Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 968: Tập Ảnh



Trở về phòng, Diệp Trạch Đào tắm nước nóng xong đi ra ngồi trên ghế sô pha.

Bây giờ khu kinh tế mới đã có nhiều thay đổi, các lãnh đạo ở khu kinh tế mới đều có phòng riêng. Diệp Trạch Đào cũng không có chen chúc một ký túc xá chung với mọi người. Sự tình rất nhiều rồi!

Việc xây dựng cơ sở hạ tầng đã có hiệu quả, khu kinh tế mới không còn là một cảnh hoang vu, ngày càng xuất hiện nhiều nhà cửa, hoàn cảnh của mọi người cũng có cải biến rất lớn.

Thấy được tình hình ở khu kinh tế mới, một số người lúc đầu không muốn tới đều rất hối hận.

Điều kiện căn phòng này của Diệp Trạch Đào cũng không tệ, cũng do Cố Minh Trung an bài tỉ mỉ, không quá nổi bật, cũng rất bí ẩn, tiện nghi bên trong không tệ, tắm rửa cũng không cần đến nhà tắm công cộng để tắm chung với mọi người.

Diệp Trạch Đào cũng không phải là người cứng nhắc, khu kinh tế mới phát triển được như thế, có thể cải thiện một hoàn cảnh tốt thì hắn làm sao chối từ, ở nơi này cũng có một loại cảm giác rất tốt.

Rối loạn một hồi, chỉ có tắm rửa mới có thể cảm thấy toàn thân được thả lỏng.

Đóng cửa phòng lại, không gian cũng trở nên im lặng, Diệp Trạch Đào cần phải có một không gian yên tĩnh để suy nghĩ.

Hiện giờ đang xảy ra một số chuyện, Dương Thăng Hải rời khỏi, khiến cho mình phải đơn độc chiến đấu trong tỉnh Cam Ninh này, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy rất áp lực.

Từ tình hình ở mọi nơi có thể thấy được, hiện nay hẳn là mọi người đang dõi theo từng hành động của mình, tình hình không có đồng minh khiến cho Diệp Trạch Đào lo lắng.

Muốn đứng vững ở Giáp Hà này thật sự rất khó!

Việc nên làm mình cũng đã âm thầm tiến hành, bây giờ chỉ cần xem những người trong thành phố ra chiêu nào thôi!

Mặc đồ ngủ, Diệp Trạch Đào lấy một điếu thuốc ra châm hít một hơi, thấy một món quà được đặt trên bàn.

Thấy thứ này Diệp Trạch Đào mới nghĩ tới, đây chính là món quà mà Thôi Nguyệt Lan nhờ mẹ của cô ta đưa tới, vẫn luôn được đặt ở đây, không có thời gian mở ra xem.

Khi nhớ đến bộ dạng của Thôi Nguyệt Lan, trên mặt Diệp Trạch Đào cũng lộ ra vẻ tươi cười.

Diệp Trạch Đào cảm thấy khoảng thời gian hạnh phúc nhất chính là thời gian giảng bài cho đám học sinh ở xã Xuân Trúc. Trong khoảng thời gian đó cũng không có phiền não đến vậy.

Ngoại trừ Thôi Nguyệt Lan ra, rất nhiều học sinh khác chắc đã có con đường mới của mình!

Chính vì sự xuất hiện của mình đã làm thay đổi cuộc đời rất nhiều đứa bé ở xã Xuân Trúc. Có không ít người vì mình mà phải đi Đại Sơn, đây chính là chuyện Diệp Trạch Đào rất tự hào.

Giơ tay cầm món đồ kia lên, lột cái bao gói bên ngoài ra liền thấy một cọng băng ron đỏ thắt thành hình trái tim.

Đứa nhỏ này!

Đương nhiên Diệp Trạch Đào hiểu vật hình trái tim kia là gì, khi nghĩ đến Thôi Nguyệt Lan vẫn còn đang ganh đua với Dương Ngọc Tiên, Diệp Trạch Đào liền có một loại cảm giác ấm áp.

Rất nhanh mở băng ron kia ra, mở tầng lớp plastic màu hồng ra, Diệp Trạch Đào mới phát hiện không ngờ chính là Tập ảnh.

Hoá ra là Tập ảnh, chắc đứa nhỏ Nguyệt Lan này chụp lại những cảnh sinh hoạt hàng ngày gửi cho mình xem đây!

Trong lòng Diệp Trạch Đào kích động liền vội lật ra xem.

Mở ra trang đầu tiên, Diệp Trạch Đào liền thấy một câu: đứa nhỏ của anh tặng, mời anh coi!

Thấy câu này, Diệp Trạch Đào chỉ biết lắc đầu thầm than, đứa nhỏ này.

Trong suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, Thôi Nguyệt Lan vẫn là bộ dạng của một đứa học sinh, hành động vẫn còn rất trẻ con.

Chữ viết đúng là rất đẹp!

Nhìn một hàng chữ thanh tú mạnh mẽ, Diệp Trạch Đào khen ngợi một tiếng, xem ra đứa nhỏ này cũng bỏ rất nhiều công phu để viết những chữ này đây.

Khi nghĩ đến Dương Ngọc Tiên. Diệp Trạch Đào biết rằng Dương Ngọc Tiên kia có thành tích tốt hơn Thôi Nguyệt Lan một chút.

Hai đứa nhỏ này trưởng thành rất nhanh, xem ra phải giúp hai cô lên kế hoạch cho tương lai mới được!

Lại lật sang một tờ khác, Diệp Trạch Đào thấy chính là hình ảnh một thiếu nữ đang mặc bộ váy màu da người.

Đẹp quá!

Liếc nhìn qua vẻ đẹp đó khiến người ta ngạc nhiên, nhìn kỹ lại đã không còn là bộ dạng học sinh ngây ngô nữa. Hình dáng khiến cho người ta ngạc nhiên như Phổ Lệ Tiên vậy.

Khi thấy Phổ Lệ Tiên hiện giờ, Diệp Trạch Đào cảm thấy Phổ Lệ Tiên rất đẹp, tuy nhiên Phổ Lệ Tiên có cái đẹp thuần thục, có vẻ như hơi nồng nàn một chút, còn Thôi Nguyệt Lan này hoàn toàn khác, vẻ đẹp này rất tinh khiết và khiến cho người ta rung động.

Đây là đứa học sinh trung học mình từng quen sao?

Diệp Trạch Đào có chút không dám tin, đứa con gái này hoàn toàn kế thừa ưu điểm của mẹ cô!

Lại lật sang một tờ kế cũng có một câu nói như thế: Ông xã, anh thật chẳng ra làm sao cả, nhìn em đi!

Chữ viết hoàn toàn khác, một phong cách khác, kiểu chữ đó có phong cách của chữ Liễu, viết rất tự nhiên và phóng khoáng, viết đến nỗi khiến cho người xem biết được mình là một mỹ nữ vậy.

Đứa nhỏ này!

Diệp Trạch Đào vui lên, chắc là chữ viết của Dương Ngọc Tiêu rồi.

Hai tiểu cô nương này vẫn luôn đấu với nhau, trong chuyện này cũng không nhường cho nhau!

Tuy nhiên điều khiến Diệp Trạch Đào vui mừng chính là, mặc dù hai cô đang đấu đá nhau nhưng sống chung đúng là không tệ.

Rất nhanh đã lật ra mặt sau một tờ.

Diệp Trạch Đào vừa nhìn ánh mắt sáng ngời lên, cũng rất xinh đẹp, loại xinh đẹp này dường như không dính líu đến khói lửa nhân gian, rất yên lặng, có một loại cảm giác như của dòng dõi Nho học đập vào mặt.

Một chiếc váy ngắn được mặc trong thân thể thanh xuân đầy sung mãn, hoàn toàn thể hiện được sự xinh đẹp vốn có.

Thay đổi rất nhiều!

Con gái mười tám có nhiều thay đổi lớn, hai nữ học sinh luôn tồn tại trong suy nghĩ của Diệp Trạch Đào đã có sự thay đổi lớn.

Nhìn hai tấm ảnh này trên mặt Diệp Trạch Đào liền lộ ra vẻ tươi cười.

Lúc này Diệp Trạch Đào có nỗi xúc động không kiềm nổi muốn mở để xem những tấm ảnh mặt sau của họ như thế nào.

Đang muốn xem thì nghe thấy tiếng đập cửa vang lên, Diệp Trạch Đào vội đặt cuốn tập ảnh này xuống dưới bàn, để một tờ báo lên mặt trên, lúc này mới bước ra mở cửa.

Lần này Cố Minh Trung đã đến.

Cố Minh Trung bước vào phòng liền nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi sắp xếp một chút gian phòng của anh, để cho thỉnh thoảng trong lúc rảnh rỗi Nghệ Hương qua đây quét dọn một chút.

- Hay là thôi đi để cho Ninh Tĩnh Hương được nghỉ ngơi trong khoảng thời gian này. Tôi định cho cô tạm thời phụ trách Công Đoàn, đặc biệt là công tác của Đoàn thanh niên Cộng sản, hiện nay bên trong khu kinh tế mới đa số là người trẻ tuổi, nhất định phải nắm chắc công tác của Đoàn thanh niên Cộng sản mới được.

- Chủ tịch thành phố Diệp nói đúng, vậy hãy để cho Nghệ Tiên qua đây, người như cô ta làm việc có chút cẩn thận hơn. Gian phòng của anh cũng phải có người đến thu dọn mới được.

Diệp Trạch Đào thấy Cố Minh Trung đã nói đến nước này rồi, biết anh ta cũng quan tâm đến cuộc sống của mình nên gật đầu nói:

- Vậy cũng được.

Cố Minh Trung liền cười nói:

- Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn lao, chỉ là việc thuận tay muốn làm thôi.

- Có chuyện gì sao?

Diệp Trạch Đào hỏi.

- Chủ tịch thành phố Diệp, vừa mới truy ra được không ít sự tình!

Trong lòng Diệp Trạch Đào khẽ động, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ một số người cấp trên đang bắt đầu hành động?

Diệp Trạch Đào vẫn đang âm thầm chờ một số chuyện phát sinh. Tình hình ở tỉnh Cam Ninh này khẳng định không như Bí thư Hạo Vũ bọn họ hi vọng, mình cũng nên tiến hành bố trí một chút, tin rằng sự việc đang bắt đầu hành động rồi.

- Là nội dung gì vậy?

Nhìn xung quanh, Cố Minh Trung nhỏ giọng nói:

- Một số người bị oan ở Tỉnh đã đăng chuyện này lên mạng, hiện nay giới truyền thông đang rất chú ý!

Diệp Trạch Đào liền xem bản thảo của Cố Minh Trung.

Cố Minh Trung cười cười nói:

- Tỉnh Cam Ninh cần một thế cục loạn, tôi nhân tiện thúc đẩy thêm thôi.

Giờ đây Diệp Trạch Đào mới hiểu Cố Minh Trung cũng bắt đầu hành động rồi, chắc là đang tìm một số nhân vật quan trọng để đưa tin chuyện của họ ra ngoài.

Diệp Trạch Đào cũng không biết được rốt cuộc Cố Minh Trung đang làm gì, chỉ có điều có vẻ anh ta rất coi trọng. Liền nói với Cố Minh Trung:

- Minh Trung, có một số chuyện anh phải chú ý, anh là Phó Chủ nhiệm!

Cố Minh Trung cũng biết ý của Diệp Trạch Đào là đang lo lắng cho mình bị cuốn vào, cũng có một sự quan tâm nên nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, chuyện này anh yên tâm, tôi hiểu rồi!

- Vậy tốt!

- Chủ tịch thành phố Diệp, tỉnh Cam Ninh có một nhà khai thác mỏ, từng có một thời gian chết bốn mươi người, chuyện đó vẫn luôn được che giấu, lần này nếu cấp trên truy ra. Chắc chắn sẽ có liên luỵ đến một nhóm người!

Diệp Trạch Đào cảm thấy hứng thú, nếu đúng là như thế, đây chính là một lỗ hỏng rồi.

- Anh nói xem.

Cố Minh Trung liền nói.

Sau khi nghe xong Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, theo như những gì Cố Minh Trung nói có thể thấy được một vài điều, nếu như có thể lôi ra một chút tài liệu có liên quan, nếu làm không tốt chắc chắn sẽ dẫn ra một vụ án lớn, đến lúc đó chắc chắn có thể lật đổ một nhóm người.

- Hiện tại cần nhất chính là chứng cứ!

- Chủ tịch thành phố Diệp, chuyện này tôi đã sắp xếp!

Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút mới nói với Cố Minh Trung:

- Làm một phần tài liệu về chuyện này, tôi sẽ báo cáo cho cấp trên.

Cố Minh Trung ra ngoài không lâu, Diệp Trạch Đào chợt nghe có tiếng đập cửa, mở ra liền thấy Lỗ Nghệ Tiên với vẻ mặt tươi cười đang đứng đó.

- Anh Diệp, em đến dọn phòng giúp anh.

Lúc này Diệp Trạch Đào mới phát hiện mình vẫn còn đang mặc đồ ngủ, vội hỏi:

- Chuyện này!

- Anh Diệp, anh làm việc anh đi, em làm chuyện của em được rồi.

Thật ra, chuyện này không nhất thiết để Lỗ Nghệ Tiên làm, khu kinh tế mới cũng mời được người dọn vệ sinh, chỉ cần Cố Minh Trung thu xếp là được, đây cũng là chuyện anh ta cố ý sắp xếp.

Sau lần cùng nhau ném bóng rỗ, dường như Lỗ Nghệ Tiên cũng đã thả lỏng rất nhiều, cũng không có vì Diệp Trạch Đào đang mặc đồ ngủ mà có gì đó bất tiện, bước vào cửa liền cầm các công cụ dọn dẹp lên làm.

Thấy Lỗ Nghệ Tiên cũng không ngại, Diệp Trạch Đào chỉ có thể nói:

- Được, vậy làm phiền em.

- Anh Diệp, anh làm việc anh đi, em làm một mình được rồi.

Diệp Trạch Đào đành phải giả vờ cầm văn kiện trên bàn lên xem lại.

Cũng có rất nhiều văn kiện cần hắn ký tên.

Diệp Trạch Đào vừa nhìn vừa ký tên vào, rất nhanh đã tập trung vào việc xem văn kiện.

- Anh Diệp, mời anh uống trà.

Lúc ngửi thấy được hương vị trà thì đã thấy Lỗ Nghệ Tiên rót một ly trà nóng đặt lên trên bàn.

Có thể là do trong lúc quét dọn, Lỗ Nghệ Tiên đã cởi áo khoác ra, bộ quần áo màu trắng và cái nút trên cùng cũng đã được cởi ra, khe rãnh trắng nõn kia lập tức đập vào mắt của Diệp Trạch Đào.

Ồ!

Diệp Trạch Đào cũng có chút sững sờ.

Lỗ Nghệ Tiên có chút đắc ý, vừa rồi cố ý cởi cái nút kia ra, cô vẫn tràn đầy tự tin đối với bộ ngực của mình, thấy bộ dạng này của Diệp Trạch Đào, trong lòng bỗng có một loại vui sướng tràn đầy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.