Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 973: Các Kiểu Thủ Đoạn Đều Xuất Hiện Đủ



Suy nghĩ một lúc, Trần Vũ Tường chạy vào nói:

- Chủ tịch Diệp, hôm nay tôi chú ý tình hình ở trên mạng, đột nhiên xuất hiện một số nội dung có liên quan đến tỉnh Cam Ninh!

Ánh mắt của Diệp Trạch Đào phát sáng lên, biết được một số người đã bắt đầu phát lực, làm như sợ tỉnh Cam Ninh chưa đủ loạn hay sao, càng loạn thì càng tạo cho trung ương có không gian điều chỉnh.

Diệp Trạch cũng không muốn xem tình hình ở trên mạng, hiện tượng nổi loạn này là do người có lòng làm nên, cũng là kết quả mà Diệp Trạch Đào ngấm ngầm gầy dựng lên, hắn hoàn toàn biết rõ sẽ xảy ra tình hình như thế này.

Trần Vũ Tường thân là một thư ký, biết rõ diệp Trạch Đào đang chú ý đến tình hình ở tỉnh Cam Ninh, cũng nhắc nhở một tí thôi, khi thấy vẻ mặt của Diệp Trạch Đào, ít nhiều gì trong lòng cũng đã có chút toan tính, những vụ việc này có thể có liên quan đến Diệp Trạch Đào.

Hội nghị thường vụ Thành ủy không dưa ra nhiều kết quả, khi Diệp Trạch Đào trở về khu kinh tế mới, đám người Lưu Định Khải cũng vừa tìm đến nơi, hỏi tới việc của gã Củng Bưu, bọn họ vẫn lắc đầu, đột nhiên Củng Bưu như bị mất tích vậy, bị mất hết dấu vết con người này.

Ninh Tĩnh Hương đã bình tĩnh trở lại, chỉ còn ngồi ngẩn ra, cô ta còn không muốn đi đâu nữa, cô ta ở trong phòng đóng kín cửa lại, không ai thấy được.

Đối với việc của cô ta, dù sao thì Diệp Trạch Đào cũng đã giao cho Ôn Phương xử lý rồi, có rất nhiều việc cần có sự sắp xếp của cô ta.

Trong thời gian một ngày, Trần Vũ Tường không ngừng báo cáo tình hình ở trên mạng.

Từ tình hình trên mạng cho thấy, quan viên của tỉnh Cam Ninh và sự phá hoại của bọn xã hội đen đã ngày càng trở nên nổi bật.

- Chú em, hôm nay tôi có mời vài nhân vật quan trọng đến họp mặt, chú cũng qua đây an ủi họ một tí đi!

Khi cuộc điện thoại của Trần Hỉ Toàn gọi qua, Diệp Trạch Đào cũng mới vừa xử lý nốt công việc hôm nay.

- Được, tôi qua liền.

Tỉnh Cam Ninh xảy ra nhiều chuyện như vậy, có vài người còn lợi dụng lối này để phát tán những bàn tán không hay, ngoài con người kiên định như Trần Hỉ Toàn đây, thì cũng có không ít người chịu không ít ảnh hưởng, Diệp Trạch Đào cũng biết phải giải thích hợp lý với mọi người một tí.

Lần này nơi mà Tràn Hỉ Toàn sắp xếp là một quán ăn cao sang ở Thành Phố Phong Lan, đều là những món ăn đặc sắc của tỉnh Cam Ninh.

Khi Diệp Trạch Đào đến nơi, thấy một vài nhà doanh nghiệp đã từng gặp đang chờ sẵn ở đấy, bắt tay chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống.

Trần Hỉ Toàn cười phá lên rồi nói:

- Chủ tịch Diệp, gần đây tỉnh Cam Ninh rất ư là náo nhiệt, còn như vậy nữa. E rằng việc đầu tư sẽ không mấy dễ dàng cho lắm!

Những lời nói này của Trần Hỉ Toàn có ý muốn dẫn dụ những lời nói từ Diệp Trạch Đào.

Lúc mọi người đi, tuy khuôn mặt mọi người đều tỏ vẻ bình tĩnh, Diệp Trạch Đào đã biết rõ suy nghĩ của mọi người, ai cũng lo lắng sẽ mất cả chì lẫn chài, loạn cuộc của tỉnh Cam Ninh đang triển khai, việc dầu tư tiền vào là một việc không mấy an toàn.

- Các vị, tâm trạng của mọi người tôi rất rõ, mọi người cũng không cần vội vã đầu tư, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng sẽ có một kết quả? Mọi người cũng không nên vội vã đầu tư, có thể đợi sau khi mọi chuyện đâu vào đấy trước đã, rồi mọi sự bất an sẽ biến mất thôi!

Một nhà doanh nghiệp phía nam tên Hồ Đại Uyên cười và nói:

- Dù sao thì anh Trần đây làm như thế nào, thì chúng tôi làm thế nấy!

Trần Hỉ Toàn cười và nói:

- Có thể Chủ tịch Diệp đúng đấy, tôi cho rằng vì tỉnh Cam Ninh, thu hoạch lớn nhất của mọi người không phải từ vấn đề đầu tư, mà là quen biết với chủ tịch Thành phố Diệp đây, mới vừa đây Chủ tịch đã hiểu rõ suy nghĩ của chúng ta, anh ta cũng nói là không cần vội, việc này tôi quả thật không thấy vội đấy, dù tỉnh Cam Ninh có xảy ra thêm chuyện gì, thì cũng sẽ có lúc phải kết thúc, khi đó ta mới đầu tư cũng không tệ!

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Qua một khoảng thời gian nữa ông Ngô bên Trung ương cũng sẽ đến khu kinh tế mới Giáp Hà này, phải tin tưởng sự ủng hộ của Trung ương đối với khu kinh tế mới này!

- Ông Ngô?

Có những người chưa biết đến ông Ngô là ai đều đặt câu hỏi.

Mọi người lại quay ra bàn về Ngô Ân Long.

Khi biết được Ngô Ân Long sẽ đến đây, với việc Diệp Trạch Đào có thể di chuyển được một nhân vật tầm cỡ này, thì cũng khiến người ta có nhiều liên tưởng.

Diệp Trạch Đào cũng biết hiện nay phải rót vào một ít thuốc an thần cho mọi người mới được. Huống chi tình trạng của bản thân thì mọi người cũng đã biết rõ, vậy thì dứt khoát một tí, thừa dịp hôm nay mượn miệng những người này truyền ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào mỉm cười và nói:

- Việc này cũng do ông Phùng gọi điện cho tôi đã cho báo tôi biết đấy!

Lại ra một ông Phùng nữa sao!

Trong tức thì cả Trần Hỉ Toàn cũng phải châm chú nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

Tinh thần của mọi người cũng thức tỉnh, hai tin của Diệp Trạch Đào cộng dồn lại thành một tin, thế là ông Phùng kia thân với Diệp Trạch Đào, hay ông Phùng kia với ông Ngô kia là cùng một phe, như thế thì, sau lưng Diệp Trạch Đào lại có thêm hai nhân vật quyền thế chống đỡ à.

Đối với những người trước đây đã từng hoài nghi rằng Diệp Trạch Đào có thể làm nên trò trống gì tại tỉnh Cam Ninh này, thì giờ đây đã dần dần gạt bỏ cách suy nghĩ, nếu quả thật có như lời nói của hắn thì sau lưng Diệp Trạch Đào có kẻ chống lưng quá cao thâm.

Một nhà kinh doanh tên Phòng Tổ Lâm cười ha hả:

- Từ những lời nói của Chủ tịch Diệp, tôi có hiểu ra rằng Trung ương coi trọng khu kinh tế mới Giáp Hà này, thì tôi cũng có lòng tin hơn vào tương lai của khu kinh tế Giáp Hà.

Trần Hỉ Toàn cười nói:

- Bất kể thế nào, tôi tin Trung Ương cũng hy vọng chúng tôi có thể làm tốt việc này, mọi người cũng đừng suy đi nghĩ lại nhiều nữa, tôi đã buôn bán nhiều năm nay, cũng chưa từng đi nhầm đường, chúng tôi tiến thoái cùng nhau vậy!

Tâm trạng của mọi người khá hơn hẳn, Diệp Trạch Đào tiết lộ một tin tức khá là quan trọng.

Có được tin do Diệp Trạch Đào tiết lộ, tâm trạng của chúng tôi cũng khá hơn hẳn, bầu không khí của bữa tiệc cũng nhiệt liệt hẳn lên.

Trong buổi tiệc Diệp Trạch Đào trò chuyện với mọi người cũng khá là vui vẻ.

Sau khi kết thúc bữa tiệc đưa tiễn những ông tổng, Trần Hỉ Toàn kéo Diệp Trạch Đào náng lại một chút, hai người quay trở lại gian phòng.

Sau khi ngồi xuống, Trần Hỉ Toàn nói:

- Gần đây tôi có âm thầm thu thập một chút, và có tìm một số tài liệu, đây là những thứ cho cậu đây, hay là giao cho những người khác?

Diệp Trạch Đào thấy Trần Hỉ Toàn đã mau mắn làm một số việc cho mình, trong lòng cũng cảm thấy cảm kích, nói:

- Ông anh đã phải bận tâm vì tôi rồi!

- Chú em, việc của chú em lẽ nào tôi không bận tâm chứ?

Diệp Trạch Đào không tỏ vẻ khách sáo nữa, suy nghĩ một chút và nói:

- Việc này tôi không ra mặt nữa, đến khi đó, tôi gọi cho anh, kiếm người liên lạc gửi qua là được rồi!

Trần Hỉ Toàn cười à nói:

- Được, cứ làm theo ý cậu vậy!

Trong chuyện này Diệp Trạch Đào cũng cần nghe một chút ý kiến của Hô Diên Ngạo Bác, dù sao Hô Diên Ngạo Bác cũng xuất thân từ thư ký Ủy, nên giao cho ai là rất quan trọng, không nên giao cho người không thích hợp mới phải.

Trần Hỉ Toàn cũng biết trong chuyện này mộtchắc chắn là Lỗ Nghệ Tiên làm giùm rồi.

Hễ khi nghĩ đến người phụ nữ này, là Diệp Trạch Đào thấy phát rung, trong lúc không cảnh giác lại làm ra chuyện như vậy với ả đàn bà này, tuy rằng chưa có hành động thật sự, nhưng dù sao cũng không còn giống như trước nữa.

Suy nghĩ một lúc, Diệp Trạch Đào dứt khoát không nghĩ ngợi gì nữa, pha một ít nước nóng tắm rửa rồi đi ra, ngồi ở đấy hút điếu thuốc, sau khi xem hồ sơ một tí, ngã xuống giường đi vào giấc mơ.

Khi ngủ một giấc đến sáng, Diệp Trạch Đào ngó nhìn đồng hồ mới biết mình không ngờ đã ngủ hơn chín tiếng đồng hồ, sau khi tùy tiện sửa soạn một chút lên văn phòng thì bắt gặp Trần Vũ Tường đi vào báo cáo về tình hình trên mạng lần nữa, hôm nay lại càng thêm náo nhiệt.

Nghe báo cáo tình hình xong, Diệp Trạch Đào lại gọi một cuộc điện thoại để hỏi thăm về tình hình của Củng Bưu, kết quả vẫn chưa có tin tức gì, Diệp Trạch Đào gọi cho Tư Mã Huy lần nữa, kết quả vẫn trong tình trạng tắt máy, thật ra chẳng còn cách nào có thể liên lạc với Tư Mã Huy.

Trong tình trạng ở tỉnh không có Dương Thăng Hải ở đó, quả thật Diệp Trạch Đào chẳng thể kiếm được một người nào để hỏi thăm về việc của Tư Mã Huy, suy nghĩ một hồi mới sực nhớ ra Trần Đại Tường cũng là Phó Chủ tịch tỉnh, kiếm ông ta để hỏi chuyện cũng thích hợp.

Khi gọi được cuộc gọi của Trần Đại Tường, Trần Đại Tường nói:

- Lúc này tôi có chút việc, đợi một chút sau tôi gọi lại cho.

Trong lúc nghe điện thoại còn có nghe những tiếng động khác, Diệp Trạch Đào đoán là Trần Đại Tường đang mở cuộc họp gì đó.

Trong lúc đang ngồi ở đấy đang muốn rời khỏi văn phòng thì có cuộc gọi của Trần Đại Tường gọi tới.

Lần này giọng nói của Trần Đại Tường lớn hơn hẳn, nói:

- Trạch Đào, hoàn cảnh hiện giờ của cậu không mấy tốt lắm, mới đây trong Công Hội chuyên môn của giám đốc tỉnh do giám đốc tỉnh chủ trì đã phê bình khu kinh tế mới Giáp Hà của các cậu đấy, là cả tỉnh trên dưới đều ủng hộ phát triển khu kinh tế Giáp Hà, tất cả đều làm khá tốt, thế mà giờ đây thì xong rồi, hợp đồng lâu nay vẫn chưa ký kết!

Diệp Trạch Đào cũng chẳng có câu ca gì, vốn là mọi người cũng thấy có điều gì không ổn, bị phê bình cũng không có chuyện gì lớn lao, cứ theo như sự phát triển của loạn cục ở tỉnh Cam Ninh, bước tiếp theo tỉnh Cam Ninh đã có sự thay đổi lớn.

- Chủ tịch tỉnh Trần, gần đây lại có sự tình gì sao?

- Trạch Đào, ông còn không biết chuyện sao?

Mới vừa rồi có mở cuộc họp làm việc với giám đốc tỉnh, là để nghe báo cáo tình hình của sở tỉnh, xảy ra một vụ án phân thay rất thảm, tại biên giới giữa Giáp Hà và thành phố Lan Phong, dân làng phát hiện ra một khối xác bầm, có lẽ hung thủ vì những lý do nào đó mà vội vã rời khỏi, để lại một điện thoại ở hiện trường, Sở tỉnh đang kiểm tra tình hình trong chiếc điện thoại, theo đó như đã có tiến triển, dường như có chút quan hệ với khu kinh tế Giáp Hà.

Chuyện lạ đấy, việc này còn đang trong vòng bảo mật đối với khu kinh tế mới Giáp Hà, người bên dưới chưa có thông tin gì cả, Tỉnh Ủy đã mở cuộc họp để nghe báo cáo, vụ việc này kể ra cũng kì là thiệt đấy!

Diệp Trạch Đào cảm giác rằng đã xảy ra chuyện lớn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.