Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 917: Không Tới Thì Đừng Tới Nữa.



- Thông báo cho toàn bộ nhân viên ngày mai về đúng vị trí, không tới thì đừng tới nữa!

Sau khi Cố Minh Trung nhậm chức sau, liền nhận được mệnh lệnh của Diệp Trạch Đào.

Mình cũng tới đây cả nửa ngày trời, còn chưa thấy các lãnh đạo ban ngành tới, Diệp Trạch Đào biết rằng không thể hiện chút uy phong thì không được nữa rồi, đám lãnh đạo thành phố Lan Phong đều không phải là người của mình, giờ đã xuất chướng, tuyệt đối không cho phép chuyện mỗi kẻ một chiến hào xảy ra nữa. Còn nếu thật sự không tới thì đừng trách mình mang một số kẻ ra khai đao.

Có câu nói kia của Điền Lâm Hỉ, lại còn có được sự ủng hộ của Phùng lão, Diệp Trạch Đào cũng không muốn nhịn nữa, ai mà thèm quan tâm chúng nó lên giọng hay là khiêm tốn nữa chứ, đã chọc vào mình, cũng đừng trách mình không khách khí.

- Tôi lập tức đi thông báo.

Cố Minh Trung thấy Diệp Trạch Đào muốn phát uy, trong lòng cũng vui vẻ, chỉ sợ là Diệp Trạch Đào nhũn nhặn, chứ chỉ cần Diệp Trạch Đào có gan động thủ, Cố Minh Trung tin rằng người sau lưng Diệp Trạch Đào cũng không khoanh tay đứng nhìn không thôi.

Thấy Cố Minh Trung gọi điện thoại thông báo, Diệp Trạch Đào dí tắt mẩu thuốc lá vào chiếc gạt tàn.

Bộ máy điều hành khu kinh tế mới đã được sắp xếp ổn thỏa, nhưng tình hình hiện tại cho thấy, mọi người vẫn lại chọn cách chỉ huy từ xa, căn bản cũng không có ý định tới đây làm việc, làm gì có chuyện tốt như thế chứ!

Lôi mấy người trẻ tuổi ra đã nghĩ là làm khó được mình?

Diệp Trạch Đào càng thêm không hài lòng đám người ở thành phố này rồi, các người là Chủ tịch thành phố thì sao, khu kinh tế này mang họ Diệp, ai cũng đừng hòng nhúng tay tới chuyện ở đây!

Giáp Hà vốn dĩ là một khu kinh tế mới độc lập, có tính tự chủ, nếu lãnh đạo còn có chuyện kiêm hai chức vụ thì sẽ gây ra vấn đề cho những công việc kế tiếp, Diệp Trạch Đào quyết không cho chuyện như vậy xảy ra.

Câu nói nếu đã không tới thì đừng tới nữa của Diệp Trạch Đào đã gây chấn động, Diệp Trạch Đào dù sao cũng là một Ủy viên Thường vụ Thành ủy, cho nên đám người được bổ nhiệm liền cuống cuồng lên.

Vu Chi Hán đang ở trong một căn phòng được trang hoàng xa hoa đánh mạt chược mà trong lòng vẫn đang suy nghĩ tới chuyện của Diệp Trạch Đào.

Mọi người vô tình cố ý cài không ít chuyện làm khó Diệp Trạch Đào, cũng không biết hắn sẽ phá giải như thế nào.

Làm một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Vu Chi Hán vẫn có quyền lực rất lớn, trong thành phố Lan Phong này chính là một thế lực hùng mạnh. Thật lòng mà nói thì hắn cũng không rõ tính cách của Diệp Trạch Đào, mặc dù biết Diệp Trạch Đào có chút năng lực, lần này cũng là cố ý tạo ra một số cửa ai thử thách Diệp Trạch Đào.

Đối với con người Diệp Trạch Đào này, đến giờ Vu Chi Hán cũng chưa nghĩ ra được đối sách chu toàn.

- Bí thư Vu, sao vậy? Có tâm sự sao?

Ngồi đối diện lão chính là một gã béo phì, gã chính là Triệu Di, giám đốc công ty bất động sản của thành phố Lan Phong.

- Bí thư Vu hẳn là đang nghĩ chuyện của Diệp Trạch Đào chứ gì?

Một người trung niên đập mạt chược khẽ cười nói.

Người trung niên này là Ông Tử Văn, tổng giám đốc công ty điện lực ở Lan Phong.

Tất cả mọi người đều có quan hệ rất mật thiết, Vu Chi Hán hơi xoa trán, thở dài:

- Bát cơm tới miệng lại phải chia cho kẻ khác!

- Thành phố Lan Phong này còn có chuyện mà Bí thư Vu không làm được sao? Mặc kệ hắn có lợi hại tới mấy, chỉ cần có Bí thư Vu ở đây, ai cũng không làm được gì!

Một người phụ nữ duy nhất trong bàn chơi mạt chược nói, ả chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ tinh tế, lúc nói đúng là bộ dạng phong tình vạn chủng.

Vu Chi Hán nhìn về phía Giản Khanh – Chủ tịch công ty giải trí Sa Châu, trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười nói:

- Già rồi, đám trẻ bây giờ mới thật sự là mãnh liệt.

Giản Khanh liền che miệng cười nói:

- Bí thư Vu mạnh tới mức “độc” luôn đấy, Tiểu Anh nói với tôi thế mà!

Cô gái ngồi đằng sau Vu Chi Hàn liền cười nói:

- Anh Vu, đừng hao tổn tinh thần, dù sao thành phố Lan Phong này có anh trấn thủ, sao mà loạn được.

Nhìn người phụ nữ của mình, Vu Chi Hán vẫn chả có tâm tư đánh bài, nói với ả:

- Tiểu Anh, em đánh hộ a chút đi, a đi hút điểu thuốc.

Ả ta tên là Nguyên Uẩn Anh, thoáng nhìn qua Giản Khanh.

Giản Khanh nói:

- Nếu Bí thư Vu không có tâm trạng, thế thôi đi, mọi người nói chuyện chút.

Đám người liền đi qua ngồi trên ghế so lon.

Còn chưa nói được mấy câu đã thấy thư ký của Vu Chi Hàn, Hồ Nhâm vội vàng đi vao, nói nhỏ mấy câu bên tai Vu Chi Hán.

Nghe xong mấy câu Hồ Nhậm nói, sắc mặt Vu Chi Hán hơi đổi:

- Gọi hắn vào.

Rất nhanh sau đó, Vệ Viễn Thành, Cục trưởng cục Tài Chính thành phố liền bước vào.

- Viễn Thành, sao lại thế này?

- Bí thư Vu, khu kinh tế mới gọi điện thoại tới, nói đám nhân viên công chức của chúng ta ở đó sáng mai nhất định phải tới đó làm việc, sau này cũng chỉ có thể làm việc ở đó, việc này phải làm sao đây?

Vu Chi Hán liền cau mày nói:

- Cậu không phải là phái người qua đó sao? Có chuyện gì gọi điện thoại chỉ huy chút là được rồi?

- Diệp Trạch Đào nói, nếu không sang làm, sau này cũng đừng có tới nữa.

A!

Lúc này không chỉ có Vu Chi Hán giật mình, đám người trong phòng đều giật mình.

Diệp Trạch Đào thế này đúng là muốn gây chiến mà!

Sắc mặt Vu Chi Hán trở nên vô cùng khó coi, đám lãnh đạo ban ngày lần này phải qua đó hầu hết đều là kiêm chức, Diệp Trạch Đào nếu làm thành như vậy, thì hoàn toàn phá hủy chuyện kiêm chức, thế thì đúng là tách ra hoàn toàn tự chủ rồi!

Đừng thấy đây chỉ là Diệp Trạch Đào dựa theo quy định mà đưa ra mệnh lệnh, trong đó cũng có sát khí, người ở thành phố Lan Phong dùng cách như vậy để cắt bớt quyền lực của Diệp Trạch Đào, ai cũng cho rằng hắn không có khả năng đánh trả trong thời gian ngắn như vậy, chỉ cần kéo dài thêm một chút thời gian, đợi tới sau khi mọi người biết hết được thực lực của hắn, Diệp Trạch Đào liền mất đi động lực ở lại thành phố này. Nhưng mà, giờ đây Diệp Trạch Đào không để cho mình quay vòng nữa, vừa tới đã triển khai trận thế, đây là có ý muốn cùng mọi người đánh một trận đây mà.

Không ngon ăn rồi!

- Tất cả đều nhận được điện thoại.

Vu Chi Hán hỏi một câu.

- Đúng vậy, tôi đã đi hỏi xem, tất cả mọi người đều nhận được điện thoại, đều là yêu cầu tương tự, đều phải bỏ công tác ở thành phố.

Triệu Di nói:

- Bí thư Vu, Chủ tịch thành phố Diệp này là thế nào đây, chẳng lẽ khu kinh tế mới không phải thuộc sự lãnh đạo của Thành Ủy? Rất là kỳ cục, như vậy thì đúng là cấp dưới, nếu là ở công ty của tôi, đã làm cho hắn phải cút đi chỗ khác rồi!

Tất cả mọi người đều là những người rất thân mật, Triệu Di nói chuyện bỗ bã.

Nguyên Uẩn Anh đã tới bên người Vu Chi Hán nói:

- Anh Vu, anh là Bí thư, không nghe lời liền thu thập hắn đi.

Thầm than một tiếng, Vu Chi Hán biết những người này cũng không biết nội tình, Diệp Trạch Đào này sao lại dễ đối phó như thế, thằng ranh này có gan làm chuyện cỡ này chính là do không sợ hãi, cho nên cũng phải cẩn thận một chút mới được.

Điều làm cho Vu Chi Hán lo lắng nhất vấn là thái độ của trung ương, nếu quá mức làm khó Diệp Trạch Đào, không cẩn thận trung ương có cớ thu thập mình, không thể để chuyện này xảy ra!

- Hôm nay tới đây thôi.

Vu Chi Hán đứng dậy đi về một gian phòng ở giữa.

Nơi này thật ra coi như một căn nhà của Vu Chi Hán, không có việc gì hắn thường thích tới đây, trang hoàng giống như cung điện, ở đây thì có thể muốn làm gì thì làm.

Nguyên Uẩn Anh nhẹ nhàng định đi theo, Vu Chi Hán khoát tay nói:

- Mấy người chơi đi, tôi đi suy nghĩ một chút.

Vào trong phòng, Vu Chi Hán cũng không nghĩ ngợi gì, mà là bấm điện thoại của Chủ tịch thành phố Quan Bạch Viêm.

Người ngoài chỉ biết là hai người bất hóa, kỳ thật căn bản cũng không hề biết tới hai người âm thầm quan hệ mật thiết như tay chân, rất nhiều chuyện nhìn qua tưởng họ đối chọi gay gắt, kỳ thật sau lưng họ đã có hiệp nghị rồi.

Cả hai đều là người khôn khéo, biết rằng thượng cấp không thể nào mang hai người hài hòa ở một chỗ, cho nên mới cố ý làm vậy cho người ngoài xem.

- Ông Quan, Diệp Trạch Đào muốn động thủ, ông thấy sao?

Quan Bạch Viêm cũng vừa mới biết chuyện, nói:

- Ông Vu à, việc này chúng ta phải cần thận mới được, khu kinh tế mới kia là việc đã được trung ương thông qua, thời điểm tiến hành triển khai khu kinh tế mới Giáp Hà cũng đã thống nhất là có quyền tự chủ, Diệp Trạch Đào đề xuất thu quyền, bất luận nói sao cũng phải đồng ý.

Kỳ thật hai người đã sớm biết chuyện này, chỉ là khi làm việc cố ý làm vậy mà thôi, chính là muốn thông qua chuyện này thử thách tài năng và sự quyết đoán của Diệp Trạch Đào một chút, giờ thì xong rồi, năng lực của Diệp Trạch Đào thật lớn quyết đoán cũng không nhỏ. Cứ như vậy, lại làm cho mọi người thành bị động.

- Ông Quan, từ chuyện này có thể thấy được, tay Diệp kia là cũng để ý đó.

- Tôi thấy thằng nhãi này không chỉ có phần nắm chắc, còn rất có gan liều, chúng ta phải cẩn thận một chút mới được.

Bị Diệp Trạch Đào đã làm thành như vậy, tâm trạng của hai người cũng không phải là quá tốt. ý nghĩ ban đầu của cả hai là cho dù Diệp Trạch Đào có bối cảnh, tới một địa phương mới cũng không thể tùy ý làm xằng, chỉ cần Diệp Trạch Đào thể hiện ra kiểu khéo đưa đẩy vốn có của chốn quan trường thì mọi người có thể mượn thời gian này làm giảm bớt ảnh hưởng của Diệp Trạch Đào. Bây giờ xem ra Diệp Trạch Đào này cũng không muốn làm việc theo lối sẵn, cũng không thèm quan tâm đám người ở Thành ủy này, hoàn toàn muốn tự lập.

Làm sao bây giờ?

Buông xuôi?

Nếu mặc kệ thì đúng là đã đánh một đòn manh vào uy tín của mọi người, nếu không buông tay thì Diệp Trạch Đào rõ ràng là muốn chiến, việc này lại có lệnh của cấp trên, làm sao đây?

Hai người lập tức cũng thấy khó chịu.

Không đánh thì tên Diệp Trạch Đào kia sẽ càng lấn tới.

Đánh, thì người ta mới tới đã đánh, cấp trên sẽ ra sao?

- Ông Quan, ông thấy sao?

Vu Chi Hán hỏi.

Đùng là một vấn đề khó khăn, chúng ta đã có văn kiện ở thành phố, đám người kia vẫn là giữ chắc vụ ở bên kia, lần này đành phải để bọn họ qua đó.

- Bọn họ qua đó, công tác ở thành phố phải làm sao bây giờ?

Đấy cũng là một cái khó, nếu là như vậy, để cho mấy cục trưởng này đều qua đó, vị trí của bọn họ ở thành phố cũng bị trống, cho dù là tạm thời bảo lưu, phần lớn thời gian làm ở bên kia, công việc ở thành phố cũng không biết sao!

Quan Bạch Viêm nói:

- Ông Vu, tôi thấy chỉ có thể như vậy, trước hết để họ qua đó, vị trí của họ trong thành phố đừng xếp người, để họ chỉ định một người phụ trách là được rồi.

Vu Chi Hán suy nghĩ một chút nói:

- Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy, xem tình hình thế nào rồi nói.

Hai người vừa thương lượng, Ôn Phương cũng chạy tới Giáp Hà.

Thấy tình hình nơi này, Ôn Phương cũng sững sờ nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, đây là khu kinh tế mới cấp quốc gia sao?

Nhìn Ôn Phương khắp người đã lộ ra dáng vẻ thành thục, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Đúng thế, cũng như một tờ giấy trắng, cần chúng ta tới vẽ tranh, em là người có kinh nghiệm nên phải mang em tới đây, chính là muốn mượn năng lực của em đó.

Ôn Phương mỉm cười nói:

- Dù sao em nghe lời anh…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.