Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 85: Suy nghĩ của Thôi Vĩnh Chí.




- Tiểu Diệp, đến huyện một chuyến nha.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của Thôi Vĩnh Chí.
- Chủ tịch huyện Thôi, tôi lập tức đến ngay.
Diệp Trạch Đào không hiểu rốt cuộc tên Chủ tịch huyện Thôi này lại đang giở trò gì đây. Càng ngày càng tỏ ra tốt với mình.
Lúc tới văn phòng của Ôn Phương để xin phép, vừa nhìn thấy Diệp Trạch Đào, Ôn Phương liền nói:
- Trạch Đào, tối qua tôi đã gọi điện cho Thôi Vĩnh Chí, có nói một chút về tình hình trong xã, ông ta cũng rất quan tâm đến chuyện của xã ta.
Hóa ra là vậy!
Diệp Trạch Đào đã hiểu được phần nào dụng ý của Thôi Vĩnh Chí gọi mình đến huyện.
- Chủ tịch xã Ôn, Chủ tịch huyện Thôi có gọi điện cho tôi, kêu tôi nhanh chóng đến huyện một chuyến. Cô xem thế nào?
- Đi đi, đúng rồi, dùng chiếc xe mà Lâm Dân Thư đã từng dùng ấy.
Ôn Phương mỉm cười nói.
Diệp Trạch Đào không nói lời nào. Sau khi Lâm Dân Thư lái chiếc xe đó về xã, mọi người đều dùng nó. Thường thì Hàn Bộ Tùng lấy đi và dường như đã thành xe của Hàn Bộ Tùng luôn rồi.
Ôn Phương kêu mình dùng chiếc xe đó, chính là có dụng ý muốn mượn chuyện này để ra mặt với Hàn Bộ Tùng đây.
Xem ra Hàn Bộ Tùng và Ôn Phương tranh giành nhau rất kịch liệt!
Nghĩ ngợi một hồi lâu, nghĩ dù sao giờ mình cũng đã là người một hội với Ôn Phương rồi, sớm muộn gì thì cũng phải đối đầu với Hàn Bộ Tùng, giờ dùng chiếc xe này cũng coi như là thử hắn một chút.
Ra khỏi văn phòng của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào nhìn chiếc xe của Lâm Dân Thư đang đậu ở dưới lầu một cái rồi mỉm cười. Cô Ôn Phương này cũng mưu mô đó chứ, mượn chuyện này để công kích Hàn Bộ Tùng.
Tới văn phòng thu xếp một chút, Diệp Trạch Đào gọi điện cho tài xế Ngô tới.
Ngô Lâm là người lái xe cho Lâm Dân Thư từ trước tới giờ, là một người rất thông minh, nhanh nhẹn. Nhưng, cứ nghĩ đến việc ông ta đã từng lái xe chở Lâm Dân Thư, Diệp Trạch Đào lại không muốn dùng ông ta nữa.
- Ông Ngô, ông chuẩn bị một chút, đến chở tôi đi huyện.
- Bí thư Hàn ở đó chứ?
Hai ngày nay, trong lòng Ngô Lâm cứ thấp thỏm không yên. Sau khi Lâm Dân Thư xảy ra chuyện, ông ta biết là chén cơm có được từ việc lái xe đưa rước lãnh đạo của mình đã không còn dễ dàng gì. Nhưng may là dạo này Hàn Bộ Tùng cũng đang cần tới mình, thế là ông ta cũng coi mình như là người của Hàn Bộ Tùng luôn rồi. Nghe Diệp Trạch Đào cần dùng xe, thì nghĩ ngay tới chuyện Hàn Bộ Tùng có nói hôm nay phải đến nhà giúp ông ta.

Sắc mặt Diệp Trạch Đào trầm xuống.
Phương Di Mai đứng bên cạnh liền nói:
- Ông Ngô, ông phải biết xe là của văn phòng quản lý chứ không phải của riêng ai. Chủ nhiệm Diệp đến huyện, Chủ tịch xã Ôn đã đồng ý rồi, hơn nữa, Chủ tịch xã Ôn còn nói là phải dùng chiếc xe này, nếu ông thấy không tiện, văn phòng sẽ sắp xếp người khác tới lái.
Phương Di Mai quả rất khôn khéo, nghe Diệp Trạch Đào cần dùng đến chiếc xe này, cô ta biết chắc chắn có chút tính toán, âm mưu gì đó ở đây. Thấy thái độ của Ngô Lâm, đương nhiên cô rào trước ngay.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Như vậy đi, ông cứ để chìa khóa lại văn phòng, tôi sẽ sắp xếp người khác đến lái xe.
Ngô Lâm nhất thời đứng đó ngẩn người ra.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi không có ý đó.
Ngô Lâm có chút hấp tấp.
Vừa nãy chỉ nghĩ đến chuyện mình sẽ lái xe giúp cho Hàn Bộ Tùng nên mới không nghĩ tới mấy chuyện khác, giờ bị như thế này mới chợt nhận ra Diệp Trạch Đào cũng là không phải là người dễ đối phó.
Phương Di Mai mỉm cười nói:
- Ông Ngô, ông tạm thời cứ lái chiếc xe chở hàng nhỏ của xã đi.
Đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, Ngô Lâm thật không dám lôi thôi với Diệp Trạch Đào, bây giờ Diệp Trạch Đào như thế nào ông ta quá rõ, là một người đang rất có tiền đồ ở huyện.
Ngô Lâm không biết phải làm sao đành giao chìa khóa lại cho Phương Di Mai.
Nhìn Ngô Lâm đi ra cửa, Phương Di Mai nói:
- Trước kia lái xe cho Lâm Dân Thư hắn rất kiêu ngạo.
Trong văn phòng hai người kia đã đi công chuyện rồi nên Phương Di Mai nói thẳng ra luôn.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi đi huyện, cô trông coi chút nhé.
- Vương Báo Quốc ở trong xã vừa mới chuyển ngành. Trong quân đội là bộ đội đặc chủng, chỉ có điều là không biết nịnh bợ nên mới phải về xã, lái xe rất tốt.
Phương Di Mai nói.

- Vậy thì tốt rồi, mau gọi anh ta đến lái xe chở tôi đi.
Mắt Phương Di Mai chợt sáng lên. Từ trong lời nói của Diệp Trạch Đào cô ta đã cảm nhận được chút tình hình, chẳng lẽ Diệp Trạch Đào lại được thăng chức?
Diệp Trạch Đào đúng là có cảm giác như vậy, từ khi ở tỉnh về, thái độ của Thôi Vĩnh Chí vô cùng thân mật, với tình hình trước mắt của xã, hắn rất có khả năng sẽ có một sự sắp xếp mới.
Vương Báo Quốc là một người ít nói, đứng nghiêm như trong quân đội, Diệp Trạch Đào có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ từ con người này, đôi mắt ấy cũng đặc biệt sáng.
- Anh lái xe đến huyện nhé.
Diệp Trạch Đào không hề nhiều lời, hắn ta đang có ý quan sát Vương Báo Quốc.
Nhận lấy chìa khóa xe, Vương Báo Quốc không hề vội vàng lái xe ngay mà tiến hành quan sát chiếc xe một chút, sau đó lại tìm một cái cờ lê vặn lại ốc, sau đó mới khởi động. Sau khi thử xong thì xuống xe, đứng đó nói với Diệp Trạch Đào:
- Được rồi.
Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, đừng cho đó là những động tác nhỏ nhặt, từ đây có thể thấy được tên Vương Báo Quốc này là một người rất cẩn thận, làm việc gì cũng rất cẩn thận, nếu mọi mặt của người này ổn thì có thể bồi dưỡng được.
Xe chạy rất êm, Diệp Trạch Đào nhận thấy ngồi trong xe do Vương Báo Quốc lái có cảm giác rất an toàn.
Nhắm mắt lại rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Không biết sau bao lâu, lúc Diệp Trạch Đào mở mắt ra, phát hiện chiếc xe đã dừng ở trụ sở của Ủy ban nhân dân huyện
- Đến rồi?
- Vừa mới đến được một lúc!
Nhìn về phía Vương Báo Quốc, Diệp Trạch Đào mỉm cười, người này được đó chứ!
Mang theo túi công văn, Diệp Trạch Đào xuống xe rồi đi về phía văn phòng của Thôi Vĩnh Chí.
- Tiểu Diệp, ha ha, đến huyện báo cáo công tác đấy à?
Phó chủ tịch huyện Tiền Trung Lập vừa xuống lầu, thấy Diệp Trạch Đào liền nhiệt tình chào hỏi, rồi cũng chủ động đưa tay ra.
Diệp Trạch Đào vội vàng đưa tay ra bắt, cung kính nói:
- Chào Phó chủ tịch huyện Tiền!

- Ha ha, Tiểu Diệp à, dạo này bận lắm hay sao mà lên đến huyện cũng không tới chỗ tôi.
Tiền Trung Lập làm bộ không vui nói.
- Phó chủ tịch huyện Tiền phê bình rồi, tôi đang định báo cáo công tác với phó chủ tịch huyện Tiền đây mà cứ sợ ông bận quá!
Tiền Trung Lập cười ha ha rồi vỗ vỗ vai Diệp Trạch Đào nói:
- Đến chỗ Chủ tịch huyện Thôi?
- Ừm, Chủ tịch huyện Thôi kêu tôi đến chỗ ông ta một chuyến.
Tiền Trung Lập tươi cười nói:
- Được, sau khi đến chỗ Chủ tịch huyện Thôi thì đến chỗ tôi nha, chúng ta nói chuyện một chút.
- Được, chờ lát nữa tôi sẽ đến báo cáo công tác với Phó chủ tịch huyện Tiền sau.
Tiền Trung Lập lại cười ha ha nói:
- Vậy thì tốt, tôi đợi cậu đó.
Thái độ này khiến cho Diệp Trạch Đào không mấy thích ứng.
Nhìn theo dáng của Diệp Trạch Đào đi lên tầng, nét mặt đang tươi cười của Tiền Trung Lập mang đầy vẻ nghi ngờ.
Nghĩ tới lúc nãy Thôi Vĩnh Chí kêu mình đến trao đổi một vài ý kiến, thấy có liên quan đến chuyện của Diệp Trạch Đào. Tiền Trung Lập cũng suy nghĩ tới không ít chuyện.
Diệp Trạch Đào không nghĩ tới chuyện của Tiền Trung Lập, nhanh chóng tới văn phòng của Thôi Vĩnh Chí.
Thư ký có thể đã có sắp xếp từ trước rồi, nên thấy Diệp Trạch Đào tới, không quan tâm là bên ngoài còn có một vài trưởng phòng đang đợi, liền trực tiếp dẫn Diệp Trạch Đào vào văn phòng của Thôi Vĩnh Chí.
Thôi Vĩnh Chí đang day day thái dương, vừa nhìn thấy Diệp Trạch Đào, bỗng vui vẻ nói:
- Vừa về đã gọi cậu quay lại đây, chủ yếu là huyện có một chút lo lắng về công tác của xã Xuân Trúc, chuyện này cần tham khảo ý kiến của cậu một chút.

Diệp Trạch Đào nói:
- Xin Chủ tịch huyện Thôi cứ ra chỉ thị.
Khẽ mỉm cười, sắc mặt của Thôi Vĩnh Chí bỗng trở nên nghiêm túc, nói với Diệp Trạch Đào:
- Tôi có nghe được một số chuyện, nghe nói các cán bộ xã Xuân Trúc đang tính làm một số chuyện trong Đại hội đại biểu nhân dân, có việc này không?
Trong lòng Diệp Trạch Đào chợt sửng sốt, nghiêm túc nói:

- Sau khi tôi về cũng có nghe được một vài tin tức, đã báo cáo ngay cho Chủ tịch xã Ôn rồi.
Hơi gật đầu, Thôi Vĩnh Chí nói:
- Các cán bộ có ý kiến là đúng. Nhưng, nếu thật sự muốn làm quá thì dù là đối với huyện hay đối với người có liên quan đều có ảnh hưởng không hay, huyện Thảo Hải tuyệt đối không được phép xảy ra tình trạng này!
Diệp Trạch Đào đương nhiên là hiểu ý của Thôi Vĩnh Chí, giờ trong huyện ông ta tạm thời đang chủ trì công tác, nếu chuyện này mà xảy ra thật, làm không tốt, cái chức Chủ tịch huyện của ông ta cũng đi luôn.
- Chủ tịch huyện Thôi nói rất đúng, tôi cũng nghĩ như vậy!
Gật gật đầu, Thôi Vĩnh Chí nói:
- Ý kiến của quần chúng cũng có thể nói lên được một số vấn đề. Trước khi khai mạc cuộc họp Đại hội đại biểu nhân dân, huyện sẽ cử một tổ công tác đến xã Xuân Trúc tiến hành một cuộc điều tra ý kiến của dân, đồng thời cũng khảo sát một chút tình hình của các cán bộ. Anh nhất định phải tin tưởng vào công tác, tin tưởng vào tổ chức, tin vào tinh thần tiên phong của huyện, đồng chí nào dũng cảm làm việc thì sẽ được sắp xếp.
Diệp Trạch Đào nghe đến đó, tròng lòng đã hiểu được phần nào, nói nãy giờ là Thôi Vĩnh Chí nghi ngờ mình đóng một vai trò trọng yếu trong xâu chuỗi này!
Chuyện này quả là không dễ giải thích.
- Chủ tịch huyện Thôi, tôi hiểu rồi!
Diệp Trạch Đào đành phải nói như vậy.
Sắc mặt thay đổi, Thôi Vĩnh Chí cười nói:
- Tiểu Diệp, cậu đừng suy nghĩ gì khác, hôm nay tôi cho gọi cậu đến là muốn bàn với cậu về công tác của xã Xuân Trúc, cậu cho rằng đồng chí Ôn Phương có thể gánh vác được công tác của cả xã không?
Chuyện này sao có thể hỏi tôi chứ?
Ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn về phía Thôi Vĩnh Chí.
Thôi Vĩnh Chí cũng không đợi Diệp Trạch Đào lên tiếng, liền nói:
- Đồng chí Ôn Phương thực ra phụ trách công tác Đảng thì phù hợp hơn. Tiểu Diệp à, sau khi cậu đến xã Xuân Trúc, tất cả mọi chuyện cậu làm đều được sự tín nhiệm của quần chúng, quần chúng đã tin tưởng cậu, thì cậu nhất định phải duy trì được tình thế này, huyện cũng sẽ tích cực lắng nghe ý kiến của quần chúng!
Diệp Trạch Đào nghe đến đây vẫn không thể hiểu được ý của Thôi Vĩnh Chí. Hắn quả thật ngớ ngẩn rồi, trong lòng có đôi chút kích động.
- Chủ tịch huyện Thôi yên tâm, tôi nhất định dồn hết sức mình vào công tác của xã Xuân Trúc, quyết không phụ sự tín nhiệm của Chủ tịch huyện Thôi!
Thôi Vĩnh Chí mỉm cười nói:
- Cứ như vậy đi, về nhà chăm sóc ba mẹ đi.
Từ văn phòng của Thôi Vĩnh Chí đi ra, tâm trạng của Diệp Trạch Đào rất tốt, hắn tin tưởng vào tình hình trước mắt, Thôi Vĩnh Chí chắc chắn sẽ có sự sắp xếp cho mình.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.