Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 806: Tiết Tĩnh Hiên được trả lại sự trong sạch




Nghe thấy tiếng chuông cửa, lúc Diệp Trạch Đào muốn qua đó mở cửa, thì Lý Duy đã nhanh một bước chạy ra mở cửa rồi.
Từ sau khi xảy ra chuyện Diệp Trạch Đào bị ám sát, Lý Duy tự trách bản thân, cứ cho rằng mình đã không bảo vệ tốt Diệp Trạch Đào, trong khoảng thời gian này ở luôn nhà của Diệp Trạch Đào.
Căn nhà này của Diệp Trạch Đào rất lớn, có mấy phòng ngủ, đoán là lúc trước căn nhà này cũng đặc biệt thiết kế dành cho lãnh đạo ở, ở ngay cửa ra vào có một phòng ngủ nhỏ, Lý Duy ở ngay căn phòng ngủ đó.
Đối với cách làm này của Lý Duy, Diệp Trạch Đào cũng không phản đối, bây giờ tình hình ở thành phố Cừ Dương phức tạp như vậy, cũng rất cần thiết có thêm một người đến bảo vệ.
- Là Ông?
Lý Duy nhìn người mới đến từ trên xuống dưới một hồi, cảm giác được đối phương cũng không có ác ý gì, lúc này mới lùi ra sau một chút.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng đã chạy ra, thật bất ngờ khi nhìn thấy Phó chủ tịch Uỷ ban kỷ luật thành phố Tiết Tĩnh Hiên đang đứng ở cửa.
Tuy rằng Tiết Tĩnh Hiên khoảng bốn chục tuổi, lần truớc gặp mặt tóc bạc đã đầy cả đầu. Nhưng hôm nay gặp lại tóc đã được nhuộm đen cả lại rồi, bộ dạng đau khổ cũng đã biến mất.
Diện bộ trang phục tây, còn thắt cả cà-vạt, cũng ra dáng một Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật có thâm niên đấy chứ.
- Anh Tiết, xin mời vào trong ngồi.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy bộ dạng đó của Tiết Tĩnh Hiên, cũng cảm thấy vui mừng.
Từ sau khi Phùng Nghiệp Triển bị bắt, Vương Khánh Long đích thân chỉ đạo các các cơ quan ban ngành liên quan ở cấp tỉnh để điều tra rõ ràng sự việc của Tiết Tĩnh Hiên, lúc trước viện kiểm soát tỉnh không hề xem trọng chuyện này, tổ chuyên án thành lập một tổ công tác, xâm nhập vào thành phố Cừ Dương tiến hành điều tra, sau đó làm ra một tài liệu hơn ngàn chữ xét Tiết Tĩnh Hiên vô tội.
Chuyện của Tiết Tĩnh Hiên là do Diệp Trạch Đào một tay triển khai, hiện tại không chỉ có tỉnh coi trọng, giới truyền thông cũng rất coi trọng chuyện của anh ta.
Dưới sự triển khai hoạt động ở khắp mọi nơi, bây giờ Tiết Tĩnh Hiên vô cùng nổi tiếng trong giới truyền thông, chuyện của anh ta đã kinh động đến trung ương, đang phát triển theo hướng có lợi cho anh ta.
Vừa bước vào cửa, hai tay Tiết Tĩnh Hiên liền nắm chặt lấy tay của Diệp Trạch Đào, nước mắt liền chảy xuống.
Lúc nhìn thấy Tiết Tĩnh Hiên dường như muốn quỳ xuống, Diệp Trạch Đào liền đỡ lấy anh ta nói:

- Đừng như vậy, đừng như vậy!
- Chủ tịch thành phố Diệp, không có cậu, thì sẽ không có Tiết Tĩnh Hiên ngày hôm nay, hôm nay tôi đích thân đến đây để xin lỗi, lúc đó tôi lại không tin cậu!
Đỡ Tiết Tĩnh Hiên đi qua bên kia ngồi xuống.
Lúc này Lý Duy đã đi rót sẵn một ly trà, biết rằng Tiết Tĩnh Hiên sẽ không thể nào làm hại Diệp Trạch Đào, anh ta mới đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Tiết Tĩnh Hiên nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi là người có ân tất báo, tuy rằng tôi không thể nào giúp được cậu cái gì, nhưng, ân tình này tôi vĩnh viễn sẽ ghi nhớ ở trong lòng.
- Anh Tiết, anh đừng nói như vậy, trên tổ chức phải xuống xin lỗi anh mới đúng, tình hình của anh tôi vẫn luôn quan tâm, chuyện của anh trên tỉnh đã bắt đầu có sự nhận định mới rồi, Anh là người vô tội, ngược lại còn có công với nhân dân, anh đã biểu hiện ra một Đảng viên có phẩm cách cao thượng, tin tưởng rằng rất nhanh sẽ có sự nhận định mới.
Tiết Tĩnh Hiên nói:
- Tôi vẫn luôn rất tin tưởng, chính nghĩa luôn luôn tồn tại, cho dù trong thời điểm khó khăn nhất, tôi cũng tin tưởng thành phố Cừ Dương sẽ sáng ngời lần nữa!
Nhìn thấy vị đồng chí này có niềm tin của chính mình, Diệp Trạch Đào lại thầm than, muốn giống như anh ta luôn có một ý chí phấn đấu, cần phải có một nghị lực lớn như thế nào.
Mấy ngày nay đều bận rộn với một số chuyện của thành phố, Diệp Trạch Đào thật sự không có để tâm đến sự tiến triển của Tiết Tĩnh Hiên, liền hỏi:
- Trên tổ chức đã có nói với anh về vụ án của anh chưa?
- Chủ tịch thành phố Diệp, hôm nay tôi nhận được điện thoại, nói là tôi rất nhanh sẽ được khôi phục lại tư cách Đảng viên và phục chức!
Trên mặt Diệp Trạch Đào lộ ra nụ cười, có lẽ sau khi nhận được tin tức, liền lập tức đến đây để báo tin tức tốt lành của anh ta cho mình biết, điều này có thể nói rõ rằng trong lòng Tiết Tĩnh Hiên đã xem mình là người mà anh ta tin cậy rồi.
- Rất tốt, anh chịu sự oan uất nhiều năm như vậy, trên tổ chức phải cho anh một câu trả lời hợp lý!

- Đúng vậy, đồng chí ở trong tỉnh có nói, sẽ có mười mấy ngàn tiền bồi thường, tôi tính đem số tiền đó để giúp đỡ các phạm nhân được phóng thích trong trại giam giáo dục lao động, nhưng không biết làm thế có nên hay không, dù sao thì số tiền đó cũng quá ít!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào liền sáng lên, cảm động nói:
- Anh Tiết, trình độ của anh rất cao, tốt lắm!
Tiết Tĩnh Hiên thở dài nói:
- Cậu không biết đấy thôi, theo tôi được biết, chúng ta có rất nhiều phạm nhân sa chân vào tội lỗi, sau khi trải qua quá trình cải tạo giáo dục lao động, bọn họ cũng đều đã quyết tâm hướng về phía trước. Nhưng tình hình xã hội bây giờ của chúng ta mọi người đều biết rồi đấy, những người như bọn họ sau khi được quay về với xã hội, bởi vì không có bất kỳ kỹ năng gì, hoặc là vì những lý do khác, liền xuất hiện những khó khăn cho sự sinh tồn trong xã hội này, ép bọn họ một lần nữa bước vào con đường phạm tội, đây là vấn đề cần giải quyết!
Diệp Trạch Đào trở nên trầm tư.
Nói thật lòng, Diệp Trạch Đào vẫn chưa nghĩ đến những việc đó.
Lúc nghe thấy Tiết Tĩnh Hiên nói như vậy, Diệp Trạch Đào liền phát hiện, đây đích thực là một vấn đề lớn, là vấn đề mang tính chất xã hội.
- Anh Tiết, đây đích thực là một vấn đề mà toàn bộ xã hội chúng ta cần xem trọng, bọn họ vì phạm tội mà tan nhà nát cửa, sau khi ra tù, bởi vì không thể nào gầy dựng lại sự nghiệp, chỉ có thể quay trở lại vào con đường phạm tội, đây đích thực là một vấn đề rất lớn, phải nghiêm túc nghiên cứu vấn đề này mới được!
- Anh Tiết, anh xem có thể huy động đội trưởng bộ phận cảnh sát, Uỷ ban kỷ luật, nhân sự, lao động, dân nhân chính phủ và các bộ phận khác, để làm một cơ cấu giúp đỡ khó khăn cho những phạm nhân phạm tội được phóng thích, mục đích chính là giúp đỡ bọn họ gầy dựng lại sự nghiệp, cuộc sống, giải quyết các khó khăn trong cuộc sống, thành lập nhân viên theo dõi, hễ là các phạm nhân được phóng thích, cũng đều phải tận mọi khả năng ủng hộ giúp đỡ!
Tiết Tĩnh Hiên nói:
- Thực ra những công tác này đều đã có một bộ phận theo dõi, nhưng lực lượng quá yếu mà thôi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện này chỉ dựa vào các bộ phận chuyên ngành của nhà nước là không đủ, nhất định phải toàn bộ xã hội tham dự tiến hành, chúng ta có thể mời các đồng chí lão thành đã nghĩ hưu tham dự, trong số bọn họ vẫn còn rất nhiều người có nhiệt huyết, tin rằng chỉ cần xã hội chúng ta quan tâm đến bọn họ, chúng ta có thể tạo ra một hoàn cảnh xã hội êm ái hơn!

Ánh mắt Tiết Tĩnh Hiên cũng sáng lên, nói:
- Vài chục ngàn của tôi xem như là tiền khởi động vậy, tuy rằng tiền không nhiều lắm, chỉ cần làm tốt việc này, tôi tin rằng đây là một việc tốt có ý nghĩa!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Vấn đề tiền bạc có thể nhờ xã hội ủng hộ, tin rằng sẽ có một lượng lớn người có nhiệt tâm công ích tham dự tiến hành, điều quan trọng là mỗi khoản tiền mà chúng ta bỏ ra phải được sử dụng một cách công khai, để cho mọi người biết được chúng ta đang làm gì, chỉ cần quần chúng cảm nhận được công việc của chúng ta, bọn họ mới có thể góp tay vào làm!
Tiết Tĩnh Hiên kích động cười một trận nói:
- Cậu xem xem tôi, tiền còn chưa lấy ra đã suy nghĩ nhiều như vậy rồi!
- Có ý tưởng là việc tốt, thành phố Cừ Dương cần được thay đổi, loại thay đổi này chính là phải khiến cho quần chúng nhìn thấy được hy vọng, thấy được Đảng của chúng ta đang dẫn bọn họ đi trên con đường không ngừng phát triển, phải khiến cho quần chúng biết rằng, chúng ta là các cán bộ thật tâm thật ý vì bọn họ làm việc!
Diệp Trạch Đào cũng có chút cảm động.
Nói chuyện với Tiết Tĩnh Hiên một hồi, sau khi tiễn anh ta về, Diệp Trạch Đào ngồi ở đó bình tĩnh lại, tuy rằng đây chỉ là những lời nói mang tính chất nghiên cứu thảo luận của hai người. Nhưng cũng không hiểu được vì lý do gì mà có thể cùng với loại người như anh ta trò chuyện, đã đánh thức tư tưởng của Diệp Trạch Đào. Hắn ta phát hiện bản thân mình từ trước đến giờ vẫn chưa đạt được cảm xúc thăng hoa này, trong công việc, cũng tiến hành trong thế bị động, vì công việc mà tranh đấu, nhưng loại tranh đấu đó đa số là vì lợi ích của bản thân mình, điểm xuất phát chưa bao giờ xuất phát từ lợi ích của quần chúng.
Lắc lắc đầu, Diệp Trạch Đào cảm thấy mình đã có chút ít lệch lạc rồi.
Quan trường quả nhiên là một cái chảo nhuộm thật lớn, mình vô tình đang dần bước về phía một chính trị gia.
Sáng sớm hôm sau, lúc Diệp Trạch Đào ngồi trong văn phòng, điện thoại đặt bàn chợt vang lên, cầm lên vừa xem, là điện thoại của Phương Khởi Hùng gọi đến.
- Chủ tịch thành phố Diệp.
Phương Khởi Hùng vừa nói một câu, Diệp Trạch Đào liền hỏi:
- Tình hình như thế nào rồi?
Chuyện Diệp Trạch Đào chính là chuyện của Lý Mẫn.
Thở dài một tiếng, Phương Khởi Hùng nói:
- Lần này gia đình Lý Mẫn thật là thảm, vợ và con trai đột nhiên chết đi, ông ta suy sụp hoàn toàn!

Diệp Trạch Đào cũng cảm thán, một gia đình vốn lẽ rất không tệ, cứ như vậy mà mất hết tất cả, thế sự vô thường xảy ra ngay trên gia đình của Lý Mẫn.
- Không còn quá nhiều thời gian nữa, lần này Lý Mẫn đem tất cả những đồ vật thu thập được giao ra hết!
Lúc Phương Khởi Hùng nói ra điều này, nhưng bộ dạng cũng không phấn chấn lắm.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu được tâm trạng của Phương Khởi Hùng, đụng phải hoàn cảnh của Lý Mẫn, ông ta vốn là rất thảm rồi, không chừng trong chuyện này ngay chính ông ta cũng thể nào thoát thân.
- Nhát dao đâm vào tim Lý Mẫn bị lệch sang một bên, đến Tỉnh thì ông ta tỉnh lại, đem tức cả mọi chuyện khai báo ra hết, đều quan trọng là trong tay ông ta có không ít bằng chứng, ông ta dự tính những thứ đó dùng để bảo vệ tính mạng trong thời gian quan trọng, bây giờ giao toàn bộ ra, tôi cảm thấy dường như ông ta đã mất đi ý tưởng sống rồi, chỉ muốn báo thù cho người nhà ông ta!
Diệp Trạch Đào lẳng lặng nghe, biết được những chuyện Lý Mẫn khai ra, đã tìm được điểm quan trọng, Phùng Sang Dương muốn trốn cũng khó.
- Chủ tịch thành phố Diệp, Chủ tịch tỉnh Vương đích thân chủ trì chuyện này, sáng sớm hôm nay Chủ tịch tỉnh Vương đã đến thủ đô, đoán chừng rất nhanh sẽ tạo ra một cơn gió lốc!
Vương Khánh Long đến thủ đô rồi sao?
Nghe được tin tức này, Diệp Trạch Đào đã khẳng định, nội dung mà Lý Mẫn đưa ra rất quan trọng, Vương Khánh Long cũng khó có thể giải quyết, đây chính là muốn tìm trung ương để giải quyết việc này đây.
- Được, cậu cũng nên chú ý bảo trọng, lần này Giám đốc sở ở sở các cậu xảy ra chuyện, công tác ở sở rất nặng nề đấy!
Diệp Trạch Đào đối với những việc Phương Khởi Hùng làm rất vừa ý, Phương Khởi Hùng mới chính là loại nhân viên đáng tin cậy của mình, nhất định phải đưa anh ta lên một vị trí quan trọng.
Trong lòng Diệp Trạch Đào suy nghĩ, đã đến lúc giúp đỡ Phương Khởi Hùng thăng lên chức Giám đốc sở rồi.
Lúc trước Phương Khởi Hùng trung thành với lão gia Lưu gia, bây giờ Diệp Trạch Đào là con rể của Lưu gia, lại có được sự tín nhiệm của Phương Khởi Hùng, ông ta đã đem tất cả lòng trung thành của mình đối với lão gia Lưu gia đặt hoàn toàn lên người của Diệp Trạch Đào.
Gọi xong điện thoại, nhìn ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, tâm trạng Diệp Trạch Đào trở nên tốt hơn, lẩm bẩm:
- Thời tiết thay đổi rồi!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.