Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 670: Bí thư Thi mỉa mai Tôn Lôi




Diệp Trạch Đào đã chuẩn bị hai bàn, các lãnh đạo ngồi một bàn, các nhân viên bình thường thì tới ngồi vào bàn trong một căn phòng khác…
Sau khi mọi người ngồi xuống, Thi Minh Cương cười ha hả nói:
- Tiểu Diệp à, công việc của huyện ủy các cậu thật vững chắc đấy, tin rằng sau khi nhiều xí nghiệp như vậy gia nhập, có thể tạo ra sức ảnh hưởng thật lớn, không chỉ đối với huyện của các cậu, mà ngay cả đối với sự phát triển của cả tỉnh.
Biểu dương trực tiếp!
Mọi người hiểu được, đây là nguyên nhân khiến tâm trạng của Thi Minh Cương thật tốt.
Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Thi, các vị lãnh đạo, tuy rằng trung ương đưa huyện Lục Thương vào huyện làm thí điểm, sản nghiệp dân tộc là trọng điểm. Chúng ta cũng không thể chỉ phát triển sản nghiệp dân tộc, không phát triển đầu tư từ nước ngoài. Hơn nữa, hiện tại nhờ có sự cố gắng của nhóm đồng chí Chủ tịch huyện Tôn Lôi, cũng có vốn đầu tư nước ngoài tham gia, cho nên, trong chuyện này sẽ có các tình huống tranh chấp phát sinh, việc này cần phải coi trọng mới được!
Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy, Thi Minh Cương liền nhìn Tôn Lôi, nói:
- Đồng chí Tôn Lôi, chuyện bí thư Diệp Trạch Đào của các cậu đề xuất là một việc quan trọng, anh cũng phải bỏ công sức trong việc này mới đúng, làm một Chủ tịch huyện, có cái nhìn đại cục mới là quan trọng!
Mọi người nhìn về phía Tôn Lôi, mặc dù Thi Minh Cương nói là cái nhìn đại cục, đây chính là đang mỉa mai Tôn Lôi rồi, trung ương đưa huyện mình làm huyện thí điểm cho sản nghiệp dân tộc, Tôn Lôi anh lại vừa tới, lại tận tâm lôi kéo một vài công ty có vốn đầu tư nước ngoài gia nhập, đây là chống đối lại với trung ương?
Vi Chính Lợi cũng nói:
- Đối với sự phát triển của huyện các cậu, tôi cho rằng trọng tâm bây giờ phải thay đổi, đừng chỉ thấy kinh tế phát triển, cái nên quan tâm chính là ảnh hưởng của chính trị, từ sau khi trung ương đưa huyện Lục Thương vào làm huyện thí điểm, truyền thông trong nước và nước ngoài đều chú ý tới sự phát triển của huyện Lục Thương, tận lực làm cho mấy xí nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài đến huyện Lục Thương, cuối cùng nếu khiến cho các xí nghiệp trong nước không địch lại các xí nghiệp vốn đầu tư nước ngoài, vậy làm trò cười rồi!
Lúc này Tôn Lôi thấy buồn bực, nếu đặt ở những địa phương khác, làm ra được nhiều dự án như vậy, bản thân nhất định được khen ngợi, đến đây cũng lại là một tình huống khác rồi, không chỉ không được khen ngợi, ngược lại giống như bị phê bình vậy.
Tôn Lôi cũng là một nhân vật kiêu ngạo, gia thế lại tốt. Chỉ là đến huyện Lục Thương chính là muốn lập một số thành tích, mạ vàng một chút. Từ trong lòng anh ta cũng không để mấy người Thi Minh Cương vào trong mắt. Hiện tại lại ngay cả Trưởng ban thư ký cũng đều nói mình không đúng rồi, hơn nữa hôm nay bị Thi Minh Cương mỉa mai một trận, cũng có chút tức giận, nói:
- Các lãnh đạo phê bình rất đúng, tôi cũng không để ý tới việc này rồi, như vậy đi… để cho mấy công ty kia đổi địa điểm đầu tư cũng được!
Thi Minh Cương mặc kệ, “ba” một tiếng, lấy đũa vỗ xuống bàn một cái, trầm giọng nói:

- Đồng chí Tôn Lôi, anh thái độ gì đây? Ừ! Nhắc nhở anh nhất trí với trung ương, anh lại muốn thoái thác dự án đã đàm phán xong, đây là thái độ mà một Chủ tịch huyện thành thục nên có sao?
Sau khi Tôn Lôi tới huyện Lục Thương, đều là vô cùng phách lối. Thứ nhất là dự án 1,8 tỷ tới thành phố, tạo nên thanh thế rất lớn. Tuy nhiên loại hành vi này của anh ta lại khiến cho không ít người phản cảm. Tôn Lôi anh có hậu đài liền rất giỏi rồi hay sao?
Thi Minh Cương biết Tôn gia có hậu đài, nhưng hậu đại của Thi Minh Cương không giống với Tôn gia. Trong chuyện này cũng có cách nhìn nhận đối với Tôn Lôi. Tôn Lôi anh muốn làm cái gì, dựa vào dự án 1,8 tỷ, còn thay đổi cả các lãnh đạo Tỉnh ủy, chẳng lẽ còn muốn làm ra động tĩnh gì ở thành phố Kênh Dương này sao?
Vốn dĩ đã không chào đón, hơn nữa Tôn Lôi ban ngày ban mặt lại đi chung đường với Trần Đại Tường. Thi Minh Cương càng không có thiện cảm với anh ta.
Bây giờ Tôn Lôi còn lên cơn tức giận, Thi Minh Cương lại càng thêm bất mãn.
Lúc này Diệp Trạch Đào chau mày, tên công tử bột Tôn Lôi này lại giở chứng rồi, mình là Bí thư huyện ủy, vào lúc này nhưng cũng lấy đại cục làm trọng, đành phải nói:
- Đồng chí Tôn Lôi, các lãnh đạo cấp trên cũng là quan tâm tới sự phát triển của huyện chúng ta, người tới là khách, bất kể là đầu tư trong nước hay nước ngoài, đối với chúng ta mà nói đều là rất cần thiết. Trong chuyện này thứ cần khảo nghiệm là năng lực của chúng ta, khảo nghiệm cách tiến hành của Huyện ủy chúng ta trong chuyện này. Nếu đẩy vốn đầu tư nước ngoài đi, điều đó là không đúng!
Sau khi giở chứng, Tôn Lôi cũng hối hận, chuyện ngày hôm nay khiến cho anh ta có chút nóng nảy, không ngờ chính mình lại đem những lời nghĩ trong lòng đều nói ra ngoài, đành phải nói với Thi Minh Cương:
- Bí thư Thi, tôi sai rồi!
Lúc này sắc mặt của Thi Minh Cương mới hòa hoãn lại, nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào nói đúng, một cán bộ thành thục, phải khách quan nhìn nhận vấn đề. Trong chuyện này là thời điểm khảo nghiệm năng lực của các anh, cán bộ lãnh đạo trước tiên phải duy trì nhất trí cao độ với trung ương. Đây là điểm mấu chốt, đừng có hở ra là cáu giận. Anh phải nhớ mỗi câu nói, mỗi cử chỉ của các anh đều liên quan tới ích lợi của quần chúng, liên quan tới việc chính sách của trung ương có được tiến hành thuận lợi hay không!
Nói tới đây, Thi Minh Cương nói:
- Có dự án là chuyện tốt!
Tôn Lôi đành phải nói:
- Bí thư Thi nói đúng…
Diệp Trạch Đào nói:

- Các vị lãnh đạo, hiện tại các dự án vốn đầu tư trong nước và nước ngoài của huyện Lục Thương đều đang tiến hành. Trong tình huống như vậy, nâng cấp khu kinh tế mới đã thành chuyện bức thiết. Hiện tại có những lời nói thế này thế khác, không phải là tôi khen ngợi, bộ máy đang làm việc của khu kinh tế mới đều rất đúng chỗ, mong các vị lãnh đạo nói đỡ cho họ vài lời!
Triệu Hành Lâm liền cười ha ha, nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào lại khách sáo rồi!
Thi Minh Cương cũng mỉm cười nói:
- chuyện về tổ chức cậu cũng đừng quan tâm lo lắng nữa, Thành ủy cũng không phải mấy người mù!
Diệp Trạch Đào cũng mỉm cười, nhân cơ hội này giúp cấp dưới nói một hai câu cũng tốt.
Ăn một bữa cơm, không khí cũng tốt hơn rất nhiều, lúc này Vi Chính Lợi liền nhìn về phía Tôn Lôi, nói:
- Chủ tịch thành phố Trần không phải ở cùng một chỗ với anh sao?

Lúc này Tôn Lôi cũng đang khó chịu với hành vi hái đào của Trần Đại Tường, nói:
- Anh ta là thân gia với thư ký Vi, hôm nay chắc là tới nhà của thư ký Vi rồi?
Lúc nói xong câu này liền lén nhìn sang Thi Minh Cương, trong lòng thầm nghĩ, Bí thư với Chủ tịch thành phố khẳng định là có chút ít mâu thuẫn. Mình nói như vậy, chính là khinh thường ông đấy Thi Minh Cương, ông mỉa mai tôi thì thế nào. Chủ tịch thành phố có thông gia với Vi gia, ông có giỏi thì cũng mỉa mai Trần Đại Tường một chút đi. Hơn nữa, mình vừa nói như thế, liền làm tăng thêm mâu thuẫn giữa Trần Đại Tường và Thi Minh Cương, tới lúc đó xem bọn họ đấu đá nhau thành bộ dạng gì đây.
Quả nhiên, ánh mắt Thi Minh Cương chợt lóe lên, tâm trạng cũng không phải là quá tốt, mình từ tỉnh chạy tới thành phố, Trần Đại Tường lại chạy tới nhà thân gia cũng không thèm tới gặp mình, đây chính là không nể mặt mình đây!
Ăn cơm xong, Thi Minh Cương vẫy Diệp Trạch Đào nói:
- Chúng ta nghiên cứu một chút về các dự án.

Ngồi vào trong phòng khách sạn nơi ở của Thi Minh Cương, lúc này cũng chỉ có Triệu Hành Lâm, Vi Chính Lợi và Diệp Trạch Đào, trên đường đi Tôn Lôi đã bị Thi Minh Cương đuổi đi rồi.
Sau khi ngồi xuống, Thi Minh Cương có vẻ nghiêm túc, nói với Diệp Trạch Đào:
- Trung ương đưa huyện các cậu vào thành huyện thí điểm, việc này là chuyện lớn, các cậu nhất định phải để bụng một chút. Trong chuyện này, Thành ủy ủng hộ các cậu.
Diệp Trạch Đào nói:
- Xin bí thư Thi và Thành ủy yên tâm, chúng tôi sẽ tận tâm làm việc!
Vi Chính Lợi nhìn ra được Thi Minh Cương rất coi trọng Diệp Trạch Đào, liền mỉm cười nói:
- Trạch Đào này, từ sau khi trung ương coi trọng huyện của các cậu, áp lực của cậu cũng tăng lên. Lúc ăn cơm hôm nay nói tới một vấn đề rất quan trọng, ai cũng không ngờ vốn đầu tư nước ngoài sẽ ồ ạt đổ vào huyện các cậu. Đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu, các cậu phải chuẩn bị tư tưởng kỹ lưỡng, cũng phải có giải pháp đối phó mới được!
Không hổ là Trưởng ban thư ký Thành ủy, Vi Chính Lợi nhìn nhận vấn đề có thể nhìn thấu tới nội dung cốt lõi của nó, đây cũng là ý tứ chỉ điểm.
Hôm nay Thi Minh Cương giữ lại Diệp Trạch Đào, kỳ thật cũng là lo lắng việc này. Khi nhìn thấy đám người Tôn Lôi không ngừng lôi kéo xí nghiệp vốn đầu tư nước ngoài, còn lôi kéo những xí nghiệp lớn, vị Bí thư thành ủy Thi Minh Cương này cũng không phải là ngồi không đấy, lập tức liền nghĩ tới mấu chốt trong đó, trong lòng cũng lo lắng chuyện này.
Hiện tại Thi Minh Cương cảm thấy chính mình đang ngồi trên núi lửa, mục đích lần này tới thành phố chính là muốn làm hạng mục, còn có một mục đích chính là còn muốn mời một số nhân vật sau lưng.
- Trạch Đào à, chuyện lão Vi nói các anh phải coi trọng mới được, đừng có việc của mình không làm, lại đi làm chuyện của người khác đấy!
Lời này đã là ám chỉ rồi!
Triệu Hành Lâm gật đầu nói:
- Trạch Đào, Bí thư Thi lo lắng cũng không phải là dư thừa, việc nắm chắc chừng mực vô cùng quan trọng!
Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này dự án chúng tôi lựa chọn sử dụng chính là suy xét đầy đủ tới chuyện này, dự án đài truyền hình và điện ảnh bị tác động không lớn, có lợi cho việc phát triển, dự án ô tô tuy rằng ảnh hưởng quan trọng, bước tiếp theo chúng ta sẽ làm nốt chuyện này. Khối xe công này chính là đầu não, nếu từ trên xuống dưới thúc đẩy việc này một chút. Nếu các cấp, ngành của chính phủ chúng ta đều dùng các thương hiệu xe trong nước. Một thị trường Trung Quốc lớn như vậy, hẳn là cũng nâng đỡ được một xí nghiệp của chính mình.
Nhìn đến sự tự tin mà Diệp Trạch Đào biểu hiện ra, sau khi nói xong lời này, mấy người đều ngẫm nghĩ trong lòng, nếu một người bình thường nói câu này, khả năng chỉ là một câu nói mạnh miệng, cũng là một câu nói mạnh miệng mà không thể thực hiện được. Nhưng, khi nghĩ tới trên xe Diệp Trạch Đào dán nhiều loại giấy thông hành như vậy, mọi người cảm thấy lời nói này của Diệp Trạch Đào không phải là mạnh miệng, có lẽ hắn còn có sự hậu thuẫn ở phía sau cũng không chừng.
Thi Minh Cương gật đầu nói:

- Anh nói cũng đúng, theo tình hình Trung Quốc ở trong nước cho thấy, lựa chọn một số dự án nắm chắc không ngừng mở rộng chiến quả, tin rằng một ngày nào đó thị trường Trung Quốc sẽ có một sự thay đổi lớn!
Vi Chính Lợi mỉm cười nói:
- Xem ra trong lòng Trạch Đào đã co tính toán sẵn rồi!
- Các vị lãnh đạo, nói thật, nếu muốn hoàn thành việc này, điều mấu chốt chính là được cấp trên ủng hộ, cùng với sự đoàn kết của cả bộ máy!
Thi Minh Cương khoát tay chặn lại nói:
- Việc ấy cậu cứ yên tâm được rồi, Thành ủy hoàn toàn ủng hộ công tác của các cậu. Chuyện cậu nói ở khu kinh tế mới, Thành ủy cũng sẽ tôn trọng ý kiến của anh!
Diệp Trạch Đào liền vui vẻ nói:
- Có sự ủng hộ của các vị lãnh đạo, tôi cũng yên tâm hơn!
Thi Minh Cương mỉm cười nói:
- Nói tới dự án, tôi lại cảm thấy cái ông chủ tên Vệ Hùng Phi hôm nay gặp kia cũng không tệ, hiện tại sản phẩm nước ngoài đang tràn ngập ở trong nước chúng ta, nếu như có thể nâng đỡ một xí nghiệp chế phẩm sữa tốt trên mọi phương diện, tin rằng cũng là một dự án tốt!
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi có biết xí nghiệp của Tổng giám đốc Vệ, là một xí nghiệp rất có thực lực ở tỉnh Ninh Hải, nếu ông ấy có thể tới huyện của chúng ta đầu tư, nhất định sẽ phát triển rất khá. Mấu chốt chính là địa phương muốn kéo ông ấy tới đầu tư rất nhiều, chỉ một Bí thư huyện ủy như tôi chưa đủ lọt vào mắt ông ta, việc này còn phải nhờ Thành ủy tới tiến hành làm việc này mới được.
Thi Minh Cương nói:
- Chúng tôi cũng có trách nhiệm ủng hộ công tác của cậu, như vậy đi, nhân dịp ông ấy ở thành phố, tôi liên lạc với ông ấy một chút, việc này để tôi liên hệ đi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Vậy thì tôi yên tâm!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.