Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 934: Tặng Thành Tích



- Trạch Đào, dùng nhiều thời gian một chút suy nghĩ chút công việc của Giáp Hà, bất cứ chuyện gì cũng đều phải dùng công việc hiện thực làm căn cứ!

Dương Thăng Hải cảm thấy mình nên đã cổ vũ Diệp Trạch Đào một chút rồi, bản thân đã không thể làm công việc đi lên, nhưng muốn kéo mình ra để đỡ mũi tên giúp hắn!

Giáp Hà đúng là khó phát triển, nhưng cũng không thể dùng tiền bậy bạ như vậy!

Trong ý nghĩ của Dương Thăng Hải, Diệp Trạch Đào muốn mình phụ trách công việc của Giáp Hà, chính là muốn cho mình nhận trách nhiệm mà hắn gây ra, ý nghĩ này vừa xuất hiện trong lòng của Dương Thăng Hải liền cảm thấy khó chịu.

Cho dù là có một người bao che như Trịnh Thành Trung, cũng không thể làm như thế này!

Nghĩ đến việc bản thân mình nền móng căn bản ở tỉnh lý cũngkhông có, hiện tại đứng cũng không vững, trong lòng Dương Thăng Hải cũng có chút tức giận.

Sau khi Dương Thăng Hải tới tỉnh Cam Ninh cũng đã rất khó khăn, cho dù mình là một bí thư tỉnh ủy, tính loại bỏ nơi này rất dữ dội, nếu không thể làm cho một vài công việc có tiến triển, uy tín của mình liền mất đi.

Điều muốn nhất của Dương Thăng Hải là phá vỡ cục diện này.

Chuyện của bản thân còn chưa làm tốt, ông ta đời nào mà tâm trạng đi giúp Diệp Trạch Đào chịu trách nhiệm.

Cho dù là có quan hệ với Trịnh Thành Trung, dưới việc lớn có liên quan đến địa vị của mình, Dương Thăng Hải cũng có cách nghĩ của chính mình.

Cũng chính tại bây giờ có một vài lời đồn đại Trịnh Thành Trung vẫn giữ lại chức vị, nếu không trong việc đối đãi Diệp Trạch Đào, Dương Thăng Hải cũng có một loại suy nghĩ tự sinh tự diệt.

Diệp Trạch Đào lúc này mới phát hiện mình không có nói rõ ràng sự tình, có lẽ đã làmcho Dương Thăng Hải phẫn nộ.

Về nhân tính, Diệp Trạch Đào bây giờ đã có nhận thức khắc sâu, anh cũng không tin Dương Thăng Hải là người của họ Trịnh thì vẫn quan tâm mình vô điều kiện nếu như mình trong suy nghĩ của Dương Thăng Hải không có tác dụng, thì Dương Thăng Hải cũng sẽ không coi trọng mình. Hiện nay mình làm việc ở Giáp Hà, rất nhiều phương diện cần sự chiếu cố của Dương Thăng Hải, bởi vậy lấy được thiện cảm của Dương Thăng Hải đã trở thành một việc lớn của Diệp Trạch Đào.

Sự phát triển của Giáp Hà bước tiếp theo sẽ rất nhanh. Việc này phải có một chiếc ô dù, nếu Dương Thăng Hải là người của Trịnh hệ, đương nhiên phải đem thành tích này tặng cho Dương Thăng Hải rồi.

Nghĩ đến đây Diệp Trạch Đào nói:

- Bí thư Dương, lần này tôi đã đi khắp nơi đàm phán, đã có một vài dự án phải gia nhập vào khu kinh tế mới Giáp Hà, bởi vì số lượng công việc quá lớn, vấn đề phương diện này tương đối nhiều. Nếu như không có một vị lãnh đạo của cấp tỉnh đến lãnh đạo, tôi lo lắng bản thân mình không thể làm nổi.

Dương Thăng Hải vốn đang giận dữ liền sửng sốt, ông ta cũng đã nghe ra, Diệp Trạch Đào người tacũng khôngý muốn mình là làm bia đỡ giúp hắn, đã có một dự án lớn rồi!

Cũng không biết tên nhóc này đã làm ra chuyện gì!

Khi Dương Thăng Hải nghĩ tới thế lực của Trịnh gia và Lưu gia, đã âm thầm gật đầu, theo tình hình của hai nhà này, nếu quả thật toàn lực ủng hộ, có lẽ sẽ làm ra một vài sóng gió lớn.

Nếu dự án rất lớn, lại để mình chịu trách nhiệm. Thành tích này chắc chắn là sẽ có một phần của mình, tên nhóc này lại muốn đưa thành tích cho mình sao!

Đã hiểu ra như vậy, tâm trạng của Dương Thăng Hải cũng tốt hơn rất nhiều, tuy nhiên ông ta cũng không tin trong thời gian ngắn như vậy Diệp Trạch Đào có thể mang nhiều sóng gió lớn tới.

- Trạch Đào, giỏi lắm, đã có khởi sắc rồi, nên làm như vậy, phải đem công việc đặt lên hàng đầu.

- Bí thư Dương, là như thế này, bản thân khởi điểm khu kinh tế mới Giáp Hà cao, nếu mà đánh nhỏ làm nhỏ, khả năng cũng không đủ làm ra kết quả gì, sau khi tôi suy nghĩ kĩ, quyết định chiến lược tập đoàn, dùng hình thức khu kinh tế lớn bao bọc khu kinh tế nhỏ, lực lượng tụ hợp ở khắp nơi tiến hành phát triển.

Dương Thăng Hải đã có chút nghi ngờ, thu hút đầu tư là chuyện khó khăn như vậy, có thể đưa tới vài xí nghiệp cũng không tệ, tên nhóc này khẩu khí không nhỏ, lời nói nói ra rất có trọng lượng!

Đương nhiên, Dương Thăng Hải cũng rất là bình tĩnh, cũng không có lập tức phê bình, ông ta cũng muốn hiểu rõ hơn một chút về ý nghĩ của Diệp Trạch Đào.

- Trạch Đào, cậu nói tỉ mỉ một chút đi.

- Bí thư Dương, là như vậy, lần này sau tôi tới thành phố, đã gặp chủ tịch xí nghiệp Nam Cảng nổi tiếng Trần Hỉ Toàn, ông ấy và tôi đã đưa ra một vài đề nghị tốt, sau khi hoàn thiện tiến trình của chúng tôi, thì đã có một vài ý tưởng như vậy….

Diệp Trạch Đào đã tụ hợp lực lượng nghành sản xuất, cùng với những xí nghiệp tương quan xây dựng cùng một nơi phát triển, sau đó nói một lần với Dương Thăng Hải về ý tưởng từ hình thức liênminh đến hướng mở rộng ra bên ngoài.

Không thể không nói, khi phách này của ý tưởng này rất lớn, căn bản là không còn là tình huống như lúc trước kia đánh nhỏ làm nhỏ, giả dụ triển khai hoạt động được thuận lợi, lấy được sự ảnh hưởng cũng tốt, giá trị sản lượng cũng tốt, thật là lớn vô cùng.

Dương Thăng Hải lúc đầu vẫn còn không coi trọng việc này, nhưng bây giờ có chút đứng ngồi không yên, ông ta đã quá rõ ảnh hưởng của việc này rồi, nếu quả thật có thể làm thành công chuyện này, khu kinh tế mới Giáp Hà sẽ một điểm trung tâm kinh tế của Trung Quốc, người chỉ đạo việc này chắc chắn lấy được thành tích.

Giả dụ thật có thể làm được, bản thân ở tỉnh Cam Ninh không chỉ là có thể đứng vững, còn có thể đạtđược thu hoạch rất lớn trong việc!

- Trạch Đào, ý tưởng tốt lắm, không biết có thể khai triển hoạt động được không?

Dương Thăng Hải đã nghĩ đến việc đem một ít tài nguyên của mình đến Giáp Hà, đây là một chiến dịch lớn!

Diệp Trạch Đào nói:

- Vừa rồi sở dĩ nói ra mời bí thư Dương chủ trì, là tôi đang lo lắng việc tôi không thể hoàn toàn làm việc này, bởi vì đã tồn tại bốn khu công nghiệp rồi.

- Đã có bốn khu công nghiệp!

Dương Thăng Hải tay vốn đang cầm lấy chén trà, dường như là đã mất đi cảm giác, chén trà trên bàn đã va đổ mất vẫn không có cảm giác.

Trong miệng tự nói nếu như có bốn khu công nghiệp theo như Diệp Trạch Đào nói, Dương Thăng Hải có chút khó có thể tiếp nhận.

Trong khi tất cả mọi người đều phê bình Diệp Trạch Đào lợi dụng của công để du lịch, không ngờ Diệp Trạch Đào đã làm ra một chiếc bánh ga-tô to như vậy!

- Cậu mau đem tình hình cụ thể nói một chút đi.

- Bí thư Dương, tình hình cụ thể là như vậy.....

Theo giải thích của Diệp Trạch Đào, vẻ mặt của Dương Thăng Hải đã phát sinh sự thay đổi cực lớn, lúc này Dương Thăng Hải đã là không thể bình tĩnh rồi, đây không còn việc đánh nhỏ làm nhỏ, hoàn toàn chính là xây dựng mới một tòa thành thị hiện đại hóa!

Tiểu Diệp này thật là rất giỏi, lần này đã tặng cho mình thành tích quá lớn rồi!

Lúc này Dương Thăng Hải đối với Diệp Trạch Đào sinh ra một loại cảm kích, thật sự là rất tốt, thời điểm bản thân cần nhất đã đưa tới một thành tích như vậy!

- Như vậy đi, cậu mau chóng đến tỉnh ở trước mặt tôi báo cáo với tôi chuyện này!

Dương Thăng Hải càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này đối với bản thân mà nói chính là một việc lớn.

Nếu nhân dịp tất cả mọi người còn chưa biết tình hình, mình đã đề xuất nắm bắt công việc của khu kinh tế mới Giáp Hà, tin rằng không một người nào phản đối, thậm chí mọi người còn có thể cười bản thân mình, ở thời điểm như vậy nắm được quyền chủ đạo của khu kinh tế mới Giáp Hà, cũng là đem tất cả thành tích của khu kinh tế Giáp Hà nắm trong tay của mình!

- Trạch Đào chuyện này trước tiên phải giữ bí mật đã!

Dương Thăng Hải lại nhắc nhở một câu.

- Bí thư Dương, chuyện này tôi đầu tiên là báo cáo cho ông, ngay cả các đồng chí của thành phố cũng không biết.

Diệp Trạch Đào nói một câu như vậy.

Đối với cách làm này của Diệp Trạch Đào, bây giờ Dương Thăng Hải đã hoàn toàn hài lòng.

Nếu như nói ngày trước vẫn còn đem Diệp Trạch Đào xem là người thân của Trịnh Thành Trung đến để mình quan tâm, hiện tại địa vị Diệp Trạch Đào trong suy nghĩ của Dương Thăng Hải đã tăng nhanh.

Xem ra quan niệm đối đãi với người trẻ tuổi này phải có chút chuyển biến rồi!

Gọi xong điện thoại, Dương Thăng Hải ở trong phòng làm việc đi tới đi lui vài bước, rất khó khăn mới có thể cất tiếng hát.

Khi Diệp Trạch Đào nói xong điện thoại, xe đã lái vào biệt thự rất lớn nơi nhà ở của Vệ Vũ Hinh.

Sau khi dẫn một đội tới tỉnh thành Ninh Hải, Diệp Trạch Đào đã cho mọi người nghỉ phép, để cho mọi người tự đi vào trong thành phố quan sát, anh một mình lặng lẽ ngồi vào xe porsche lái tới nhà Vệ Vũ Hinh.

- Anh không có mang cái gì tới cả!

Nhìn về phía Vệ Vũ Hinh tập trung lái xe, Diệp Trạch Đào ít nhiều vẫn còn có chút bất an.

Vệ Vũ Hinh vừa lái xe vừa nghe điện thoại của Diệp Trạch Đào, nhìn thấy sự phát triển của người đàn ông mình nhanh như vậy, trong lòng của cô cũng rất vui mừng.

- Yên tâm đi, mẹ sớm đã biết chuyện của chúng ta rồi, mẹ sẽ không suy nghĩ anh như thế nào đâu.

Lần này mượn cơ hội đến Ninh Hải, Diệp Trạch Đào muốn đến xem một chút Vệ Vũ Hinh và đứa con, nhân tiện cũng đem chuyện của mình và Vệ Vũ Hinh công khai, dù sao mẹ của Vệ Vũ Hinh vẫn luôn nói về chuyện này, thế nào cũng phải đến chào mẹ vợ một tý.

Ngẫm lại việc này cũng làm cho người ta không nói được lời nào, cùng với con gái nhà người ta sinh con rồi, còn không chính thức đến chào hỏi mẹ vợ một chút, chuyện này có phần không đủ tiêu chuẩn rồi.

Nhà của Vệ Vũ Hinh rất rộng lớn, bên trong cũng có đến mấy người bảo mẫu, hôm nay biết Diệp Trạch Đào muốn tới, Vệ Vũ Hinh cố ý để cho những người đó nghỉ phép một ngày, lúc này có vẻ đã yên tĩnh một chút.

Khi hai người xuống xe, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy mẹ của Vệ Vũ Hinh đang ôm đứa nhỏ đứng ở cửa.

Ngay lúc Diệp Trạch Đào ngẩn ra, Vệ Vũ Hinh đã hô một tiếng “ mẹ”

Khi Diệp Trạch Đào đang không biết gọi thế nào, cũng buột miệng gọi một tiếng “mẹ”.

Nghe thấy cách xưng hô này của Diệp Trạch Đào, mặt của mẹ Vệ vốn đang cau có liền lập tức nhoẻn miệng cười nói:

- Trạch Đào tới rồi à, nhanh vào trong ngồi đi.

Vệ Vũ Hinh đã tiến đến đón lấy đứa trẻ.

Hai mắt Diệp Trạch Đào liền nhìn về đứa trẻ đang trong lòng của Vệ Vũ Hinh.

Diệp Trạch Đào biết đây là con gái của mình.

Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh liền cười, đem con tới nói:

- Ôm con gái của anh đi

Khi Diệp Trạch Đào vừa đỡ lấy đứa nhỏ, liền nghe thấy con gái đã khóc thét lên.

Việc này khiến Diệp Trạch Đào không biết nên làm như thế nào, tay ôm đứa nhỏ cũng không biết nên ôm chặt hay là ôm lỏng một chút.

Mẹ vợ liền cười, đón lấy đứa bé từ trong lòng Diệp Trạch Đào nói:

- Đứa nhỏ sợ người lạ, con bé không biết anh là ba nó, haha.

Diệp Trạch Đào có chút lúng túng, đứa nhỏ vẫn luôn không cùng ở với mình, sợ người lạ là tất nhiên rồi.

- Mẹ, đã làm phiền mẹ rồi!

Diệp Trạch Đào cũng không biết nên nói điều gì mới phải, khi nhìn thấy mẹ vợ cũng không giận gì mình, thái độ vẫn tốt, cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Vũ Hinh, pha trà cho Trạch Đào đi, con bé này!

Mẹ vợ ôm đứa nhỏ đi vào trong.

Khi Diệp Trạch Đào nhìn về phía Vệ Vũ Hinh, Vệ Vũ Hinh đã thò tay vòng qua eo của Diệp Trạch Đào.

Cũng không có đi xem tình hình của mẹ vợ, dù sao cũng vòng vào cửa đi rồi, đã không nhìn thấy mẹ vợ rồi, hai người nháy mắt lại ôm lấy nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.