Lý Mẫn - Phó giám đốc sở thường vụ sở thủy lợi tỉnh Tây Giang, là một lão già gầy gò, trong đêm Lý An Bình chết, Lý Mẫn và vợ ông ta – Hồ Nguyệt Lâm vội vàng chạy đến thành phố Cừ Dương.
- Ông, sao ông lại giết chết con trai tôi!
Ai cũng không ngờ sẽ như thế, sau khi Lý Mẫn thấy cái chết thảm của con mình, liền chỉ vào Thi Minh Cương hét rống lên.
- Ông Lý, ông Lý, đừng quá đau buồn!
Thi Minh Cương vội chạy qua đó đỡ lấy Lý Mẫn.
Đẩy Thi Minh Cương ra, Lý Mẫn lớn tiếng nói:
- Thi Minh Cương, trả lại mạng cho con tôi!
Lúc này vợ ông ta đã khóc đến ngất đi.
Trong nháy mắt não bộ bị tác động cực mạnh, liền nắm lấy cà-vạt của Thi Minh Cương, kéo mạnh xuống khiến cho Thi Minh Cương xém chút nữa bị nghẹt thở.
Mọi người liền vội chạy lên phía trước tách hai người ra, Lý Mẫn còn đá thêm cái vào Thi Minh Cương.
Nhìn thấy tình huống này, mọi người đều thở dài, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cũng thật sự rất đau khổ, mọi người đều cho rằng Lý Mẫn đau khổ quá độ, nên nói xằng nói bậy rồi.
Tuy nhiên, mọi người cũng cảm thấy kì lạ, cái chết của con trai Lý Mẫn, có liên quan gì đến Thi Minh Cương, vì sao ông ta cứ nắm lấy Thi Minh Cương không thả thế này, rốt cuộc trong chuyện này có nội tình gì đây?
Diệp Trạch Đào cũng là một người để tâm, lúc chăm chú quan sát liền phát hiện, quả nhiên là đúng như mình suy đoán, lúc này vẻ mặt Thi Minh Cương có chút hoảng loạn.
Rốt cuộc trong chuyện này còn có nội tình gì đây?
- Các người giết con trai tôi rồi, tôi cũng không muốn sống nữa, nhiều lắm thì mất cả chì lẫn chài thôi!
Tiếng nói của Lý Mẫn càng lớn.
Vi Chính Lợi đứng ở một bên nói:
- Giám đốc sở Lý, ai cũng không biết sẽ như thế này, có thể là do có người muốn giết Phó chủ tịch thành phố Diệp, ai bảo con trai ông ngồi vào xe của Phó chủ tịch thành phố Diệp chứ!
Lời nói này làm cho Diệp Trạch Đào cũng phải nhíu mày, liền nói:
- Tình hình lúc đó tôi cũng đã trình bày trong buổi họp rồi, tôi cũng chỉ là có ý tốt, nên mới bảo tài xế đưa Lý An Bình bọn họ về!
Vi Chính Lợi nói:
- Nếu như không phải Lý An Bình ngồi vào xe của cậu, thì cậu ta cũng sẽ không chết!
- Ý của cậu là gì đây?
Diệp Trạch Đào lên cơn giận nhìn về phía Vi Chính Lợi.
Vì lấy lòng Thi Minh Cương, Vi Chính Lợi liền đẩy sự chú ý về phía Diệp Trạch Đào, lúc này mới phát hiện Diệp Trạch Đào cũng không phải một kẻ hiền lành, vội cười nói:
- Tôi cũng chỉ nói thế thôi.
Các ủy viên thường vụ đều lắc đầu, Vi Chính Lợi này ăn nói lung tung quá rồi, không ngờ những lời thế này cũng nói được, không xem xét tình hình ở thành phố Cừ Dương, mà đem đỗ trách nhiệm lên ai ngồi vào chiếc xe đó.
Doãn Tiểu Hoa lúc này cũng nói:
- Thông qua điều tra, việc này là do người của tập đoàn Bách Độ muốn ám sát Chủ tịch thành phố Diệp, kết quả là giết nhầm Lý An Bình! Căn cứ vào lời khai của các chủ chốt tập đoàn Bách Độ, hành động ám sát lần này đích thực là do tập đoàn Bách độ gây ra. Tuy nhiên, người thực hiện việc này không phải là người của tập đoàn Bách Độ, mà là một tay sát thủ xã hội đen, dặn dò các tên sát thủ người phải giết là một người trẻ tuổi ngồi ở trên xe của Chủ tịch thành phố Diệp, chứ không có nói là Chủ tịch thành phố Diệp, tình hình cụ thể như thế nào chúng tôi đang điều tra.
Trong lòng Diệp Trạch Đào khẽ động, liền nói:
- Lúc đó chuyện tôi không có ngồi trong xe có không ít người đều nhìn thấy, cũng có không ít người biết nơi dùng cơm, thậm chí ở nơi đó, tôi còn cùng với một vài cán bộ nói chuyện một hồi, theo đạo lý nếu muốn giết tôi, sẽ không thể nào giết nhầm Lý An Bình?
Lời nói này vừa nói ra, mọi người liền nhìn thấy tâm trạng của Lý Mẫn lại bị kích động, lại quát lên với Thi Minh Cương:
- Không có chuyện dễ dàng bỏ qua như vậy, muốn động vào người của Lý gia, tôi phải bắt người đó trả giá thật đắt!
Lão già này dường như rất kích động, bộ dạng có vẻ có chút hoảng hốt.
- Ông lý ông quá kích động rồi, trước tiên hãy dìu họ vào nghỉ ngời đi!
Thi Minh Cương nói với Vi Chính Lợi.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng nói:
- Bí thư Doãn, hẳn là phải sắp xếp một chút, nhất định phải bảo đảm an toàn tính mạng của Giám đốc sở Lý mới phải.
Doãn Tiểu Hoa sửng sốt, nghĩ thầm vì sao Diệp Trạch Đào đột nhiên lại nói như vậy.
Chuyện ám sát không thể nào tiếp tục được, cho dù Diệp Trạch Đào không nói câu đó, mình cũng sẽ sắp xếp người bảo vệ.
Lúc này Vi Chính Lợi cũng nói:
- Người của tập đoàn Bách Độ cũng đã bắt rồi, còn có nguy hiểm gì chứ!
Diệp Trạch Đào nói:
- Vậy cũng phải, tôi có chút khẩn trương!
Lắc lắc đầu, Diệp Trạch Đào thở dài:
- Rốt cuộc là người nào chỉ điểm, Bí thư Doãn, không tìm ra người chỉ điểm phía sau, tôi cũng có chút nóng lòng đây!
Nếu như chú ý quan sát một chút, có thể nhìn thấy Lý Mẫn giãy dụa càng thêm kịch liệt.
- Trước tiên hãy đưa Giám độc sở bọn họ đi nghỉ ngơi đi!
Thi Minh Cương lại nói một câu như vậy.
Lúc này Lý Mẫn liền từ chối sự giúp đỡ của nhân viên ông ta, rất nhanh đi về phía trước Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi muốn ở cùng chỗ của cậu!
Mọi người liền nhìn về phía Lý Mẫn.
Ánh mắt Thi Minh Cương chợt lóe lên, vội đi lên phía trước đỡ lấy Lý Mẫn nói:
- Ông Lý, tuy rằng con trai của ông không còn, ông cũng phải kiên cường đấy!
- Thi Minh Cương, muốn tôi chết, không dễ dàng như vậy đâu, nhiều lắm thì mất cả chì lẫn chài!
Nói tới đây, Lý Mẫn liền nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi có một vụ án lớn muốn báo cáo với Chủ tịch tỉnh Vương, tôi biết cậu có thể giúp tôi chuyển lời cho Chủ tịch thành phố Vương!
- Trạng thái của Giám đốc Lý không ổn định, Vi Chính Lợi, còn không đỡ ông Lý về nghỉ ngơi.
Lúc này âm thanh trong câu nói của Thi Minh Cương cũng trầm đi rất nhiều, bộ dạng giống như muốn tiến lên phía trước đỡ Lý Mẫn.
Lúc này Trần Đại Tường khẽ mỉm cười, đi lên phía trước tách Thi Minh Cương ra, nói với Lý Mẫn:
- Giám đốc sở Lý, có chuyện gì thì ông cứ nói đi, thành phố Cừ Dương cũng là Đảng chủ quyền công khai!
Lúc này Lý Mẫn biểu hiện rất kích động, vẫn nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Ở thành phố Cừ Dương này, tôi chỉ tin vào cậu thôi!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, dùng sức gật đầu nói:
- Được, tôi lập tức liên lạc với Chủ tịch tỉnh Vương.
Trong lúc nói chuyện, Diêp Trạch Đào không quan tâm cách nhìn của mọi người, biết rằng đây là một cơ hội, cũng có thể trong tay Lý Mẫn thật sự đang nắm lấy một chứng cứ gì đó cũng khó nói, liền điện thoại cho thư ký của Vương Khánh Long.
- Tôi là Diệp Trạch Đào ở thành phố Cừ Dương, có chuyện muốn báo cáo với Chủ tịch tỉnh Vương.
Tuy rằng có thể gọi trực tiếp vào điện thoại của Vương Khánh Long, nhưng Diệp Trạch Đào cũng chỉ điện thoại cho thư ký của ông ta, như vậy cũng không quá nổi bật.
Rất nhanh, tiếng nói của Vương Khánh Long đã truyền đến.
Diệp Trạch Đào ngay trước mắt mọi người nói:
- Chủ tịch tỉnh, hôm nay Phó giám đốc sở Lý của sở thủy điện nói anh ta có một vụ trọng án muốn báo cáo với ông, anh ta đang đứng kế bên tôi.
Sau khi nghe xong vài câu nói của Vương Khánh Long, Diệp Trạch Đào đưa điện thoại cho Lý Mẫn nói:
- Anh trực tiếp báo cáo với Chủ tịch tỉnh đi!
- Chủ tịch tỉnh Vương, tôi là Lý Mẫn, ở sở thủy lợi, tôi có một vụ trọng án muốn báo cáo với ông, bây giờ tôi không tin tưởng vào ai cả, tôi chỉ tin tưởng ông thôi!
Bộ dạng Lý Mẫn có chút kích động, cầm điện thoại đúng đó lớn tiếng nói.
Nhìn thấy bộ dạng của Lý Mẫn, Diệp Trạch Đào và Doãn Tiểu Hoa nhìn thoáng qua nhau, cái chết của Lý An Bình đoán chừng đã khiến cho Lý Mẫn hoảng sợ, đồng thời cũng khiến cho ông ta có ý tưởng mất cả chì lẫn chài.
Đừng nhìn thấy Diệp Trạch Đào chỉ nói mấy câu đó, mỗi câu nói đều đã ám chỉ tập đoàn Ích Lợi muốn hủy diệt chứng cứ, do đó giết một số người biết chuyện, Lý Mẫn lo lắng cái chết của con mình, sau đó mình cũng sẽ bị giết, đây chính là nóng lòng muốn báo thù đây!
Bây giờ Diệp Trạch Đào cũng không thể đoán ra suy nghĩ thực sự của Lý Mẫn, chỉ biết được một chút, rất có khả năng ở chỗ Lý Mẫn có một số đồ vật gì đó hữu dụng.
- Chủ tịch tỉnh Vương, trong tay tôi có một số lượng lớn chứng cứ về công trình của Đại Long Giang…
Âm thanh của Lý Mẫn rất lớn, Diệp Trạch Đào nghe thấy cái tên đó, chỉ biết rằng đây là một trình thủy lợi hơn một tỷ của tỉnh Tây Giang, nhưng tình hình cụ thể thế nào thì không rõ lắm.
Tuy nhiên, trong lúc Diệp Trạch Đào vô ý nhìn về phía Thi Minh Cương, liền nhìn thấy sắc mặt của Thi Minh Cương trắng bạch ra, bộ dạng có chút run rẩy.
Công trình Đại Long Giang đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không ngờ lại dẫn đến một vụ trọng án!
Nói một hồi, Lý Mẫn mới đưa lại điện thoại cho Diệp Trạch Đào, lúc Diệp Trạch Đào vừa nghe điện thoại, liền nghe Vương Khánh Long nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, đồ vật mà Lý Mẫn cung cấp rất quan trọng, bây giờ các cậu phải toàn lực bảo về an toàn cho Lý Mẫn, sau khi đồng chí Phương Khởi Hùng đến thành phố Cừ Dương, hãy giao Lý Mẫn cho đồng chí Phương Khởi Hùng.
Nhận được điện thoại, Diệp Trạch Đào nói với Trần Đại Tường:
- Vừa rồi Chủ tịch tỉnh Vương yêu cầu phải bảo vệ thật tốt cho Lý Mẫn, sau khi Phó giám đốc sở Phương đến, lúc đó sẽ do Phó giám đốc sở Phương hộ tống về tỉnh.
Ánh mắt Trần Đại Tường liền sáng lên, nói với Doãn Tiểu Hoa:
- Điều động một số cảnh sát có thể tín nhiệm, toàn lực bảo vệ tốt sự an toàn cho đồng chí Lý Mẫn!
Lúc mấy người đứng đó nói chuyện, dường như đã cố ý hoặc vô ý để Thi Minh Cương sang một bên.
Các ủy viên thường vụ đều là người thông minh, nhìn thấy tình hình như vậy, trong lòng một số người vô cùng nặng nề, biết rằng lần này chính trị ở thành phố Cừ Dương sẽ có sự thay đổi.
Lúc này Thi Minh Cương trầm giọng nói:
- Có chuyện gì lớn lao đâu, mà phải thông báo đến tỉnh thế này, đồng chí Lý Mẫn, ông ngay cả thành ủy thành phố Cừ Dương chúng tôi cũng không tin tưởng!
Lúc nói lời đó, ánh mắt Thi Minh Cương nhìn chằm chằm vào Lý Mẫn.
Hừ một tiếng, hơi thở của Lý Mẫn vẫn đang dồn dập thở dốc.
Trần Đại Tường khẽ mỉn cười, nói với Thi Minh Cương:
- Bí thư Thi, như vậy đi, tối nay tôi sẽ không ngủ, tôi sẽ ở cùng với Giám đốc sở Lý, đừng nói đến nghiêm trọng như vậy, Thành ủy là một tập thể, không phải của riêng một cá nhân nào!
Nhìn thấy phát sinh một loạt chuyện như vậy, Trần Đại Tường đã thấy rõ hi vọng của mình, trong suy nghĩ của Trần Đại Tường, Lý Mẫn tồn tại một lực lượng có thể lật ngã Thi Minh Cương, ai muốn động vào Lý Mẫn, Trần Đại Tường mình sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Câu nói đó của Trần Đại Tường một lần nữa làm cho sắc mặt của Thi Minh Cương thay đổi, Trần Đại Tường đã nói rõ ràng ý mình, vừa rồi mình dùng Thành ủy của thành phố Cừ Dương để dọa Lý Mẫn, Trần Đại Tường lại dùng điều đó để phản kích mình, lại nhìn qua Diệp Trạch Đào đang đứng đó, Thi Minh Cương biết rằng, mình không thể lãnh đạo thành ủy thành phố Cừ Dương nữa rồi.
Quay người lại, Thi Minh Cương bước những bước dài đi ra ngoài.
Nhìn thấy Thi Minh Cương quay lưng đi khỏi, Trần Đại Tường cười nói với Lý Mẫn:
- Giám đốc sở Lý, quý công tử đã qua đời rồi, tôi cũng rất đau lòng, bất kể như thế nào chúng tôi cũng phải lấy lại công lý cho cậu ta! Không thể để cho cậu ta chết oan như vậy!
Vợ của Lý Mẫn lúc này cũng tỉnh lại, lại khóc một hồi, khóc rất thương tâm.
Nghe thấy vợ của ông ta khóc lóc kể lể, Diệp Trạch Đào mới biết, Lý Mẫn chỉ có một người con trai, cả nhà đều rất chiều chuộng, nhìn thấy con mình vào được Ủy bản kế hoạch và phát triển, đã dốc toàn bộ công sức bồi dưỡng, không ngờ đột nhiên lại ra đi như vậy, đối với Lý gia đây là một sự đả kích quá lớn.
Công trình Đại Long Giang!
Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Diệp Trạch Đào cảm thấy việc này nhất định là một việc lớn có thể lật ngã Phùng Sang Dương, nếu không Vương Khánh Long cũng sẽ không xem trọng như vậy.