A!
Xem được nội dung cuốn video, sắc mặt Tào Lệ Châu hoàn toàn thay đổi. Ngay cả Phương Siêu Cường cũng há hốc miệng ra ngạc nhiên
Không ngờ chuyện là như vậy.
Thật sự chuyện này họ chưa từng nghĩ tới.
- Đồ gái điếm thối tha!
Nhìn cảnh con trai mình đang ân ái chăn gối với Tô Đoan Hương, Tào Lệ Châu gắt lên.
Người khác không biết chứ bà ta biết việc Tô Đoan Hương và Vi Hoành Thạch có quan hệ với nhau. Nhưng việc này đâu có gì là bí mật phải giấu giếm, chẳng qua mọi người không để ý thôi.
Xem đến đoạn Tô Đoan Hương đưa cà phê lên cho con, sau đó hai người liền lao vào với nhau là Tào Lệ Châu đã hiểu. Toàn bộ việc này chỉ con trai mình bị lừa thôi.
Rất nhanh sau đó, mọi chuyện đã thay đổi, Tiêu Sơn Căn đột nhiên xuất hiện, sau đó hành hung con trai bà. Rồi sau đó... Sau đó Tào Lệ Châu không dám nhìn vào màn hình nữa, chỉ thấy đứa con bị Tiêu Sơn Căn kia làm thế.
Theo sau đó là cảnh giết người.
Cuốn Video phát xong, sắc mặt Tào Lệ Châu thay đổi rõ rệt.
Lúc này Phương Siêu Cường mới biết mình đã đoán sai. Người giết anh trai hắn không phải là Diêu Trạch Đào.
- Đây là âm mưu! Nhất định là do Diệp Trạch Đào sắp xếp!
Ánh mắt như đang phát hỏa, Phương Siêu Cường gào lên.
Lưu Định Khải trầm giọng nói:
- Không phải bên trong chúng tôi có người báo thìchúng tôi đã lập tức tìm chủ tịch Diệp, chủ tịch hạ đã lệnh cứu người. Bất kể như thế nào cũng phải cứu người, thì bây giờ Chủ tịch Phương chỉ còn là cái xác thôi!
- Không thể, các người cùng một phe. Nhất định các người bên này đã cấu kết với người bên kia để hại chết anh trai ta!
- Đừng nói nữa!
Tào Lệ Châu quát lên.
Quay về phía Diệp Trạch Đào, bà ta nói:
- Chủ tịch Diệp, tôi đã nghĩ oan cho cậu rồi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Việc của chủ tịch xảy ra, tôi cũng rất đau lòng. Sự việc xảy ra ở huyện Lục Thương, chúng tôi phải chịu trách nhiệm. Bây giờ Tiêu Sơn Căn đã bị bắt giữ rồi, những thành viên của băng đảng xã hội đen cũng đã bị khống chế.
- Mẹ!
Phương Siêu Cường vẫn muốn nói gì đó.
Tào Lệ Châu trầm giọng xuống ngăn lại:
- Đủ rồi!
Rồi bà ta lại nói tiếp với bí thư Hướng Ân Bình:
- Bí thư Hướng, tôi có thể đi gặp con trai tôi không!
- Xin bà hãy yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho bà.
Hướng Ân Bình thấy tình thế đã hòa hoãn nên mới nói vậy.
Nghĩ đến việc động võ vừa rồi, Hướng Ân Bình nói với Diệp Trạch Đào:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, chuyện này giao cho sở Công an tỉnh phụ trách đi!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Chúng tôi sẽ nghe theo Tỉnh ủy!
Ở phòng bệnh, nhìn thấy Phương Siêu Minh nằm trên giường, Tào Lệ Châu liền lao tới nhưng một bác sĩ ngăn bà lại:
- Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi!
Bác sĩ cũnglà một người biết nói chuyện, là lo Phương Siêu Minh đang mang bệnh truyền nhiễm, cũng lại nói thành không thể ảnh hưởng đến việc bệnh nhân nghỉ ngơi được.
- Ông ra ngoài ngay!
Tào Lệ Châu quát lên với bác sĩ.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại mẹ con Tào Lệ Châu.
- Mẹ! Anh trai bị như vậy, không giết được Diệp Trạch Đào, con nuốt không trôi cục tức này!
Lúc này, Phương Siêu Minh cũng tỉnh lại, nhìn mẹ với ánh mắt thất thần.
- Mẹ!
Cảm thấy thật tủi hổ, Phương Siêu Cường cất tiếng gọi, nước mắt liền chảy ra. Từ nhỏ đến giờ, hắn chưa từng trải qua chuyện gì như vậy. Nghĩ đến tình trạng của mình hiện giờ, lại bị một thằng đàn ông làm như vậy, Phương Siêu Cường thấy thật nhục nhã.
- Con cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, những việc xảy ra, mẹ và cha sẽ giúp con hả giận!
Ánh mắt Tào Lệ Châu đầy thù hằn, con mình dễ bắt nạt thế sao?
Đúng lúc này, điện thoại của bà ta vang lên.
Đang nóng nảy, đứa con trai mình coi như vàng, là đưá mình hết mực nuông chiều. Nếu chỉ bị người ta làm vậy thì không sao nhưng nó lại bị AIDS. Đây là chuyện mà bất kể thế nào nó cũng không muốn nghe.
- Tình hình thế nào rồi?
Ông Phương trầm giọng hỏi.
Tào Lệ Châu đi một mình vào trong, kể lại nội dung cuốn video một cách tỉ mỉ.
Yên lặng nghe vợ kể, Phương Quốc Quân vô cùng kinh ngạc. Dù thế nào cũng không tin chuyện này là thật. Không thể tin được
- Bà đưa điện thoại cho con đi, tôi muốn nói chuyện với nó.
Phương Quốc Quân trầm giọng nói.
Phương Siêu Minh đỡ lấy điện thoại.
- Bố!
Phương Siêu Minh vừa khóc vừa nói.
- Khóc cái gì, có gì thì nói đi!
Phương Quốc Quân nói với con trai.
- Con hãy kể cho bố nghe toàn bộ sự việc đi!
Ông phương nghĩ đến nội dung cuốn video.
Phương Siêu Minh lúc này không còn gì để giấu giếm nữa, liền kể lại mọi việc sau khi vào phòng, cả việc về Tô Đoan Hương, và những chuyện xảy ra sau đó nữa.
Mọi người đều nghe, biết là tất cả mọi việc Phương Siêu Minh kể đều trùng khớp với nội dung cuốn video kia.
Thật là ngẫu nhiên, chỉ là con mình không may gặp phải mà thôi.
Nghe xong, cả Phương Quốc Quân và Tào Lệ Châu đều thấy được con trai mình lần này đúng là không may, trùng hợp mà thôi. Hắn là Tiêu Sơn Căn kia muốn chiếm được Tô Đoan Hương, nên cho xuân dược vào trong cốc cà phê đó. Con mình không may lại vừa đến tìm Tô Đoan Hương, cứ như thế, chuyện đã diễn ra.
Và không có liên quan gì đến Diệp Trạch Đào cả.
Nghĩ đến lời Lưu Định Khải nói, nếu không có lệnh của Diệp Trạch Đào, bất kể thế nào cũng phải cứu người thì chắc chắn con họ đã chết rồi.
Có chuyện đó sao!
Còn nợ Diệp Trạch Đào một món nợ ân tình.
Trong lòng Phương Quốc Quân có chút cảm kích.
Kỳ thật, Phương Quốc Quân cũng biết được chuyện này từ một con đường khác, lúc đi tới cục cảnh sát, người của công ty Bách Độ đến ngăn cản nữa, nếu không phải người của cục Cảnh sát tới giúp đỡ thì có khi việc chữa trị của con trai mình đã bị chậm trễ!
- Con bị lây AIDS như thế nào?
Phương Quốc Quân hỏi nhỏ.
Bố, con từ sau khi tới Cừ Dương, không hề dám làm những chuyện đó. Bố phải tin con!
- Tin con thì có ích gì. Nói là tin nhưng con đâu có chứng cớ gì đâu!
Ông Phương giận dữ.
Phương Siêu Minh nhìn em trai, nói:
- Bố, ở Cừ Dương con thật sự không làm chuyện đó. Có điều lần trước đến thành phố, do em sắp xếp nên có một lần thôi.
Nghe vậy, Phương Quốc Quân vô cùng giật mình, tại sao lại liên quan đến đứa thứ hai.
Sắc mặt Phương Siêu Cường lúc này trắng bệch ra, đột nhiên nhớ đến việc chính mình đã đùa giỡn với cô Điền Gia Anh đó
Phương Siêu Minh là người ham chơi nên không tìm hiểu cẩn thận, không hỏi han gì về cô gái đó, tin tưởng giao cho người bạn thân. Thật sự là chưa tùng gặp qua người con gái đó.
Nghĩ vậy, Phương Siêu Cường lập tức rút điện thoại gọi cho người bạn đó.
-Lâm Tử, cô gái họ Điền đó giờ sao rồi?
- Cậu không biết à, con ả thối tha kia có HIV, cũng may tôi mang áo mưa không thì cả hai chúng ta đều lây bệnh mất rồi. Tên thuộc hạ của tôi đã giết cô ta rồi!
Trời!
Phương Siêu Cường lúc này vô cùng giận giữ, nghĩ tới chuyện lúc đó vì muốn làm mất mặt Diệp Trạch Đào trước mặt hắn ta, nên khi làm cũng không mang áo mưa, trong lòng cũng thấy run sợ.
- Chết tiệt!
Phương Siêu Cường gắt lên.
Nhìn bộ dạng con trai, Tào Lệ Châu nghi ngờ:
- Sao vậy, cô gái họ Điền sao rồi?
Lúc này Phương Siêu Minh cũng nghĩ đến chuyện này, khuôn mắt chẳng khác gì em, vội hỏi:
- Em đã hại anh à? Sao em nói cô ta là người đàng hoàng?
- Rốt cuộc chuyện này là sao?
Tào Lệ Châu quát lên.
- Mẹ, mẹ cũng đưa em đi kiểm tra đi!
- Cái gì?
Tào Lệ Châu nhìn hai cậu con trai nghi ngờ.
Hai người họ chần chừ một chút.
- Nói mau, giờ là lúc nào rồi!
Tào Lệ Châu giận tím mặt, gào lên.
Lúc này Phương Siêu Cường mới đem chuyện vì làm mất thể diện trước mặt Diệp Trạch Đào , ngay trước mặt hắn lại chuyện kia với Điền Gia Anh nói ra.
Tào Lệ Châu tròn mắt nhìn hai con. Có nằm mơ bà cũng không ngờ con mình lại làm những việc như vậy.
Tào Lệ Châu lại bấm điện thoại, lập tức kể lại việc này với ông Phương.
Lần này Phương Quốc Quân vô cùng giận dữ, thật là trơ trẽn. Ông ta dù sao cũng là người tính toán trước sau, cũng sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy. Giờ các con ông làm những việc như vậy mà truyền ra ngoài thì thật là mất thể diện.
- Cô ta chết rồi à?
Ông Phương hỏi.
- Ông à, có phải Diệp Trạch Đào sắp đặt chuyện này không?
Tào Lệ Châu hỏi.
- Chắc là không phải, theo thằng hai thì DIệp Trạch Đào không biết. Cô gái kia và những kẻ làm loạn đều phải điều tra, nhưng chưa biết làm sao đây!
Ông Phương lúc này cũng thấy khó tính.
- Lập tức đưa nó đi kiểm tra xem!
Ông Phương vô cùng nóng nảy. Đứa lớn đã như vậy, chẳng lẽ đứa bé cũng thế?
Tào Lệ Châu cũng vội vàng:
- Tôi sẽ đi sắp xếp ngay, trước tiên đưa chúng đến Hải Đông rồi tính tiếp.
Bà cũng đã tính rồi, nếu đưa tới thành phố, Việc này mà lộ ra thì rất mất mặt. Phải đến Hải Đông, khi nào nắm được tình hình thì ra tay, vậy mới yên tâm được.
Ông Phương cũng không còn cách nào, hừ một tiếng:
- Hai đứa con quý hóa của bà đấy!
Sự việc xảy ra như vậy, người nhà họ Phương đều có tâm trạng lo sợ như tảng đá đè trước ngực. Muốn tìm cách giải quyết mà hoàn toàn bế tắc.
Tào Lệ Châu lớn tiếng nói:
- Ông xã, bất kể thế nào thì vẫn phải trả món nợ này đấy!
- Bà không cần phải nhắc, xử lý mấy người này, bà nghĩ tôi là người vô dụng à?
Ông vỗ mạnh vào mặt bàn.