Nhìn thấy ly rượu Âm Lý Kinh đưa qua, ánh mắt Nhạc Hòa Thần nháy liên hồi, cứ như vậy nhìn Âm Lý Kinh, cười nham hiểm nói:
- Chúng ta đổi ly rượu nhé, cô thấy thế nào?
Có một chút bối rối, trên mặt Âm Lý Kinh nở nụ cười nói:
- Đổi thì đổi.
Giơ tay ra nhận lấy ly rượu trong tay Nhạc Hòa Thần.
Nhạc Hòa Thần co tay lại, cũng không có đổi ly rượu, nhìn Âm Lý Kinh nói:
- Bên ngoài hẳn là đã bị bao vây rồi phải không?
- Ông!
Lúc này Âm Lý Kinh sửng sốt.
Bên ngoài nhất định đã bị một đám cảnh sát bao vây rồi, tuy rằng đám cảnh sát âm thầm đến đây, ở bên trong Nhàn Vân sơn trang không nhất định sẽ nhìn thấy, Nhưng tên Nhạc Hòa Thần này có rất nhiều thủ đoạn, trong cục cảnh sát khó tránh khả năng có người của ông ta, lúc này Âm Lý Kinh mới phát hiện mình có chút thiếu sót, căn bản không cần thiết phải bước vào đây, trực tiếp cho người xử lý Nhạc Hòa Thần là được rồi.
Âm Lý Kinh từng nghĩ qua, căn phòng này đóng kín lại, cũng không có cách nào truyền âm thanh vào, trong thời gian ngắn Nhạc Hòa Thần sẽ không biết chuyện gì xảy ra, nhân cơ hội không nói không rằng giết chết Nhạc Hòa Thần, cứ như vậy, không ít nhược điểm của mình cũng sẽ được chôn vùi cùng với cái chết của Nhạc Hòa Thần.
Vì việc này, Âm Lý Kinh đã hạ quyết tâm, cũng đã tiến hành một ít thao tác rồi mới đi vào, bây giờ nghe Nhạc Hòa Thần nói một câu như vậy, liền hiểu ra những chuyện mình muốn làm rất có khả năng đã bị bại lộ.
Nhạc Hòa Thần có thể ngồi lên vị trí bang chủ, ông ta chính là một người giết người không chớp mắt, Âm Lý Kinh biết rằng, lần này nhất định ông ta sẽ lấy mạng mình rồi.
Nghĩ đến đây, Âm Lý Kinh bước lùi một bước nghĩ rằng nhanh chóng lao ra cửa.
Ném ly rượu đang cầm trong tay vào Âm Lý Kinh, Nhạc Hòa Thân bước lên phía trước một bước, liền nắm lấy tóc của Âm Lý Kinh, tóm được và quặc ngã Âm Lý Kinh xuống đất.
- Đồ gái điếm thúi, bố mày làm gì có lỗi với mày, mà lại đi hại tao hả!
Vừa nói, Nhạc Hòa Thần không ngừng đá vào người Âm Lý Kinh, cô ta bị đá đến nổi liên tục kêu thảm thiết.
Sau đó là một cú đá vào mặt của Âm Lý Kinh, giống như là muốn phá đi dung nhang của cô ta, lúc này mới nhanh chân bước ra khỏi cửa.
Vừa mở cửa bước ra, liền nhìn thấy một số tay chân của Âm Lý Kinh mai phục sẳn ở đó xông vào.
Vừa nhìn qua tình hình, trong lòng Nhạc Hoà Thần liền sửng sốt, lúc này mới phát hiện mình không có người ở trong này.
Trong lúc kinh sợ, liền rất nhanh trốn vào một bên.
Tốc độ của Nhạc Hoà Thần rất nhanh, liền rút cây súng ra, nhắm vào người ở phía trước bắn một phát.
Tức thì, tiếng súng nổ ra rất mãnh liệt.
Âm Lý Kinh ráng chịu đau, liền trốn vào phía sau lưng ghế sô pha.
Lúc này Nhạc Hoà Thần cũng chẳng quan tâm đến Âm Lý Kinh, núp vào một ngăn tủ và xả súng với phía bên ngoài.
Nhạc Hoà Thần cũng có một đám thuộc hạ đáng tin cậy, trong lúc gấp gáp, suy nghĩ của Âm Lý Kinh là mau chóng bắt lấy Nhạc Hoà Thần, tốt nhất là đánh cho đến chết, chết một cách không bằng không chứng, do đó đã tự điều mình ra ngoài, tìm một cái cớ, để dẫn dắt một số người qua một bên, cũng không có suy nghĩ qua sẽ thủ tiêu những người đó. Trong suy nghĩ của cô ta, lúc cảnh sát vừa đến, những người đó cũng sẽ bị bắt theo mệnh lệnh. Đương nhiên, Âm Lý Kinh cũng đã sắp xếp, phái người nhanh chóng đi ra ngoài thông báo cho cảnh sát đến bắt người.
Đáng tiếc Nhạc Hoà Thần không có trúng kế, căn bản là không có uống ly rượu độc mà cô ta rót.
Cứ như vậy, tình thế tiến triển theo một hướng khác, nghe thấy tiếng súng vang lên phía bên trong, người của Nhạc Hoà Thần liền liều mạng xông vào phía bên trong.
Trong nháy mắt người của hai phe xảy ra một trận chiến bằng súng.
Lúc này người của Doãn Tiểu Hoa cũng đã bao vây phía bên ngoài, lúc vừa mới nghe thấy một trong số những người ở Nhàn Vân sơn trang nói giám đốc Âm kêu bọn họ mau chóng vào bắt người, liền nghe thấy tiếng súng mãnh liệt truyền ra từ bên trong.
Tuy rằng hoãng hốt, Doãn Tiểu Hoa vẫn đứng ra chỉ huy đội quân bao vây mọi hướng của Nhàn Vân sơn trang.
Lúc này, Diệp Trạch Đào cũng nhận được điện thoại Lý Duy gọi đến, nói là bên trong Nhàn Vân sơn trang xảy ra cuộc chiến súng.
Diệp Trạch Đào cũng không có qua đó, ngồi ở đó chờ tin, hắn ta tin tưởng cho dù người ở bên trong có chạy ra, đến cửa ải của Lý Duy cũng không thể nào chạy thoát.
Thi Minh Cương có vẻ có chút bất an, ngồi ở nơi đó sắc mặt có chút khó coi.
Rất nhanh đã gọi thông số điện thoại của Doãn Tiểu Hoa, sau một hồi bắt máy Thi Minh Cương mới lớn tiếng nói:
- Bất kể như thế nào cũng phải ngăn chặn chuyện này không để lây lan hơn nữa.
Lúc này Trần Đại Tường ngồi xuống kế bên Diệp Trạch Đào, đưa cho Diệp Trạch Đào một điếu thuốc rồi nói:
- Công nhiên xảy ra chuyện như vậy, lần này lão Thi nhất định không có đường nào thoát nữa rồi!
Nói câu nói này rất nhỏ tiếng, cũng chỉ để cho Diệp Trạch Đào nghe được thôi.
Căn bản cũng không cần phải suy nghĩ, chuyện như thế này xảy ra ngay trước mắt thành phố Cừ Dương, là một Bí thư Thành uỷ, đương nhiên Thi Minh Cương sẽ không có đường thoát thân rồi!
Sau hơn mười phút, Doãn Tiểu Hoa mới điện thoại đến, nói đã giải quyết xong chuyện ở Nhàn Vân sơn trang, Nhạc Hoà Thần bị bắn chết ngay tại chỗ, Âm Lý Kinh bị thương rất nặng, cũng đã bắt được một số chủ chốt của tập đoàn Bách Độ. Nghe thấy tin tức này, Diệp Trạch Đào cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như Nhạc Hoà Thần mà còn sống, sẽ rất uy hiếp đến tính mạng của mình, tuy rằng bắn chết ông ta, rất không có lợi cho việc bắt giam Phùng Sang Dương, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Theo sự di dời của cảnh sát, mọi người cũng đều quay về phòng họp của Thành uỷ.
Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, bất kể việc này như thế nào cũng phải báo cáo thoả đáng với tỉnh mới được.
Lúc Diệp Trạch Đào vừa ngồi xuống, điện thoại liền vang lên, vừa nhìn qua, không ngờ là điện thoại của Vương Khánh Long gọi đến.
Vương Khánh Long cũng có ý nghĩa riêng, cũng không có gọi cho Thi Minh Cương bọn họ, mà trực tiếp gọi vào điện thoại của Diệp Trạch Đào.
- Tiểu Diệp, cậu không sao chứ?
Có thể nghe ra, Vương Khánh Long rất quan tâm, để ý đến tình hình của Diệp Trạch Đào.
Nhìn thấy ở đây có không ít người, Diệp Trạch Đào chạy qua một bên không có người mới nói:
- Chủ tịch tỉnh Vương, tôi không sao, tuy nhiên, người thanh niên trẻ tuổi ngồi trên xe tôi bị bắn chết rồi.
Vương Khánh Long hừ một tiếng nói:
- Có một số người càng ngày càng to gan mà! Cậu không sao thì tốt rồi.
Diệp Trạch Đào liền đem toàn bộ sự việc kể cho Vương Khánh Long nghe một lần.
Vương Khánh Long cũng không nói gì nhiều, rất nhanh đã cúp điện thoại.
Đứng ở đó, lúc Diệp Trạch Đào hút một hơi thuốc, mới hiểu được nguyên nhân khiến Vương Khánh Long sốt ruột như vậy, tình hình bây giờ ở Tỉnh quá phức tạp, lực lượng ở khắp nơi đều bao vây Phùng Sang Dương, ông ta cũng đang sắp xếp một số chuyện. Nếu như hôm nay mình thật sự xảy ra chuyện, về phía Vương Khánh Long nhất định sẽ đại loạn, các đồng minh khác cũng sẽ bị ảnh hưởng, điều đó là điều mà Vương Khánh Long không bao giờ muốn trông thấy. Vì thế, sau khi nghe được tin tức, trong thời gian sớm nhất Vương Khánh Long đã gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình, cũng biểu hiện ra một loại tình cảm quan tâm với mình.
Sau khi hiểu rõ việc này, Diệp Trạch Đào mới quay lại phòng họp nhỏ.
Lúc đi vào đã nhìn thấy Doãn Tiểu Hoa đã đến.
Thi Minh Cương đang nói chuyện với Doãn Tiểu Hoa.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi vào ngồi xuống, Thi Minh Cương nói:
- Nói tình hình lúc nãy một chút đi!
Tuy rằng mọi người cũng đều nghe tiếng súng mãnh liệt trong Nhàn Vân sơn trang, nhưng mọi người cũng không hiểu rõ lắm rốt cuộc là như thế nào.
Doãn Tiểu Hoa nói:
- Sau khi xảy ra chuyện ám sát Chủ tịch thành phố Diệp, chúng tôi nhận được tin tức, biết được rằng tập đoàn Bách Độ là của Nhạc Hòa Thần, ông ta đang ẩn nấp ở Nhàn Vân sơn trang, vì thế liền bao vây Nhàn Vân sơn trang. Sau khi nơi đó bị bao vây, Âm Lý Kinh có ý định tự thú, liền âm thầm phái người báo cáo tình trạng của Nhạc Hòa Thần, lúc người của chúng ta vẫn chưa bắt đầu hành động, bên trong đã tranh đấu với nhau rồi, Âm Lý Kinh bị đánh trọng thương ngoài ra còn bị bắn trúng trong cuộc loạn súng, đang được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Lúc thuộc hạ của Nhạc hòa Thần và người của Âm Lý Kinh đấu súng, ông ta đã bị bắn chết, toàn bộ quá trình là như vậy, tình hình cụ thể chúng tôi đang điều tra.
Như vậy sao!
Mọi người quan sát lẫn nhau cảm thấy thành phố Cừ Dương thật sự rất không an toàn.
Thi Minh Cương lại hỏi:
- Có tìm được một ít chứng cứ có giá trị không?
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Thi Minh Cương.
Doãn Tiểu Hoa nói:
- Bây giờ vẫn chưa tìm được vật gì có giá trị cả, tuy nhiên, chúng ta có bắt được một vài chủ chốt của tập đoàn, còn nữa, lúc chúng tôi tìm được Âm Lý Kinh, cô có nói chỗ cô có một số chứng cứ quan trọng!
Lúc này Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy sắc mặt của Thi Minh Cương có chút hoảng loạn.
Tuy rằng Thi Minh Cương che giấu sắc mặt rất nhanh, nhưng Diệp Trạch Đào đã nhìn thấu vẻ mặt của ông ta.
Chẳng lẽ trong tay Âm Lý Kinh có vật gì đó có thể uy hiếp Thi Minh Cương sao?
Lúc này Trần Đại Tường nói:
- Vẫn phải phòng bị một chút đấy, nhất định phải canh giữ cẩn thận những nhân chứng đó, theo như tôi thấy, đội ngũ cảnh sát của chúng ta cũng nên chỉnh lý một chút, có nhiều chuyện không cẩn thận sẽ bị lộ ra ngoài đấy.
Doãn Tiểu Hoa nói:
- Chủ tịch tỉnh Vương đã phái tổ chuyên phá án do Phó giám đốc sở Phương Khởi Hùng dẫn đầu đến đây.
Tình hình ở trong tỉnh mọi người cũng đều biết chút ít, Giám đốc sở lúc này đã tạm thời ngừng chức, chủ trì công tác là Phó giám đốc sở Phương Khởi Hùng, do anh ta dẫn đầu đoàn người đến đây, có thể thấy được được Chủ tịch tỉnh Vương rất xem trọng chuyện này, bầu trời ở tỉnh rất nhanh sẽ thay đổi rồi!
Thi Minh Cương ngồi ở đó có chút thất thần, qua một lúc mới nói:
- Cứ như vậy đi, hi vọng có thể làm rõ toàn bộ câu chuyện.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng nói:
- Lý An Bình ngồi trên xe tôi bị bắn chết, việc này tôi phải có trách nhiệm, trước tiên hãy đi thông báo gia đình của anh ta đi!
Thi Minh Cương nói:
- Người thanh niên đó là Lý An Bình của Ủy ban kế hoạch và phát triển tỉnh sao?
Lúc này ông ta mới nhớ đến việc hỏi thăm Lý An Bình.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng vậy, anh ta giới thiệu với tôi anh ta công tác trong Ủy ban kế hoạch và phát triển tỉnh, đồng chí Lâm Hinh Ngọc trong cục xúc tiến đầu tư thành phố chúng ta là bạn học cũ với anh ta, lúc hai người đang dùng cơm, nhìn thấy tôi cũng đang dùng cơm ở đó, liền qua để kính rượu, lúc đi ra lại chạm mặt nhau, tôi cho Lý Duy lái xe đưa bọn họ về, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy!
Mọi người vừa nghe đều lắc đầu.
Lý An Bình đó sao lại ngồi vào xe của Diệp Trạch Đào chứ!
Ôi, nếu không thì Diệp Trạch Đào chết rồi!
Lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào, mọi người đều suy nghĩ, mạng của Diệp Trạch Đào thật là lớn.
- Lý Mẫn! cha của anh ta gọi là Lý Mẫn sao?
Thi Minh Cương nhìn Diệp Trạch Đào hỏi một câu như vậy.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Lý An Bình có giới thiệu với tôi, cha của anh ta là Lý Mẫn, phó giám đốc sở sở thủy lợi tỉnh.
Sắc mặt Thi Minh Cương có chút khó coi.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy bộ dạng như thế của Thi Minh Cương, lại hỏi:
- Bí thư Thi, làm sao thế?
- Không, tôi mới nhớ ra, đã từng quen biết với ông Lý, không ngờ cậu ta là con trai của ông ta.
Diệp Trạch Đào ngồi ở nơi này nhìn Thi Minh Cương, trong lòng thầm nghĩ, Lý Mẫn và Thi Minh Cương rốt cuộc là có gút mắc gì đây?