Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 83: Sự cảm kích của Thôi Vĩnh Chí




Trong văn phòng của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy Hứa Phu Kiệt có một phòng họp nhỏ. Hà Cách Ninh dẫn đầu đoàn nhân viên của thành phố Hắc Lan cũng đang ngồi ở đây. Một số người của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy phụ trách việc xây dựng lại xã Xuân Trúc cũng có mặt. Trong phòng họp có vẻ rất đông người.

Diệp Trạch Đào ngồi trong phòng họp, chăm chú nhìn Hứa Phu Kiệt. Nhớ lại những chuyện mà hôm qua Ông Điền có nói tới, trong lòng có chút hiếu kỳ.
Vị này sắp trở thành Bí thư Thành ủy của thành phố Hắc Lan ư?
Cố ý quan sát những người của đoàn thành phố Hắc Lan một chút, Diệp Trạch Đào có cảm giác mọi người đều không biết chuyện Hứa Phu Kiệt sắp đến thành phố Hắc Lan.
Ánh mắt của Hứa Phu Kiệt quét một lượt khắp mọi người ở trong phòng họp, cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy vừa nói chuyện với y, việc y đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy thành phố Hắc Lan cơ bản không có vấn đề gì.
Vừa nghĩ tới việc sắp phải về địa phương để công tác, tự nhiên trong lòng Hứa Phu Kiệt có chút không yên. Mặc dù cũng là cấp sở, nhưng bản thân y từ trước đến nay đều chỉ quanh quẩn công tác trong phạm vi của đoàn thể, không hiểu có thể thích ứng với hoàn cảnh phức tạp của địa phương không?
Nhìn thoáng qua Hà Cách Ninh, Hứa Phu Kiệt thầm thở dài. Quan hệ của y và Hà Cách Ninh từ trước đến giờ đều rất tốt, nhưng đó là vì khi công tác trong đoàn nội bản thân y và ông ta không liên quan nhiều đến lợi ích. Ở thành phố Hắc Lan, thì Chủ tịch thành phố Địch Mãnh và Hà Cách Ninh đều mang tham vọng muốn trở thành Bí thư, chỉ tội Địch Mãnh mạnh hơn một chút. Nếu như chuyện bản thân y được bổ nhiệm làm Bí thư được loan đi, không hiểu Hà Cách Ninh sẽ như thế nào?
Mới tới một địa phương mới, Hứa Phu Kiệt đương nhiên muốn tìm một số đồng minh. Nếu như Hà Cách Ninh có thể trở thành đồng minh của mình thì tốt biết mấy.
Báo cáo của mọi người bắt đầu. Hứa Phu Kiệt tỏ ra có chút thất thần.
Ngồi bên cạnh Thôi Vĩnh Chí, Diệp Trạch Đào đã phán đoán rất lâu rồi. Việc ông Điền tiết lộ tin Hứa Phu Kiệt sắp được bổ nhiệm là Bí thư chính là muốn hắn mượn cái tin này để ổn định vị trí của hắn.
Hiện tại trong huyện bây giờ chỉ có hai người có thế lực, đó là Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang, bọn họ cũng có cơ hội để thăng tiến. Về tình hình của Triệu Vệ Giang, Diệp Trạch Đào đã thầm quan sát rồi, rất có khả năng y là người của Hà Cách Ninh. Nếu có giúp đỡ ông ta hay không thì cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Chỉ có Thôi Vĩnh Chí, lúc này ông ta đang gặp khó khăn, nếu như giúp đỡ ông ta một chút, rất có khả năng ông ta sẽ đem đến cho hắn nhiều chuyện tốt.
Nhìn trộm Thôi Vĩnh Chí một chút, thấy Thôi Vĩnh Chí lúc này dường như cũng không để ý mấy đến chuyện báo cáo, cũng không biết ông ta đang toan tính chuyện gì.
Thấy mọi người đang bận rộn, không có ai để ý đến mình, Diệp Trạch Đào liền lấy bút viết mấy chữ vào quyển sổ tay. Sau đó gần như vô ý đẩy qua phía của Thôi Vĩnh Chí. Cố ý để Thôi Vĩnh Chí đọc được mấy chữ trong quyển sổ tay ấy.
Thôi Vĩnh Chí vốn đang mải miết suy nghĩ chuyện riêng của mình. Ông ta đang nghĩ sau khi lên đến tỉnh rồi thì phải chạy các mối quan hệ như thế nào, thì thấy hành động vừa rồi của Diệp Trạch Đào liền đưa mắt xuống quyển sổ tay.

Liếc mắt nhìn một cái đã khiến cho tim Thôi Vĩnh Chí đập loạn xạ rồi.
Chớp chớp mắt một cái, y lại nhìn vào quyển sổ tay một lần nữa, cái tên trên quyển sổ tay đã in đậm trong não của y.
Diệp Trạch Đào lúc này mới lấy lại quyển sổ tay về. lấy bút xóa lên cái tên ấy đi, rồi cẩn thận ngồi ghi chép.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tim của Thôi Vĩnh Chí đập nhanh đến nỗi muốn tung ra khỏi lồng ngực. Dòng chữ mà Diệp Trạch Đào viết trên quyển sổ tay chính là: “Bí thư Hứa = Bí thư thành phố Hắc Lan”
Hứa Phu Kiệt sắp trở thành Bí thư Thành ủy của Hắc Lan rồi!
Đó chính là tin mà Diệp Trạch Đào mang tới cho y.
Ánh mắt của Thôi Vĩnh Chí hướng về phía Hứa Phu Kiệt đang ngồi.
Từ hôm qua, sau khi Lưu Mộng Y giới thiệu thân phận của mấy người phụ nữ kia, Thôi Vĩnh Chí đã biết, hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào rất lớn. Có hậu thuẫn mạnh như vậy rồi thì việc biết trước những tin tức quan trọng là điều có thể hiểu được.
Lẽ nào lại là sự thật!
Việc này khiến cho lòng dạ của Thôi Vĩnh Chí cứ như bị mèo cào vậy. Đối với y thì việc này hết sức quan trọng. Nếu như y là người biết trước mọi chuyện, lại nhanh chân hơn những người khác đến quy thuận về phe Hứa Phu Kiệt, thì đối với một Chủ tịch huyện đầu tiên biết điều như thế lẽ nào Hứa Phu Kiệt lại không kính trọng vài phần?
Cũng phải hiểu là Hứa Phu Kiệt tay trắng đến thành phố Hắc Lan, ông ta căn bản không có nhân viên thân tín nào cả. Còn nếu như có thì cũng chỉ là một số cán bộ trong đoàn hệ mà thôi. Mà những cán bộ đó không thể trong thời gian ngắn ngủi có thể trọng dụng được.
Từ sau khi Thịnh Chính Phong bị bắt giam, Thôi Vĩnh Chí mặc dù không bị liên lụy, nhưng mọi người ai cũng biết y là người của Thịnh Chính Phong, ai cũng không dám dùng y. Điều đó đã làm cho tình cảnh của y ở thành phố Hắc lan vô cùng khốn khó. Nhưng hiện giờ Hứa Phu Kiệt là nhân vật được điều động từ trên tỉnh xuống thì ông ấy chắc cũng không có nhiều băn khoăn. Ông ta chắc chắn cũng phải cần người biết làm việc. Mà Thôi Vĩnh Chí tin chắc y là một người như thế.
Thằng Tiểu Diệp này quả không tầm thường!
Nhìn thoáng qua thấy Diệp Trạch Đào dường như đang rất chăm chỉ ghi chép. Trong lòng Thôi Vĩnh Chí bỗng thấy cảm động.
Khi y cần thì tất cả những bạn bè thân tín trước đây đều bỏ đi. Còn cái thằng Diệp Trạch Đào lại nói cho mình thông tin quan trọng như thế, đúng là một người tốt!


Khi đưa ánh mắt nhìn khắp một lượt mọi người, Thôi Vĩnh Chí hơi chau mày. Triệu Vệ Giang dù sao cũng là người của Hà Cách Ninh. Nếu như Hứa Phu Kiệt đến nhậm chức ở thành phố Hắc Lan, ông ta chắc chắn phải đốt xử tốt với Hà Cách Ninh. Đến lúc đó chức Bí thư huyện ủy huyện Thảo Hải chắc chắn sẽ thuộc về tay Triệu Vệ Giang. Nếu như y không biết cái tin này thì cái chức Bí thư huyện ủy chắc chắn đã là của Triệu Vệ Giang rồi. Bây giờ đã biết trước rồi, chắc vẫn còn cơ hội.
Đại lễ mà Diệp Trạch Đào mang đến không thể nói là không to được.
Nghĩ đến hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào lớn mạnh như vậy, mà Diệp Trạch Đào lại đứng về phe mình, Thôi Vĩnh Chí bỗng nhiên thấy nôn nao hẳn lên. Có thể kể từ bây giờ vận khí của mình đã tới.
Sau khi cuộc họp tan, mọi người chờ để đi ăn cơm. Nhân dịp đi vệ sinh, Thôi Vĩnh Chí kéo Diệp Trạch Đào sang một bên hỏi nhỏ:
- Sự việc có thật không?
Diệp Trạch Đào biết Thôi Vĩnh Chí đang sốt ruột nên cười nói:
- Có lẽ đúng như thế.
Mắt Thôi Vĩnh Chí sáng lên, nhìn Diệp Trạch Đào gật gật đầu. Sau đó vỗ thật mạnh lên vai Diệp Trạch Đào.
Từ nhà vệ sinh ra, khuôn mặt Hứa Phu Kiệt lộ rõ vẻ tươi cười. Ông ta thấy Diệp Trạch Đào và Thôi Vĩnh Chí đang đứng ở đó.
Hứa Phu Kiệt liền đi tới.
Đưa tay ra bắt tay mà Thôi Vĩnh Chí đã chủ động giơ sẵn, sau đó đưa tay ra về phía Diệp Trạch Đào.
- Tiểu Diệp, công việc tốt chứ?
Nghe thấy lời nói này của Hứa Phu Kiệt, nhìn trộm Thôi Vĩnh Chí một cái, Diệp Trạch Đào cười thầm. Cái lão Thôi Vĩnh Chí này cũng là người trầm tĩnh đấy, đến lúc này rồi mà vẫn không biểu hiện gì.

- Thưa Bí thư Hứa, ngài quá khen rồi ạ. Công việc của tôi luôn nhận được sự giúp đỡ nhiệt tình của phía Chủ tịch huyện Thôi, nếu không chắc cũng không được tốt đâu ạ!
Hứa Phu Kiệt khẽ mỉm cười nói:
- Đúng vậy, để vận hành tốt một dự án cần rất nhiều sự ủng hộ từ các phía. Lần này với việc xây dựng ở huyện Thảo Hải này Chủ tịch huyện Thôi đã làm được nhiều việc lớn rồi.
- Thưa Bí thư Hứa, đó là những việc tôi nên làm. Từ trước tôi luôn muốn có dịp đến hỏi thăm Bí thư để có thể trực tiếp báo cáo tình hình. Không biết lúc nào thì Bí thư Hứa có thời gian ạ?
Khi nói những lời này, nét mặt của Thôi Vĩnh Chí lộ rõ vẻ nôn nóng. Vẻ mặt đó thể hiện một ý gì đó rất đặc biệt.
Hứa Phu Kiệt nhìn Thôi Vĩnh Chí một chút rồi lại quay sang nhìn khuôn mặt đang tỏ ra rất bình thản của Diệp Trạch Đào, chợt sững người.
Việc y được bổ nhiệm làm Bí thư Thành ủy mới được nói đến, lẽ nào thằng Diệp Trạch Đào này đã biết?
Nếu như nói việc này Diệp Trạch Đào đã biết trước rồi thì hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào hẳn là rất lớn mạnh. Phải trọng thị hắn mới được.
Theo những hiểu biết của ông ta đối với thành phố Hắc Lan thì Thôi Vĩnh Chí trước đây vốn là người của Thịnh Chính Phong, sau đó bị mất chỗ dựa. Hứa Phu Kiệt bỗng có ý tưởng mới. Nếu như tiếp nhận người này thì bản thân y có thể nắm bắt được cả một huyện, như thế thì công việc của y ở thành phố Hắc Lan sẽ được triển khai hết sức thuận lợi.
Hơn nữa, với tình hình này, chắc là Diệp Trạch Đào đã tiết lộ tình hình của y cho Thôi Vĩnh Chí nghe rồi. Nói như thế có nghĩa là Diệp Trạch Đào và Thôi Vĩnh Chí là một phe. Y có thể thông qua Thôi Vĩnh Chí mà nắm bắt tình hình của Diệp Trạch Đào, kể cũng là ý hay.
- À, à, Chủ tịch Thôi khách khí quá rồi. Thôi thế này đi, tôi sẽ đợi ông ở văn phòng vào ngày mai nhé!
Hứa Phu Kiệt vui vẻ nhận lời của Thôi Vĩnh Chí.
Mắt sáng lên, Thôi Vĩnh Chí mừng rỡ nói:
- Cảm ơn sự ủng hộ của Bí thư Hứa đối với công tác của huyện chúng tôi, xin Bí thư yên tâm, huyện Thảo Hải chúng tôi nhất định sẽ công tác theo đúng sự sắp xếp của Bí thư!
Hứa Phu Kiệt mỉm cười:
- Có sự ủng hộ của Chủ tịch Thôi, công việc của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy ở xã Xuân Trúc nhất định sẽ rất tốt.
Trông thấy Hứa Phu Kiệt đi tới phía của Hà Cách Ninh, Thôi Vĩnh Chí trong lòng phấn khởi cứ như giữa mùa hè nóng nực được uống một cốc nước mát vậy, cảm giác sảng khoái ấy khó mà diễn tả được bằng lời.

Diệp Trạch Đào cũng vậy, qua sự kiện này, coi như hắn và Thôi Vĩnh Chí đã đặt nền móng cho một mối quan hệ thân thiết rồi. Khi Hứa Phu Kiệt đến nhậm chức ở thành phố Hắc Lan rồi, thì trên thành phố có Hứa Phu Kiệt, trong huyện thì có Thôi Vĩnh Chí, cái ghế Chủ nhiệm Văn phòng Đảng chính coi như ổn.
Thở dài một tiếng, Diệp Trạch Đào biết rằng bây giờ hắn có thể làm những gì hắn muốn làm rồi.
- Chủ tịch huyện Thôi này, sau khi tan họp chắc không còn việc gì nữa phải không ạ?
Chủ tịch huyện Thôi nghĩ ngay đến Lưu Mộng Y, cho rằng Diệp Trạch Đào muốn đến chỗ cô ta, liền cười nói:
- Cậu cứ đi đi, đến chỗ cô ấy đi, việc của huyện cũng không gấp lắm.
Diệp Trạch Đào cũng không muốn giải thích, chỉ nói:
- Cám ơn Chủ tịch!
Vẻ mặt tươi cười, Thôi Vĩnh Chí nói:
- Gửi lời hỏi thăm của tôi đến cô ấy nhé, nói với cô ấy rằng nếu có thời gian tôi có lời mời cô ấy đến huyện Thảo Hải chơi một chuyến.
Thôi Vĩnh Chí hiểu rất rõ rằng, cái cô gái Lưu Mộng Y ấy đích thị là con cái nhà bề thế, lại có rất nhiều tình cảm đối với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nói:
- Cô ấy mà nghe thấy chắc sẽ vui lắm ạ.
Hắn thừa hiểu ý tứ của Thôi Vĩnh Chí.
Thôi Vĩnh Chí cười ha hả.
Nhìn Diệp Trạch Đào đang đứng ở trước mặt, Thôi Vĩnh Chí có cảm giác bản thân y và người thanh niên này sẽ cùng nhau bước trên con đường phía trước. Nếu như quan hệ với chàng thanh niên này càng gắn bó, càng thân mật thì tiền đồ của y ngày càng nhanh chóng được rộng mở.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.