suy nghĩ đến ý kiến của hai nhân vật lớn này, hay là mình lo lắng quá nhiều.
Trịnh Thành Trung lại nói:
- Vi gia sẽ không gia nhập vào, không có nghĩa là bọn họ sẽ không cổ động người khác gia nhập vào, chỉ cần xuất hiện đấu tranh nội bộ của huyện các cậu, có rất nhiều chuyện sẽ rất dễ dàng triển khai!
- Nếu bọn họ đã băn khoăn, hẳn là những người khác cũng sẽ băn khoăn?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu, Diệp Trạch Đào cảm thấy những người ở thành phố hẳn là cũng có một chút băn khoăn.
Trịnh Thành Trung liền cười nói:
- Có rất nhiều chuyện không thể chỉ xem bề ngoài, dùng một số người không thuộc nhân vật trọng tâm để đổi lại càng nhiều lợi ích, đây có thể xem nhưng một bài toán.
Diệp Trạch Đào hiểu ý của Trịnh Thành Trung, nếu chuyện này đã là như vậy, nếu làm tốt, tương lai của một người sẽ có sự phát triển. Nếu làm không tốt, càng thêm nhiều phần tử gây rối, cũng sẽ có lợi ích cho Vi gia.
- Tôi nghe nói một người của Vi gia gọi là Vi Tri Thành sẽ được điều đến.
Diệp Trạch Đào nói ra tin tức Trần Đại Tường để lộ.
Trịnh Thành Trung cũng sửng sốt, trong lòng nghĩ đứa con rể ngầm của mình thật là lợi hai, chuyện của Vi gia cũng biết.
Trầm tư một hồi, Trịnh Thành Trung lắc đầu nói:
- Đây là một loại vấn đề tầm mắt đấy!

Diệp Trạch Đào suy nghĩ cũng đúng, Vi gia không thể nào không tranh đấu, để một người của Vi gia ở trước mặt, nhưng lại âm thâm vận dụng người khác. Lúc người của phía bên mình ngăn chặn người của Vi gia, rất có khả năng Vi Hoạch Thạch sẽ đặt thêm vài người khác mà ông ta hi vọng vào đây.
- Trạch Đào, tôi cho rằng việc này không có gì ghê gớm lắm đâu, điều quan trọng vẫn là những gì ở huyện cậu đã nắm trong tay, bất luận đề phòng như thế nào cũng không thể đề phòng tất cả, nhân cơ hội này, hẳn là cậu nên tiến thêm một bước tăng cường nắm trong tay mới phải.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi đã hiểu.
Trịnh Thành Trung cười nói:
- Xem ra Bí thư Hạo Vũ đã hạ quyết tâm, áp lực của cậu rất lớn, việc này chủ yếu là sự triển khai của cậu, tất cả đều phải cẩn thận mới được.
Nghe ra, Trịnh Thành Trung rất quan tâm đến mình.
Nghe xong điện thoại, Diệp Trạch Đào suy nghĩ lại toàn bộ sự việc, đột nhiên có một cái nhìn mới, có lẽ lần này Vi Hoành Thạch sẽ không phái người vào. Mà sẽ tìm một người trong huyện nghe theo lời của ông ta, người này rất có khả năng là Niếp Tiểu Vĩ, nếu Niếp Tiểu Vĩ thật sự đạt được sự ủng hộ của Vi gia, việc này sẽ trở nên phức tạp hơn.
Người bên phía mình chắc có lẽ sẽ không có vấn đề gì chứ?
Điều này cũng là một nổi lo của Diệp Trạch Đào, nếu trong thời gian quan trọng, nếu có người ở phía sau lưng mình đâm một nhát dao ra, lúc đó chắc chắn sẽ xảy ra một vấn đề lớn.
Đang suy nghĩ sự việc, liền thấy Kiều Ứng Xương sắc mặt có chút nghiêm trọng chạy vào.
- Bí thư Diệp, sự việc ở phòng họp là trách nhiệm của tôi!
Nghe nói như thế, Diệp Trạch Đào sửng sốt, đứng dậy vỗ vỗ bả vai của Kiều Ứng Xương nói:
- Lão Kiều, đây là một chuyện ngoài ý muốn, đừng quá để ở trong lòng.
Sau khi kéo Kiều Ứng Xương ngồi xuống, chỉ thấy Kiều Ứng Xương nói:
- Bí thư Diệp, tôi nghe tin đồn, nghe nói Thành phố có thể sẽ vì vấn đề an toàn trong văn phòng mà truy cứu trách nhiệm của tôi.
Sắc mặt Diệp Trạch Đào trầm xuống, trầm giọng nói:
- Nói tầm bậy, trong chậu hoa cắm vài cây trúc chống đỡ cành hoa cũng là vấn đề an toàn sao?
- Cậu không biết đâu, đây là tin được truyền đến từ thành phố đó.
Diệp Trạch Đào lúc này mới phát hiện vấn đề có chút lớn đây, đây là có người muốn động tay đến Kiều Ứng Xương.
Kỳ thật, nháy mắt Diệp Trạch Đào đã có thể hiểu vấn đề, Kiều Ứng Xương là người nghe lời mình. Nếu việc này truy cứu trách nhiệm lên anh ta, rất có khả năng sẽ bị điều khỏi huyện Lục Thương, đến lúc đó cũng sẽ rất có khả năng sẽ điều vào một người không phải người thuộc một hệ với mình, điều này đối với việc mình nắm trong tay huyện Lục Thương trong tương lai không mang đến tính chất khẳng định lắm, quan trọng hơn là sẽ đả kích đến uy tín của mình.

Tuyệt đối không thể để chuyện này biến thành sự thật.
- Lão Kiều, cậu yên tâm, việc này tôi sẽ nói vài câu.
Trấn an Kiều Ứng Xương một chút, nhìn thấy Kiều Ứng Xương vẫn còn một chút ít lo lắng đi ra ngoài, Diệp Trạch Đào phát hiện có rất nhiều mũi tên sớm đã âm thâm hướng về phía mình rồi.
Thật sự không nghĩ đến đấy!
Lôi Diên Tùng vừa mới chết, liền có một vài người bắt đầu ra tay!
Cầm lấy điện thoại, Diệp Trạch Đào cảm thấy chuyện này cũng phải đạt được sự tán thành của Thi Minh Cương, liền gọi điện thoại cho Thi Minh Cương.
Đem sự việc ở trong huyện có liên quan đến Lôi Diên Tùng kể một lần cho Thi Minh Cương.
Sau khi nói xong, Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Thi, bây giờ có người đồn đại, nói cái chết của Chủ tịch huyện Lôi là vấn đề an toàn văn phòng, anh biết đó, không thể kiên quyết đỗ vấn đề này vào một người nào đó. Tương lai huyện Lục Thương sẽ một phát triển lớn, thay đổi nhân viên nhất định sẽ ảnh hưởng đến phát triển, vẫn xin Thành ủy suy xét lại thực tế của huyện chúng tôi.
Thi Minh Cương đã có rất nhiều thiện cảm với Diệp Trạch Đào, cảm thấy gần đây Diệp Trạch Đào dựa vào mình để làm bước nệm đang tăng cao, đây cũng là một việc tốt. Tuy rằng chết đi một Lôi Diên Tùng, có được một hổ tướng như Diệp Trạch Đào, đối với việc nắm trong tay ở thành phố cũng là có lợi.
Suy nghĩ một chút, Thi Minh Cương nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, đừng mang theo bất kì gánh nặng nào, Thành ủy vẫn luôn ủng hộ công tác của các cậu.
Trong lòng Diệp Trạch Đào vui mừng, biết rằng trong chuyện này Thi Minh Cương sẽ lên tiếng, liền nói:
- Có Thành ủy ủng hộ, công tác của chúng tôi sẽ càng thêm phát triển rồi, gần đây đã tiến hành giao thiệp với một số công ty lớn rồi, rất nhanh sẽ lấy được hiệu quả.
Thi Minh Cương vừa nghe câu nói này, liền có vẻ vui mừng, tỉ mỉ hỏi tình hình, Diệp Trạch Đào cũng đem một số xí nghiệp đầu tư vào huyện Lục Thương kể một lần. Tâm trạng Thi Minh Cương không tệ, biết rằng nều các xí nghiệp đó thật sự đầu tư vào, đối với sự phát triển của toàn thành phố sẽ rất có lợi, huyện thí điểm vừa mới khởi công đã thu hoạch lớn như vậy, đây là năng lực của Diệp Trạch Đào.
Đến bây giờ, Thi Minh Cương càng hi vọng không muốn có chuyện gì sẽ ảnh hưởng đến Diệp Trạch Đào, liền nói:
- Cậu hãy để cho đồng chí Kiều Ứng Xương an tâm làm việc, sẽ không có trách nhiệm quá lớn đâu, Thành ủy vẫn sẽ phán đoán.
Diệp Trạch Đào lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.