Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 639: Ý tưởng phát triển ngành điện ảnh




Trương Phong rống to như vậy khiến cho Lục Chân Chân kinh hãi, không chỉ có Lục Chân Chân, ánh mắt của những người khác đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Thật ra, mọi người thấy Diệp Trạch Đào là một người xa lạ đến đây, sớm đã có chút hoài nghi, không ngờ Trương Phong này là một người rất nổi tiếng ở trong giới giải trí lại gọi người thanh niên này là “Anh Diệp”!

Có thể khiến cho Trương Phong xưng hô như vậy lại là kẻ yếu sao?
Diệp Trạch Đào thấy tình hình như vậy thì biết mình muốn khiêm tốn cũng không được, khẽ cười nói:
- Xin tự giới thiệu, tôi gọi là Diệp Trạch Đào, là người tỉnh Tây Giang, công ty này do em nuôi của tôi muốn mở, chính là muốn đến xem thử.

A!
Nghe nói Trương Phong đứng ra làm công ty này là do một gia đình có quyền thế mở, mọi người cũng đều đoán xem rốt cuộc là gia đình như thế nào, bây giờ đã hiểu được chút ít, nhưng, trong thành phố những người họ Diệp rất ít, rốt cuộc là Diệp gia nào đây!
Nhưng mà, mặc kệ thế nào, mọi người đều đã lăn lộn giang hồ rất lâu, biết Trương Phong kính sợ một gia đình như vậy chắc chắn không phải là gia đình nhỏ, đoán là đoán thế, mọi người cũng không dám biểu hiện ra điều gì đặc biệt.
Tất nhiên, trong lòng của vài người cũng có chút kinh hoàng, cái tên này so với bất cứ cái gì cũng khiến cho người ta phải sợ hãi.
Lúc này Diệp Trạch Đào nói với mọi người:
- Cám ơn mọi người đã ủng hộ, tôi thay mặt em tôi cám ơn mọi người.

Những người đang ngồi cũng biểu hiện vẻ khách khí.
Trương Phong nói:
- Anh Diệp, nếu không, tôi đem toàn bộ tình hình báo cáo cho anh biết?

Diệp Trạch Đào liền gật gật đầu.
Còn chưa nói, làm đến hôm nay, đã hoàn thành bước đầu của phương án, Diệp Trạch Đào rất vừa lòng.
Sau khi Trương Phong giới thiệu xong, mọi người sẽ bổ sung, Lư Đỉnh Tân kia thở dài:
- Điện ảnh của Trung Quốc mới bắt đầu thôi, nhìn xem nước ngoài, đã có rất nhiều ngành điện ảnh khổng lồ, tạo ra những giá trị hết sức kinh ngạc, nếu chúng ta cũng có một nơi như thế. Đối với điện ảnh Trung Quốc mà nói có thể có sự thúc đẩy rất lớn!

Thêm một đạo diễn đồng ý nói:
- Thật ra, nếu có một khu vực làm nền tảng cho việc quay phim, nhiều cảnh vật nơi đó có thể sử dụng làm cảnh trong phim nhưng thế có giảm bớt chi tiêu, giảm bớt phí phát hành. Muốn phát triển cũng nhanh hơn.


Nghe bọn họ thảo luận, tuy là có một số câu nói bi quan, ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng ngời, đó cũng là một phương hướng.
Lúc suy nghĩ về hoàn cảnh ở huyện Lục Thương, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất có triển vọng ở phương diện này, không có cảnh vật thì tạo ra cảnh vật, không có môi trường. Vì sao không tạo ra môi trường?
Nếu muốn huyện Lục Thương làm nền tảng cho ngành điện ảnh, ngoại trừ được nổi tiếng, còn có nhiều lợi ích khác, đúng là nơi có thể thử một chút.
- Trong nước chưa từng có một nền tảng điện ảnh lớn?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
Trương Phong nói:
- Cũng có một ít, nhưng quy mô quá nhỏ, căn bản là không đạt hiệu quả lớn, hiện tại diễn cổ trang rất nhiều, nếu có thể đan xen nhiều thế hệ. Đó mới chính là một nền tảng điện ảnh tốt, đáng tiếc là rất nhiều nơi chỉ có những cảnh đơn điệu mà thôi!

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Nếu ở một nơi, đan xen lịch sử văn hoá vào. Chắc cũng không tệ đâu hả?

Lư Đỉnh Tân nói:
- Đây là một công trình khổng lồ, không có vài tỷ căn bản là không thể làm được vậy!

Tất cả mọi người gật đầu.
Diệp Trạch Đào đã thông suốt, nói:
- Lựa chọn một nền tảng điện ảnh thích hợp điều đầu tiên chính là giao thông nhanh và tiện, tiếp đó phải có thêm chính sách ủng hộ, sau đó xây dựng nhiều hoàn cảnh của các triều đại tiêu biểu, rồi làm ra nhiều xưởng phim lớn ở hiện tại, đây chính là tụ tập tất cả tác dụng về mọi mặt thành một hệ thống!

Ánh mắt của Lư Đỉnh Tân toả sáng:
- Đúng là như vậy, như vậy sẽ trở thành Hollywood của Trung Quốc!

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Chúng ta phải phát triển sản nghiệp dân tộc, sản nghiệp dân tộc không chỉ là một sản nghiệp bình thường. Sản nghiệp văn hoá giống như sản nghiệp dân tộc. Đích xác đó cũng là một phương diện, chúng ta nên dùng các công cụ của dân tộc chúng ta, để mang lại một bầu không khí tích cực và tiến bộ, những đồ vật của phương Tây đã tràn ngập vào Quốc gia của chúng ta, rất nhiều thứ của phương Tây đã được truyền vào nước ta bằng con đường điện ảnh, giết người, đồi truỵ, bạo lực, những thứ đó rất độc hại đối với chúng ta. Phải tiêu tốn sức lực ở phương diện này, điều cần thiết là phải tạo cho chúng ta một sản nghiệp điện ảnh.


Lời nói của Diệp Trạch Đào khiến cho mọi người sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, giọng điệu này thật vênh váo, không hổ danh là người trong gia tộc lớn.
Diệp Trạch Đào không có nghĩ đến ý tưởng của mọi người, cảm thấy điều quan trọng là để mọi người đến huyện Lục Thương khảo sát một chút, nếu thực hiện được, nền tảng điện ảnh cũng được coi là sản nghiệp dân tộc, rất đáng để phát triển.
Đi ra phòng họp, Trương Phong dẫn Diệp Trạch Đào đến phòng nghỉ.
Sau khi ngồi xuống, Trương Phong có chút lúng túng nói:
- Anh Diệp, Lục Chân Chân kia làm anh khó chịu, tôi sẽ xử lý cô ta!

Phủi phủi tay, Diệp Trạch Đào kêu Trương Phong ngồi xuống, nói:
- Người không biết không trách, cũng không có gì lớn lao cả, tuy rằng công ty điện ảnh này là của Tô Thiến Ảnh, nhưng tôi lại giao cho anh!

Trương Phong vội cung kính nói:
- Anh Diệp, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thật tốt công ty này.

- Tôi thấy Lư Đỉnh Tân kia đúng là không tệ.
Diệp Trạch Đào liền nói một câu.
- Đúng vậy, cậu ta rất nổi tiếng ở trong và ngoài nước, cũng là một nhà soạn kịch rất giỏi!

- Lát nữa kêu cậu ta đến đây, tôi muốn hỏi cậu ta chút chuyện.

Trương Phong đồng ý một tiếng.
Trầm tư một hồi, Diệp Trạch Đào nhìn nhìn Trương Phong, lúc này mới nói:
- Nếu ở huyện Lục Thương xây dựng một khu vực nền tảng điện ảnh khoảng vài tỷ, anh cho rằng chuyện này có thể thực hiện được bao nhiêu phần trăm?

Trương Phong sửng sốt, suy nghĩ một hồi nói:

- Thật ra điện ảnh thành lập ở đâu cũng được, chỉ cần giao thông nhanh và tiện lợi là được, quan trọng chính là quy mô, không có quy mô, những tác phẩm được xây dựng lên cũng sẽ rất đơn điệu!

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, đồng ý nói:
- Anh nói không sai, nếu chỉ có một quan cảnh, hoặc là một vài quan cảnh nhỏ, căn bản là không được!

Trương Phong nói:
- Nền tảng căn cứ quy mô lớn, nội dung cảnh tượng trong cảnh quay phong phú đó là điều thiết yếu, bất kể là khách sạn xa hoa, hay chỉ là một quán ăn, khu trò chơi, hộp đêm, trung tâm tắm hơi, trung tâm biểu diễn nghệ thuật, trung tâm tập thể hình, phòng tập bowling,… các phương tiện đều có đầy đủ, còn có phố xá phồn hoa, nhà sách, quán cà phê mạng, quán rượu, quán trà, chỗ nào cũng có, ăn vặt, tiệm cơm hương vị Nam Bắc đều có, cuộc sống về đêm đầy đủ sắc màu.

Diệp Trạch Đào khen ngợi Trương Phong:
- Nhận xét của anh ở phương diện này quả nhiên là nhiều đó!

Trương Phong được Diệp Trạch Đào khen ngợi, liền cười nói:
- Tôi vốn là người trong nghề này mà, thấy nhiều rồi, chuyện này cũng chính là sự kết hợp giữa công tác và đi chơi thôi!

- Không sai, sự kết hợp giữa điện ảnh và công viên, kết hợp giữa công tác và đi du lịch, cũng có thể phát triển mạnh sản nghiệp này!

Nói chuyện xong, Diệp Trạch Đào nhắm mắt trầm tư, nghĩ về tính khả thi khi làm nền tảng điện ảnh ở huyện Lục Thương, nếu thật sự làm được, nó sẽ là động lực thúc đẩy nền kinh tế ở huyện Lục Thương, sẽ mang lại lợi ích cực lớn trong sự phát triển ở phương diện rộng.
Trương Phong giật mình, cảm thấy Diệp Trạch Đào thật sự muốn làm một dự án lớn như vậy, cũng không biết Diệp Trạch Đào muốn làm như thế nào, mình có thể nhận được chút lợi ích ở giữa, nếu tham gia vào dự án này của Diệp Trạch Đào, mình mới thật sự liên hệ chặt chẽ với Diệp Trạch Đào.
- Anh Diệp, nếu, nếu anh cần, Trương Phong tôi nguyện ý vì anh làm bất cứ chuyện gì!
Trương Phong cảm thấy cơ hội rất khó có, nên cẩn thận nói.
Nhìn nhìn Trương phong, Diệp Trạch Đào hơi gật gật đầu nói:
- Chắc chắn không thể thiếu anh, trước tiên anh cứ tập trung tinh thần làm tốt công ty của em tôi, đồng thời, anh cũng phải tìm hiểu xem năng lực của những người đó, đến lúc đó để cho bọn họ tiếp nhận công việc của anh.

Ánh mắt Trương Phong sáng lấp lánh, bây giờ Diệp Trạch Đào đã coi mình là người của hắn!
Diệp Trạch Đào thấy bộ dạng của Trương Phong, âm thầm gật đầu, Trương Phong này là người rất có tầm nhìn, hôm nay thấy chuyện anh ta làm là biết được, người này vuốt mông ngựa rất lợi hại, cũng nghiêm túc làm việc, người như vậy không dùng đúng là rất đáng tiếc, hơn nữa, Trương Phong hẳn đã biết, cho dù anh ta có làm lớn cỡ nào, cũng không là gì trước quyền thế của mình, ngoại trừ tận trung làm việc cho mình, chẳng lẽ anh ta thật sự không có ý nghĩ nào khác sao.
Làm tốt một chút, đến lúc đó đúng là nên nỗ lực chút ở phương diện này, huyện Lục Thương có được một dự án như vậy, khẩu vị ngày càng được nâng cao, có thể sánh với các sản nghiệp khác, rất nhanh sẽ có một phát triển vượt bậc.
Bàn bạc xong, Diệp Trạch Đào nói với Trương Phong:
- Mời Lư Đỉnh Tân đến đây đi.


Lúc này những người được Trương Phong mời đến đang ngồi đó đoán chuyện của Diệp Trạch Đào, Lục Chân Chân bị Trương Phong rống lên một tiếng, trong lòng vẫn không vui, ngồi ở đó dỗi hờn.
Một đạo diễn nói:
- Diệp Trạch Đào này là ai?

Cậu ta đúng là không biết hoàn cảnh của Diệp Trạch Đào.
Lục Chân Chân nói:
- Chưa nghe nói qua!
Từng người từng người lần lượt nói:
- Xem ra bộ dạng của Trương đạo rất tôn kính hắn, điều kiện gia đình đúng là không tệ!

Lục Chân Chân nói:
- Có thể là một công tử, Trương Đạo cũng thật là, khẩn trương quá làm gì! Ai mà không biết Tô Thiến Ảnh là ai, mọi người nói xem công ty này là như thế nào, chỉ là do họ Diệp đó đã coi trọng Tô Thiến Ảnh, muốn chăm sóc mà thôi!

Lời nói này khiến cho vẻ mặt của mọi người có chút quái dị, trong lòng ai cũng có suy nghĩ như vậy, lần này đến đây, một là do trả lương cao, hai là nể mặt Trương Phong, chẳng qua là một diễn viên, mọi người vẫn không có quá quan tâm.
Trong đó không phải ai cũng không biết Diệp Trạch Đào, có hai ba người nghe được bọn họ nói như vậy, trong lòng rất sợ, vội đến sô pha bên kia ngồi hút thuốc, như thế nào cũng không muốn tham gia vào.
Ngồi trên sô pha đằng kia, có Lư Đỉnh Tân và ba người nữa.
Mọi người ngồi cùng nhau, nhìn nhau, đều cảm nhận được sự căng thẳng của đối phương.
Lư Đỉnh Tân hạ giọng nói:
- Người không biết không sợ!

Hai người khẽ gật đầu nói:
- Nếu bọn họ biết được hoàn cảnh thật sự, còn không bị hù chết, hôm nay tâm trạng của bí thư Diệp không tệ!

- Đúng vậy, đụng phải con ông cháu cha mà không xảy ra chuyện gì, xem như đốt nhang thơm rồi!

- Hai người, chuyện này chúng ta nên để ở bụng, lão Trương đã dựa vào được rồi, chúng ta đã có cơ hội như vậy, phải biết nắm bắt mới được!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.