Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 668: nói chuyện đêm khuya




- Anh Diệp quá muộn rồi, trong này có em trông rồi, anh về trước đi.
Trần Xảo Tú áy náy nói.
Diệp Trạch Đào nhìn đồng hồ:
- Hơn ba giờ sáng rồi, trở về cũng không ngủ kịp, thôi thì ở đây chợp mắt một lát không phải tốt hơn sao.
- Vậy thì phiền anh quá!
- Không có gì, nếu như em cảm thấy mệt, thì đi đến khách sạn phía trước kia nghỉ một chút.
- Em không mệt, chợp mắt một chút là được, anh Diệp, nói thật lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã biết anh là người thật thà, anh tính tình lương thiện, vừa chu đáo, chị dâu thật là người may mắn!
Diệp Trạch Đào cười, móc thuốc ra châm, rồi lại cảm thấy hút thuốc không được lịch sự lắm nên lại thôi.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào muốn hút thuốc, Trần Xảo Tú nói:
- Không sao đâu, anh cứ lấy thuốc ra hút đi!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thật đúng là, nghiện thuốc đến nơi rồi, vậy tôi không khách khí nữa.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào hút thuốc, Trần Xảo Tú nói:
- Hút thuốc có hại cho sức khỏe, những trường hợp nào không cần hút thuốc thì tốt nhất đừng có hút!
- Thói quen rồi, rất khó sửa! Chỉ có thể cố gắng thôi!
Sau khi hút xong một điếu thuốc, tinh thần của Diệp Trạch Đào cũng quay lại, hắn hỏi:
- Nghe nói em ở nước ngoài?
- Đúng thế, đến Mỹ du học, sau khi tốt nghiệp ở lại một doanh nghiệp trong nước làm việc.
- Thực ra những điều học được ở nước ngoài không có hữu dụng đối với trong nước lắm.
- Không có cách nào khác cả, cha của em từ nhỏ đã dạy dỗ em, cho dù thế nào cũng muốn em phải ra nước ngoài du học.
- Hiểu biết thế giới không có gì là sai cả!
- Đúng vậy, văn hóa không tương đồng, những thứ học được cũng không giống nhau!
- Ở nước ngoài mới có thể quen được Vi Nhĩ Chí?
Vừa nhắc tới Vi Nhĩ Chí khuôn mặt của Trần xảo Tú chợt ửng hồng, sau đó nói:
- Đúng thế, đều cùng nhau du học ở nước ngoài.
Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, trong đầu có chút chuyện không tiện hỏi.
Đang trò chuyện thì Trần Xảo Tú nhận được một cú điện thoại, Trần Xảo Tú đi ra bên ngoài phòng bệnh nghe điện thoại, đi một lát mới quay trở về.
Diệp Trạch Đào nhìn lại, thì trên mặt của Trần Xảo Tú có chút thay đổi, bộ dạng rất khó coi, cho nên hắn hỏi:
- Em không sao chứ?

- Không! Em không sao, chỉ là hơi mệt thôi!
Diệp Trạch Đào cũng không nói thêm gì nữa.
Chỉ thấy Trần Xảo Tú ngồi ở đó rất lâu không nói năng gì, bộ dạng có chút ngẩn ngơ.
Qua một lát, Trần Xảo Tú mới hỏi:
- Mục tiêu cả đời mà anh theo đuổi là gì?
Diệp Trạch Đào sửng sốt nói:
- Việc này đúng là không tiện nói, mỗi người có một hoài bão, có ước mơ riêng cho mình, có người cầu danh cầu lợi, có người có ước mơ giàu có, có người mong cả đời trôi qua một cách bình thường yên ổn, nói chung là rất khó nói.
Lại qua một lát, Trần Xảo Tú nói:
- Trên đời này có người nào bên ngoài thì hào nhoáng, nhưng đằng sau thì không được như thế không?
Không biết tại sao Trần Xảo Tú lại hỏi như thế, nghe được những lời này Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện này anh cũng không rõ lắm, chuyện này giống trạng thái của những minh tinh vậy, áp lực quá lớn, trước mặt người khác phải tìm mọi cách để tỏ ra là người phong thái, sau lưng thì lại hút thuốc phiện, đồng tính luyến ái vân vân!
Khi nói xong những lời này Diệp Trạch Đào nhìn về phía của Trần Xảo Tú.
Khi Diệp Trạch Đào nói đến những lời này, sắc mặt của Trần Xảo Tú có chút khó coi.
Quả nhiên là có biến cố!
Đúng lúc này, Trần Đại Tường lại nói mơ.
- Tiểu Tú, con gái của cha đã chịu uất ức rồi, đều tại cha muốn leo cao…
Căn phòng vốn rất yên tĩnh, cho nên đột nhiên Trần Đại Tường nói ra làm cho hai người đều cảm thấy hết sức sửng sốt.
Nhìn về phía Trần Đại Tường, thấy miệng của Trần Đại Tường động đậy, dường như vừa ăn phải thứ gì đó vậy.
- Lần này hình như cha em say quá rồi.
- Ông ấy nói là đi vào nhà vệ sinh, anh gọi một cuộc điện thoại thì đã không thấy đâu rồi, kết quả là 110 gọi điện thoại tới, nói là Ông ấy bị ngã, khi chạy đến thì bộ dạng đã thế này rồi!
Nói đến đây, Diệp Trạch Đào còn nói tiếp:
- Ngày mai anh đi mời người đến xem xem, xem bị thương như thế nào.
Trần Xảo Tú nói gấp:
- Thôi bỏ đi, việc này cứ như thế đi. Làm chuyện này nhiều đối với bố em không có lợi lộc gì cả, cho nên bỏ đi là tốt nhất.
Biết đối phương đang suy nghĩ vấn đề này cho nên Diệp Trạch Đào nói :
- Được, anh nghe theo em.
Trần Xảo Tú nói:
- Bình thường cha em không có người bạn thân thiết nào cả, ông có thể tìm anh để uống rượu, coi như đã coi anh là người bạn thân với ông rồi!

Diệp Trạch Đào nghĩ thầm, hắn và Trần Đại Tường thực ra có thể nói là có chút tình cảm, trước mặt hắn Trần Đại Tường không che giấu quá nhiều chuyện.
Đúng lúc này, nghe thấy Trần Đại Tường nói lớn:
- Bọn Vi gia chúng mày không ra một cái đếch gì cả, sẽ có một ngày bố mày nhẫm nát bọn mày dưới chân.
A!
Trần Xảo Tú không ngờ cha mình lại có thể nói ra được những câu như thế này, cho nên liền nói với Diệp Trạch Đào:
- Cha em uống rượu say rồi!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, say quá rồi!
Vừa nói xong, chợt nghe thấy Trần Đại Tường nói:
- Tiểu Tú, cái tên Vi Nhi Chí, nếu như nó thích đàn ông như thế, con đừng chịu đựng uất ức làm chi, nó dựa vào cái gì mà làm cho con như thế này chứ!
Này!
Diệp Trạch Đào liền nhìn Trần Xảo Tú.
Trong chốc lát trên mặt của Trần Xảo Tú không kìm nổi nữa, giẫm giẫm chân nói:
- Cha nói lung tung gì thế, làm gì có chuyện này chứ!
Đẩy Trần Đại Tường một cái, Trần Xảo Tú nói:
- Cha, cha nói cái gì đấy!
Chỉ thấy Trần Đại Tường không có tiếng động nào quá lớn nữa, hai răng như đang nhai cái gì đấy.
Trần Xảo Tú dường như không dám nhìn Diệp Trạch Đào.
Nghe được những lời này của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào xác nhận lại những gì mà mình nghe được, thầm than một tiếng, nghĩ rằng chuyện này đúng là không nên nói ra.
Diệp Trạch Đào không nói gì, cũng không có nghĩa là hắn ngại với Trần Xảo Tú, qua một lát Trần Xảo Tú nói:
- Đừng nghe những gì cha em nói!
Những lời này nghe có vẻ khó mà chấp nhận được.
Diệp Trạch Đào nói:
- Em cũng mệt rồi, anh và y tá nói chuyện một chút, xem có thêm được một giường nữa không.
Nói xong, thì Diệp Trạch Đào đi ra.
Có tiền làm gì cũng dễ, Diệp Trạch Đào đưa tiền ra, y tá nhanh chóng xếp thêm một chiếc giường vào bên trong phòng, hơn nữa chiếc giường này đủ cho một gia đình nằm.
Sau khi đem giường vào, vị y tá này nói:

- Thực ra giường này cũng đủ nằm, hai vợ chồng anh chị cũng thật là, đâu nhất thiết phải tốn nhiều tiền như vậy!
Trần Xảo Tú vội nói:
- Chúng tôi không phải vợ chồng!
Diệp Trạch Đào lo nói càng nhiều chuyện, cho nên khoát tay nói:
- Tôi ngủ hay đạp lung tung, sợ rằng đang ngủ đạp lung tung vào người khác.
Người y tá kia cười nói:
- Thế thì cũng đúng, mặc dù chiếc giường này có thể đủ cho hai người nằm, ngộ nhỡ đang ngủ anh đá người yêu xuống đất thì không được rồi.
Trần Xảo Tú lúc này càng đỏ mặt hơn, không muốn nói chuyện này quá nhiều.
Nhìn thấy y tá đi ra ngoài, Trần Xảo Tú đỏ mặt nói:
- Cô ấy hiểu lầm rồi, sao anh không giải thích?
- Muộn thế này rồi, càng giải thích càng lắm chuyện, tốt rồi, em ngủ trên giường đi, anh ngủ trên giường bảo hộ này.
Diệp Trạch Đào đúng là có chút mệt mỏi, liền tựa vào giường.
Trần Xảo Tú cũng nằm xuống giường.
- Tiểu Tú đừng quá lo lắng, cha có tay sau, có tay sau, haha….
Trần Đại Tường lại nói lớn một câu.
Lần này Trần Xảo Tú có chút nóng nảy nói với Diệp Trạch Đào:
- Anh Diệp, cha của em say thật là dã man, lại nói linh tinh rồi.
- Anh hiểu, anh hiểu, ngủ đi!
Diệp Trạch Đào đành phải nói.

Lúc nói chuyện, Diệp Trạch Đào tắt đèn đi một ít, chỉ để lại một chút ánh sáng lóe lên, phòng cũng tối hơn rất nhiều.
- Anh Diệp, anh đừng nghe cha em nói linh tinh, những điều ông ấy nói không phải là sự thật đâu!
Lúc này Trần Xảo Tú lại nói ra những lời này.
Diệp Trạch Đào cũng không muốn nghe nhiều về vấn đề này, im lặng ngủ, từ từ rồi tiếng ngáy bắt đầu được kêu lên.
Lúc này trong phòng có những tiếng ngáy to, một bên là Diệp Trạch Đào thỉnh thoảng tạo ra tiếng ngáy, một bên là Trần Xảo Tú không tài nào ngủ được.
Trần Xảo Tú là người thông minh, biết đây là chủ ý cố tình tạo ra của Diệp Trạch Đào, trong lòng liền suy nghĩ, Diệp Trạch Đào thực sự là biết làm người!
Nghĩ đến chuyện của Vi Nhĩ Chí và Vi gia, Trần xảo Tú lại mở to mắt nhìn trần nhà, không thể nào mà ngủ được.
Diệp Trạch Đào thực sự là có chút mệt, lúc đầu là giả vờ ngáy to, nhưng sau cũng chìm trong giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Trạch Đào nhìn thấy Trần Xảo ngồi ở đó nhìn hắn ngủ, giật mình nói:
- Em không ngủ à?
Trần Xảo Tú nói:
- Chợp mắt được một lát!
Lúc này Trần Xảo Tú có chút xấu hổ nhìn Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào nói:
- Hôm nay Bí thư thành ủy cũng đến, muốn anh đi đón tiếp ông ta một chút, Chủ tịch thành phố Trần ở đây nghĩ ngơi tĩnh dưỡng trước đã, anh sẽ giải thích cho.
- Phiền anh Diệp rồi!
- Không có gì cả, chúng ta ăn sáng trước đã rồi nói tiếp!
Nói xong lời này, Diệp Trạch Đào vội vàng đi ra ngoài.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào bận rộn này nọ, Trần Xảo Tú nghĩ, nếu như đây là chồng mình thì thật là tốt!
Qua một lát, Diệp Trạch Đào mang theo một túi đồ ăn sáng bước vào nói:
- Không biết khẩu vị của em là gì, anh mua một chén sủi cảo cho em, thân thể em hơi yếu ăn nhiều chút, Chủ tịch thành phố Trần uống nhiều quá, anh có mua ít cháo cho ông ấy, còn có một ít rau cải bẹ xanh, đến lát nữa có thể dùng lò vi sóng để hâm lại cho nóng rồi ăn.
Nói xong, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh nhận được điện thoại, Bí thư Thi đi máy bay sớm đến, anh phải nhanh chóng đi qua.
- Anh vẫn chưa ăn bữa sáng đấy.
- Không cần, anh ăn một cái bánh bao là được rồi.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi ra ngoài, Trần Xảo Tú than một tiếng.
Qua một lát Trần Đại Tường cũng đã tỉnh.

Nhìn thấy mình đang nằm ở một chỗ xa lạ, lại nhìn thấy con gái đang ở đây, Trần Đại Tường giơ tay xoa bóp thái dương, cảm giác vô cùng đau đầu, hỏi:
- Tiểu Tú, sao cha lại ở đây?
- Cha, cha không sao chứ?
- Con nha đầu này, cha thì có thể có chuyện gì được.
Nhìn thấy cha mình đã tỉnh lại, Trần Xảo Tú cảm thấy vô cùng đau lòng, ôm lấy cha khóc ầm lên.
- Sao thế? Sao thế?
Trần Đại Tường luống cuống vội hỏi.
Nhìn thấy Trần XảoTú không nói gì cả, chỉ ngồi khóc, Trần Đại Tường dường như nhớ ra điều gì đó nói:
- Hình như cha nhớ là con và Diệp Trạch Đào dìu cha đến đây? Có phải là cậu ấy đã làm gì con không?
Dường như nghĩ tới chuyện gì đó, gã nhìn con gái mình nói:
- Con mau nói đi, có phải là cậu ấy đã làm gì con không?
Trần Xảo Tú nhận ra hình như là cha cô đã hiểu lầm nên chậm rãi nói:
- Cha! Cha nghĩ cái gì thế!
Nhìn thấy không phải như những gì mình nghĩ, Trần Đại Tường mới cảm thấy đầu có chút choáng váng lắc đầu nói:
- Uống nhiều quá! Uống nhiều quá!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.